Edit, Beta: Bull.

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

---------------------------------------

Chương 25:

Úc Lễ vừa nói xong, cả người Ninh Diệu đều thấy không ổn.

Y dán sát vào ngực Úc Lễ, cứ như đang mang một sắc thái mập mờ.

Cả người Úc Lễ đều là cơ bắp rắn chắc trơn bóng, cứng ngắc, chẳng hề mềm mại chút nào. Ninh Diệu dán sát vào người Úc Lễ, khoé mắt bắt đầu đỏ hồng.

Úc Lễ nhăn mày: "Khóc cái gì, ngươi sợ ta?"

"Không có, ngươi, chuôi kiếm của ngươi cộm vào ta, đau quá à." Ninh Diệu tủi thân nói.

Thanh kiếm này đã đi theo Úc Lễ nhiều năm, có thể sánh được với thần kiếm. Nó thường được Úc Lễ đeo bên hông, bây giờ đang cách quần áo mà cộm vào eo bụng Ninh Diệu, cộm đến mức làm Ninh Diệu đau.

Úc Lễ cau mày, Ninh Diệu vì đau nên nhẹ nhàng thở phì phò vào tai hắn. Trước khi tiếng hít thở kia kịp trở thành tiếng khóc thút thít, Úc Lễ đã trầm giọng nói: "Không được khóc."

Hắn nhẹ nhàng cởi bội kiếm ra khỏi người, rồi tùy tiện vứt trên mặt bàn, phát ra một tiếng bang thật lớn.

Ninh Diệu quên cả đau, sự chú ý của y bị bẻ sang một hướng khác, bèn hỏi: "Kiếm sẽ có kiếm linh mà, ngươi vứt nó như vậy, lỡ nó đau thì sao?"

"Ngươi lo nó có kiếm linh hay không làm gì?" Úc Lễ lạnh lùng nói, "Cho dù có, thì có vứt kiểu nào nó cũng không chết được. Quan tâm nó như vậy, ngươi rảnh lắm à?"

Suy nghĩ của Ninh Diệu lại quay trở về, y bắt đầu nhớ lại khốn cảnh của mình hiện tại, giải thích: "Ta không phải là rồng thật, ta không có bản tính..."

Giọng nói của y càng ngày càng nhỏ, nhỏ giọng nói ra chữ kia.

"Bây giờ phải làm sao đây?" Ninh Diệu tuyệt vọng nói, "Chẳng lẽ chúng ta phải dính vào nhau luôn sao?"

Úc Lễ rũ mắt nhìn Ninh Diệu.

Người nọ chăm chú nhìn hắn, trong đôi mắt đen láy lấp lánh ấy chỉ có một mình hắn, dường như chỉ cần hắn nói cái gì, người này sẽ tin ngay cái đó.

Úc Lễ vươn tay, nắm lấy cằm của Ninh Diệu, nâng mặt y lên, rồi nhướng mày: "Nếu ta nói...không làm những hành động như tranh minh hoạ thì không tách ra được thì sao?"

Ninh Diệu sửng người, tin tức kinh thiên động địa này khiến y trợn tròn cả mắt, đôi môi hồng hào mềm mại khẽ mấp máy, trông có vẻ như lại muốn khóc nữa.

Trước khi Ninh Diệu kịp khóc thành tiếng, Úc Lễ đã lên tiếng: "Ngươi dễ lừa thật đấy."

Úc Lễ véo mặt Ninh Diệu, nhưng vẫn tự giác nhẹ tay: "Lúc ngươi dán sát vào người khác, cũng không thèm nghĩ gì như lúc này sao? Cứ chờ người khác nói cho ngươi biết đáp án, chẳng cần biết thật hay giả, thì ngươi đã tin ngay, rồi làm theo những gì người ta nói luôn à?"

Ninh Diệu: "?"

Có chuyện đó hồi nào? Tên này thế mà dám nói dối để gạt y.

Sau khi nhận ra lời Úc Lễ nói là giả, Ninh Diệu không phục, bắt đầu phản bác: "Làm gì có. Nếu là người khác, chắc chắn là ta sẽ nghi ngờ người đó nói dối liền luôn. Bây giờ ta tin, không phải là vì người nói là ngươi sao? Ngươi sẽ không có tâm tư bất chính với ta về vấn đề này đâu."

Câu trả lời này lại nằm ngoài dự kiến của Úc Lễ .

Chẳng biết Ninh Diệu dựa vào đâu mà tin tưởng hắn như thế, cứ như mối quan hệ của bọn họ sẽ không bao giờ vượt khỏi rào cản, mà hắn cũng sẽ không nảy sinh bất kỳ hứng thú nào với y.

Đôi mắt Úc Lễ hơi nheo lại, cẩn thận quan sát gương mặt của người đang bị mình véo.

Thoa phấn vào thì trắng quá, thoa son vào thì đỏ quá*, mắt mày thanh thoát như tranh thủy mặc, đôi môi còn mềm mại hơn cả nước mưa đầu mùa đọng trên cánh hoa. Cho dù nhìn thế nào, cũng thấy đây là ngũ quan cực phẩm, dung mạo đỉnh cấp.

Vẻ đẹp này thật sự quá thu hút, nhưng khí chất của Ninh Diệu vốn không hề hung dữ dọa người, khiến cho ánh sáng mặt trời chói chang nóng rực ấy cũng biến thành ánh ban mai ấm áp.

Thế nên đã dụ dỗ vô số người vươn tay đến, họ tự cho rằng mình có thể độc chiếm lấy ánh mặt trời này mà chẳng gặp chút tổn hại nào.

Đời này, Úc Lễ đã gặp qua vô số người. Hắn đứng trên đỉnh cao nhất, đương nhiên sẽ có rất nhiều người có vẻ ngoài xuất chúng tự nguyện đến bên cạnh hắn, nhưng lại không có kẻ nào sánh kịp với dung mạo của người này.

"Ngươi nghĩ ta sẽ không?" Úc Lễ chậm rãi nói.

"Đương nhiên là không, vì ngươi chính là Úc Lễ mà." Ninh Diệu nói rất tự tin.

Úc Lễ chính là người duy nhất trên thế giới này không bị thể chất kỳ quái của y ảnh hưởng.

Đây có lẽ là thẳng nam trong truyền thuyết đó.

Ninh Diệu nói tiếp: "Mục đích của ngươi là trở thành người mạnh nhất, sao có thể ham thích một chút vui sướng này?"

Y hiểu rất rõ, trong nguyên tác, có rất nhiều mỹ nhân muốn đến quyến rũ Úc lễ, nhưng chưa có ai thành công. Ngay cả trong đoạn cuối, khi Úc Lễ trúng phải thứ xuân dược không thuốc nào giải nổi ở Ma giới, hắn cũng chỉ cắn răng chịu đựng.

Có thể nói, Úc Lễ không hề có dục vọng trong phương diện kia. Mà hình thức ở chung của y và Úc Lễ cũng rất ngay thẳng, nên không thể nào tạo ra cốt truyện kỳ quái được.

Úc Lễ rũ mắt. Một lúc lâu sau, hắn mới thả tay đang véo mặt Ninh Diệu xuống.

"Ngươi nói đúng, thật ra ta chưa từng trầm luân vào dục vọng xác thịt."

Chẳng hiểu sao mà lực hấp dẫn bỗng nhiên mất tác dụng. Sau khi Ninh Diệu thả lỏng người là có thể nhẹ nhàng tách ra khỏi Úc Lễ, không còn bị cản trở hành động nữa.

"Giải được rồi!" Ninh Diệu vui mừng. "Ra là vậy, trận pháp kiểu này sẽ không kéo dài quá lâu. Nếu không thì phải giữ luôn một tư thế mất. Cho dù là một đôi đạo lữ, thì cũng phải nghỉ ngơi mới có thể tiếp tục được chứ."

Trên mặt Úc Lễ vốn chẳng có cảm xúc gì, nhưng sau khi nghe xong câu đó lại trở nên là lạ.

Hắn muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn quyết định im lặng.

....Thôi vậy, thiếu gia nhỏ này thật sự không hiểu gì cả.

Ninh Diệu cảm thấy như mình đã nắm được sự thật, thế là vừa hăng hái vừa bất mãn đi vòng vòng khắp phòng.

Không được, căn phòng này quá nguy hiểm. Còn chưa nói đến chuyện trong đây chỉ có một chiếc giường, lỡ đâu trên giường còn có cơ quan gì, nửa đêm đang ngủ lại đột nhiên bắn y bay thẳng lên người Úc Lễ thì biết làm sao?

Nghĩ đến hình ảnh mình áp lên ngực Úc Lễ ngủ say sưa, cảm giác không khỏe lập tức chạy khắp người Ninh Diệu.

Không được, đổi nơi khác, nhất định phải đổi!

Ninh Diệu hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đưa ra chỉ thị, nhất quyết đòi xách Úc Lễ đi tìm thành chủ.

Nhưng khi vừa mới bước ra khỏi cửa, một luồng sáng chói mắt bỗng xuất hiện giữa bầu trời tối đen.

Ánh sáng kia giống như một ngôi sao từ trời rơi xuống, nhưng lại hoàn toàn khác với sao băng. Dù mới được nhìn thấy lần đầu tiên, nhưng Ninh Diệu chỉ nghĩ đến một thứ duy nhất.

Thần Tích.

Thần Tích rơi xuống rồi!

Ninh Diệu lập tức kéo Úc Lễ một cái, Úc Lễ đã ngầm hiểu, sau đó hắn đưa Ninh Diệu bay ngay về phía Thần Tích rơi xuống.

Bọn họ bay trên bầu trời, tầm nhìn được mở rộng, Ninh Diệu bắt đầu quan sát xung quanh, quả nhiên thấy được đám người Cầm Ma và mấy tên Yêu tộc cũng đồng loạt vọt ra.

Còn một khoảng thời gian ngắn nữa Thần Tích mới rơi xuống hẳn, trong khoảng thời gian này, số lượng đối thủ càng ít, thì khả năng đoạt được Thần Tích của mình càng cao.

Nhưng nếu như ra tay tùy tiện, sẽ có nguy cơ xảy ra mấy chuyện như bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn*. Vậy nên yếu tố quan trọng nhất, chính là thời cơ ra tay.

(*bọ ngựa bắt ve, chim sẻ chực sẵn: nếu chỉ nhìn thấy cái lợi trước mắt mà không tính đến hiểm họa ẩn nấp phía sau thì sẽ khiến mình rơi vào tình thế nguy hiểm.)

Ninh Diệu nhỏ giọng hỏi ý kiến Úc Lễ: "Ngươi thấy thế nào?"

Úc Lễ nói rất chậm rãi: "Chờ Thần Tích rơi xuống rồi qua lấy."

Kiểu nói này chẳng giống mưu kế tí nào, Ninh Diệu nghe vậy thì rất sốt ruột, nhưng chỉ trong chốc lát, y cũng không nghĩ ra được cách nào khác tốt hơn.

Tuy Thần Tích rất quan trọng, nhưng vẫn không quan trọng bằng mạng của bọn họ. Chỉ vì một món bảo bối mà vứt cả tính mạng, nghĩ kiểu gì cũng thấy không đáng.

"Đến lúc đó chúng ta cứ tùy cơ ứng biến là được!" Ninh Diệu nhỏ giọng thì thầm với Úc Lễ.

Tu sĩ ở đây đều là đại năng, có nói nhỏ cỡ nào cũng bị nghe bằng hết, nên khi tu sĩ muốn nói chuyện với nhau thì phải bí mật truyền âm. Mà Úc Lễ lại không muốn nói chuyện này cho Ninh Diệu biết, hắn mặc kệ, không thèm lên tiếng, rồi dùng linh lực của mình bao lấy Ninh Diệu, ngăn cản bên ngoài nhìn trộm.

Những người khác không thể nghe thấy bọn họ nói gì, chỉ nhìn thấy động tác thân mật của bọn họ, không khỏi rùng mình.

Thần Tích đã nằm ngay trước mắt, thế mà một người một yêu này vẫn còn tâm trạng nói chuyện yêu đương cơ đấy, thậm chí còn dùng chung một thanh kiếm nữa, hai người này có thèm để bọn họ vào mắt đâu?

Phải có sức mạnh thế nào mới có thể không thèm quan tâm đến tất cả mọi người ở đây?

Không nên nghĩ đến mấy chuyện này nữa, càng nghĩ càng thấy tê cả da đầu, còn đáng sợ hơn cả cảnh tượng vào lần đầu tiên thấy được con rồng kia.

Ai cũng không muốn tiên phong đối đầu với con rồng này, nên bây giờ chỉ còn cách cầu nguyện, cầu cho bọn họ có thể chạy tới đó nhanh nhanh một tí, cướp Thần Tích rồi chạy lấy người thôi.

Nghĩ như vậy xong, Cầm Ma chờ đám tu sĩ kia đến, lại phát hiện ra một việc còn bất lợi với họ hơn nữa.

Dường như hướng bay của Thần Tích đang càng ngày càng gần với con rồng đó hơn!

Sức mạnh sâu không lường được, còn có cả vận may tuyệt hảo, Thần Tích rơi vào tay người này là kết cục đã định.

Tất cả mọi người đều đồng loạt nảy ra một suy nghĩ...Chỉ cần con rồng này không ngã xuống, thì chắc chắn Thần Tích sẽ rơi vào tay y.

Sau vài lần trao đổi với nhau bằng cách bí mật truyền âm, đám người Cầm Ma nhanh chóng quyết định gác lại kế hoạch ban đầu, tạm thời liên thủ, cứ thăm hỏi tên đế vương Long tộc này trước đã.

Nếu y thật sự mạnh đến vậy, thì bọn họ có dốc hết toàn lực cũng chẳng đủ để liều mạng với y, vậy nên phải điều chỉnh kế hoạch kịp thời.

Nhìn thấy có người đã bắt đầu chuyển hướng bay về phía mình, Ninh Diệu lập tức cảm thấy không ổn.

Rõ ràng là y chưa làm gì cả, nhưng bọn họ lại cứ muốn đối phó với y! Đáng giận ghê, không phải những người này nên bắt đầu đấu đá nội bộ sao?

Kẻ địch đã đến ngày càng gần, Ninh Diệu vội vàng nạp thêm khí thế, rồi dùng chất giọng lạnh lùng nhất của mình, nói: "A, các vị đây đang muốn chọn ta làm đối thủ đầu tiên sao? Không tệ, một khi ta đã ra tay, thì chỉ có con đường chết, các ngươi phải suy nghĩ kỹ vào."

Bóng người muốn tấn công y đình trệ trong nháy mắt. Nhưng thực tế là Ninh Diệu đã hoảng đến mức dựa hết vào người Úc Lễ, vậy mà gương mặt vẫn bày ra vẻ cao thâm khó dò.

"Được thôi, nếu các ngươi đã chọn uống rượu phạt, vậy ta sẽ cho các ngươi được toại nguyện." Trước mặt thì Ninh Diệu nói vậy, nhưng bàn tay sau lưng đã túm chặt quần áo Úc Lễ, sau đó còn vươn tay chỉ về nơi không có ai đứng ở phía bên kia.

Nắm lấy cơ hội, chạy mau đi.

Đây là tin tức mà Ninh Diệu muốn truyền đạt cho Úc Lễ. Y đặt niềm tin vào chỉ số thông minh của hắn, chắc chắn hắn sẽ hiểu được lời y muốn nói.

Làm xong tất cả mọi chuyện, Ninh Diệu bèn hít một hơi thật sâu.

Y cũng không biết phải làm thế nào để thoát khỏi khốn cảnh này, nhưng y biết rằng ưu thế của mình chỉ có một.

Gió bắt đầu nổi lên, Ninh Diệu điều khiển gió thổi đến vén rèm mũ đang che khuất gương mặt mình ra.

Tia chớp kia đến đúng nơi đúng thời điểm, chiếu sáng gương mặt vô cùng nhỏ nhắn xinh đẹp kia.

Những người đó đều kinh ngạc giống hệt như những gì Ninh Diệu dự đoán, còn bây giờ chính là thời cơ thích hợp nhất để chạy trốn!

Cơ hội tốt như vậy, nhưng kiếm dưới chân vẫn không thèm nhúc nhích. Gió đã ngừng thổi, gương mặt của Ninh Diệu lại bị rèm mũ che khuất.

Ninh Diệu không ổn chút nào hết. Cái tên Úc Lễ này, sao lại để tuột xích ngay thời khắc quan trọng đến vậy chứ?! Đây có còn là đại ma đầu tâm cơ thâm trầm nữa không vậy?

Còn người nào có thể cứu y từ trong cảnh nước sôi lửa bỏng này nữa đây?

Chúng tu sĩ đã lấy lại tinh thần, bắt đầu bay về phía này, trong đáy mắt người nào cũng có thêm chút cuồng nhiệt. Ngay cả đám Yêu tu cách đó rất xa cũng rục rịch muốn bay đến.

Ninh Diệu vội vàng suy nghĩ, nếu như nhìn từ bên ngoài, thì đám người Yêu tộc đang cùng phe với y. Nhưng dù bọn họ có đấu một chọi một với tu sĩ Nhân tộc, thì cũng không tạo được chút lực uy hiếp nào.

Nếu...nếu lại có một đám tu sĩ Yêu tộc để y lừa như lúc nãy thì hay rồi, vậy thì y có thể dựa vào ưu thế quân số để áp đảo đám người kia, tuy đao không nhuốm máu, nhưng vẫn giải quyết được tất cả chuyện này.

Nhưng làm gì có nhiều chuyện trùng hợp đến thế. Đợi chờ làm gì, chi bằng hãy nghĩ cách đi, nghĩ xem phải làm gì để đám yêu tu kia và nhóm người này lao vào đánh nhau, sau đó y và Úc Lễ sẽ nhân cơ hội đó để bỏ chạy.

Nhớ tới chuyện Úc Lễ đã bỏ lỡ cơ hội mà y phải vất vả lắm mới kiếm được, nên giờ mới chạy trốn không kịp, bàn tay đang giấu sau lưng của y bỗng véo cho Úc Lễ mấy cái.

"Ngươi chờ chút, phải nắm chặt cơ hội chạy trốn đó, biết chưa?" Ninh Diệu nhỏ giọng dặn dò.

Giọng nói của Úc Lễ vẫn rất bình thản: "Có ta ở đây, ngươi sợ cái gì?"

Ninh Diệu suýt chút nữa là tức đến ngất luôn. Đã đến nước này rồi mà Úc Lễ còn dám nói bằng cái giọng điệu đó nữa cơ đấy. Bây giờ, người bọn họ phải đối mặt đều là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy khắp Tu Chân giới đó!

Ninh Diệu đang muốn quay đầu lại mắng Úc Lễ hai câu, đột nhiên, ma lực tối đen bao phủ khắp trời, che đậy ánh trăng, sắc đen bao trùm trên khắp lục địa.

Ninh Diệu chưa từng gặp phải hòa cảnh này, y cố gắng duy trì phong thái thế ngoại cao nhân của mình, nhưng lại thấy các tu sĩ đang bay về phía mình đột ngột dừng lại, gương mặt đầy vẻ đề phòng như gặp phải đại địch, bầu không khí trong phút chốc bỗng trở nên căng thẳng.

Chuyện này là sao vậy?

Ninh Diệu nghĩ không ra, cuối cùng vẫn là Cầm Ma cười lạnh một tiếng, phá vỡ bầu không khí im lặng này: "Ma đầu, sao các ngươi dám đến đây? Không ngoan ngoãn chờ đợi ở Ma giới, mà lại dám can đảm chạy đến nơi này, chán sống rồi à?"

Theo lời Cầm Ma nói, làn sương đen đầy bỗng tụ lại, cuối cùng ngưng tụ thành vài bóng người.

Những người đó mặc áo vừa đen vừa dài, nhìn không rõ dung mạo.

Kẻ đang đứng giữa đám người đó bỗng cười một tiếng: "Thời khắc như này thì sao vắng ta được? Ngươi cứ làm như Ma giới ta là nơi tin tức eo hẹp lắm đấy?"

Người áo đen đứng bên trái khinh thường nói: "Một đám ngụy quân tử, nói chuyện vẫn chán ngắt."

Ninh Diệu nghe bọn họ nói xong, mới dần dần hiểu được đang diễn ra chuyện gì.

Trong quyển sách này, thế gian tổng cộng chia làm ba tộc: Nhân tộc, Yêu tộc và Ma tộc.

Người trong ba tộc này cực kỳ ít qua lại với nhau, luôn duy trì một trạng thái kiềng ba chân rất mong manh.

Mà Ma tộc là thần bí nhất, thủ đoạn lại tàn nhẫn, thế nên cũng là người bị toàn bộ Tu Chân giới kiêng kỵ nhất.

Nhưng không ngờ rằng, chỉ là một Thần Tích nho nhỏ, lại có thể kéo người của ba tộc đến đây. Nhưng nhìn thấy biểu hiện của đám người Cầm Ma, thì chắc chắn sức mạnh của mấy tên Ma tộc này không tệ.

Bây giờ Ninh Diệu đã chết lặng cả người.

Đại lão hội tụ, một con cá mặn nhỏ giả trang thành đại lão như y đứng ở chỗ này thì không hợp hoàn cảnh tí nào.

Cá mặn thì có gì sai, cá mặn cũng đã cố gắng hết sức rồi mà, y ước gì mình chỉ là cá mặn hàng giả thôi.

Hai mắt Ninh Diệu vô thần nhìn vào đám người Ma tộc kia, mà những tên đó dường như cũng cảm nhận được ánh mắt của y, đồng loạt quay đầu lại.

Ninh Diệu thấy ánh mắt mờ ám của bọn họ, còn có cả khoé môi đang nhếch lên.

"Lần này đến, không nghĩ lại gặp được một niềm vui bất ngờ."

"Không ngờ rằng...Giới Tu Chân nhàm chán này, còn có một mỹ nhân tuyệt sắc như vậy."

Cơ thể của Ma tộc rất kỳ quái, giây trước còn đang giằng co với nhóm tu sĩ đằng kia, vậy mà chỉ trong giây tiếp theo, đã xuất hiện trước mặt Ninh Diệu.

Ma tộc vốn vẫn luôn ngủ say, chờ đến khi Thần Tích tới gần mới đột ngột hiện thân cướp đoạt.

Bây giờ kế hoạch đã bị đảo lộn, tất cả đều là vì một thoáng kinh hồng bọn họ vừa được chiêm ngưỡng, sau đó lập tức muốn đến gần ngay, không muốn đợi một giây một phút nào.

Ai lại thả mỹ nhân như vậy ra? Chân của y không phải dùng để đi đường, mà phải dùng để quấn chặt vào eo của người nào đó. Nếu không đủ sức, cũng có thể đặt trên khuỷu tay, vậy thì người ta càng dễ bề nắm lấy cổ chân y, rồi hôn lên bắp chân tuyết trắng đó.

Ma tộc hoàn toàn không biết nhẫn nại là gì, bọn họ chỉ biết, nếu đã muốn có được người nào, thì phải chiếm đoạt ngay.

Ninh Diệu bị bọn họ nhìn đến sởn tóc gáy, tiếp tục lui về phía sau, vùi cả người vào Úc Lễ đang đứng sau lưng mình.

Bỗng vai thấy hơi nặng, bàn tay Úc Lễ đã đặt lên vai y.

Trong lòng Ninh Diệu thật sự rất hoảng loạn, y chưa gặp phải tình huống như thế bao giờ, vậy nên mới trong vô thức, y đã dựa vào người nào đó để kiếm chút an ủi.

Ninh Diệu vươn bàn tay run rẩy của mình lên, nắm lấy vài đầu ngón tay Úc Lễ đặt trên vai y.

Tay Úc Lễ vẫn đẹp như vậy, thon dài hữu lực, y có thể sờ được vết chai mỏng do cầm kiếm trên đầu ngón tay hắn, không hiểu sao lại mang đến cho y một cảm giác an tâm đến lạ.

Bình tĩnh nào, y có thể, người ở đây càng đông, thì số người muốn chiếm hữu y lại càng nhiều, thế là càng thuận tiện cho y làm việc. Chờ đến khi cuộc hỗn chiến bắt đầu, có lẽ là y và Úc Lễ sẽ cớ cơ hội cướp được Thần Tích, sau đó bỏ chạy.

Mà bàn tay Úc Lễ đặt trên vai Ninh Diệu cũng làm mấy tên Ma tộc đang suy nghĩ bậy bạ kia kinh ngạc.

Là kẻ nào? Kẻ nào lại dám đặt tay lên người mỹ nhân bọn họ nhìn trúng! Đúng là chán sống rồi, phải băm hắn ra cho chó ăn!

Từ nãy đến giờ, sự chú ý của đám Ma tộc này đều dồn hết lên người Ninh Diệu, không thèm liếc một cái đến người đang đứng sau lưng y.

Bây giờ đang nổi giận đùng đùng nhìn qua, đồng loạt hoảng hồn.

...Người này, hình như nhìn hơi quen quen.

....Giống hệt như cái người đột nhiên xuất hiện gần đây, Ma Tôn tân nhiệm vừa chém giết máu chảy thành sông ở Ma giới, khiến Ma giới của bọn họ đảo lộn đến nghiêng trời lệch đất, mà người này trông rất giống ngài ấy.

Chẳng biết Ma tôn tân nhiệm chui từ đâu ra, mà tu vi sâu không lường được, giết chết Ma Tôn tiền nhiệm dễ như trở bàn tay, hơn nữa còn sẵn tay giết luôn những kẻ không phục, muốn khiêu chiến hắn.

Nói cách khác....thì là những người còn sót lại ở Ma giới, đều bị Ma Tôn tân nhiệm đánh đến mức sợ chết khiếp.

Vì sao? Vì sao Ma Tôn tân nhiệm lại lạc đến chỗ này? Còn thân thiết với mỹ nhân kia như thế? Thậm chí còn tình nguyện để mỹ nhân này đạp chân lên thần kiếm của mình nữa.

Ngay cả Mị Ma xinh đẹp nhất, có mị lực nhất Ma giới của bọn họ có ý muốn giúp Ma Tôn ôm kiếm, đã bị Ma Tôn lạnh lùng cảnh cáo, còn nói rằng nếu ngón tay nào của Mị Ma động vào kiếm, thì sẽ chặt đứt ngón tay ấy.

Từ đó trở đi, mọi người đều đã biết, đã là đồ của Ma Tôn, thì người khác đừng hòng chạm vào, dù chỉ là một ngón tay cũng không được.

Vậy thì thân phận của mỹ nhân này, chỉ có thể là...Ma Hậu.

Thế mà bọn họ lại cả gan đi đùa bỡn Ma Hậu!

Vừa nhận ra, đám Ma tộc đã cảm thấy như bị Cửu Thiên Huyền Lôi bổ thẳng vào đầu, sự sợ hãi với Ma Tôn tân nhiệm, những thủ đoạn tàn bạo của ngài ấy, tất cả những thứ này đều khiến cho việc đùa bỡn Ma Hậu trở nên càng đáng sợ hơn, đáng sợ đến mức chân cũng nhũn ra rồi.

Vì thế, Ninh Diệu bỗng thấy đám người Ma tộc kia khép nép bước đến bên cạnh y, không nói lời nào, bùm một cái quỳ xuống.

Ninh Diệu: "???"

Ninh Diệu ngơ ngác nhìn đám người đang quỳ xuống chân mình, lại nhìn về phía Nhân tộc và Yêu tộc ở đằng xa cũng đang ngây ngốc nhìn về bên này, đột nhiên loé lên một suy nghĩ.

Tuy rằng không biết đám người Ma tộc này đang làm gì, nhưng cứ lợi dụng nó trước đã!

Ninh Diệu chắp tay sau lưng, làm ra vẻ cao nhân lánh đời, thản nhiên nói với nhóm Ma tộc: "Các ngươi biết mình sai ở đâu chưa?"

Mấy tên Ma tộc kia đang quỳ giữa không trung, nhưng tư thế lại càng khó chịu hơn lúc quỳ trên mặt đất. Họ sợ tư thế của mình sai, không đủ tiêu chuẩn, chọc Ma Hậu của Ma Vương tân nhiệm giận thì tiêu rồi.

Bọn họ bắt đầu dập đầu giữa không trung: "Thuộc hạ có mắt nhưng không thấy Thái Sơn, không biết ngài đang ở đây, cũng không thể nhận ra ngài, chỉ xin ngài tha cho con đường sống!"

Vừa nói xong, Ninh Diệu đã biết bọn họ nhận sai người. Nhưng y cũng không thể nói ra sự thật, đã đâm lao thì phải theo lao, y quyết định tiếp tục làm bộ làm tịch.

"Đi đi, ta không thích đông người, ồn ào." Ninh Diệu nói rất bình thản.

Mấy tên Ma tộc kia chạy trốn nhanh như bay, dường như là sợ Ninh Diệu đổi ý, mới chớp mắt cái mà đã chạy mất tăm.

Ninh Diệu nhẹ nhàng cười một tiếng, rồi nhìn về hướng mấy tu sĩ kia.

"Sao nào? Các ngươi còn muốn đánh với ta không?"

Lúc này đây, các tu sĩ đều đồng loạt lùi về sau một bước.

Bọn họ dùng một tư thế vô cùng tiêu chuẩn, đồng loạt cúi mình vái chào Ninh Diệu: "Quấy rầy tiền bối, vãn bối đây xin phép cáo từ."

Lời vừa dứt, mấy đại lão nổi danh trên bảng xếp hạng lập tức xoay người, dùng cả tư thế ra roi thúc ngựa và thủ đoạn lợi hại nhất của mình ra để chạy, vội vàng trốn khỏi nơi đáng sợ này, không dám quay đầu nhìn lại.

--------Hết chương 25-------

(*Theo Đăng Đồ Tử háo sắc phú 登徒子好色赋 , Đăng Đồ Tử báo với Sở vương rằng Tống Ngọc là một mĩ nam rất có tài ăn nói, nhưng lại háo sắc, cho nên tuyệt đối không được để cho Tống Ngọc đến hậu cung. Nghe được những lời ấy, Tống Ngọc đã phản kích. Tống Ngọc đến trước Sở vương xin Sở vương làm chứng nhân phán xử xem thử ai mới là kẻ háo sắc. Tống Ngọc nói rằng:

Mĩ nữ trong thiên hạ, không đâu đẹp bằng gái nước Sở; mĩ nữ nước Sở không đâu đẹp bằng gái ở quê thần; mĩ nữ ở quê thần không đâu đẹp bằng cô gái ở cách vách nhà thần. Cô gái cách vách nhà thần nếu thêm một phân thì quá cao, nếu bớt một phân thì quá thấp; thoa phấn vào thì trắng quá, thoa son vào thì đỏ quá. Chân mày như lông chim cao vút, da như tuyết trắng, eo thon, răng trắng. Giai nhân tuyệt đại như thế lại trèo tường nhìn thần suốt 3 năm, thế mà thần không hề động tâm, như vậy lẽ nào lại cho thần là kẻ háo sắc? Ngược lại, Đăng Đồ Tử chẳng ra gì. Đăng Đồ Tử có vợ xấu, vợ ông ta đầu bù tóc rối, hai tai dị dạng, môi cong ra ngoài, hàm răng cao thấp không đều, bước đi tập tễnh, lại thêm lưng gù, toàn thân đầy ghẻ chốc. Đăng Đồ Tử rất thích bà ta, cùng với bà ta sinh 5 người con. Đại vương xem, chỉ cần là cô gái là Đăng Đồ Tử thích ngay, cho nên ông ta háo sắc hơn thần.)

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play