Edit, Beta: Bull
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
----------------------------------
Chương 24:
Hoàn toàn không có người nào dám nói một tiếng "Không" với chàng trai thần bí khó lường này.
Ban nãy, trong lòng nhóm Yêu tộc tràn ngập lửa giận vì cảm thấy bị xem thường, lúc này lại đang đứng phía sau Ninh Diệu, kinh ngạc nhìn mái tóc dài xanh thẫm sau lưng y.
Dòng máu phải thuần khiết đến mức nào mới có được màu tóc mỹ lệ như thế!
Quả nhiên huyết mạch cao quý rất có sức thuyết phục, dù không thấy mặt, nhưng bọn họ vẫn cảm nhận được sự thân thiết và sức hấp dẫn toả ra trên người người này. Hấp dẫn bọn họ đến gần y, nhìn y chăm chú, rồi thần phục y.
Đây có lẽ là lực hấp dẫn của yêu tu có huyết mạch gần với rồng nhất trong truyền thuyết của nhất tộc bọn họ!
Vừa nghĩ vậy, mấy yêu tu kia càng thêm kiên định đứng bên cạnh Ninh Diệu.
Đột nhiên xuất hiện hai người không biết nông sâu, nhưng vừa nhìn đã thấy không đơn giản. Mà Yêu tộc bên kia còn thần phục, nên Cầm Ma và mấy tu sĩ còn lại cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ.
"Vị đạo hữu này muốn nói gì?" Cầm Ma cố gắng hỏi nhẹ nhàng hết sức có thể.
Ninh Diệu vờ như không chút hoang mang mà uống một ngụm trà, bày ra bộ dáng cao thâm khó dò, thản nhiên nói: "Vậy mục đích đến đây của mọi người đều là tranh đoạt Thần Tích sao? Bây giờ nếu như đấu đá với nhau, thì chỉ có kết cục lưỡng bại câu thương* mà thôi."
(*lưỡng bại câu thương: nghĩa là trong cuộc giành giật, đấu đá vô nghĩa, cả hai bên đều bị tổn thương, chẳng có bên nào được lợi cả.)
Ninh Diệu cười nhẹ: "Mà ta lại là Long tộc, có thể hấp thu linh khí đất trời, được Thiên Đạo phù hộ, tốc độ hồi phục vết thương cũng cực kỳ nhanh, các ngươi muốn đánh với chúng ta thật sao?"
Cầm Ma và cả đám người kia đồng loạt đứng hình.
Bọn họ đã từng nghe nói, đại yêu thượng cổ hàng thật giá thật có cơ thể rất cường hãn, rất khó để giết chết hoàn toàn, chỉ cần sót lại một hơi là có thể nhanh chóng hồi phục.
Nhưng mà bây giờ huyết mạch của những Yêu tu Long tộc kia đã bị pha loãng đến mức nhạt như nước, làm gì còn năng lực tự lành đó nữa? Đây cũng chính là nguyên nhân khiến bọn họ dám động thủ.
Nhưng Yêu tu trước mắt này thì hoàn toàn khác biệt. Dù nhìn thế nào, y cũng giống như một đại yêu chỉ xuất hiện trong lời đồn. Khống chế được mưa gió sấm sét, đứng trong lốc xoáy nguy hiểm nhất cũng chẳng hề biến sắc, vậy đã đủ để chứng minh sức mạnh của người này.
Mọi người liếc nhau một lúc, sau đó cái vị được mọi người tuyên xưng là Cầm Ma lão tổ hơi cúi người với Ninh Diệu: "Là vãn bối thất lễ. Ngài nói đúng, nếu mọi người đều là vì tranh đoạt Thần Tích nên mới đến đây, thì chi bằng công bằng hơn một chút. Chờ đến khi thần tích hiện thân, lại dùng bản lĩnh mà tranh đoạt."
Cầm Ma cúi người, chỉ dám nhìn xuống đất, thân thể đã bắt đầu căng chặt, gã sợ mình nói không đúng, đối phương sẽ đột nhiên động thủ.
Nhưng người nọ chỉ thản nhiên nói: "Vậy cũng được, ta không thích đánh giết, hy vọng chư vị...đừng để ta có cơ hội ra tay."
*
Mọi chuyện đã được giải quyết, đám người Cầm Ma vội vàng cáo từ. Nhưng đám Yêu tộc vẫn còn muốn dây dưa với Ninh Diệu, y không nặng không nhẹ đập chén trà lên mặt bàn: "Ta không thích ồn ào, đi ra ngoài."
Chờ đến khi đám Yêu tộc kia cũng lưu luyến rời đi, Ninh Diệu mới dám thở mạnh một hơi đầy nhẹ nhõm, oa một tiếng, rồi nằm bò ra bàn.
Mệt mỏi quá đi, giả làm đại lão mệt chết được. Y chỉ là một con cá mặn nhiệt tình ưa chuộng hoà bình, tại sao lại phải vắt óc ra làm mấy chuyện này?
Hu hu, còn không phải là vì cái Thần Tích kia sao.
Sau khi Ninh Diệu nghỉ ngơi đủ rồi, bèn ngồi dậy, kiêu ngạo nói với Úc Lễ: "Chúng ta cứ như vậy mà lừa qua chuyện rồi, còn có thể lẫn vào đám đại lão mà không bị đuổi ra khỏi thành. Sau đó còn phải tranh giành bảo bối với bọn họ nữa! Ta có giỏi không?"
Người bình thường mà nói kiểu mèo khen mèo dài đuôi như vậy sẽ làm người ta thấy dầu mỡ, nhưng người này làm vậy lại không khiến người ta thấy phiền chút nào, chỉ cảm thấy thật đáng yêu.
Úc Lễ có thể ra tay diệt trừ toàn bộ đám người kia, nhưng hắn nhìn thấy trò hay như vậy, tâm trạng không tệ, nên cũng không muốn nói sự thật cho Ninh Diệu biết.
"Nếu không phải ta nhanh trí, chắc chắn chúng ta đã bị đuổi đi rồi! Ui, ta đúng là thiên tài mà!" Ninh Diệu tự thán phục mình.
"Ừm, Ninh tiểu thiếu gia thông minh hơn người, ta tự thẹn không bằng." Úc Lễ nói. "Vậy chi bằng Ninh tiểu thiếu gia lại tiện tay giải quyết luôn vấn đề chỗ ở của chúng ta tối nay nhé."
Ninh Diệu: "Hả?"
Ninh Diệu nhìn khắp nơi rồi mới kịp nhận ra. Gian khách điếm này đã bị đánh nát tươm, hoàn toàn không còn chỗ nào cho người ở.
Nhưng cũng may, Thánh Lan thành chủ vừa rời đi lúc nãy lại gửi cho bọn họ một phong thư, tỏ ý xin lỗi vì khi nãy đã đánh nát khách điếm bọn họ đang ở, còn nói rằng đã chuẩn bị cho khách quý một gian phòng tốt nhất, mong rằng y không ghét bỏ.
Có vẻ hơi giống Hồng Môn Yến*, nên ban đầu Ninh Diệu vẫn còn hơi do dự, nhưng Úc Lễ lại nói, y cho mưa xuống làm giảm bớt sự khô hạn của thành Thánh Lan, thành chủ cũng không đến mức bẫy y ngay lúc này, có lẽ đơn thuần chỉ là bày tỏ lòng biết ơn mà thôi.
(*Hồng Môn Yến: là một sự kiện lịch sử diễn ra vào năm 206 TCN tại Hồng Môn (鴻 門) bên ngoài Hàm Dương, thủ đô của Triều đại nhà Tần. Các bên tham gia chính trong bữa tiệc là Lưu Bang và Hạng Vũ, hai nhà lãnh đạo nổi bật của các lực lượng nổi dậy chống lại nhà Tần từ năm 209 đến 206 TCN. Trong văn hóa Trung Quốc, thuật ngữ Hồng Môn Yến được sử dụng theo nghĩa bóng để chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm.)
Ninh Diệu ngẫm lại thấy cũng hợp lý, hơn nữa lúc này mà từ chối thì chẳng phải đang thể hiện rằng mình nhát gan sao! Vì thế y chỉ đành lấy hết can đảm đi theo bức thư đến phủ thành chủ, được tiếp đãi vô cùng nồng hậu.
Thánh Lan thành chủ tự mình dẫn đường cho Ninh Diệu, đưa y đến trước một tòa đình viện vô cùng sang trọng.
Thành chủ cười cười mở cửa viện ra, ánh sáng lập tức loé lên, suýt chút nữa đã chiếu mù mắt Ninh Diệu.
"Nghe nói Long tộc thích trân bảo và pháp khí sáng lấp lánh." Thành chủ nói. "Thời gian cấp bách, vãn bối chỉ chuẩn bị được mỗi bước này, mong ngài không chê."
"Đa tạ." Dưới lớp rèm mũ, hai mắt Ninh Diệu đã díu lại, nhưng vẫn cố gắng duy trì phong thái của Long tộc. "Ngươi làm được vậy đã là rất tốt, lui xuống trước đi."
"Ta còn chuẩn bị cả dụng cụ trong phòng, rất đầy đủ, hy vọng ngài và..." Thành chủ ngừng lại một lát, hết nhìn Ninh Diệu rồi lại nhìn Úc Lễ. "Có thể sử dụng vui vẻ."
Thành chủ đi rồi, nhưng Ninh Diệu thì vẫn ngơ ngác.
Dụng cụ? Dụng cụ gì? Đang có cái gì bí ẩn ở đây, sao y không hiểu?
Không nghĩ ra thì thôi, khỏi nghĩ nữa, dù sao nghe cũng có vẻ như không phải mấy thứ đồ xấu xa gì.
Ninh Diệu bước vào trước, nhưng không thèm liếc đến đống trân bảo kia một cái.
Thật ra cũng không phải là y không thích mấy thứ sáng lấp lánh, chủ yếu là....mấy thứ trân bảo này còn chẳng đẹp bằng nước mắt y khóc ra!
Ninh Diệu tự nhận rằng khiếu thẩm mỹ của mình rất cao, sau khi đi qua đình viện, đến được một căn phòng trông khá bình thường, y mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Phòng này rất rộng, giường ngủ bên trong cũng lớn, vài người lăn lộn trên đó cũng sẽ không bị rớt xuống giường.
Ninh Diệu vào phòng, bất tri bất giác cảm thấy có gì đó sai sai, y nghi hoặc nhìn về phía Úc Lễ: "Sao chỉ chuẩn bị có một phòng? Rõ ràng chúng ta có hai người lận mà."
Vậy là chu đáo dữ chưa?
Chẳng biết Úc Lễ lại nghĩ đến chuyện gì, mà sắc mặt hắn có hơi vi diệu*. Hắn đi về phía trước vài bước, đến bên cạnh kệ sách.
(*vi diệu: Vi diệu" (微妙) là một từ không phổ thông, vì nó vốn chỉ dùng để chỉ những điều thâm sâu nhiệm màu trong đạo nhưng lại hết sức vi tế khó thấy.)
Ninh Diệu đi theo, bỗng nhìn thấy hắn rút một quyển sách nhìn rất bình thường từ kệ sách ra.
"Ngươi muốn đọc sách gì vậy, cho ta đọc với." Ninh Diệu lon ton chạy lại, nhìn chằm chằm vào quyển sách trên tay Úc Lễ.
Không hổ là nhân vật chính đại ma đầu có thể dựa vào sức mạnh để đứng trên đỉnh cao, rảnh một cái là lấy sách ra đọc để nạp điện, thái độ này rất đáng để y học tập! Y cũng muốn cùng nhau tiến bộ!
Úc Lễ mở sách ra, thứ đầu tiên lọt vào mắt Ninh Diệu là một bức tranh minh hoạ hình hai người rất đẹp.
Trên bìa quyển sách này không biết đã được niệm chú pháp gì, bức tranh minh hoạ kia không hề bất động, mà cứ luôn biến hoá, sống động như thật, vô cùng hoạt bát.
Thậm chí đây còn không phải là tranh minh hoạ nam nữ, mà lại là tranh minh hoạ nam nam!
Khi ở hiện đại, Ninh Diệu cũng chưa từng nhìn thấy thứ gì như thế. Thứ này bất ngờ xuất hiện trước mặt y khiến cho vành tai và chiếc cổ trắng nõn của y bỗng chốc đỏ bừng, cứ như là bị nướng chín.
"Này, này....khụ, khụ!" Ninh Diệu tự mình sặc nước miếng, muốn lui về phía sau trong vô thức, nhưng cơ thể lại không muốn phối hợp, chân trái vướng vào chân phải, suýt chút nữa ngã nhào trên đất.
Úc Lễ nhanh tay lẹ mắt túm chặt y lại, chỉ một động tác như vậy, Ninh Diệu đã cách cuốn sách minh hoạ kỳ quái đó càng gần hơn. Dưới động tác của Úc Lễ, quyển sách bị gió thổi vào, lật qua vài trang sau, rồi dừng lại trên một bức tranh vẽ mấy động tác càng không thể miêu tả hơn.
Mà lúc này, Ninh Diệu đang dựa vào Úc Lễ, bố cục hơi giống với bức tranh minh họa kia.
Giết y chết luôn đi. Ninh Diệu sống không còn gì để luyến tiếc. Tại sao lại muốn xem loại sách này? Còn đi xem cùng với đại ma vương? Rồi làm sao mà bây giờ y lại dựa hết vào người của đại ma đầu luôn thế này?
Người xấu hổ trên thế giới này đã nhiều vậy rồi, mà cứ phải thêm y vào làm chi?
Y có thể thoát ra khỏi hành tinh này được không?
Úc Lễ nhìn vào cả người đã chín đỏ của Ninh Diệu, ánh mắt khẽ động, hắn trả cuốn sách trên tay về vị trí cũ, rồi mới buông Ninh Diệu ra.
Ninh Diệu không nói lời nào, cứ ngây ngốc đứng đó một hồi lâu, sau đó y bắt đầu lấy từng cuốn sách trên kệ ra.
"Ngươi làm gì thế?" Úc Lễ hỏi.
"Sao lại có thể bày loại sách này lên kệ công khai như thế? Đáng lẽ ra loại sách này, loại sách này phải bị giấu đi mới đúng chứ?" Gương mặt Ninh Diệu đỏ ửng một cách kỳ lạ, y vừa lấy sách ra vừa giải thích. "Giấu ở dưới gầm giường, hoặc giấu trong ngăn tủ, đó mới là nơi thích hợp với loại sách này, như vậy mới đúng, ta sẽ đưa chúng nó qua đó."
Ninh Diệu ôm hết mấy cuốn sách không lành mạnh đó vào ngực, rồi xoay người nhìn bốn phía xung quanh, nhưng không tìm thấy ngăn tủ nào, thế là y quyết định vứt hết vào gầm giường.
Sau khi ném sách thành công, Ninh Diệu đang muốn xoay người bỏ đi, bỗng thấy một hình vẽ trận pháp kỳ quái đang sáng lên dưới gầm giường.
Ánh sáng mà trận pháp bình thường phát ra đều là màu vàng hoặc màu trắng, còn cái trận pháp này lại phát ra ánh sáng hồng phấn ngọt nị.
Trúng kế rồi?
Ninh Diệu lập tức cảnh giác, xoay người muốn kéo Úc Lễ chạy ra khỏi căn phòng quỷ dị này: "Chạy mau, đây đúng là Hồng Môn Yến, thành chủ kia không hề có ý gì tốt hết!"
Nhưng khi Ninh Diệu vừa đến gần Úc Lễ, một cỗ linh lực quỷ dị đã đẩy y, khiến y nhào thẳng vào người Úc Lễ.
Ninh Diệu đụng phải Úc Lễ, lòng tràn đầy hoảng sợ, nhưng y lại phát hiện ra một thứ còn đáng sợ hơn, không biết vì sao giữa bọn họ lại sinh ra một lực hấp dẫn, khiến bọn họ tách ra không được!
Khoảng cách gần như vậy, làm cho Ninh Diệu càng dễ dàng cảm nhận được lồng ngực rắn chắc cùng với tiếng tim đập hữu lực của Úc Lễ.
Chỉ cần Ninh Diệu hơi nghiêng đầu, là có thể nhìn thấy đường cong mượt mà lưu loát nơi cằm của Úc Lễ, còn có hầu kết nhô lên trên cần cổ thon dài.
Ninh Diệu nhắm mắt lại, tự sa ngã vùi mặt vào vai Úc Lễ, vành tai trắng như tuyết đã bị nhuộm đỏ bừng.
Không biết qua bao lâu, Ninh Diệu mới nghe thấy Úc Lễ lên tiếng.
"Ngươi ném sách vào, khiến trận pháp kích hoạt rồi." Trong giọng nói của Úc Lễ không có bất kỳ cảm xúc nào. "Thật ra thành chủ kia không có ác ý."
"Trận pháp gì? Có trận pháp kỳ lạ vậy sao?" Ninh Diệu rầu rĩ nói. "Nếu không có ác ý, thì sao lại sắp xếp cho chúng ta vào cái phòng kỳ lạ như này?"
"Có lẽ là suy xét đến đặc tính chủng tộc của ngươi, nên mới nghĩ rằng ngươi sẽ thích kiểu phòng này." Úc Lễ vẫn ung dung thong thả, bắt đầu phân tích.
Nhưng Ninh Diệu vẫn nghĩ không ra, đặc tính chủng tộc của y? Y thì có đặc tính chủng tộc gì chứ? Không phải là y đang giả vờ là Long tộc, sau đó thì....
"Rồng, bản tính dâm." Úc Lễ đành nói trắng ra."
——-Hết chương 24——–