Edit, Beta: Bull

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

---------------------------------

Chương 32:

Ninh Diệu khóc đủ rồi, khóc đến mức lông tơ trên mặt đều ướt đẫm, khiến y không thoải mái chút nào.

Mà quần áo của Úc Lễ, cũng bị y khóc ướt mất một mảng nhỏ.

Ninh Diệu hơi xấu hổ: "Ta làm ướt quần áo của huynh mất rồi..."

"Không sao."

Tay Úc Lễ phất qua mảng quần áo bị khóc ướt, trong nháy mắt tất cả đều khô ráo.

"Oa." Đôi mắt của Ninh Diệu sáng lên. "Hay huynh cũng dùng chiêu này giúp ta hong khô mặt đi, mặt ta ướt quá."

Quần áo và mặt sao có thể đánh đồng, lại còn dám dùng chiêu thức này mà lau mặt? Nếu cục bông nhỏ này cảm thấy không thoải mái, chỉ e là sẽ càng lau càng ướt.

Úc Lễ bó tay, đành phải đi tìm một chiếc khăn từ trong nhẫn trữ vật, lau sơ qua nước mắt trên bộ lông tơ của Ninh Diệu trước, rồi mới cách cái khăn mà dùng linh lực hong khô hơi ẩm trên đó.

Ninh Diệu vô cùng hài lòng với thủ pháp chuyên nghiệp này của hắn, đợi đến khi Úc Lễ lau xong rồi, y bèn nhảy lên vai hắn cọ cọ: "Ca ca tốt quá!"

Động tác của Úc Lễ khựng lại trong giây lát, nhưng hắn khôi phục như bình thường rất nhanh, cũng không phát biểu ý kiến gì với cách xưng hô này của Ninh Diệu.

"Sao ngươi thích khóc thế?" Úc Lễ dùng vẻ mặt vô cùng hung ác, thả Ninh Diệu về gối đầu. "Sau này không được khóc nữa, ngủ."

Ninh Diệu chíp vài tiếng, rồi ngoan ngoãn nhắm mắt lại trong tầm mắt của Úc Lễ.

Ca ca của y có hơi hung dữ một tí, nhưng huynh ấy là người phàm mà vẫn có thể một mình nuôi y lớn, thật sự là rất vất vả.

Ca ca của y là nhân loại, không thích hợp ở Yêu tộc, nên y phải lớn thật nhanh, để có thể gánh vác thay huynh ấy một phần trách nhiệm của trụ cột gia đình mới được.

_______

Là một con chim không học được cách tích cốc, nên Ninh Diệu cần phải ăn cơm mỗi ngày.

Mà cơ thể y còn chẳng to bằng một nắm tay, lại vừa mềm vừa yếu ớt, nên lúc nào y đi tìm thức ăn cũng rơi thẳng xuống đầu Úc Lễ.

Một bé chim non như Ninh Diệu không thể ở nhà một mình, vì thế y chỉ đành nằm trong ngực Úc Lễ, theo hắn ra ngoài.

Úc Lễ cũng không có chút kinh nghiệm nào để chăm sóc bé chim nhỏ béo ú này, hắn cau mày, suy nghĩ xem bây giờ nên cho Ninh Diệu ăn thứ gì.

Suy nghĩ xong, Úc Lễ bèn quay sang hỏi Ninh Diệu: "Kén ăn không?"

Kén ăn? Y không kén ăn đâu, vì y là một bé chim ngoan mà!

Ninh Diệu ưỡn ngực, đang định nói món nào mình cũng ăn được hết, bỗng nhớ đến một loại thức ăn vô cùng đáng sợ.

"...Có hơi kén một chút." Ninh Diệu ngượng ngùng mổ vào ngực Úc Lễ vài cái. "Ta không muốn ăn sâu đâu."

Y là một bé chim hư không chịu ăn sâu, hu hu.

Úc Lễ: "..."

Úc Lễ xoa xoa đỉnh đầu bông xù của Ninh Diệu, rồi đi tìm những thứ trái cây mang theo linh khí, còn tìm thêm mấy con cá thịt khá mềm để đem về làm cơm trưa.

Ninh Diệu ăn no đến mức bụng căng tròn cả ra, nằm liệt trong áo Úc Lễ, để hắn đưa y quay về nhà.

Úc Lễ vừa đi vừa suy nghĩ xem nên làm gì tiếp theo.

Với tình hình trước mắt của Ninh Diệu, bọn họ bây giờ chỉ có thể ngồi ngốc tại Yêu thành. Hắn cũng không để tùy tiện chém giết Yêu tộc, tránh hình thành ấn tượng xấu không thể tiêu trừ trong lòng Ninh Diệu.

Vậy thì xem ra, thay vì ở nơi này chờ hết thời gian thì phương án tốt nhất hiện giờ chính là tìm cách giải trừ ảnh hưởng của Thần Khí trên người Ninh Diệu.

Mà điều nguy hiểm nhất của cách làm này, đó là trước khi công dụng của Thần Khí bị tiêu trừ, thì Yêu vương sẽ thông qua Thần Khí mà châm ngòi ly gián, Ninh Diệu sẽ phải chịu đủ loại dụ hoặc hết lần này đến lần khác.

Nhân tính không chịu nổi thử thách, đây là đạo lý mà hắn đã hiểu được từ khi còn rất nhỏ.

Nhưng lỡ đâu, Ninh Diệu có thể chống lại được thì sao?

Mở đầu giống nhau, liệu có thể đưa đến kết cục hoàn toàn khác?

*

Ninh Diệu đã ăn uống no đủ rồi, thì không thèm động não nữa, nên y hoàn toàn không biết được Úc Lễ đang suy nghĩ điều gì, y chỉ cảm thấy cuộc sống mình cực kỳ sung sướng. 

Khi đã gần về đến nhà, Ninh Diệu bỗng nghe được vài tiếng nói chuyện.

"Sao tự nhiên nơi này lại xuất hiện một căn nhà, chẳng lẽ có tên yêu nào đó mới dọn đến?"

"Đến đây mà cũng không thèm bái đỉnh núi, chẳng lẽ hắn không được dạy quy tắc ở nơi này?"

Úc Lễ vừa đi vào, giọng nói của mấy con yêu kia cũng ngừng bặt, sau đó là vô cùng hưng phấn.

"Nhân tộc! Nơi này vậy mà có cả Nhân tộc!"

"Dám xông vào lãnh địa của Yêu tộc, chịu chết đi!"

"Được thôi, đã lâu rồi ta chưa ăn Kim Đan của tu sĩ Nhân tộc, viên này phải thuộc về ta!"

Ninh Diệu đang thảnh thơi nằm ườn trong đó lập tức giật bắn cả người, ngồi bật dậy.

Không xong, bị phát hiện rồi!

Người phàm không thể một mình xuất hiện ở Yêu tộc được đâu!

Ninh Diệu ló đầu ra khỏi ngực Úc Lễ, hùng hổ nói: "Các ngươi muốn làm gì?"

Những tên Yêu tu đó cũng không nghĩ đến chuyện có một con chim yêu ngủ trong ngực tu sĩ Nhân tộc, lập tức sững người..

Trong chốc lát, đã có một tên lấy lại được tinh thần.

"À." Tên Yêu tu tóc nâu nhìn Ninh Diệu một cái, rồi lại nhìn Úc Lễ. "Các ngươi có quan hệ gì? Sao ngươi lại ở bên một con người?"

Ninh Diệu cảm thấy cứ nằm yên trong ngực như thế không ngầu chút nào, vì thế bèn nhảy ra, đứng trên vai Úc Lễ.

"Liên quan gì đến các ngươi?" Ninh Diệu cố gắng không để lộ khiếp sợ mà hỏi lại.

"Sao lại không liên quan đến bọn ta?" Một tên yêu không chân, nửa mình rắn đứng bên cạnh che miệng cười. "Ai mà biết ngươi có phải bị tu sĩ Nhân tộc bắt cóc hay không? Nếu vậy, thì chúng ta đến giúp ngươi nhá."

Nói thì hay lắm, nhưng sự khát vọng đối với tu sĩ Kim Đan Nhân Tộc trong mắt con Xà Yêu này đã không thể che giấu nổi.

"Chúng ta..." Ninh Diệu vừa nói được mấy chữ đầu thì đã dừng lại.

Y cũng không hiểu vì sao, nhưng lại cảm thấy nếu nói là huynh đệ thì không đáng tin lắm. Mà trong tiềm thức của y, dường như có một cách khác còn đáng tin hơn nhiều.

"Bắt cóc gì chứ?!" Ninh Diệu giương cánh, cố hết sức ôm lấy cổ Úc Lễ, lạnh lùng trừng mắt nói. "Ta phải cực khổ lắm mới bắt được tên này đưa về thành thân, các ngươi muốn ăn thì ăn sao? Hừ, làm vậy không đúng đâu!"

Úc Lễ rũ mắt, liếc nhìn cục bông nho nhỏ kia đang đứng trên vai hắn, còn dựa sát vào người hắn.

Cánh chim bé xíu mềm mại dang ra, dường như đang muốn bảo vệ hắn dưới cánh của mình.

Cơ thể non nớt như vậy mà cũng muốn bảo vệ hắn sao?

Chúng yêu bên kia vừa nghe vậy bèn liếc nhau?

Yêu giới đúng là có quy tắc như vậy, khi đem bạn lữ Nhân tộc đến đây thì sẽ không bị xua đuổi. Đồng thời người phàm kia cũng sẽ được Yêu tộc dẫn hắn đến bảo vệ.

Nhưng vấn đề hiện tại là con thú non này vẫn còn nhỏ như vậy, hoàn toàn không có năng lực bảo vệ Nhân tộc kia...

Bỗng nhiên một luồng uy áp đáng sợ ập xuống trên vai, chúng yêu không kịp phòng bị, đồng loạt phun ra một búng máu.

Uy áp này...đáng sợ quá!

Chắc chắn đôi này không phải là thứ mà bọn họ có thể động vào!

Kẻ thức thời là trang tuấn kiệt, đám Yêu tộc ban nãy còn đang nghĩ cách ăn người ta, bây giờ lại dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy trốn mất dạng.

"Bọn họ đi rồi kìa." Ninh Diệu ngạc nhiên nhìn bóng dáng chạy trối chết của bọn họ. "Sao họ chạy mất rồi? Oa, dễ nói chuyện đến vậy luôn."

Úc Lễ không trả lời vấn đề này, mà ôm Ninh Diệu từ trên vai xuống, nhướng mày: "Thành thân?"

"À." Vừa nói đến việc này, lông tơ màu vàng nhạt của Ninh Diệu đã biến thành màu hồng phấn, y ấp úng nói: "Bởi vì...bởi vì ta cảm thấy nói như vậy, so với chuyện chúng ta là huynh đệ thì ngầu hơn một chút."

Úc Lễ cười khẽ, rồi vươn ngón tay ấn ấn vào phần bụng hồng nhạt. Cục bông nhỏ kia bị đẩy ngã dễ như trở bàn tay, phần bụng mềm mại bị lật ngửa lên, để mặc cho ngón tay muốn làm gì thì làm.

Màu hồng phấn kia càng trở nên đậm hơn, Ninh Diệu thẹn quá hóa giận, vội vàng giãy giụa xoay người đứng lên, nổi giận đùng đùng nhảy xuống khỏi tay hắn.

Đáng ghét, sao có thể xoa y như vậy chứ? Cho dù có bị lông mao che khuất, thì nơi đó cũng là bộ phận nhạy cảm của y mà!

Khi Ninh Diệu rơi xuống giữa không trung thì một bàn tay to lớn đã tiếp được y, thả y về lại trong ngực.

"Ta sai rồi." Úc Lễ xoa xoa đỉnh đầu của Ninh Diệu. "Đừng giận."

"Hứ!" Ninh Diệu hung dữ mổ vào ngực Úc Lễ.

Nhưng người một nhà làm sao có thể giận nhau được một đêm đây? Y tha thứ cho hắn vậy.

Ninh Diệu bỗng nghĩ tới một việc khác, bèn ló đầu ra: "Ca ca, ta là yêu gì? Chủng tộc của ta là gì? Sao ta lại cảm thấy, đám vừa nãy mới đến tìm chúng ta đều có hơi sợ chúng ta á?"

Úc Lễ im lặng.

"Ta là cái gì? Ta là cái gì?" Ninh Diệu tràn đầy tinh thần hiếu học.

Úc Lễ bèn nhét ngược Ninh Diệu vào.

Dựa theo thói quen giả trang hằng ngày của Ninh Diệu, thì thứ hợp lý nhất chính là Long tộc. Nhưng nếu nói với một con chim rằng nó là Long tộc, nghe kiểu gì cũng thấy sai sai.

Nhưng sự thật chính là, Ninh Diệu không phải chim, cũng không phải rồng, y là một con người.

Úc Lễ thật lâu vẫn không lên tiếng, Ninh Diệu bỗng thấy hơi nghi ngờ.

Ca ca của y...chẳng lẽ không biết chủng tộc của y là gì?

Trước khi Ninh Diệu kịp sinh lòng nghi ngờ, Úc Lễ đã nói: "Là một Điểu tộc rất lợi hại, nhưng cụ thể là tên gì thì ta không biết, mọi người chưa từng nói với ta."

Thì ra là thế! Chẳng trách mấy tên yêu kia vừa nhìn thấy y nổi giận đã bỏ chạy mất tăm, thì ra là do trên người y mang khí chất Bá Vương, nên mới doạ đám yêu kia bỏ chạy nhanh như vậy.

Ninh Diệu hiểu rõ, đồng thời cũng cảm nhận sâu sắc về lượng kiến thức hạn hẹp của họ đối với Yêu tộc.

Ca ca là người phàm, chắc là không có cách nào tìm hiểu quá sâu về Yêu tộc, nên mới không biết được chủng tộc của y là gì. Mà y cũng không biết gì hết, biết người biết ta trăm trận trăm thắng, bọn họ cứ hành tẩu giang hồ như vậy chắc chắn là không ổn, cần phải tìm hiểu thêm nhiều tin tức hơn.

Ninh Diệu vừa nghĩ như vậy, lại biết được trong nhẫn trữ vật của Úc Lễ có mũ có rèm có thể che đậy dung mạo, nên cứ bắt hắn đội lên. Còn mình thì ngồi ở trên vai Úc Lễ, thể hiện thân phận Yêu tộc.

Nếu có được sức mạnh nhất định, thì không cần phải cẩn thận trốn đông trốn tây như vậy nữa, có thể đi trên đường lớn để khám phá khắp nơi.

Ninh Diệu vừa nghĩ như vậy xong, đã nói hết ra cho Úc Lễ nghe.

Đối với chuyện Ninh Diệu quy hết nguyên nhân đám yêu kia bỏ chạy lên người mình, Úc Lễ hoàn toàn không muốn nói ra sự thật một chút nào.

Như vậy thì tốt hơn, dù sau này Ninh Diệu có tỉnh táo lại, cũng chỉ cho rằng tu vi mình cao thâm, cho nên mới cưỡng chế được kẻ địch trong lúc vô ý, chứ không nghĩ rằng hắn rất mạnh.

Nhưng bé chim này còn nhỏ như vậy, cũng không biết có ăn được quả và cá hay không, có lẽ khi đi trên đường, hắn có thể mua được vài thứ thức ăn cho thú con Điểu tộc.

Một người một chim, mỗi người đều mang một suy nghĩ riêng, rời khỏi nơi ở hẻo lánh, đi đến phố xá sầm uất của Yêu tộc.

Ban đầu, Ninh Diệu vẫn có hơi hồi hộp, y sợ mình không thể bảo vệ được Úc Lễ. Nhưng chẳng mấy chốc, y đã nhận ra vấn đề này hoàn toàn không tồn tại.

Bởi vì khi bọn họ vừa xuất hiện , Ninh Diệu mới mua được một xâu kẹo ở bên đường, đã bị nhóm yêu cũng đưa thú non nhà mình đi mua kẹo giống vậy vây quanh.

Bộ lông màu vàng nhạt xõa tung, dù nhìn từ góc độ nào cũng là một bé chim xinh xắn muốn xỉu. Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là siêu sao hạng A đang tỏa sáng lấp lánh.

"Ai da, đây là bé con nhà ai đây? Dễ thương quá à!"

"Cho tỷ tỷ xoa mặt ngươi cái nha, ha ha ha."

"Bộ lông này mượt quá, mỗi ngày ngươi ăn gì thế, sao lại có thể mềm mại y chang cục bông thế này?"

Vô số bàn tay đưa ra muốn sờ soạn cục bông nhỏ, Úc Lễ che chở cho Ninh Diệu, liên tục lùi về phía sau.

Cục bông Ninh Diệu trốn vào trong quần áo của Úc Lễ, run bần bật.

Nhiệt tình quá rồi đấy nhé! Y chỉ là một bé chim nhỏ thôi mà!

Từ từ! Chẳng lẽ...huyết thống vừa thần bí vừa lợi hại đó của y đã phát huy tác dụng rồi?

Ninh Diệu càng nghĩ càng thấy đúng, đối với Yêu tộc, thì huyết thống là thứ quan trọng nhất. Đại yêu mang dòng máu lợi hại nhất, khi vừa sinh ra đã mang theo hơi thở có thể thuần phục chúng yêu.

Nói không chừng, chính là y đó!

Ninh Diệu đang muốn leo lên vai Úc Lễ, muốn kề sát vào tai nói cho hắn nghe tin này, bỗng nghe thấy một tiếng kèn dài vang dội phát ra từ bên đường.

Tiếng kèn vừa phát ra, nhóm Yêu tộc đang nói chuyện vui đùa lập tức dừng lại, đồng loạt nhìn về phía bên đường.

Sau tiếng kèn, là một giọng nói vừa to lớn vừa vang vọng: "Yêu vương giá lâm, tất cả tránh đường!"

Vì thế, chúng yêu vốn đang chen chúc chật ních ở giữa đường đều vội vã lui về đứng ra hai bên.

Úc Lễ cũng đưa Ninh Diệu đi sang một bên, Ninh Diệu bèn vươn đầu ra khỏi ngực Úc Lễ, muốn nhìn thử xem Yêu vương lợi hại kia trông như thế nào.

Nhưng y lại bị Úc Lễ nâng lên rồi đặt trên vai, để rèm mũ cũng che y lại.

Một người một chim, xuyên qua tấm rèm mũ mà nhìn ra ngoài.

Đám cận vệ danh dự của Yêu vương đương nhiên là rất uy phong, gần như đã chiếm hết toàn bộ đường phố.

Yêu vương to xác đi ở giữa, trên mặt toàn là thịt mỡ, nằm trên chiếc ghế to rộng, rồi vươn tay cầm lấy rượu thịt.

Yêu tộc đứng ở hai bên đều cúi đầu, nhưng chỉ có duy nhất một tên nam nhân có đuôi chuột vẫn đang cầm thức ăn trong tay, dường như chẳng hề chú ý đến Yêu vương.

Bỗng một cái đuôi đen thui vừa to vừa dài chui ra từ sau lưng Yêu vương, vọt về hướng của Chuột yêu.

Chuột yêu bị cái đuôi quấn ngang nâng lên, đưa tới trước mặt Yêu vương.

Chuột yêu mặt cắt không còn giọt máu, hô lớn: "Đại vương tha mạng, lần sau ta..."

Chuột yêu còn chưa kịp nói xong, miệng Yêu vương đã há ra thật to, nuốt tên đó vào bụng cái ực.

Ninh Diệu nhìn thấy cảnh tượng này, sợ đến mức lông trên người đều hóa thành màu trắng, y ôm cổ Úc Lễ, run lên bần bật.

Tay Úc Lễ bao trọn lấy cục bông nhỏ, nhẹ nhàng vuốt thẳng lại từng phần lông đang xù lên của Ninh Diệu.

"Ha ha ha." Yêu vương đã ăn xong con chuột yêu, rồi cười to ba tiếng, sau đó ném cái đuôi chuột còn lại trên tay ra, lệnh cho đội quân kia tiếp tục đi.

Dần dần, Yêu vương đã cách họ ngày càng xa.

Ninh Diệu bỗng nghe thấy mấy tên Yêu tu bên cạnh nhỏ giọng thầm thì.

"Mới nhậm chức Yêu vương, nhưng chẳng có tí oai phong nào, cứ hai ba ngày lại đi tuần tra phố phường một lần."

"Thời buổi này, Yêu vương đời sau đúng là chẳng bằng được đời trước nữa rồi."

Ninh Diệu đang hoảng hốt lập tức bị thu hút sự chú ý, nghe thấy bên cạnh đang thảo luận, nên nhịn không được mà phải xen vào một chút: "Nếu mọi người đã không thích hắn, thì sao lại để hắn lên làm Yêu vương?"

Lời này vừa thốt ra, chúng yêu đã đồng loạt trố mắt nhìn, sau khi nhìn thấy người hỏi là ai, lập tức cười rộ lên.

"Ta còn nghĩ ai lại đi hỏi mấy chuyện này, thì ra là một bé thú non."

"Còn có thể là vì cái gì, đủ mạnh, nên những con yêu khác không đánh lại hắn, thì hắn chính là Yêu vương. Chúng ta lại không phải là Nhân tộc, cần gì chú ý đến đức hạnh?"

Có tên yêu lại vỗ tay, cười nói: "Ngươi mà đánh bại hắn, ngươi cũng có thể được làm Yêu vương."

Ninh Diệu ưỡn ngực.

Nếu y lên làm Yêu vương, y sẽ giúp cho những người phàm như Úc Lễ khi đi ngang qua Yêu tộc không còn bị kỳ thị nữa.

Nhưng y vẫn còn nhỏ như vậy, liệu có làm được không?

Nếu như Yêu thân của y quá nhỏ yếu, đánh không lại Yêu vương thì biết làm sao bây giờ?

Đám mây phía chân trời bỗng biến thành màu hồng nhạt, theo đó là một tiếng kêu to rất dễ nghe, một bầy chim lớn lông đuôi cực kỳ mỹ lệ bay qua trên không trung.

Chúng nó không chỉ không cần nhường đường cho Yêu vương, mà còn bay thẳng qua đầu gã ta, dường như chẳng hề xem Yêu vương là cọng hành hay cọng hẹ gì cả.

Nhưng lúc này Yêu vương lại không ra tay đánh rớt bọn chúng, gương mặt hắn ta âm trầm, nhìn đám chim lớn bay đi rồi cười lạnh một tiếng, tiếp tục đi theo đường cũ.

Chuyện này rất bất thường, Ninh Diệu vội vàng hỏi Yêu tu bên cạnh: "Vì sao Yêu vương lại không đánh hạ bọn họ, do không muốn à?"

Yêu tu bị Ninh Diệu hỏi thì giật nảy mình: "Con nít nói chuyện không biết kiêng kỵ gì hết, ngươi cũng là chim, thế mà ngươi lại không biết bọn họ sao?"

Ninh Diệu thành thật lắc đầu, nhìn thấy y đáng yêu như thế, Yêu tu kia bèn giải thích: "Có khi nào mà Yêu vương không muốn đâu, hắn không dám thì đúng hơn."

"Vừa nãy đi ngang qua không phải Yêu tộc bình thường, mà là một trong hai Yêu tộc viễn cổ. Tuy rằng bây giờ Phượng tộc đã không còn năng lực của phượng hoàng, nhưng bọn họ bảo vệ thần khí do phượng hoàng truyền lại, không thể tùy tiện chọc tới họ."

Phượng hoàng?

Ninh Diệu chưa từng nghĩ theo hướng này, y lập tức phấn chấn hẳn lên, gặng hỏi: "Bọn yêu đó lợi hại như thế, cũng không lo chuyện Yêu vương bên này sao?"

Tên yêu bị dò hỏi chỉ lắc đầu: "Hậu duệ có huyết thống khá gần với Thần tộc đã không màng thế sự từ lâu, chỉ còn cái đàn nhỏ có quan hệ rất xa kia, nên không còn đi gây chuyện khắp nơi nữa."

Thì ra là thế.

Ninh Diệu suy nghĩ một lát, lại hỏi: "Phượng hoàng cũng sẽ ngã xuống sao? Ta nghe nói phượng hoàng có thể niết bàn tái sinh, có khi nào nó đã tái sinh rồi không, nhưng chúng ta không nhận ra nó?"

"Ngươi còn quá nhỏ, nên mới hỏi mấy chuyện thế này." Tên yêu đó cười rộ lên. "Màu trăng thanh khiết, màu vàng kim lóa mắt, màu đỏ như máu, ba loại màu sắc này kết hợp hoàn hảo, cuối cùng tạo nên một bộ lông chim mỹ lệ. Tất cả yêu ở đây, ngoại trừ phượng hoàng, không có một con yêu nào sẽ có màu sắc như vậy."

"Cho nên, chỉ cần phượng hoàng xuất hiện, tất cả yêu quái ở đây đều sẽ nhận ra nó, lập tức cúi xuống quỳ lạy."

Ninh Diệu gật đầu thật mạnh.

Trắng vàng đỏ.

Y hiểu ra rồi.

——–Hết chương 32———-

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play