Edit, Beta: Bull.
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
---------------------------------
Chương 27:
Úc Lễ chỉ nói mấy câu ngắn gọn, nhưng câu nào cũng đều giẫm vào bãi mìn của Thần Tích.
Nó cảm thấy mình có thể nhảy dựng lên, đấm cho thằng nhóc đáng chết kia một cú.
Đúng là không biết trời cao đất dày! Ngay cả khi hắn là nhân vật chính của thế giới này, nó cũng phải cho hắn biết thế nào là lễ độ!
Một sức mạnh mà con người không thể có được phát ra từ Thần Tích, hoá thành vô số đao kiếm, mũi dao đều hướng xuống Úc Lễ, che kín cả bầu trời.
Úc Lễ nắm trường kiếm trong tay, kiếm khí kinh hãi thế tục phát ra, màn sương đen ngưng tụ trên bầu trời tạo thành một thanh kiếm lớn, cắm thẳng trên mặt đất.
Mặt đất không chịu nổi sức mạnh này, lập tức bị xé toạc. Nhìn từ bầu trời, thanh cự kiếm màu đen được cắm một nửa xuống đất đang dùng quy luật nào đó hợp thành một kiếm trận khổng lồ, giao tranh với những thanh kiếm trên bầu trời.
Hai người lần đầu giao đấu, đều có ý muốn thăm dò sức mạnh của đối thủ, thế nên mới không trực tiếp ra đòn trí mạng.
Mà giữa trận giao tranh đáng sợ này, vẫn còn một chỗ bình an vô sự. Trên mảnh cỏ xanh rải đầy nắng sớm, gió thổi hiu hiu, có một người đang say giấc.
Hai bên giao chiến, đều cố tình tránh đi nơi đó.
*
Bên trên bầu trời, có một đôi mắt đang mở to chăm chú nhìn xuống mặt đất.
Là Thiên Đạo của thế giới này, sau khi bị Úc Lễ đả thương, đã rất lâu rồi nó chưa thấy hả hê như thế.
Được lắm, được lắm, đến khi Úc Lễ đánh nhau với Thiên Đạo kia, chắc chắn kết cục cuối cùng sẽ là lưỡng bại câu thương!
Tuy Úc Lễ mạnh là thế, nhưng suy cho cùng hắn cũng chỉ là con người, làm sao có thể bình an vô sự sau khi giao đấu với Thiên Đạo được?
Mà nó, lại có thể thừa cơ hội này, làm bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn. Đợi đến khi Úc Lễ suy yếu, nó sẽ ra một đòn để kết liễu hắn.
Thiên Đạo càng nghĩ càng hả hê, kế hoạch mượn đao giết người này đúng là không tệ, cũng có thể nói là hoàn hảo.
Thiên Đạo đến từ thế giới khác, nên không thể ở lại nơi này lâu, chờ đến khi tên kia mang Ninh Diệu đi, còn nó thì giết chết Úc Lễ, vậy thì nó đã có thể quay về cuộc sống yên bình rồi.
Thiên Đạo hưng phấn nhìn mặt đất xa xôi, lại nhìn đến hai bên đang chiến tranh nảy lửa, chuẩn bị lao vào đánh nhau.
Thiên địa đều biến sắc vì nguồn sức mạnh này, lúc này đã chẳng còn người nào có thể ngăn cản họ, nhưng tên đã lên cung, không thể không bắn, một đòn như sấm chớp chuẩn bị tung ra....
Mỹ nhân đang ngủ say đột ngột mở to mắt.
Y ngơ ngác nhìn mấy thanh kiếm kỳ quái đang bay trên bầu trời một lát, rồi phát ra tiếng kêu kinh hãi. Sau khi nhận ra thì lập tức bò dậy từ thảm cỏ, đưa mắt tìm kiếm khắp nơi, đến khi tìm được người y cần, thì vội vàng chạy đến.
"Đừng sợ, ta đến giúp ngươi!"
Gió mây cuồn cuộn không ngừng đột ngột im bặt, cơn lốc vốn có thể đánh nát cả sắt thép bỗng chốc ngụy trang thành một cơn gió nhẹ. Ngay cả khi chạm vào một đứa trẻ sơ sinh, cũng không gây được chút thương tích nào.
Úc Lễ nhìn vào cái người đang bất chấp tất cả chạy vội đến đây, hắn vội triệt bỏ toàn bộ kiếm khí có thể gây sát thương, tránh ngộ thương người nọ.
Ninh Diệu suýt chút nữa bị hù chết.
Thần Tích đáng ghét kia vừa vô lại vừa nguy hiểm. Nhìn cái khí thế nguy hiểm kia kìa, tuy rằng y chẳng có chút tu vi nào, nhưng vẫn cảm nhận được rõ ràng hơi thở nguy hiểm của nó đang lan tràn khắp nơi. Chắc chắn Úc Lễ đang ở trong phần đầu cốt truyện không thể nào địch nổi sức mạnh của Thần Tích.
Dựa theo kịch bản nhất quán của cuốn truyện ngược này, Úc Lễ sẽ bị đánh đến mức chỉ còn nửa hơi tàn, để lại vô số bệnh căn và tai hoạ ngầm. Sau đó sẽ bị ngược suốt tám năm mười năm sau, mới bò lên được một chút.
Không hổ là truyện ngược, chẳng xuất hiện được thứ gì tốt lành!
Tuy rằng y cũng rất nhỏ yếu, nhưng y cũng không thể trơ mắt nhìn Úc Lễ biến thành như vậy ngay trước mặt mình!
Ninh Diệu tức tốc chạy đến đỡ Úc Lễ, nôn nóng hỏi: "Ngươi sao rồi? Còn trụ được nữa không?"
Ninh Diệu nhìn Úc Lễ bằng lớp kính lọc siêu bi thảm của mình, nên cảm thấy gương mặt của hắn càng nhợt nhạt hơn, dáng vẻ như kiểu không thể sống được bao lâu nữa.
Hốc mắt Ninh Diệu cay xè: "Đáng ghét, đáng lẽ ta phải sớm nhận ra Thần Tích kia là đồ tồi, ngăn không cho ngươi bước vào đó, đều do ta."
Nghĩ đến chuyện gặp phải đồ tồi này vốn là do mình lừa người khác mà giành được, Ninh Diệu rất rầu rĩ, hai mắt rưng rưng, quay đầu lại trừng mắt nhìn Thần Tích kia.
Thần tích bị trừng mắt, nên cả quả cầu đều thấy không ổn. Nó rung lên rồi rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng bùm vang dội, tạo thành một cái hố to trên đất.
Ninh Diêu bị biến cố này doạ cho ngây người, thấy Thần Tích vẫn không hề nhúc nhích, Ninh Diệu vội lôi kéo Úc Lễ: "Mau, chúng ta mau nhân cơ hội này mà chạy thôi!"
Sắc mặt Úc Lễ hơi là lạ, hắn nhìn Thần Tích đang cắm đầu dưới hố sâu, suy tư một lát, rồi nắm lấy cánh tay Ninh Diệu: "Đi."
Chuyện này xảy ra quá kỳ lạ, tuy rằng hắn cũng rất muốn đấm cho Thần Tích kia một trận, nhưng chuyện quan trọng nhất bây giờ là phải giám sát Ninh Diệu chặt chẽ, không thể để Thần Tích cướp y đi mất.
"Chờ đã!" Thần Tích cắm đầu dưới hố bỗng lên tiếng, nó bắt đầu bay lên, dùng phương thức mã hoá biến giọng nói thành bí mật truyền tống vào tai Ninh Diệu.
"Diệu Diệu, theo ta về nhà đi, mọi người rất nhớ con." Thần Tích nói với giọng vô cùng dịu dàng.
Ninh Diệu nghe xong mấy lời này thì không khỏi giật mình, hỏi: "Ngươi là ai?"
"Ta là thế giới của con." Thần Tích kiên nhẫn giải thích. "Con còn nhớ không, con không thuộc về thế giới này, kẻ xấu đã đoạt mất con từ tay người nhà, ta đến đón con trở về!"
Ninh Diệu không ngờ rằng Thần Tích lại có thể nói ra mấy lời này. Y vẫn bán tín bán nghi, bèn hỏi: "Sao ngươi có thể chứng minh được ngươi không phải kẻ lừa đảo?"
"Con cần chứng cứ, đương nhiên ta có rất nhiều." Thần Tích nói với Ninh Diệu. "Nếu không tin, ta sẽ từ từ nói với con."
Cuộc đối thoại này chỉ diễn ra giữa Ninh Diệu và Thần tích, còn bên ngoài vẫn cực kỳ yên ắng.
Úc Lễ rũ mắt, nhìn về phía Ninh Diệu đang đứng yên thất thần.
Ninh Diệu chưa bao giờ biết cách che giấu cảm xúc trước những người thân thuộc, trong cặp mắt sạch sẽ đơn thuần kia luôn hiện ra rất nhiều cảm xúc, nên Úc Lễ có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nghi ngờ, kinh ngạc, vui vẻ, do dự.
Nhiều cảm xúc như vậy, hơn nữa với tình huống hiện tại, Úc Lễ cũng đoán được vì sao tâm trạng của Ninh Diệu lại thay đổi liên tục như thế.
Tên khốn kia đang tìm cách để thuyết phục Ninh Diệu, để y theo nó rời khỏi đây.
Chắc chắn là nó đã đưa ra rất nhiều điều kiện đúng với ý y, nên mới khiến thiếu gia nhỏ vui vẻ như thế.
Úc Lễ nheo mắt, từng suy nghĩ âm u lan tràn trong lòng hắn.
Hắn đã cho y cơ hội rời đi, nhưng y lại không cần, vậy từ nay đừng hòng thoát khỏi hắn.
Nếu Ninh Diệu quyết định rời khỏi đây cùng Thần Tích không rõ lai lịch kia, vậy thì hắn chỉ có thể phá hủy thần tích, sau đó giam cầm thiếu gia nhỏ này lại, đến khi nào y không nghĩ đến chuyện đó nữa thì thôi.
Úc Lễ vốn cho rằng bản thân mình đã quá quen với chuyện người khác thì thầm to nhỏ trước mặt mình, chuyện này hắn đã tập mãi thành quen, nhưng khi người đó là Ninh Diệu, không hiểu sao hắn lại thấy không vui.
Úc Lễ ra tay không để bất kỳ ai biết, len lén mở ra một khe hở nhỏ, nghe trộm cuộc trò chuyện bí mật này.
Úc Lễ nghe thấy giọng nói của Ninh Diệu.
Khi nói chuyện, giọng của thiếu gia nhỏ vẫn rất mềm mại, giống hệt như đang làm nũng. Mà lúc này, chất giọng mềm mại kia lại đang nói: "Người lợi hại như vậy, chắc chắn có thể giúp Úc Lễ lập tức trở nên mạnh hơn, không bị người khác bắt nạt nữa đúng không? Làm ơn đi mà!"
Úc Lễ: "...?"
Tâm tình bực bội tối tăm từ nãy đến giờ bỗng dịu lại, trên mắt mày Úc Lễ là sự dịu dàng mà chính hắn cũng chưa từng thấy. Hắn rũ mắt, tiếp tục nghe Ninh Diệu trò chuyện với Thần Tích.
Thần Tích: "...."
Trái ngược với Úc Lễ, bây giờ Thần Tích chỉ nghĩ, nếu như mình có mặt, thì chắc chắn đã tái mét cả rồi.
Nhân vật chính của thế giới này mà còn chưa đủ mạnh sao? Đã có thể đánh tay đôi với nó, còn muốn mạnh thế nào nữa?
"Ta không làm được." Thần tích bực tức nói.
Ánh mắt Ninh Diệu lộ rõ sự thất vọng. Ngay cả một yêu cầu nhỏ như vậy cũng không làm được, thế giới của y yếu quá đi!
Cũng may Ninh Diệu hiểu ra rất nhanh. Lỡ đâu thế giới của y chỉ có thể giúp y mạnh lên, không thể giúp được người khác thì sao?
Ninh Diệu vội vàng hỏi lại: "Vậy người có thể giúp con mạnh hơn không?"
"Đương nhiên là được rồi!" Thần Tích nói vô cùng tự tin, sau đó một luồng ánh sáng ập đến, Ninh Diệu bỗng cảm thấy ấm áp cả người.
Từng cánh hoa từng phiến lá trong thế giới này đều hiện rõ trong mắt y, tựa như chỉ cần vươn tay, thì mọi đồ vật y muốn sẽ bay đến, trong cơ thể tràn ngập một nguồn sức mạnh đáng kinh ngạc.
"Oa, tuyệt quá!" Ninh Diệu vui vẻ nói.
Thần Tích nói tiếp: "Được rồi, con tin lời ta nói rồi chứ, vậy bây giờ hãy theo ta rời khỏi đây thôi!"
Úc Lễ đang nghe lén lập tức căng thẳng, còn chưa kịp nghĩ ra cách nào, đã nghe thấy Ninh Diệu nói với vẻ rất tự tin: "Con có nói là đi ngay bây giờ đâu."
Thần Tích: "....?"
"Con đi rồi, thì Úc Lễ phải làm sao?" Ninh Diệu lo lắng, y nhớ đến rất nhiều cốt truyện sắp xảy ra.
Tỷ như Úc Lễ vô tình cứu được một con yêu thú non ở bên đường, nhưng con yêu thú đó lại bị dụ dỗ, trở mặt giao nộp Úc Lễ cho Yêu Vương, chỉ vì Yêu Vương hứa cho nó vài thứ tốt.
Rất nhiều chuyện giống vậy, trải qua từng lần từng lần như thế, thiện ý trong lòng Úc Lễ cũng dần dần mất đi, cuối cùng đã biến thành Ma Vương tàn nhẫn độc ác.
"Bây giờ hắn vẫn chưa đủ mạnh, vẫn còn rất nhiều người lợi hại mà hắn đánh không lại. Con mà không ở đây, hắn sẽ bị bắt nạt rất thảm." Ninh Diệu nghiêm túc nói. "Con không chấp nhận chuyện như vậy được."
"Hắn yếu cái...." Vì giữ hình tượng của mình trong lòng Ninh Diệu, Thần Tích phải đau khổ nuốt ngược mấy câu thô tục đó về.
Thần Tích lại tìm kiếm lý do để thoái thác, dùng từ ngữ văn minh hơn để nói ra sự thật: "Con hiểu lầm rồi, hắn không yếu chút nào hết, hắn..."
Làm gì có chuyện Úc Lễ để mặc cho Thần Tích nói ra sự thật. Hắn nắm lấy cánh tay Ninh Diệu, tay còn lại thì để bên môi, khụ một tiếng, khóe miệng lập tức trào máu tươi.
"Ngươi sao thế?" Ninh Diệu hoảng hốt đỡ lấy Úc Lễ. "Ngươi hộc máu rồi!"
Úc Lễ lắc đầu không nói, nhưng sắc mặt đã tái nhợt. Thần Tích kinh ngạc, vừa kịp nhận ra đã tức muốn hộc máu, nó nhất quyết phải nói ra sự thật: "Sao hắn có thể hộc máu được? Hắn rất mạnh...."
Úc Lễ vội vàng lên tiếng, cắt ngang câu tiếp theo của nó: "Thần Tích thật sự quá mạnh, ta hoàn toàn không địch nổi, là ta sơ ý..."
"Nó không phải người, ngươi còn đánh với nó làm gì?" Ninh Diệu nhíu mày. "Đi, ta dẫn ngươi đi tìm đại phu!"
Thần Tích: "Không phải, hắn không có, này, con có nghe ta nói gì không?"
Thần Tích cố gắng gây sự chú ý, nhưng Ninh Diệu đang bận lo lắng cho Úc Lễ, hoàn toàn không thèm để ý đến nó.
Thần tích sốt ruột chạy vòng vòng, rồi ngẩng đầu nhìn về phía chân trời.
Không xong rồi, nó không thể ở lại nơi này nữa. Đây không phải là thế giới của nó, không lâu nữa nó sẽ bị quy tắc đá ra ngoài mất.
Mà lúc này, trông Ninh Diệu có vẻ chẳng muốn rời khỏi đây chút nào, Úc Lễ lại ở ngay bên cạnh, rất khó để nó dùng vũ lực kéo y đi.
Thần Tích cắn môi, chỉ đành đưa ra quyết định tiếp theo.
Quả cầu thật lớn bay giữa không trung.
"Qua một thời gian nữa, khi thế giới này kết thúc, ta sẽ quay lại đưa con đi. Đến lúc đó, con không thể tùy hứng như vậy nữa!"
Ninh Diệu gật đầu, phất tay tạm biệt nó, nhưng lại vô tình bỏ qua chút u ám hiện ra trong mắt Úc Lễ.
Đó là kết cục hoàn mỹ nhất trong lòng Ninh Diệu, Úc Lễ sẽ có một kết cục vui vẻ hạnh phúc, mà y cũng trở thành dũng sĩ giải cứu ác long, sau khi làm tốt mọi chuyện, mới quay về nhà.
Úc Lễ nắm chặt cánh tay Ninh Diệu, y bị đau, nên lập tức quay đầu lại nhìn: "Ngươi sao thế? Không chịu nổi nữa sao?"
Úc Lễ che giấu đôi mắt u ám, lắc đầu.
Hắn và Ninh Diệu ngẩng đầu nhìn về hướng Thần Tích đang bỏ đi. Thần Tích đã cách càng ngày càng xa, nhưng khi gần biến mất, không biết vì sao nó lại ra tay, tấn công vào mấy tầng mây thật dày.
Đám mây dày nặng kia lập tức tiêu tán, lộ ra bầu trời trong xanh bị che khuất , tựa như bên trong chẳng hề có thứ gì.
Thần Tích tiếp tục bay lên, cuối cùng biến mất không thấy tăm hơi, mọi thứ đã quay về với sự yên bình vốn có.
Sự chú ý của Ninh Diệu lại đặt hết lên người Úc Lễ, lo lắng nói: "Ta đưa ngươi đi tìm đại phu kiểm tra một chút nha, hay là chúng ta đi về phủ thành chủ, chắc chắn trong phủ có thần y"
Thật ra Úc Lễ không hề bị thương, nhưng vẫn giả vờ thành bộ dạng không khỏe: "Không có việc gì, vết thương nhỏ thôi, trong nhẫn trữ vật của ta có thuốc trị thương, tìm chỗ nghỉ ngơi một ngày là ổn rồi."
"Thật không?" Ninh Diệu bán tín bán nghi, y suy nghĩ một lát, quyết định đi tìm kiếm một chỗ ở có thể tiện đi xem đại phu. Nếu thật sự có chuyện gì đó, thì cũng có thể kịp thời gọi đại phu qua kiểm tra cho Úc Lễ.
Mà sự lựa chọn tốt nhất, chỉ còn lại phủ thành chủ mà bọn họ vừa ở lúc nãy.
Phủ thành chủ không gần nơi này lắm, mà hiện giờ Úc Lễ lại đang bị thương, làm mấy chuyện như ngự kiếm phi hành chắc chắn sẽ tiêu hao linh lực, đương nhiên không thể làm vậy. Ngồi xe ngựa cũng không phải lựa chọn tốt, mặt đất nơi đây quá gồ ghề lồi lõm, sau khi ngồi lên xe chỉ sợ Úc Lễ sẽ bị xóc nảy khiến vết thương càng nặng hơn.
"Nếu đã như vậy, thì ta đành đưa ngươi bay về thôi." Ninh Diệu nghiêm túc nói. "Ta vừa mới đạt được sức mạnh hơi bị đỉnh đó, muốn học ngự kiếm phi hành chắc là không khó lắm."
"...Ngươi đưa ta đi?" Úc Lễ lặp lại lời nói của Ninh Diệu.
"Đúng rồi." Ninh Diệu hơi ngơ ngác. "Sao vậy? Không được hả? Tuy ta không có kiếm, nhưng mà ta lợi hại như vậy, cũng không bắt buộc phải dùng kiếm đâu ha, để ta đi kiếm gậy gộc gì đó dùng thử."
Ninh Diệu nói là làm ngay, Úc Lễ đang "bị thương" nên không thể ngăn cản. Y đang muốn tìm mấy thứ linh tinh như gậy gộc gì đó dùng tạm, bỗng liếc thấy Úc Lễ ném một thứ gì đó về phía y.
Ninh Diệu nhanh tay lẹ mắt bắt được, tập trung nhìn một lát, chợt nhận ra đây là bội kiếm của Úc Lễ.
Thanh kiếm này đúng là kiếm tốt, sờ vào chỉ có cảm giác lạnh lẽo, nhưng không hiểu vì sao, lúc rơi vào tay y, dường như thân kiếm có hơi rung nhẹ.
"Ngươi đẹp quá." Ninh Diệu vui vẻ mà chạm tay vào thần kiếm, trong đầu bỗng hiện lên mấy hình ảnh chém sắt như chém bùn của nó.
"Đừng sờ." Úc Lễ lạnh giọng nói. "Ngươi thử xem có bay lên được không."
Thực tế, Ninh Diệu hoàn toàn không biết phải làm thế nào, y dựa theo động tác của Úc Lễ trong trí nhớ, ném thanh kiếm lên trên, sau đó thanh kiếm đã ngừng giữa không trung.
Wow, thành công rồi, y giỏi quá đi!
Ninh Diệu vô cùng hăng hái, sau khi nhảy lên thân kiếm, y bèn thử khống chế kiếm bay về phía trước, toàn bộ quá trình đều cực kỳ thuận lợi.
Chỉ cần một lần là thành công luôn rồi, y đúng là thiên tài, hơn nữa y còn không hề cảm nhận được linh lực của mình đang bị tiêu hao!
Thiên tài Ninh Diệu giẫm lên kiếm, bay đến bên cạnh Úc Lễ, rồi kéo hắn lên.
"Ngươi nhớ là phải vịn cho chắc nha, không cẩn thận rơi xuống, thì ta không biết làm thế nào để đỡ ngươi đâu." Ninh Diệu vừa bay vừa bắt đầu nhắc nhở bên tai hắn.
"Vậy à, vịn chỗ nào?" Giọng nói của Úc Lễ vang lên ngay phía sau, cách y rất gần.
Ninh Diệu cảm thấy đoạn đối thoại này hơi quen quen, nhưng y lại không nhớ nổi nó đã xuất hiện lúc nào, chỉ nói theo bản năng: "Chuyện đơn giản như vậy, còn cần ta cầm tay dạy ngươi sao?"
Giây tiếp theo, y chợt nghe thấy Úc Lễ cười nhẹ một tiếng, sau đó eo y đã bị ôm chặt từ phía sau.
Eo hơi ngưa ngứa, thế là cả người Ninh Diệu lập tức lảo đảo. Y không quen với cảm giác bị ôm lấy từ phía sau như vậy. Nếu bây giờ người ôm y không phải là Úc Lễ hoàn toàn vô tâm vô tư với y, chắc chắn Ninh Diệu sẽ run lên, sau đó vội vàng ném người ta ra xa.
Từ từ, tình huống này, hình như lại có hơi quen quen....
Ninh Diệu bất tri bất giác nhớ lại, đoạn đối thoại vừa nãy không phải là đã xuất hiện vào lần đầu tiên y ngự kiếm phi hành cùng Úc Lễ sao? Chỉ là lúc này, vai trò của y và Úc Lễ đã bị thay đổi.
Lúc ấy y ôm lấy eo Úc Lễ từ phía sau, Úc Lễ đã mang theo cả người lẫn kiếm, còn kéo theo cả y ngã hết xuống đất, khá là mất mặt.
Hừ, cái tên ma đầu keo kiệt này, chuyện xưa lắc xưa lơ như vậy rồi, thế mà hắn vừa tìm được cơ hội đã muốn trả thù y, cái đồ ấu trĩ này!
Ninh Diệu cảm thấy mình có là người lòng có tấm lòng bao la, rộng mở, sẽ không để ý đến mấy chuyện trả thù bé tí này, thế nên nói rất hào phóng: "Ôm chặt nha."
Tầm nhìn trước mắt thoáng đãng, Ninh Diệu chỉ tập trung điều khiển nên không chú ý, nam nhân áo đen tóc đen phía sau đã cúi đầu, chôn mặt vào vai cổ y, rồi hít một hơi thật sâu.
Sau đó lại chậm rãi thở ra, phát ra một tiếng than thở trong im lặng, trên mặt hiện lên vẻ yên bình mà đã lâu chưa xuất hiện.
———-Hết chương 27——–
Editor có điều muốn nói:
Ông hoàng nghị lực, chiến thần tự vả, Úc ảnh đế đã online. Bắt đầu từ giờ là màn tự vả siêu đau của Úc Lễ.