Edit, Beta: Bull.
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
-----------------------------------
Chương 28:
Ninh Diệu cũng không biết rõ đường đi, nhưng may mắn là tốc độ ngự kiếm phi hành của y rất nhanh, nếu như bay nhầm đường cũng có thể bay trở về trong thời gian ngắn, thế nên chẳng cần tốn nhiều thời gian đã bay đến được nơi muốn đến.
Y đưa Úc Lễ bay đến trên phủ thành chủ. Thần thức của thành chủ nấp trong phủ lập tức nhận ra bọn họ, thế là nơm nớp lo sợ mà bước ra nghênh đón.
Tuy rằng ông ta không thể tận mắt chứng kiến chuyện xảy ra lúc nãy, nhưng uy áp của Thần Tích kia lại có thể truyền đến tận đây. Trong đó là một luồng sức mạnh thâm ảo không thể tra xét được, so với nó, ông ta chỉ là thứ phù du nhỏ bé, nó chỉ cần thổi một cái là ông ta chết tươi ngay.
Vị đại nhân này, thật sự quá lợi hại!
Trong đầu có suy nghĩ như vậy, nên khi đối mặt với Ninh Diệu, ông ta rất cung kính, sợ khiến Ninh Diệu cảm thấy mình đón tiếp chậm trễ.
Ninh Diệu vẫn tiếp tục duy trì hình tượng thế ngoại cao nhân của y, thản nhiên nói: "Mọi chuyện đã xong, ta muốn ở lại đây chờ một đêm, không biết ý thành chủ thế nào?"
"Vâng ạ! Vâng ạ!" Thành chủ gật đầu như giã tỏi. "Là vinh hạnh của vãn bối, ngài muốn ở bao lâu thì cứ ở bấy lâu!"
"Ừm." Ninh Diệu gật đầu hài lòng, lại đưa tay chỉ vào Úc Lễ: "Hắn bị thương nhẹ, có thể đêm nay chúng ta sẽ cần đại phu trong phủ của ngươi đến kiểm tra một chút."
Thành chủ nhìn về phía nam nhân anh tuấn đi phía sau đại lão Long tộc lợi hại này, trong lòng đã sáng tỏ.
Chẳng trách vị Long tộc này tìm được Thần Tích nhưng vẫn muốn ở lại nơi này, ra là vì muốn nhanh chóng chữa thương cho người yêu bé nhỏ.
Tuổi còn trẻ mà mượn được chút tư sắc leo lên giường vị đại lão này, tại sao ông ta không gặp được vận may như thế!
Trong lòng thành chủ đang thở dài thườn thượt, nhưng trên mặt vẫn rất cung kính, nói: "Ngài cứ việc yên tâm, ta sẽ bảo bọn họ chờ suốt đêm, ngài chỉ cần gọi một tiếng là được."
Ninh Diệu rất hài lòng, nhưng vừa định đưa Úc Lễ đi nghỉ ngơi, còn chưa kịp cất cánh, y đã nhớ đến cái gian phòng mà thành chủ chuẩn bị cho họ khi nãy, trong đó toàn mấy thứ linh ta linh tinh.
Nếu đêm nay y cùng Úc Lễ ngủ ở chỗ đó, có lẽ sẽ không được yên giấc...
Sắc mặt Ninh Diệu ửng đỏ, gọi thành chủ đến thêm lần nữa: "Chỗ này của các ngươi có...khụ, căn phòng nào bình thường chút hay không?"
*
Đổi sang một căn phòng khác, Ninh Diệu cảm thấy rất hạnh phúc. Nhưng có lẽ vị thành chủ kia lại hiểu lầm quan hệ giữa y và Úc Lễ, nên vẫn vẫn chuẩn bị đúng một căn phòng.
Nhưng bây giờ Ninh Diệu có không muốn cũng phải muốn, Úc Lễ bị thương nặng như vậy, nên đêm nay y bắt buộc phải ở bên cạnh trông chừng hắn, tránh cho Úc Lễ hôn mê mà không ai hay biết.
"Ngươi nghỉ ngơi chút đi. Ta ở đây trông ngươi." Ninh Diệu nói với Úc Lễ.
Úc Lễ nhìn vào cái giường duy nhất trong phòng, lại nhìn về phía Ninh Diệu đang xách một cái ghế đến ngồi bên cạnh, khó chịu nói: "Ngươi không ngủ?"
"Lát nữa ta sẽ chợp mắt một tí." Ninh Diệu thở dài một hơi. "Chăm người bệnh sẽ hơi vất vả, haiz, sau này ngươi đừng bị thương nữa nha, mau mạnh lên đi mà!"
Úc Lễ trầm mặc, dưới sự thúc giục của Ninh Diệu, cuối cùng hắn cũng chịu nằm xuống.
Thời gian lẳng lặng trôi đi, bởi vì sợ tối, nên khi ngủ Ninh Diệu sẽ không thổi tắt toàn bộ nến. Ánh sáng ấm áp chiếu sáng một vùng đất trời nho nhỏ. Đêm đã khuya, Úc Lễ vốn đã luôn không ngủ bỗng mở mắt ra, nhìn về phía người đang ngồi bên giường hắn.
Thiếu gia nhỏ đáng yêu đã chìm vào giấc ngủ, hơi thở y hơi gấp, dường như ngủ không yên, chỉ cần hơi có gió thổi cỏ lay là sẽ tỉnh lại ngay.
Úc Lễ nâng tay lên chạm nhẹ vào trán Ninh Diệu một cái, một luồng ánh sáng nhạt xuất hiện, Ninh Diệu lập tức chìm vào giấc ngủ sâu.
Úc Lễ đứng lên, chậm rãi bước đến mở tung cánh cửa sổ phía trước.
Trăng sáng sao thưa, ánh trăng chẳng bị đám mây nào che khuất. Úc Lễ nhìn vầng trăng tròn đêm nay trong chốc lát, rồi quay về giường, rũ mắt chăm chú ngắm nhìn Ninh Diệu đang ngủ say.
Khi ngủ, thiếu gia nhỏ rất an tĩnh, cũng rất xinh đẹp. Y gục đầu xuống, đôi tay ngoan ngoãn đặt trên đầu gối, chân cũng cẩn thận khép lại, chẳng có tí gì liên quan đến thế giới ngoài kia.
Nhưng có vẻ ngủ như vậy không được thoải mái lắm, nên hàng mày của Ninh Diệu hơi nhăn lại, dáng vẻ trong giấc ngủ cũng không mấy vui vẻ.
Úc Lễ lặng lẽ ngắm Ninh Diệu một hồi lâu, rồi cúi xuống bế người đang ngồi trên ghế lên.
Chỉ có khi bế lên rồi, mới phát hiện ra người này lại nhẹ đến thế.
Ninh Diệu tự động dựa sát tới nguồn nhiệt, rồi điều chỉnh một tư thế làm cho mình thoải mái nhất, đến khi tìm được nơi có thể dựa vào, y bèn vùi đầu vào ngực Úc Lễ mà cọ cọ vài cái, sau đó mới cảm thấy mỹ mãn tách ra, nhăn mày, rồi tiếp tục ngoan ngoãn ngủ say.
Úc Lễ thong thả đặt người lên giường, đắp chăn cẩn thận, rồi mới tiếp tục bước đến trước cửa sổ, để gió đêm mát lạnh thổi qua người mình.
Úc Lễ bắt đầu nhớ đến cuộc đối thoại mà hắn nghe lén được của Ninh Diệu và Thần Tích kia.
Ninh Diệu nói, nếu y không ở đây thì hắn sẽ bị bắt nạt rất thảm, nên y không thể đi được.
...Hắn được bảo vệ.
Đây là chuyện mà hắn chưa từng được trải nghiệm, bỗng có thứ gì đó đang không ngừng trào dâng trong lòng hắn. Ánh trăng sáng chói treo trên bầu trời kia, dường như có thể xuyên thủng cả màn đêm u tối này.
Lúc tuổi còn nhỏ, mỗi khi bị thương, mỗi lần bị phản bội, hắn cũng đã từng ảo tưởng về một người sẽ đứng ra bảo vệ hắn sau lưng, có người sẽ thay hắn che mưa chắn gió, sẽ hỏi hắn rằng vết thương còn đau không. Nhưng những ảo tưởng và hy vọng đó đều lần lượt lụi tàn. Mà từ lâu, hắn cũng đã học được rằng, không nên ôm quá nhiều hy vọng đối với những thứ chưa từng tồn tại.
Ảo tưởng này đã được hắn chôn sâu vào đáy lòng đã nhiều năm, gần như đã biến thành bụi đất mà biến mất dần theo thời gian. Nhưng đến khi nó đã hoàn toàn biến mất, lại được nghênh đón ánh bình minh đầu tiên trong cuộc đời.
Chỉ là một thân thể nhỏ nhắn mảnh khảnh như thế, nhưng lại mang theo dũng khí khó người nào có được, chưa bao giờ vì sợ hãi mà lùi bước.
Úc Lễ nhìn ánh trăng sáng trên bầu trời thật lâu, cuối cùng mới thoát khỏi đống suy nghĩ phức tạp ấy, bắt đầu suy nghĩ về điểm đáng nghi vừa nãy.
Khi đó hắn nhìn thấy rất rõ, lúc Thần Tích rời đi, đã đột nhiên ra tay tấn công một đòn vào không khí.
Thần Tích không thể nào tấn công vô duyên vô cớ như vậy được, chắc chắn có thứ gì đang lẫn trốn trên bầu trời khi đó.
Mà thứ có thế khiến Thần Tích ra tay....
Úc Lễ nghĩ đến một khả năng, mày lập tức nhíu lại.
Chẳng lẽ Thiên Đạo còn chưa tiêu vong, vẫn đang trốn ở góc nào đó?
Mày Úc Lễ càng nhíu chặt hơn.
Nếu Thiên Đạo không chết, vậy chắc chắn sau này nó sẽ quay lại tìm hắn trả thù. Hơn nữa còn có lời thề son sắt của Thần Tích về việc sẽ mang Ninh Diệu đi, thì có lẽ đối thủ sau này hắn phải đối mặt không phải là hạng đơn giản. Một cái Thiên Đạo hắn có thể đối phó, nhưng hai cái liên thủ thì làm thế nào?
Thân thế của Ninh Diệu không hề đơn giản. Hắn không biết thiếu gia nhỏ này đến từ nơi nào, chỉ biết Ninh Diệu sẽ ở đây thêm một khoảng thời gian nữa rồi rời đi.
Hắn sẽ không để Ninh Diệu đi mất, cho nên, hắn bắt buộc phải càng mạnh mẽ hơn, mạnh đến mức có thể đối phó với toàn bộ đối thủ xuất hiện.
*
Lúc Ninh Diệu tỉnh lại, chợt khiếp sợ nhận ra mình đang nằm trên giường, còn Úc Lễ vốn đang phải nằm trên giường lại đang ngồi bên án thư trong góc phòng, tay thì cầm bút, không biết là đang viết thứ gì.
"Sao ta lại ngủ trên giường vậy?" Ninh Diệu xoay người xuống giường, bắt đầu đoán những chuyện xảy ra đêm qua. "Có phải lúc ta nửa ngủ nửa mơ, đã đuổi ngươi xuống rồi leo lên giường nằm không?"
Chắc chắn là vậy rồi. Với trình độ hiện tại của Úc Lễ, hắn hoàn toàn không địch lại y, vậy nên cho dù hắn có bị y bắt nạt thì cũng không dám nói gì.
"..." Úc Lễ buông bút. "Không có, ta tỉnh sớm, nên dậy trước. Giường cũng chỉ để không nên ta đưa ngươi lên đó ngủ."
Sau khi biết mình không bắt nạt người ta, Ninh Diệu thở dài, rồi lại oán trách: "Sao ngươi không ngoan một chút nào hết vậy? Mới bị thương nặng như thế, còn dậy sớm viết cái đó làm chi? Lúc khó chịu không thể suy nghĩ nhiều, nếu không bệnh sẽ càng nặng hơn, ngươi không biết sao?"
Úc Lễ: "Là đại phu nào nói với ngươi, suy nghĩ nhiều sẽ khiến bệnh nặng hơn?" Tri thức này thuộc về kiến thức hằng ngày của Ninh Diệu, y thấy ngay cả chuyện này mà Úc Lễ cũng không biết, thì cứ xem như thể chất của người tu tiên khác biệt, y không thèm nhiều lời nữa, mà đi qua, tò mò nhìn vào tờ giấy mà Úc Lễ đang viết, nhưng lại vội vàng nhìn đi chỗ khác.
"Ngươi viết gì vậy? Ta xem chút được không?" Ninh Diệu hỏi.
Thứ này vốn là để cho Ninh Diệu xem, nên Úc Lễ cũng chẳng thèm giấu giếm làm gì. Hắn lấy trang giấy, đặt thẳng lên mặt bàn trước mặt Ninh Diệu.
Bên trên viết một chuỗi thật dài mấy thứ mà Ninh Diệu đọc không hiểu, cái gì mà thiên can địa chi, sao trời biến hóa, còn dựa vào mấy thứ này suy đoán ra thời gian địa điểm gì đó.
Ninh Diệu nhìn sơ một cái thôi mà đã muốn hôn mê, y nhanh chóng thả trang giấy xuống: "Đây là gì?"
"Phương pháp nâng cao sức mạnh." Úc Lễ cười như không cười mà nhìn Ninh Diệu. "Không phải ngươi muốn ta phải nâng cao sức mạnh sao?"
Thế nhân muốn cướp lấy đạo cốt, nhưng lại sợ không thể thành công, ngược lại còn khiến cho người sở hữu đạo cốt tràn ngập oán hận, quay đầu tìm bọn họ trả thù. Vì thế trong ngàn vạn năm trước, sau khi người đầu tiên nắm giữ đạo cốt xuất hiện, thì tất cả đại năng đã liên thủ, đã xây nên bốn tháp phong ấn cao nhất ở bốn phía.
Nhóm đại năng này đã tính toán rất kỹ, chỉ cần có bốn tháp phong ấn này, thì cho dù người nắm giữ đạo cốt có làm thế nào cũng không thể quá mạnh được, càng thuận lợi cho họ lấy được đạo cốt.
Đến khi lấy được đạo cốt thành công, những người trong cuộc như bọn họ sẽ nghĩ cách phá hủy tất cả tháp phong ấn, đạt được sức mạnh hoàn chỉnh của đạo cốt.
Kiếp trước, sau khi trải qua rất nhiều chuyện, Úc Lễ mới phát hiện ra được sự thật này. Hắn nghĩ cách phá được ba tháp phong ấn, sức mạnh đạt tới thời kỳ đỉnh cao, trở thành người đứng đầu tam giới.
Mà hiện tại, hắn đã mang theo sức mạnh đỉnh cao ở đời trước sống lại. Nếu như vậy, bây giờ hắn lại đi phá hủy phong ấn một lần nữa, liệu có thể đạt được thêm sức mạnh nữa không?
Hắn vẫn chưa dám chắc, nhưng dù gì cũng nên thử sức một phen.
Ninh Diệu nghe Úc Lễ giải thích sơ bộ, nghĩa là sau khi phá hủy tháp phong ấn sẽ có được sức mạnh. Nhưng y lại nhớ tới chuyện gì đó, bỗng ngơ ra luôn.
Không phải chứ? Không phải chứ? Đây là cốt truyện ở phần kết cơ mà, vì sao Úc Lễ chỉ cần suy nghĩ một chút là tìm ra luôn rồi?
Y hiểu rồi, chắc chắn là lúc đánh với Thần Tích thì nó đã đem đến cho Úc Lễ linh cảm gì đó.
Y chắc chắn Úc Lễ đã nhìn thấu cả rồi!
Ninh Diệu cố gắng nhắc nhở thật uyển chuyển: "Nơi này có vẻ không ổn lắm, hay là đợi đến khi sức mạnh tăng lên rồi hãy đi?"
Sau khi trở nên siêu lợi hại mới có thể đi đến nơi đó, nếu không thì có khác gì tự dâng đồ ăn đến bên miệng đại lão đâu? Người nắm giữ đạo cốt tự mình dâng đến cửa, đại lão mà biết được tin này chắc chắn là cười rớt cả hàm răng mất.
Úc Lễ nhìn về phía này.
Từ lúc hắn biết Ninh Diệu sợ hắn không đủ mạnh mẽ, dễ bị người khác bắt nạt nên không muốn rời đi, Úc Lễ đã hạ quyết tâm phải che giấu sức mạnh của mình.
Chuyện giả vờ yếu đuối nghe rất buồn cười, cũng chính là thứ mà trước đây hắn khinh thường nhất. Nhưng nếu có thể khiến cho Ninh Diệu cam tâm tình nguyện ở lại, có gì mà hắn không thể làm?
Lông mi đen nhánh của Úc Lễ rũ xuống, thản nhiên nói: "Có lẽ sức mạnh của ta không đủ, nhưng ngươi thì đủ rồi. Ta có thể thấy được, bây giờ sức mạnh của ngươi sâu không lường được, ít nhất là ta đánh không lại ngươi."
Lời này vừa nói ra, Ninh Diệu lập tức bừng tỉnh.
Đúng rồi, Thần Tích đã giúp y mạnh hơn. Y đã có được sức mạnh của Thần Tích, nên y bây giờ và y của quá khứ là hai con người hoàn toàn khác nhau!
Trong lòng Ninh Diệu ngập tràn hào khí. Nhưng việc này rất hệ trọng, nên y vẫn cẩn thận suy nghĩ thêm một lát, rồi mới gật đầu: "Được, chúng ta cứ đi thử xem sao, sau khi tới nơi thì tùy cơ ứng biến thôi."
*
Vị trí của bốn tháp phong ấn rất bí ẩn, chúng nó không phải bất động ở một chỗ, mà là dùng một quỹ đạo chuyển động nào đó để biến mất rồi lại xuất hiện.
Nếu như đến không đúng lúc, thì hoàn toàn không có cách nào tìm ra để giải trừ phong ấn.
Dựa theo sự tính toán của Úc Lễ, thì cái gần nhất sắp xuất hiện chính là tháp phong ấn nằm trong tế đàn của Yêu tộc.
Cho nên, hành trình kế tiếp của bọn họ, chính là đi đến Yêu tộc.
Ninh Diệu và Úc Lễ cùng ngồi xe ngựa đi đến ranh giới giữa địa bàn Yêu tộc và Nhân tộc.
Ngồi trên xe ngựa, Ninh Diệu đột nhiên nhớ tới một vấn đề: "Cứ tùy tiện đi vào như vậy có được không? Yêu tộc cho phép tu sĩ Nhân tộc bước vào địa bàn của bọn họ sao?"
Úc Lễ liếc mắt nhìn Ninh Diệu một cái, quyết định ăn ngay nói thật: "Không thể."
Người bình thường không thể bước vào Yêu giới, Nhân tộc xâm nhập vào địa bàn Yêu tộc, sau khi bị bắt sẽ bị giết không lưu tình.
Kiếp trước, sau khi Úc Lễ giết chết tên Yêu tu mai phục cướp lấy tính mạng hắn, thì đã ngụy trang thành tên đó rồi trà trộn vào Yêu thành.
Đương nhiên kiếp này cũng có thể dùng cách đó, nhưng thời gian lại không khớp, lần này hắn cũng không chắc chắn rằng mình có gặp được Yêu tu muốn giết hắn hay không. Nếu như tùy tiện giết một tên đi ngang qua, thì với tính tình của Ninh Diệu, chắc chắn y sẽ không vui.
Ninh Diệu suy tư một lát rồi nói: "Chúng ta cứ ở bên đường quan sát trước đã, xem thử có Yêu tộc nào muốn dẫn con người vào Yêu thành hay không. Nếu như có, thì chúng ta cứ bắt chước hành động của bọn họ là được rồi."
Úc Lễ không phản đối, vì thế hai người tiếp tục đi men theo con đường này, cuối cùng dừng lại ở khu vực mà Yêu tộc nào cũng phải đi qua.
Úc Lễ vẽ một chú thuật, làm cho xe ngựa của bọn họ hòa vào một thể với bốn phía xung quanh, như thế thì người qua đường mới không thể phát hiện ra bọn họ.
Ninh Diệu và Úc Lễ chờ đợi trong xe nhưng lại không thấy nhàm chán chút nào. Trước khi xuất phát, Ninh Diệu đã tích trữ siêu nhiều đồ ăn vặt trong nhẫn trữ vật, còn ghé vào hiệu sách mua mấy quyển sách liên quan đến Yêu tộc.
Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng!
Ninh Diệu móc ra vài thứ đồ ăn vặt trong nhẫn trữ vật đặt trên mặt bàn nhỏ, lại lấy ra thêm mấy quyển sách, còn không quên rủ rê thêm Úc Lễ: "Đến đây đi, chúng ta cùng nhau học tập."
Ninh Diệu còn lót một cái đệm lên vị trí bên cạnh mình. Sau khi Úc Lễ ngồi xuống, y bèn lấy đại một cuốn sách rồi mở ra.
Sách ở chỗ này đều là những cuốn có liên quan đến Yêu tộc được đích thân Ninh Diệu lựa chọn, y vẫn chưa kịp xem thử, nên không biết nội dung trong đó là gì.
Bìa sách được mở ra, bên trong vẽ một bức tranh.
Trong tranh là một thanh niên xinh đẹp, hắn bị một con hồ ly cao, đứng thẳng ôm vào ngực. Một người một hồ còn đang hôn môi, nhìn có vẻ rất say đắm.
Ninh Diệu: "???"
Ninh Diệu vội vàng đóng sách, sau đó lại mở ra, nhưng trong đó vẫn là bức tranh quái quỷ khi nãy, lúc này mới phát hiện ra không phải do y hoa mắt.
Đây là thứ quái quỷ gì vậy trời?!
Ninh Diệu trợn mắt há mồm, y điên cuồng lật thêm vài tờ nữa, phần sau không còn tranh vẽ nữa, mà đều là chữ viết.
[Ngọc diện lang quân cười lên thật anh tuấn! Cho dù hắn là Yêu tộc, nhìn thấy được gương mặt đệ nhất này, trái tim cũng không khỏi hoảng loạn đập thình thịch! Muốn hôn lên môi chàng, cùng chàng phóng túng, còn muốn dùng đuôi cuốn lấy eo người này Đợi đến khi người này nhịn không được nữa, hắn sẽ dùng cái đuôi nhòn nhọn cắm vào...]
Ninh Diệu gấp sách lại.
Ninh Diệu: "..."
A, giẫm phải mìn rồi, đây là cái thứ tiểu thuyết gì vậy chứ!
Đây là thứ mà ông chủ lựa chọn cho y, mấy cuốn sách có liên quan đến Yêu tộc đó sao?
Chuẩn không cần chỉnh, đúng là có liên quan đến Yêu tộc, nhưng thứ y muốn xem, không phải là loại thoại bản này mà!
Ninh Diệu sống không còn gì luyến tiếc mà nằm úp xuống mặt bàn, không biết có phải ảo giác hay không, nhưng y bỗng nghe thấy tiếng cười nhẹ của Úc Lễ.
"Ngươi còn cười nữa!" Ninh Diệu dỗi rồi. "Còn không mau tìm trong đống sách còn lại xem có kiến thức nào hữu dụng không đi kìa."
Úc Lễ nhướng mày, tiện tay lấy một cuốn từ trong đống sách ra, bỗng thần thức phát hiện ra được thứ gì đó.
Có người đến gần.
Dưới chú thuật che giấu, người khác sẽ nhìn không thấy xe ngựa này, Ninh Diệu vén màn xe lên, nhìn ra ngoài xem thử người đi qua là người hay là yêu.
Theo tiếng vó ngựa lộc cộc ngày càng đến gần, Ninh Diệu đã thấy được chiếc xe ngựa đang đi đến đây.
Chủ nhân xe ngựa này có vẻ khá là phóng khoáng, trên xe không có mái che, cũng không có tường che bốn phía, toàn bộ chiếc xe đều được thông gió, bên trong chỉ có một tấm ván có thể ngồi được.
Một nữ nhân ngồi ở giữa tấm ván, mái tóc tím dài đó đã đủ thể hiện rõ thân phận Yêu tộc của nàng. Tay trái tay phải của nàng, mỗi tay đều ôm một nam nhân, mà hai người kia đều rúc hết vào ngực nàng.
"Ta, chúng ta thật sự có thể đến Yêu tộc sao?" Nam nhân tướng mạo khá là thanh thuần, được ôm bên trái nhỏ giọng hỏi: "Ta nghe nói, không thể tùy tiện đi vào nơi đó..."
"Ha ha ha, các ngươi sợ cái gì? Nhát gan quá." Nữ yêu tóc tím cười to ba tiếng, rồi cúi đầu, trao cho người bên trái một nụ hôn sâu.
Hình ảnh này không nên để người ngoài thấy, Ninh Diệu xấu hổ nhìn sang chỗ khác, vành tai đã bắt đầu phiếm hồng.
Chờ đến khi âm thanh mờ ám kia biến mất, Ninh Diệu lại nghe thấy nữ yêu nói.
"Ngươi mang theo ấn ký này đi, còn ai không biết ngươi là người của ta, hửm? Yêu giữ cửa thành có thấy, cũng lười quan tâm đến ngươi."
Ấn ký? Ấn ký gì?
Ninh Diệu tiếp tục đưa mắt nhìn qua, đã thấy trên cổ nam nhân kia xuất hiện vài vết hồng hồng, giống như là bị muỗi đốt.
Xe ngựa của nữ yêu tiếp tục đi, rời khỏi nơi này, để lại một Ninh Diệu tràn ngập suy nghĩ và một Úc Lễ đang trầm mặc.
"Như vậy? Như vậy là được rồi sao?" Ninh Diệu còn chưa kịp bình tĩnh lại, y hỏi Úc Lễ: "Vậy ta cũng có thể giả vờ là Yêu tộc, ta mang ngươi vào đó nha."
Úc Lễ vẫn im lặng, Ninh Diệu đã nói tiếp: "Sau đó chúng ta đi tìm vài con sâu, cắn ta một cái rồi cắn ngươi một cái. Yêu tộc giữ cửa mà thấy chắc sẽ cho chúng ta đi vào ha."
"Nhưng mà phải chạy đi đâu để tìm sâu đây?" Ninh Diệu đang trầm tư, bỗng nghe thấy Úc Lễ thở dài một hơi.
Dường như trong giọng điệu ấy đang tràn ngập bất lực.
"Ấn ký đó không phải là bị sâu hay muỗi đốt để lại." Úc Lễ nói.
Ninh Diệu ngẩng đầu, đối điện cùng đôi mắt đen nhánh của Úc Lễ.
"Vậy là cái gì?" Ninh Diệu kỳ quái hỏi.
Tướng mạo của Úc Lễ là tướng mạo vô cùng chuẩn của người chính đạo, anh tuấn nhưng lại mang theo vài phần tà khí không thể che giấu được. Nhưng phần tà khí này cũng không thể khiến hắn trở nên phóng đãng, có lẽ bởi vì khí thế cá nhân của hắn quá mức sắc bén, cộng thêm những chuyện đã từng trải qua, nên nhìn hắn có vẻ rất lạnh lùng, lại có hơi bất cận nhân tình*.
(*bất cận nhân tình: Tính tình quái dị, hành vi không hợp thường tình người ta.)
Hắn cứ nhìn Ninh Diệu như vậy, rồi nói từng câu từng chữ.
"Là dấu hôn."
———Hết chương 28——–
Úc tâm cơ đã online.