Edit: Bull

Beta: DiDi, Bull

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

---------------------------

Chương 2:

Nước mưa từ trên trời rơi xuống đều tự giác tránh xa Úc Lễ, không dám dính ướt lên người hắn dù chỉ một chút.

Ninh Diệu mơ màng đối diện với Úc Lễ, đến tận lúc này mới phản ứng kịp, rụt rụt cổ lại.

Hơi nước bên ngoài thùng xe bị pha lẫn một thứ mùi hỗn tạp tựa như mùi máu tươi nồng đậm chầm chậm bay vào, xua tan mùi hương thoang thoảng bên trong thùng xe.

Mùi máu tươi từ đâu bay đến?

Đây là lần đầu tiên Ninh Diệu phải đối diện với khí tức đẫm máu từ người khác, ngón tay dưới thảm bị y xoắn chặt đến trắng bệch, đuôi mắt bắt đầu phiếm hồng mà nhìn vào Úc Lễ.

Ánh đèn dịu nhẹ trong xe có thể chiếu rõ gương mặt của Ninh Diệu. Bất kỳ người nào bị đặt trong tình huống này  đều sẽ mềm lòng, rồi dùng giọng điệu nhẹ nhàng nhất mà đến dỗ người trong xe vui vẻ.

Nhưng tất nhiên, Úc Lễ nào có phải người bình thường.

"Ta đã dặn ngươi, ngoan ngoãn chờ ta trở về." Úc Lễ cười nhếch miệng, đôi mắt đen nhánh như  giếng cổ không hề có chút hơi ấm nào: "Lời ta nói nhưng Ninh tiểu thiếu gia lại nghe từ tai này lọt sang tai kia."

Tuy giọng của Úc Lễ nghe có vẻ tùy ý, nhưng Ninh Diệu không hề nghi ngờ chút nào, y sợ nếu như mình trả lời không đúng ý hắn, đầu y sẽ rơi xuống đất ngay lập tức.

"Không có...nghe tai này lọt tai kia..." Ninh Diệu trong cái khó ló cái khôn, ngồi dịch sang bên cạnh một chút, chừa ra một chỗ trống: "Bên ngoài mưa gió lớn quá, có lạnh không? Mau vào đây trú mưa, ta đã chuẩn bị đầy đủ hành lý để cùng ngươi lên đường rồi."

Khi Ninh Diệu nói chuyện, giọng y vẫn mềm mại như cũ, y cẩn thận ngước mắt lên nhìn Úc Lễ. Sau một lúc  mới dời mắt, chuyển sang nhìn chằm chằm vào vách xe khắc hoa.

Trong sách có nói, Úc Lễ giết người nhanh như chớp. Nếu như y không nhìn Úc Lễ thì có thể chết mà không kịp phản ứng, đúng không?

Đây đúng thật là trong cái rủi có cái may.

Không biết qua bao lâu, Ninh Diệu nghe được tiếng cười không rõ là vui hay giận của Úc Lễ. Ngay sau đó, thùng xe hơi lắc lư, mà Úc Lễ đáng lẽ ra đang đứng bên ngoài giờ đang ngồi ngay bên cạnh y.

Mùi máu tanh càng trở nên nồng đậm hơn, Ninh Diệu cố nén lại cảm giác buồn nôn, len lén nhìn xuống phía dưới, chợt thấy mấy dấu giày dính toàn máu đỏ đặc sệt in trên mặt đất sạch sẽ trước mắt mình.

Ninh Diệu: "..."

"Đáng lẽ ra máu của ngươi cũng được trộn lẫn vào đây..." Úc Lễ nói: "Đáng tiếc."

Ninh Diệu: "..."

Nói câu này cho nạn nhân tương lai nghe, có ổn tí nào không vậy?

Ninh Diệu càng hiểu rõ mức độ quỷ dị của Úc Lễ, y cảm thấy bản thân lúc này giống hệt như một con cừu nhỏ bị bắt ở cạnh một con sói hung ác, nước mắt sợ hãi lại bắt đầu rơi xuống.

Nhưng lần này lại không chờ được đến khi nước mắt rơi xuống đất, một cái rương gỗ đã được đặt ngay trên đầu gối y.

Rương gỗ rộng khoảng ba, bốn lòng bàn tay, cao tầm một gang tay, đá quý do nước mắt Ninh Diệu hoá thành rơi vào đó, chỉ chiếm được một góc nhỏ trong rương.

Ninh Diệu ôm cái rương, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn về phía tên đầu sỏ đã nhét cái rương gỗ cho mình.

"Sau này, mỗi ngày ngươi phải khóc ra ít nhất là nửa rương linh thạch." Úc Lễ nói: "Nếu không..."

Úc Lễ cố ý không nói hết câu, nhưng bất kỳ ai nghe thấy cũng sẽ hiểu được ý mà hắn muốn biểu đạt.

Ninh Diệu muốn vớt lại một chút an toàn cho bản thân, nhỏ giọng nói: "Từ ngày mai mới bắt đầu tính đúng không?"

Úc Lễ khẽ nhếch khóe môi, lời nói lạnh băng đánh gãy tia hy vọng cuối cùng của Ninh Diệu: "Từ giờ trở đi."

———–

Mưa rào đã tạnh, mặt trời cũng lên, xe ngựa vẫn tự động chạy không hề mệt mỏi, tiếp tục đi về thành trì bên dưới.

Trong xe ngựa, một chàng thanh niên mặc quần áo giản dị, gương mặt u buồn đang ngồi ôm cái rương gỗ.

Da thịt của thanh niên này vốn là vừa trắng vừa mềm, màu da trắng trẻo cùng với hai hốc mắt đỏ hoe càng tô đậm thêm vẻ yếu đuối đáng thương, chỉ tiếc rằng bây giờ chẳng có ai đến  thưởng thức.

Ninh Diệu thở dài.

Trong một ngày phải sản xuất tận nửa rương đá quý cơ đấy, khó chết người ta rồi!

Y cũng đâu thể tạo ra đá quý suốt cả năm trời không nghỉ, nếu như bắt ép càng nhiều thì sẽ hỏng càng nhanh đó trời!

Xung quanh không có một bóng người, Ninh Diệu lắc lắc cái rương, lén lút lấy đá quý mà mình mang theo từ trước trong túi trữ vật ra, trút vào rương gỗ.

Chẳng mấy chốc, rương gỗ đã được lấp đầy một nửa. Ninh Diệu nhìn trái ngó phải, đến khi chắc chắn rằng Úc Lễ không phát hiện mới dám thở phào một hơi.

Úc Lễ cũng không rảnh mà canh giữ bên người y mãi, thỉnh thoảng hắn mới đột ngột xuất hiện, kiểm tra xem y có hoàn thành nhiệm vụ mỗi ngày hay không, còn lại đều không thấy bóng dáng hắn đâu cả.

Ninh Diệu đối với chuyện này cũng chẳng thấy lạ. Bởi vì trong nguyên tác, sau khi Úc Lễ trải qua đủ mọi sự phản bội thì luôn giữ thói quen một thân một mình, ai cũng không thể đến gần hắn. Tuy bây giờ Úc Lễ mới chỉ trải qua vài chuyện khiến hắn suy sụp, nhưng việc hắn không thích người khác đến gần cũng là chuyện bình thường.

Ninh Diệu cũng từng hỏi Úc Lễ rằng tiếp theo bọn họ sẽ đi đâu, nhưng Úc Lễ chỉ nói là đến thành trì tiếp theo gặp lại cố nhân một lần.

Đọc là cố nhân, nhưng viết, thì lại là kẻ thù.

Nghĩ đến việc kẻ thù của Úc Lễ trải rộng khắp thiên hạ, Ninh Diệu cũng không nói thêm gì nữa.

Sau khi Ninh Diệu dựa vào kỹ năng gian lận để hoàn thành nhiệm vụ hôm nay thì bèn ngồi ngây ngốc trong chốc lát, bỗng y nhớ tới một chuyện: [Hệ thống, ta còn có thể trở lại thế giới của mình không?]

Hệ thống: [Có thể.]

Ninh Diệu kinh ngạc: [Sao ngươi không nói sớm? Phải làm thế nào mới được quay về?]

Âm thanh máy móc của hệ thống vẫn lạnh băng như cũ: [Khi nào thời cơ chín muồi ta sẽ đưa ngài về, ngài chỉ cần cố gắng sống sót.]

Không có nhiệm vụ giống như trong tưởng tượng, Ninh Diệu hoang mang nhíu mi, sau khi suy nghĩ một lát thì lập tức quyết định ném luôn chuyện này ra sau đầu cho lành.

Nhưng cho dù hệ thống không nhắc, y vẫn sẽ cố gắng sống sót.

Xe ngựa vẫn lộc cộc đi về phía trước, không bao lâu sau, Ninh Diệu bỗng nhìn thấy một hồ nước nho nhỏ qua khung cửa sổ.

Mặt hồ trong xanh tĩnh lặng, khiến cho ai nhìn thấy cũng cảm thấy vui vẻ.

Mắt Ninh Diệu sáng lên, dứt khoát dừng xe ngựa lại, bước từ trên xe xuống.

Chưa đi được hai bước, y đã nhìn thấy Úc Lễ đang dựa người vào thân cây cách đó không xa.

Tên đại ma đầu này vẫn toàn thân đen kịt như cũ, chỉ tùy tiện liếc mắt một cái cũng khiến cho Ninh Diệu run lên.

"Ta muốn đi rửa mặt." Ninh Diệu cố gắng trấn tĩnh dụi dụi mắt. "Khóc lâu như vậy rồi, cảm thấy mặt bẩn lắm."

Ninh Diệu càng nói càng tủi thân: "Nếu như vậy cũng không cho ta đi, thì cứ dứt khoát chém chết ta đi."

Vừa nghĩ đến việc mình trở nên xấu xí, Ninh Diệu thật sự muốn nhảy ngay xuống hồ.

Thật ra bây giờ nhìn thiếu gia nhỏ vẫn rất sạch sẽ, không hề bẩn một chút nào cả. Úc Lễ quan sát y vài lần, không thèm nói câu nào, rồi một mình đi về phía xe ngựa.

Thái độ này chính là ngầm đồng ý, Ninh Diệu vô cùng vui vẻ đi đến bên hồ.

Úc Lễ ngồi trong xe ngựa, qua khung cửa sổ, hắn nhìn thấy Ninh Diệu đi đến bên hồ rồi ngồi xổm xuống rửa tay, trong mắt toát ra vài phần lạnh lẽo.

Hồ nước này nhìn thì bình thường, nhưng bên dưới mặt hồ phẳng lặng ấy lại cất giấu một con yêu thú có thể nuốt được cả tu sĩ Kim Đan kỳ vào bụng chỉ trong chớp mắt.

Người biết được chuyện này cũng không nhiều lắm, sau khi hắn sống lại cũng là một trong số đó.

Úc Lễ không nhìn Ninh Diệu nữa, hắn ngồi xuống với gương mặt vô cảm, sau đó đặt cái rương nhỏ đã được mở ra lên bàn gỗ.

Rương gỗ này vừa được mở ra, linh khí dày đặc bên trong lập tức tràn ra ngoài, chứng minh sự tinh khiết của linh thạch trong đó.

Úc Lễ tùy tiện cầm lấy một viên linh thạch, nắm trong lòng bàn tay, linh lực từ bên trong đã cuồn cuộn tràn vào, nuôi dưỡng kinh mạch bị thương của hắn.

Nguồn linh lực dồi dào tiến vào làm cho Úc Lễ tỉnh ngộ trong nháy mắt, hắn bỗng nhớ về kiếp trước.

Cách đây không lâu, hắn vẫn là kẻ khiến người đời nhắc đến là rùng mình, là đại ma đầu đứng trên đỉnh cao.

Những kẻ trước kia khinh thường hắn, hạ nhục hắn, phản bội hắn, âm mưu kết liễu tính mạng hắn, đẩy hắn vào bóng đêm, tất cả đều đã bị hắn thẳng tay giết chết.

Hắn dần hình thành nên thói quen một thân một mình, và cả thói quen tin rằng mọi người trên đời này chỉ mang ác ý đối với mình.

Mà việc duy nhất hắn phải làm, chính là cắt đứt tất cả.

Tu vi của Úc Lễ không ngừng gia tăng, nhưng mỗi khi bước vào quá trình tăng tiến, Úc Lễ đều cảm nhận được ác ý từ bên trên truyền xuống.

Cuối cùng Úc Lễ cũng lĩnh ngộ được.

Trên thế gian này, kẻ mang ác ý nặng nề nhất đối với hắn, chẳng phải ai khác, mà chính là Thiên Đạo.

Nếu đã như vậy, thì hắn chỉ đành hủy diệt Thiên Đạo.

Úc Lễ đã thành công. Trước khi Thiên Đạo chuẩn bị tiêu tan, hắn đã nghe thấy âm thanh phẫn nộ của nó.

Thiên Đạo nói, muốn bắt hắn phải hối hận, sẽ khiến hắn gặp phải kiếp nạn chẳng thể vượt qua, có thể lấy đi tính mạng của hắn.

Khi tỉnh lại, hắn đã mang theo thân xác bị thương sau khi khiêu chiến với Thiên Đạo quay về quá khứ.

Tất cả mọi thứ đều giống hệt như trước đây, ngoại trừ...thiếu gia nhỏ khi khóc lên sẽ làm rơi linh thạch này.

Úc Lễ dám khẳng định, Ninh Diệu mà hắn giết trước đây chắc chắn không có khả năng này, bộ dáng khi kinh hãi cũng cực kỳ xấu xí.

Bàn tay hắn hơi dùng sức, viên linh thạch trong lòng bàn tay ngay lập tức hóa thành bột mịn, trượt xuống theo kẽ hở ngón tay.

Úc Lễ ném linh thạch đã bị hóa thành bột qua cửa sổ xe, lại đưa mắt nhìn về bóng dáng mảnh khảnh đang đứng bên hồ.

Đây chính là điều mà Thiên Đạo đã nói, là thứ có thể lấy mạng hắn.

Hắn tò mò muốn biết mọi chuyện sẽ phát triển thế nào, cũng muốn biết người này sẽ dùng cách gì để lấy mạng hắn, nên mới không lập tức ra tay, mà mang người này đi theo bên cạnh.

Nhưng nếu thật sự là người này, có khác nào hắn đang tự mình đưa mình vào chỗ chết đâu?

——-----

Hồ nước mát lạnh có thể dễ dàng rửa sạch sự nhớp nháp trên mặt.

Ninh Diệu rửa sạch tay rồi nhắm mắt lại, cúi người xuống rửa mặt.

Khi rửa mặt nhìn không thấy thứ gì, nhưng Ninh Diệu chợt thấy cổ mình có hơi ngứa, giống như có vật gì đó lông lông xù xù đang cọ cọ bên cạnh.

Ninh Diệu: "?"

Ninh Diệu ngẩng đầu, lau khô nước rồi mở mắt ra, bỗng thấy một thứ khắp người đều là lông tơ vàng nhạt đang đứng trước mặt mình. Con vật này có lẽ chỉ lớn hơn nắm tay người một chút, đang dính sát vào người y, đôi mắt đậu đen cứ nhìn y không chớp mắt.

...Vịt con?

Ninh Diệu nhìn bốn phía xung quanh, ở đây không hề có bất kỳ một loài động vật nào khác, lại càng không có vịt lớn.

Ninh Diệu sờ bộ lông tơ vàng nhạt của vịt con: "Bé con, mẹ ngươi đâu?"

"Cạp cạp!" Vịt con vẫn dính sát vào người Ninh Diệu, một lúc sau lại nhảy lên chân y, đổi nơi khác để cọ cọ.

"Ngươi muốn đi theo ta sao?" Ninh Diệu sờ đầu vịt con, bế nó từ trên người mình thả xuống: "Không được, một cái lá rách như ta, làm sao có thể cứu được cái lá lành như ngươi? Người nhà ngươi chắc vẫn còn ở gần đây."

Hoàn cảnh nơi này tốt như vậy, so với việc đi cùng y, bị trói buộc bên cạnh Úc Lễ thì nơi đây vẫn tốt hơn rất nhiều. Nói không chừng Úc Lễ còn thẳng tay chém nó, sau đó bắt y đi làm món vịt nướng, rồi sẽ biến y thành một cái máy chế tạo đá quý không có cảm xúc nữa kìa.

Tuy rằng hoàn cảnh hiện tại của y cũng chẳng khác thế là bao...

Ninh Diệu sờ túi, tìm được một túi đồ ăn vặt mang theo bên người, sau đó lấy ra cho vịt con ăn, không khí vô cùng vui vẻ hòa thuận.

Ninh Diệu lại không hề phát hiện ra, ở trên xe ngựa cách đó không xa, Úc Lễ lại lộ ra một ánh mắt kinh ngạc khó xuất hiện.

Tu vi của Ninh Diệu thấp, rất nhiều thứ đều nhìn không ra. Nhưng nếu lấy cảnh giới tu vi của Úc Lễ, chỉ cần liếc mắt một cái là đã nhìn ra ngay.

Cái thứ kia nào có phải là vịt con, đó rõ ràng là yêu thú hung danh hiển hách dưới đáy hồ!

Rõ ràng bản thể của nó rất lớn, không cần mở miệng cũng có thể nuốt được một người, nhưng lúc này lại hóa thành thú con. Lại còn vì giúp người nọ thấy vui vẻ, mà giả vờ thành thú cưng, ngoan ngoãn ăn thức ăn mà lúc bình thường nó cực kỳ gai mắt?

---------------Hết chương 2-----------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play