Edit, Beta: Bull.

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

-------------------------------------

Chương 23:

Sau khi ăn xong, Úc Lễ không đưa Ninh Diệu đi tìm tung tích của thần tích ngay, mà dẫn y về khách điếm.

Úc Lễ đặt hai gian phòng tốt nhất, hơn nữa còn cho Ninh Diệu ở trong gian phòng gần hơn.

"Đừng tùy tiện mở cửa cho người không quen biết. Úc Lễ nói. "Dù là người nào gõ cửa cũng không được mở ra."

Ninh Diệu ngạc nhiên nhìn Úc Lễ, nói với y mấy chuyện này làm gì, những kiến thức này y đã nghe muốn mòn cả tai từ hồi năm tuổi, chẳng lẽ nhìn y ngốc dữ vậy sao?

Ninh Diệu suy nghĩ một lát, lại hỏi: "Vậy lỡ như ngươi gõ cửa thì sao? Ta cũng không mở luôn à."

"Đương nhiên ta sẽ không gõ cửa." Úc Lễ nói rất bình .

Đã nói đến đây thì Ninh Diệu cũng không còn gì để nói nữa, y mắt to trừng mắt nhỏ với Úc Lễ một lát, sau đó xoay người đi về phòng nghỉ ngơi.

Nhìn từ cửa sổ, có thể thấy được vô số tu sĩ đang vội vàng chạy qua chạy lại, đa số bọn họ đều mang sắc mặt vừa khẩn trương vừa nghiêm túc, còn Ninh Diệu thì ngược lại, y vẫn vô cùng nhàn nhã.

Mà vậy thì rảnh quá, Ninh Diệu cảm thấy bản thân giống như là khách du lịch, chứ không phải đến đây vì mục đích tranh đoạt Thần Tích giống đám người kia.

Nếu đã vậy thì cứ thả lỏng trước đã, dù sao cũng không biết tiếp theo Thần Tích sẽ xuất hiện ở đâu, đợi đến khi Thần Tích lại hiện thế, thì y sẽ cùng Úc Lễ chạy đến đó.

Ninh Diệu suy nghĩ là vậy, nhưng chạng vạng ngày hôm đó, toàn bộ kế hoạch của y đã tan biến khi y đi ăn cơm chiều với Úc Lễ.

Một đám tu sĩ thanh y chỉnh tề đang lặng lẽ xông lên trước mở đường, mà ở giữa đoàn người, chính một chiếc kiệu bằng lụa mỏng đang bay phấp phới.

Chiếc kiệu này không cần ai nâng, nó tự động bay lơ lửng trên không trung. Lụa mỏng là loại nửa trong suốt, nên người ngoài có thể nhìn loáng thoáng được mặt của người trong kiệu.

Người ngồi trong kiệu vẫn nhàn nhã gảy đàn, trái ngược hoàn toàn với hình ảnh vội vàng của những người khác.

Cho dù không biết thân phận của người này, nhưng lúc Ninh Diệu vừa nhìn thấy thì đã có một cảm tưởng: Phô trương ghê, đây chính xác là tư thế lên sàn của đại lão, chuẩn không cần chỉnh luôn, chắc chắc người này phải là một nhân vật siêu to khổng lồ luôn nè.

Tiếng đàn chậm rãi vọng ra từ trong kiệu, tựa như có thể gột rửa mọi vật trên thế gian. Nhưng đến khi khúc đàn chấm dứt, những người đang bước đi cũng dừng lại theo.

"Khúc này xin tặng cho chư vị tu sĩ." Người ngồi trong kiệu đã lên tiếng, giọng nói êm ái tựa tiếng đàn, vô cùng mỹ diệu, êm tai: "Nghe xong khúc này của ta, cũng là lúc chư vị nên rời đi."

Lời vừa dứt, những tu sĩ thanh y đi theo vị kia cũng bắt đầu tản ra, họ giống như được huấn luyện để xua đuổi tu sĩ, mà hướng họ đuổi, lại chính là cổng thành.

Tên kia đang muốn đuổi tất cả tu sĩ ra khỏi thành này!

Ninh Diệu bỗng nghe thấy vài tu sĩ đang ăn cơm trong khách điếm thấp giọng kinh hô: "Hắn tới thật à?!"

Ninh Diệu vội vàng hỏi: "Hắn là ai?"

"Cầm Ma, đứng thứ mười bảy trên bảng xếp hạng, hiện tại đã đến được cảnh giới Hoá Thần hậu kỳ, nửa bước Đại Thừa, không ngờ là hắn lại muốn dùng thủ đoạn này để độc chiếm Thần Tích."

Có một người khác lại nói: "Không đúng, lúc ta đi vào thành, còn gặp được một nhân vật nổi danh trong bảng xếp hạng giống hệt vậy. Cầm Ma không không thể tự làm ra quyết sách như vậy được, chắc hẳn là bọn họ đã bàn bạc hợp tác với nhau cả rồi, đuổi tất cả những tu sĩ bình thường ra khỏi thành, chứ lỡ đâu trời xui đất khiến, Thần Tích lại rơi vào tay chúng ta!"

Suy nghĩ này gần như đã chạm được đến sự thật, mọi người tiếp tục thảo luận sôi nổi. Bỗng có vài tên tu sĩ thanh y đi theo Cầm Ma cũng bước vào khách điếm.

"Đừng ăn nữa, đừng ăn nữa, nếu không muốn chết thì chạy ngay đi!"

"Tất cả rời khỏi thành Thánh Lan!"

Cầm Ma ngồi trong kiệu cũng lên tiếng: "Cường giả vi tôn, nếu có vị tu sĩ nào không đồng ý với cách sắp xếp, có thể trực tiếp đến nói chuyện với ta."

Mấy lời uy hiếp vào lúc này chắc chắn không phải nói đùa, tu sĩ này giết người không thấy máu, hơn nữa tu sĩ có cảnh giới tu vi cao giết những người tu vi thấp như bọn họ chỉ dễ dàng như giết một con kiến.

Sắc mặt của mấy người đang ngồi đều hơi thay đổi, nhưng phần lớn đều là giận mà không dám nói. Mặt bọn họ xám xịt, đứng dậy, nhanh chóng rời đi.

Ninh Diệu lo lắng, nắm chặt ống tay áo của Úc Lễ: "Chúng ta cũng đi?"

Ninh Diệu vừa nói chuyện, vừa suy nghĩ xem có cách nào để ở lại đây hay không.

Thế giới này tràn ngập ác ý với Úc Lễ, chỉ cần có người mạnh hơn Úc Lễ, thì khi đối mặt với họ, hắn chẳng được gì ngoài đau khổ và chém giết.

Chỉ khi nào Úc lễ đứng được trên đỉnh cao, hắn mới có thể được bình an.

Vậy nên Thần Tích này rất quan trọng, nếu như Úc Lễ không đoạt được, thì cũng không thể để nó rơi vào tay kẻ khác.

Úc Lễ bị Ninh Diệu kéo đi, nhưng sắc mặt vẫn rất bình tĩnh, cứ như cho dù Thái Sơn có sập hắn cũng không biến sắc, chỉ nhàn nhạt nói: "Ăn của ngươi đi, quan tâm đến bọn họ làm gì?"

"Ta cũng không muốn quan tâm đâu, nhưng ta mặc kệ không được...." Ninh Diệu vừa nhỏ giọng nói, vừa lia mắt nhìn về khách điếm ở đằng xa, sau đó chợt phát hiện ra, hai bàn ngồi bàn phía sau bọn họ cũng không thèm bỏ đi.

Hai người này rất giống với y, trên đầu đội mũ có rèm, khiến người ta không thể thấy rõ mặt. Bọn họ vẫn ăn uống rất bình tĩnh, dường như không hề nghe thấy âm thanh xua đuổi của mấy tu sĩ kia.

Có lẽ là thái độ của bọn họ có vẻ quá kiêu ngạo, nên tu sĩ thanh y lập tức rút kiếm ra, bay tới quát lớn: "Này, các ngươi sao lại không đi!"

Đám tu sĩ thanh y chỉ vào cái bàn nhiều người nhất, nhưng những người ngồi trong bàn đó vẫn tiếp tục ăn chậm nhai kỹ. Đến khi ăn hết thức ăn trong chén, mới có người buông đũa, hỏi ngược lại: "Sao ta phải đi, ngươi là cọng hành nào?"

Sắc mặt của tu sĩ thanh y biến đổi liên tục, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi nói: "Rượu mời không uống, lại muốn uống rượu phạt."

Gã ta muốn rút kiếm chém đến, nhưng người vừa nói chuyện lúc nãy cũng đã nhấc tay, cầm vành nón tháo xuống, ném cái mũ hệt như đang ném boomerang.

Mũ có rèm vốn rất dễ hỏng, nhưng lúc này lại bắn ra rất nhanh. Trước khi tên tu sĩ thanh y kia kịp nhận ra thì nó đã cắt xuyên qua cổ gã ta, rồi quay về trong tay chủ nhân.

Tu sĩ thanh y cũng theo đó mà ngã xuống, máu tươi trên cổ gã trào ra, nhuộm đỏ một mảng đất lớn.

Người đó đội chiếc mũ có rèm lên, trên mảnh lụa trắng che phủ gương mặt đã lấm tấm vài giọt máu tươi, người nọ bèn dùng tay vén phần lụa đó đi, lộ ra sườn mặt và ngũ quan tuấn lãng, và cả mái tóc dài có chút sắc xanh.

"Muốn đi theo chúng ta? À, các ngươi có bản lĩnh đó à?" Nam nhân tóc lam nhạt cười nhẹ, trong đáy mắt là sự khinh thường không có chút che giấu. "Gọi lão đại nhà các ngươi đến đây, nói chuyện với ta."

*

Tất cả tu sĩ thanh y đều bỏ đi, chỉ trừ cái thi thể ngã trên mặt đất, không chút tiếng động kia.

Sắc mặt Ninh Diệu trắng bệch, tuy rằng đã xuyên đến đây lâu như vậy, nhưng khi trực tiếp đối mặt với tình cảnh máu me như vậy, y vẫn cảm thấy buồn nôn.

Thật ra, người tu tiên đã quen với những tình cảnh như vậy, loại người không thể nhìn được tình cảnh này, thường sẽ bị cười nhạo là công chúa chỉ biết ở trong khuê phòng, còn muốn tu tiên gì nữa, tìm phu quân gả đi cho rồi.

Úc Lễ lại không cười, hắn giật giật tay, làm cho máu và thi thể trên mặt đất biến mất, rồi hỏi: "Không khí không tốt lắm, hay là đổi sang quán khác?"

Ninh Diệu lắc đầu, chậm rãi điều chỉnh cảm xúc.

Y hoàn toàn không dám nghĩ đến, những người ngồi ở sau lưng y lại là Yêu tộc.

Tóc màu lam nhạt, tuy khác hẳn với mấy con rắn hai chân y từng gặp, nhưng chẳng lẽ...bọn họ cũng là hậu duệ của Long tộc?

Trong lúc suy tư, nhuyễn kiệu của Cầm Ma đã đi đến cửa khách điếm. Bỗng tấm rèm bị vén ra, một thanh niên ăn mặc thanh nhã, nhìn giống như là tu sĩ, ôm đàn bước ra.

Ánh mắt gã đão nhẹ sang mái tóc lam nhạt, hơi nhíu mày: "Yêu?"

"Tu sĩ Yêu tộc, đến địa bàn của tộc ta làm gì?"

Nam nhân tóc dài màu lam nhạt chỉ cười cười: "À, thành Thánh Lan quanh năm khô hạn thiếu mưa, thành chủ chi một số tiền lớn mời bọn ta về thi pháp cho mưa xuống, còn cho chúng ta quyền tự do ra vào thành bất cứ lúc nào. Chúng ta muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, ngươi đuổi được chắc?"

Cầm Ma ôm đàn, nhìn lên bầu trời trong xanh bên ngoài đầy trào phúng: "Đúng là thành Thánh Lan khô hạn thiếu mưa, nhưng theo như ta được biết thì họ đã mời vài vị đến, mà cũng chưa có cơn mưa lớn nào rơi xuống nơi này. Này, công lực của tu sĩ Yêu tộc cũng chỉ có vậy thôi sao?"

Chỉ nói vài câu ngắn gọn, đã chọc chúng yêu giận tím mặt.

"Cho dù ngươi muốn đuổi, thì ngươi cũng không có phận sự này!" Vừa nói xong, nam nhân tóc lam nhạt đã đập gãy bàn, nhảy về phía trước, tấn công về phía Cầm Ma. Mà những yêu tu cùng ngồi bàn với tên này, cũng đồng loạt đứng dậy gia nhập trận chiến.

Cầm Ma cũng chẳng phải bao cỏ gối đầu, gã gãy đàn, tạo ra âm thanh vang dội, ngăn cách toàn bộ đòn công kích bên ngoài, đồng thời còn tạo ra một đòn công kích bằng sóng âm khác.

Bàn ghế ở khách điếm sao có thể chịu được những đợt công kích như thế, tất cả ầm ầm đổ sụp, nát thành bột phấn.

Không chỉ là bàn ghế, mà toàn bộ khách điếm cũng lung lay sắp đổ, nhưng chẳng còn người nào thèm quan tâm tới chuyện khách điếm này có bình an vô sự hay không nữa rồi.

Yêu tộc dám đến chiếm đoạt Thần Tích vào lúc này đương nhiên không phải những kẻ đầu đường xó chợ, hơn nữa yêu đông thế mạnh, chỉ trong phút chốc đã đè Cầm Ma ra đánh trọng thương.

Thấy một mình mình không thể đối phó nổi, Cầm Ma vung tay lên, tiếng đàn lập tức biến đổi, đinh tai nhức óc, mọi người trong thành đều có thể nghe thấy. Trong nháy mắt tiếp theo, bên cạnh Cầm Ma bỗng xuất hiện mấy người khí chất bất phàm.

Nếu có mặt các tu sĩ khác ở đây, chắc chắn có thể nhận ra thân phận của mấy tu sĩ này. Họ đều là những nhân vật lớn, tiếng tăm lẫy lừng trên bảng xếp hạng.

Trong đống phế tích, hai nhóm người đều dừng lại, đứng từ xa nhìn nhau.

Thực lực hai bên đều vô cùng mạnh mẽ, nhưng không có ai dám ra tay trước.

Đám bụi bay lả tả lúc họ chiến đấu dần lắng xuống, bày ra cảnh tượng bên trong khách điếm.

Trong toà khách điếm hỗn loạn, thế mà lại có hai người vẫn ngồi ăn cơm không thèm nhúc nhích!

Xung quanh bọn họ rất sạch sẽ, không có lấy một hạt bụi, bàn ghế vẫn hoàn hảo, đồ ăn trên bàn còn đang tỏa ra hơi nóng!

Là kẻ nào mà lại dám ở lại chỗ này ăn cơm, hơn nữa còn có thể nhẹ nhàng cản lại dư chấn của linh lực?

Đúng là hoàn toàn không thèm để bọn họ vào mắt!

Bỗng nhiên, một người mảnh mai, mặc quần áo đơn bạc trong hai người bọn họ lên tiếng, khiến tất cả mọi người ở đó đều kinh ngạc đến rớt hàm: "Chư vị đánh nhau xong, có muốn bình tâm tịnh khí ngồi xuống trò chuyện một chút không?"

Tính tình Yêu tộc vốn tàn bạo, hơn nữa còn cảm thấy như mình đang bị xem thường, nam yêu tóc lam nhạt lập tức nổi giận đùng đùng: "Là kẻ nào, lại dám ở nơi này giả thần giả quỷ?"

"Ha ha." Người nói chuyện cũng không nổi giận, chỉ là trong giọng nói có hơi ngậm ngùi: "Không ngờ là lại gặp được hậu bối cùng tộc ở nơi này, tính tình của ngươi vẫn ngang ngược như trước."

Cùng tộc cái gì?

Tên yêu tu ngang ngược lập tức nhảy đến phía sau người vừa nói.

"Cùng tộc? Ngươi cũng xứng..."

Một lượng lớn từ bất nhã chuẩn bị vọt ra khỏi miệng, nhưng tên yêu tu bỗng nhìn thấy mái tóc dài xoã tung của người nọ, lại là màu xanh thẫm như đại dương!

Có tiếng sấm vang lên xa xa, mà gió cũng bắt đầu lớn dần.

"Nghe nói thành Thánh Lan quanh năm khô hạn ít mưa, nên ta đưa đến một món quà nho nhỏ." Chàng thanh niên mảnh khảnh thản nhiên nói.

Mưa to tầm tã, mà suốt vạn năm nay, thành Thánh Lan chưa bao giờ có trận mưa nào lớn đến thế.

Thánh Lan thành chủ đứng bên cạnh Cầm Ma lập tức nửa quỳ xuống, kinh ngạc đến mức dùng tay vốc nước mưa tích tụ trên mặt đất, rồi lại nhìn về vị đang đứng giữa mưa to. Rõ ràng là không sử dụng chút linh lực nào, nhưng quần áo y vẫn khô mát sạch sẽ, những hạt mưa ấy đều tránh y đi.

"Chư vị, nếu đã bình tĩnh rồi, có sẵn sàng nghe ta nói chút không?" Ninh Diệu nhẹ nhàng mỉm cười.

-------Hết chương 23-------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play