Edit, Beta: Bull.
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
--------------------------------------
Chương 29:
Úc Lễ nhìn Ninh Diệu không chớp mắt, nhìn biểu cảm trên khuôn mặt tinh xảo kia chuyển từ tò mò suy tư sang dáng vẻ có chút ngốc nghếch.
Ninh Diệu "A" một tiếng rồi cúi đầu, không thèm cho Úc Lễ nhìn thấy mặt mình nữa, chỉ để lại cho Úc Lễ một vành tai hồng thấu, tay còn vô tình cào cào mớ thoại bản trên mặt bàn.
"À, ra là như thế." Ninh Diệu cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh nhất để nói. "Ta hiểu rồi."
Úc Lễ bỗng thấy hơi buồn cười: "Ngươi hiểu cái gì?"
Đã lớn đến như vậy rồi, mà những kiến thức cơ bản này còn không biết, ít nhiều gì Ninh Diệu cũng cảm thấy mất mặt, còn thấy hơi xấu hổ nữa.
"Vừa nãy không nhìn rõ, ngươi nói đúng lắm, đó là dấu hôn..." Giọng Ninh Diệu càng lúc càng nhỏ đi, y bỗng nghĩ tới một vấn đề.
Nếu như đó là dấu hôn, vậy mà lúc nãy y lại muốn học theo nữ yêu kia, hôn vào cổ Úc Lễ sao?
Ninh Diệu bắt đầu tưởng tượng ra hình ảnh đó, rồi lại quay sang cào sách, làm được một lát lại nghĩ đến chuyện phá hỏng sách vở là không tốt, nên bèn tự moi chân mình.
Ninh Diệu ngẩng đầu nhìn Úc Lễ một cái, vừa đối diện với tầm mắt hắn đã vội vàng cúi đầu xuống, càng nghĩ càng thấy tê cả da đầu.
Người đang đối mặt với y là Úc Lễ đó, có người nào dám làm càn với đại ma vương như vậy sao? Người khác thì y không biết, nhưng y thì chắc chắn không dám, vì y sợ bị đánh lắm, hu hu...
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong lúc này cũng chẳng ai mở miệng nói chuyện.
Ninh Diệu cố gắng ép mình bình tĩnh lại, sau đó thì bắt đầu suy nghĩ.
Y là người lãnh đạo có sức mạnh lớn, đáng lẽ ra phải nói câu nào là chắc câu có mới đúng, cứ dây cà dây muống như vậy thì kỳ cục lắm.
Vì thế Ninh Diệu bèn nhắm tịt mắt lại, khẽ cắn môi, hỏi: "Ngươi chấp nhận được sao? Ta cũng làm giống vậy...để lại cái kia trên cổ ngươi...Nếu ngươi không đồng ý, thì chúng ta đi tìm cách khác."
Nếu như là người khác hỏi hắn câu này, chắc chắn Úc Lễ sẽ khiến người đó không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai. Nhưng lúc này, người hỏi hắn lại là thiếu gia nhỏ vừa mềm mại vừa dịu ngoan, trông không hề có tí kinh nghiệm nào, nên tất cả mọi chuyện đều không còn như vậy nữa.
Đáng lẽ...với dung mạo của Ninh Diệu, khi làm loại chuyện này, nếu nói Ninh Diệu chiếm được lợi của người khác thì chi bằng nói là người khác may mắn chiếm được lợi của y.
Úc Lễ nhẹ nhàng lắc đầu, nhắc nhở: "Ngươi chỉ lo hỏi ta, sao ngươi lại không nghĩ đến việc mình có chấp nhận được hay không?"
"Ừm..." Ninh Diệu lại liếc Úc Lễ thêm cái nữa, thấy vẻ mặt của hắn khá là bình tĩnh, không bày ra dáng vẻ kiểu như muốn rút kiếm ra chém y ngay, thế là trong lòng lập tức nhẹ nhõm: "Bước đầu tiên có lẽ hơi khó, nhưng nếu ngươi chịu làm, chắc chắn ta cũng có thể." Có lẽ là đang chủ động gánh vác trọng trách, tuy rằng cũng có hơi xấu hổ đó, nhưng Ninh Diệu cảm thấy trạng thái của mình vẫn được xem như khá là bình tĩnh.
Hơn nữa, tuy Úc Lễ là đại ma đầu, nhưng vẫn chưa có bất kỳ kinh nghiệm thực tế nào. Bởi vì tu tiên mà phải rời xa tình yêu phàm thế nhiều năm, chắc chắn là lúc này hắn còn ngượng hơn cả y, chỉ là hắn khống chế biểu cảm tốt hơn, nên mới không nhìn ra được gì cả.
Có người còn ngượng hơn cả y, nên y càng có thể to gan lớn mật mà tiến lên.
"Ngươi quyết định đi, ta tôn trọng ngươi." Ninh Diệu bày ra dáng ngồi của đại lão, khoanh tay lại.
Sắc mặt Úc Lễ lại đột nhiên trầm xuống: "Cứ như vậy mà giao quyền quyết định cho ta, nếu như là những người khác, kêu ngươi hôn thì ngươi cũng hôn ngay sao?"
Ninh Diệu hoàn toàn không biết tính tình này của Úc Lễ là từ đâu mà đến, y không thể hiểu được, bèn nhìn Úc Lễ: "Tất nhiên là không rồi, người khác là người khác."
Người khác sẽ bị thể chất của y ảnh hưởng, trở nên điên cuồng vì y, nhưng Úc Lễ thì không đâu.
Úc Lễ lại im lặng, Ninh Diệu cũng không biết hắn đang nghĩ cái gì, nhưng trông có vẻ không tức giận. Im lặng trong chốc lát, Ninh Diệu bỗng thấy Úc Lễ lắc đầu.
Úc Lễ nhếch môi, ăn ngay nói thật: "E là ngươi không làm được"
Ninh Diệu: "...?"
Lời này làm Ninh Diệu rất ngạc nhiên: "Cái gì, ta làm không được cái gì?"
Không chờ Úc Lễ phải nói nữa, Ninh Diệu cũng đã tự nhận ra, giận dỗi nói: "Ngươi đang nghi ngờ năng lực của ta, sao ta lại làm không được?"
Úc Lễ vậy mà lại cười nhạo y, còn nói y không được!
Sao y lại không được? Y rất thông minh, mà cái này cũng đâu có khó gì!
"Đương nhiên là ta làm được, bây giờ ta làm liền cho ngươi xem." Tức giận rất dễ khiến người ta mất đi lý trí, Ninh Diệu lập tức kéo cổ áo của Úc Lễ đang ngồi bên cạnh, bắt Úc Lễ cao hơn mình cả nửa cái đầu phải cúi xuống.
Cổ của Úc Lễ đã nằm ngay trước mắt, Ninh Diệu ngẩng mặt, dán môi lên.
Có một thứ mềm mại ấm áp dán lên gáy, mang đến một cảm giác hoàn toàn xa lạ.
Hơi thở ấm áp phả ra, còn kèm theo mùi hương thơm ngọt của chủ nhân nó.
Lông mi vừa dài vừa rậm của Úc Lễ rũ xuống, liếc nhìn bóng người đang ghé sát vào mình.
Khoảng cách giữa bọn họ quá gần gũi, bàn tay Ninh Diệu đang đặt trên vai hắn, còn dồn hết trọng lượng nửa người lên người hắn.
Không nặng, nhưng lại khiến cho lòng người ta kiên định đến bất ngờ.
...Cho dù ở bất cứ hoàn cảnh nào, thiếu gia nhỏ này cũng muốn mình phải được thoải mái dễ chịu.
Mỏng manh thật đấy.
Úc Lễ có thể cảm nhận được người nọ đang mút trên cổ mình, nhưng sức lực cũng chỉ như mèo cào, lại còn chẳng có móng vuốt, chỗ nào cũng mềm mại.
...Không biết qua bao lâu, Ninh Diệu mới ngẩng đầu lên.
Hốc mắt y đỏ hoe.
Y nhìn cái cổ không có dấu vết nào của Úc Lễ, rồi lại nhìn vào gương mặt không chút gợn sóng của hắn.
Không xong, tính sai rồi, da thịt Úc Lễ đâu có mềm mịn giống như người bình thường. Vừa nãy y còn thử dùng răng cắn nữa, nhưng cũng không làm Úc Lễ đau được!
Đừng nói là dấu hôn, cho dù y có thọc cho hắn một đao, chỉ e là ngay cả một tầng da của Úc Lễ cũng không chọc thủng được.
Người này đúng là da dày thịt béo, cắn cũng không cắn được, tại sao nhìn vẻ ngoài lại không nhận ra được hắn là người như thế?
Ninh Diệu vừa tức lại vừa tủi thân, y cảm thấy mình đang bị xem thường. Khi nãy Úc Lễ cười nhạo y, thế mà lại là thật, y thật sự làm không được.
"Ngươi, người này, sao lại như thế chứ?!" Ninh Diệu tủi thân nói.
Úc Lễ quay đầu nhìn Ninh Diệu, cười như không cười nói: "Ta làm sao cơ?"
Ninh Diệu tức đến mức hốc mắt càng đỏ hơn.
Y cảm thấy bây giờ mình tức giận thì thật là vô lý. Tu vi của y cao hơn Úc Lễ, y còn là một người hiện đại, có thể học được kỹ năng từ rất nhiều nguồn, thế mà bây giờ y chỉ đành bó tay hết cách!
Sao mọi chuyện lại biến thành như vậy chứ? Nếu cách này không thành công thì y làm gì còn cách nào khác để đưa Úc Lễ vào yêu thành đâu?
Nước mắt nhảy nhót lung tung trong hốc mắt, nhưng trước khi nó kịp rơi xuống, đã có người nắm lấy cằm rồi nâng mặt y lên, khiến nước mắt chảy ngược về.
Tầm mắt bị nước mắt làm cho mơ hồ, nên Ninh Diệu không thấy được biểu cảm của Úc Lễ, chỉ có thể nghe thấy giọng nói trầm thấp của hắn.
"Lại khóc."
Có vật gì đó mềm mềm lạnh lạnh lướt qua mắt y, thấm hết những giọt nước mắt chuẩn bị rơi xuống. Ninh Diệu kéo vật đang đặt trên mắt mình xuống, chợt phát hiện ra nó là một thứ vải dệt mà y không biết tên.
Sao nhẫn trữ vật của Úc Lễ lại có nhiều thứ để lau nước mắt như vậy? Có khi nào là cố ý mua không?
Ninh Diệu cúi đầu dụi dụi mắt, bỗng nghe thấy Úc Lễ nói: "Gân cốt ta cứng cáp dẻo dai, nên khó để lại dấu vết, chứ không phải ta cố ý chơi ngươi."
"Được rồi, vậy thì tìm cách khác, cũng đâu phải chỉ có mỗi cách này mới vào thành được." Úc Lễ đặt một khối linh thạch vào khoang động lực, để xe ngựa gỗ bắt đầu đi về phía trước. "Đi tiếp xem có tên Yêu tu nào đi một mình hay không, nếu có thì ta cướp đồ đạc của hắn rồi..."
Đột nhiên, Úc Lễ lại bị kéo xuống lần nữa. Nghĩ đến chuyện bây giờ Ninh Diệu đang tức đến thở phì phò, hắn bèn nương theo sức lực của Ninh Diệu mà ngã người về phía sau.
Tính cách ương bướng của Ninh Diệu đã trỗi dậy hoàn toàn, y không thèm tranh bánh bao, chỉ muốn tranh khẩu khí: "Sao lại không được? Ta không tin cách này không được. Hơn nữa, cách ngươi nói vừa nghe đã thấy nguy hiểm, sao mà sử dụng được đây?"
Úc Lễ cảm thấy đời này của mình rất hiếm khi gặp phải mấy chuyện khiến hắn bất lực như vậy, đánh không được mà mắng cũng không xong. Nếu không thiếu gia nhỏ này lại khóc ra linh thạch suốt cả đường thì khổ, còn không thể giết y.
Úc Lễ ngừng xe lại, nói: "Vậy ngươi nói thử xem."
Ninh Diệu khẽ cắn môi, lấy hết can đảm mở miệng: "Cách của ta rất đơn giản, chỉ cần đảo ngược những chuyện chúng ta cần làm, thì có thể..."
Xe ngựa đang đi bỗng dừng lại.
"Ngươi chắc chưa?"
*
Xe ngựa dừng bên một con đường nằm sâu trong rừng cây, nên không có bất kỳ người nào có thể nhìn thấy nó.
Ngựa gỗ chế từ khúc gỗ cũng không có sinh mệnh, đương nhiên không nghe thấy âm thanh.
Gương mặt trắng nõn thanh tú bị một bàn tay to nâng lên, lòng bàn tay áp vào má thịt mềm mềm, tạo thành một vết lõm be bé hình vòng cung.
Gương mặt kia quá nhỏ, chỉ cần một bàn tay là có thể bao trọn, khống chế hoàn toàn.
Sự căng thẳng trong lòng Ninh Diệu đã dâng đến tột cùng, y nắm lấy chiếc đệm dưới thân, cứ như muốn moi ra một cái lỗ trên đó.
"Còn chưa bắt đầu, đã sợ đến vậy rồi." Úc Lễ cười khẩy. Hắn nhìn khuôn mặt đang nằm gọn trong lòng bàn tay mình, bèn đổi vị trí để không làm lõm mặt y nữa.
Ninh Diệu nói không sai, chỉ cần bọn họ đổi những việc cần làm cho nhau, thì chuyện này đã có thể giải quyết được rồi.
Da thịt của thiếu gia nhỏ này quá non mịn, chỉ cần mạnh tay một chút là đã có thể để lại vệt đỏ trên làn da tuyết trắng kia, hoàn toàn trái ngược với cơ thể đầy gân cốt của hắn.
"Ta không có sợ, ngươi nói bậy." Ninh Diệu không phục.
Biểu cảm tức giận đến mức thở phì phò này hoạt bát đến bất ngờ. Gương mặt y vốn đã xinh đẹp, bây giờ còn được thêm vào chút hoạt bát, khiến y càng thêm động lòng người.
Đây là gương mặt có thể mê hoặc cả người lẫn yêu, có thể kéo cả Thánh Tử cấm dục nhất thế gian rơi vào vực sâu hoan lạc.
Úc Lễ ngắm Ninh Diệu một lúc lâu, ánh mắt bỗng trầm xuống, cuối cùng lại buông lỏng tay ra.
"Nhớ kỹ, với dáng vẻ này, nếu như ngươi chưa chuẩn bị tinh thần cho tình huống xấu nhất xảy ra, thì không được nói mấy lời dụ dỗ người ta như vậy, biết chưa?" Úc Lễ buông Ninh Diệu ra, còn kéo giãn khoảng cách giữa hai người. "Nếu định lực của ta kém hơn một chút, ngươi có biết ngươi sẽ gặp phải gì không?"
Mấy lời đe dọa dơ bẩn đã nằm ngay đầu lưỡi, nhưng khi nhìn thấy ánh mắt trong sáng kia, hắn chỉ đành nuốt ngược vào.
"Sao lúc nào ngươi cũng tự nói mình thành đáng sợ như thế?" Ninh Diệu oán giận. "Ngươi không tin nổi bản thân mình, nhưng ta lại tin tưởng ngươi tuyệt đối."
Y cũng có phải kẻ ngốc đâu. Ai thật sự tốt với y, y đều biết cả. Tuy lúc ban đầu Úc Lễ rất hung dữ với y, nhưng bây giờ hắn lại là người tốt với y nhất trên thế giới này!
Nhưng Úc Lễ vẫn luôn do dự như thế, làm việc gì cũng chẳng chịu dứt khoát. Trong đầu Ninh Diệu bỗng xuất hiện một suy nghĩ khó có thể tưởng tượng được, thế là y nghiêng người nhìn về phía Úc Lễ, khiếp sợ nói: "Có phải ngươi...xấu hổ không?"
Úc Lễ: "...."
Úc Lễ sắp bị mấy câu đó chọc cho tức đến bật cười: "Ta thấy bây giờ ngươi đang kích động, có khi sau này sẽ hối hận vì chuyện đã đồng ý hôm nay, vậy mà ngươi lại cho rằng ta xấu hổ?"
"À, ra là vậy." Ninh Diệu hiểu ra rồi. "Sẽ không đâu, ta cũng muốn trải nghiệm một chút mà."
"Thật ra, có thể là ta sẽ không gặp được người thật lòng thích mình, sau này cũng không có cơ hội nữa, nên bây giờ cũng muốn thử một chút." Ninh Diệu nói, cảm xúc của y có hơi chùng xuống.
Úc Lễ cau mày.
Sao lại không có?
Y không chỉ có lực hấp dẫn sêu mạnh với người bình thường, mà còn là ánh bình minh rực rỡ đối với những kẻ đang ngủ đông hoặc đang thối rữa trong bóng tối như hắn.
Úc Lễ không suy nghĩ thêm nữa, hắn dùng tay nâng chiếc cằm xinh đẹp của Ninh Diệu lên, khiến đoạn cổ trắng nõn hoàn toàn lộ ra, rồi hắn cúi người, hôn lên đó.
Môi đặt lên làn da mỏng manh, bỗng xuất hiện một vị ngọt chẳng biết từ đâu đến. Úc Lễ nhẹ nhàng mút vào, rồi lại buông ra, quả nhiên đã thấy trên da xuất hiện một vết đỏ.
Nhưng chỉ có một dấu là không đủ, Úc Lễ lại tiếp tục cúi đầu xuống.
Tay Ninh Diệu đã nắm chặt lấy vai hắn, bấu thật mạnh, nhưng không biết là y đang muốn đẩy hắn ra hay là kéo lại gần.
"Đau..." Giọng nói còn kèm theo tiếng khóc nức nở khe khẽ.
Động tác của Úc Lễ lập tức dừng lại.
"Ta không dùng tí sức nào cả." Úc Lễ nói. "Sao lại đau rồi?"
"Nhưng mà đau lắm." Ninh Diệu tủi thân. "Ngươi nhẹ chút đi."
...Thật mong manh.
Hắn còn có thể nhẹ đến mức nào nữa, liếm sao?
"Cố chịu." Úc Lễ không có chút cảm xúc nào. "Nếu đau thì ngươi có thể bấu vào người ta."
Ninh Diệu oán giận: "Hứ, ta không biết đâu, bấu ngươi làm tay ta đau."
Úc Lễ: "..."
Cũng may làn da Ninh Diệu rất trắng, nên rất dễ dàng để lại dấu vết trên đó. Úc Lễ cố gắng nhẹ nhàng hết sức, cuối cùng cũng tạo ra được vài dấu vết.
Khi mọi chuyện kết thúc, hai người tách nhau ra, Ninh Diệu bèn cầm kính tự soi mình.
Trên chiếc cổ vốn trắng nõn không tì vết, tinh tế như hàng mỹ nghệ kia, bây giờ lại xuất hiện vài vệt đỏ mờ ám.
"Đỏ quá, có phải ngươi dùng sức siêu mạnh để trả thù ta không?!" Ninh Diệu cảm thấy mình đã bắt được chứng cứ cực kỳ xác thực.
Úc Lễ: "..."
Ninh Diệu cũng chẳng cần Úc Lễ trả lời nữa, y lại soi gương, yên tâm nói: "Sau khi mấy Yêu tu giữ của thành thấy được dấu vết này, đều biết ngươi là người của ta, lúc đó chúng ta có thể quang minh chính đại đi vào rồi."
Úc Lễ: "...Ừ."
Xe ngựa bắt đầu lăn bánh, nó đi ra khỏi rừng rậm, đi về hướng con đường bằng phẳng phía trước.
"Ta nên biến tóc thành màu gì thì đẹp đây?" Ninh Diệu lẩm bẩm tự nói.
Lúc y giả trang thành Long tộc cũng khá là thuận buồm xuôi gió, nhưng y cũng đã hơi chán tóc màu lam. Nhìn thấy nữ yêu tóc tím lúc nãy, y cũng thấy hơi xinh đó.
Ninh Diệu tự biến mái tóc của mình thành màu tím, y cũng cảm thấy không tệ, rất hợp với y.
Ninh Diệu liên tục thay đổi vài màu tóc, nhưng lại thấy tất cả đều đẹp hết, nên cũng hơi lưỡng lự.
"Ngươi nói xem, ta đổi thành màu gì là đẹp nhất." Ninh Diệu hỏi Úc Lễ.
Không biết Úc Lễ đang suy nghĩ chuyện gì mà Ninh Diệu vừa kêu một tiếng, đã lập tức đứng bật dậy.
"Ngươi ở yên chỗ này, đợi ta một lát." Úc Lễ vừa nói xong đã biến mất không thấy bóng dáng.
Ninh Diệu chỉ cảm thấy khó hiểu, y ngoan ngoãn ngồi trong xe đợi, chỉ một lát sau Úc Lễ đã quay lại.
"Trời tối rồi, không nên vào thành dò la tin tức nữa." Úc Lễ nói. "Ta tìm được một gian nhà gỗ không người ở gần đây, chúng ta cứ đến đó nghỉ ngơi một đêm đã."
Ninh Diệu không có ý kiến, thế nên xe ngựa lập tức đổi hướng, đi về căn nhà gỗ Úc Lễ vừa nói đến.
Ninh Diệu ghé vào cửa xe nhìn ngắm phong cảnh bên ngoài, không hề chú ý đến sự u ám trong ánh mắt Úc Lễ.
Hắn hối hận.
Dấu vết hắn để lại trên người Ninh Diệu, tại sao phải để cho đám Yêu tộc đó được nhìn thấy?
Bọn chúng cũng xứng à?
Đêm nay, hắn sẽ nhân lúc Ninh Diệu ngủ say mà đột nhập vào yêu thành, phá hủy tất cả mọi thứ.
Chờ đến ngày mai, khi Ninh Diệu bước vào thành, những thứ y nhìn thấy sẽ là thiên đường đã được hắn chuẩn bị sẵn.
——–Hết chương 29——-