Edit, Beta: Bull.

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

---------------------------------------

Chương 22:

Ninh Diệu bất ngờ có được một khối tài sản kếch xù nhưng không phải của mình, y ngồi nhìn nhẫn trữ vật đếm suốt nửa ngày, cũng chưa nắm được số lượng của đống linh thạch này.

Úc Lễ trong thời kỳ này đã giàu có đến vậy rồi sao?

Ninh Diệu ngơ ngác, trong tiểu thuyết mà hệ thống từng cho y xem, thì lẽ ra tình hình bây giờ Úc Lễ đang rất căng thẳng. Cuối cùng hắn cũng nhận ra được việc cha không thương, sư tôn cũng không yêu, hoàn toàn phải dựa vào sức lực của chính mình, thật sự không dễ dàng chút nào.

Vậy Úc Lễ moi đâu ra nhiều linh thạch như thế?

Chẳng lẽ...là do gặp được y, rồi dùng linh thạch y đưa cho để làm vốn, thông qua thủ đoạn nào đó để kiếm thêm linh thạch, nên mới tích được nhiều như thế chỉ trong một khoảng thời gian ngắn?

Ninh Diệu càng nghĩ càng cảm thấy tình tiết này rất logic, ngay cả chuyện vì sao hắn không cho mình dùng linh thạch tự tạo ra cũng đã được giải thích rõ ràng.

Linh thạch của y khá đặc biệt, nên rất dễ bị nhận ra. Lỡ đâu những người bị Úc Lễ lừa thông qua những thứ đó mà tìm đến đuổi giết bọn họ, vậy thì không ổn rồi.

"Được, ta đồng ý với ngươi, không dùng linh thạch của mình nữa. Nhưng mà những cái ngươi cho ta, ta muốn dùng thế nào thì dùng, ngươi không được phản đối đâu đó." Ninh Diệu nghiêm túc nói.

Úc Lễ không nói gì, thế nên trong lòng y bỗng xuất hiện ước nguyện có thể chơi đùa tiêu tiền vui vẻ. Ninh Diệu ra roi thúc ngựa, tăng tốc đi đến điểm đến kế tiếp.

Bề ngoài thành Thánh Lan trông có vẻ như chỉ là một thành trì nhỏ bé không có gì kỳ lạ, nhưng theo lời Úc Lễ nói, nơi này có khá nhiều món ngon.

Ninh Diệu còn chưa được thưởng thức nhiều món ngon trong thế giới tu tiên, nên y rất chờ mong chuyến đi này.

Chẳng mấy chốc, Ninh Diệu đã nhìn thấy cửa thành của thành Thánh Lan.

Là một toà thành nhỏ, nên cửa thành ở đây cũng không có gì ấn tượng, mà điều khiến Ninh Diệu kinh ngạc lại chính là số người xếp hàng để vào thành đã nhiều đến mức có thể xếp thành một con rồng siêu dài.

Chỉ là một tòa thành nhỏ mà dân cư đã nhiều đến vậy luôn sao?

Ninh Diệu điều khiển xe ngựa chậm rãi đi vào, y vốn nghĩ rằng thời gian xếp hàng cũng sẽ không quá lâu, nhưng kết quả là lại dùng tốc độ con rùa mà nhích lên.

Sao lại chậm như thế chứ? Chẳng lẽ mỗi người bước vào thành sẽ phải kiểm tra toàn diện một lần, thậm chí còn phải tra nhanh cả mười tám đời tổ tông của người ta hay gì?

Trong lòng Ninh Diệu tràn ngập nghi ngờ, y chui ra khỏi thùng xe, đứng ở bên ngoài nhìn về phía xa xa, sau một khoảng thời gian quan sát, cuối cùng y cũng hiểu được vì sao lại chậm như vậy.

Bởi vì ở phía trước cũng có vô số người đang đứng xếp hàng.

Những người đang đứng xếp hàng đó ai ai cũng cực kỳ có khí chất, ngay cả ngựa của bọn họ cũng lấp lánh ánh vàng, những người thủ thành thì khom lưng cúi đầu đưa họ vào tận cửa, cứ lặp đi lặp lại như thế.

Có người còn lợi hại hơn, trực tiếp bay thẳng vào thành. Đại trận bảo vệ thành cũng không tấn công bọn họ, nên họ có thể bay vào rất dễ dàng, chỉ để lại một bóng dáng cao thâm khó dò.

Vừa thấy là đã biết, tình hình này chính là các nhân vật lớn từ mọi nẻo đường đã đến tập hợp ở đây, thế nên không có tu sĩ bình thường nào dám đứng ra phản kháng, chỉ có thể tiếp tục đứng chờ mòn mỏi.

Ninh Diệu mặc kệ tất cả, nhíu mày, không vui nói: "Sao bọn họ không xếp hàng? Đúng là không có ý thức!"

Một tiếng cười khẽ phát ra, một vị nữ tu bước ra từ trong chiếc xe lừa đứng trước Ninh Diệu, cười nói: "Vị tu sĩ này rất thẳng thắn, nhưng có những lời tốt nhất là không nên nói ra. Hiện giờ có không ít nhân vật lớn có tên trên bảng xếp hạng đã đến rồi, bọn họ có mánh khóe thông thiên, nếu như để họ nghe được những lời này thì không ổn đâu."

Ninh Diệu kinh ngạc, vội vàng dò hỏi: "Nơi này cũng chẳng có danh tiếng gì, sao lại có nhiều người đến như thế?"

Trong lúc nói chuyện, Úc Lễ cũng đã bước ra khỏi xe, đứng sóng vai cùng Ninh Diệu.

Ánh mắt của nữ tu lướt qua hai người bọn họ một vòng, một người nhìn không ra được tu vi sâu cạn bao nhiêu, còn người kia thì vừa nhìn đã biết là yếu nhớt, đúng là một tổ hợp kỳ quái.

Nhưng nếu như bọn họ không có ác ý, nữ tu cũng sẽ tiếp tục hàn huyên cùng bọn họ: "Các ngươi không biết sao? Thời gian trước, Thần Tích đã nhiều lần xuất hiện trong thành Thánh Lan."

"Thần tích đột ngột xuất hiện, cũng đột ngột biến mất, nhưng có rất nhiều người từng nói, nơi đó ẩn chứa một sức mạnh kỳ diệu, gần giống như...Đạo."

"Ai cũng muốn Thần ích rơi xuống người mình, để bản thân được leo cao hơn một bậc, sớm ngày phi thăng."

Sau khi nói xong nguyên do, nữ tu liền cười với bọn họ: "Chẳng lẽ các ngươi không đến vì chuyện này?"

Ninh Diệu vừa khiếp sợ vừa ngơ ngác, lắc đầu.

Đương nhiên là không phải rồi, bọn họ chỉ đơn giản là đến nơi này dạo chơi chút thôi.

Ai mà biết cứ như vậy mà cũng đụng phải sự việc kinh thiên động địa như này đâu chứ.

Là một người đã đọc qua nguyên tác, Ninh Diệu vẫn cho rằng ít nhiều gì mình cũng phải biết sơ sơ về những chuyện lớn trong thế giới này, nhưng chuyện giống như hiện tại, thì y chưa từng nghe thấy bao giờ.

"Nếu các ngươi không có ý đó, cũng không vì chuyện này mà đến, thì nên rời khỏi đây nhanh đi." Nữ tu thở dài một hơi. " Thần Tích hiện thế, chắc chắn sẽ không có kết thúc hoà bình, yêu tu của Yêu tộc, ma tu của Ma tộc đều có thể xuất hiện ở nơi này. Đến lúc đó...chỉ e là sẽ xảy ra một trận gió tanh mưa máu."

Ninh Diệu nói cảm ơn với nữ tu, rồi kéo Úc Lễ về thùng xe.

Tin này quá sốc, Ninh Diệu bèn chọc chọc hàng mày đang cau lại của Úc Lễ, hỏi: "Ngươi thấy thế nào?"

Phải biết rằng, vị này mới là nhân vật chính hàng thật giá thật trong quyển sách này, nếu Thần Tích thật sự xuất hiện, thì so với những người khác, y càng mong Úc Lễ đến được đó hơn.

Vậy thì sau này, cho dù Úc Lễ có gặp phải mấy chuyện phiền phức thì cũng sẽ không bị ngược nữa.

Úc Lễ cau mày, ngón tay xoay tròn trên chuôi kiếm.

Kiếp trước không hề xuất hiện cái thứ được gọi là Thần Tích này. Ngoại trừ Ninh Diệu, đây là sự kiện thứ hai nằm ngoài khống chế của hắn.

"Việc này không bình thường." Úc Lễ quyết đoán. "Cứ điều tra trước xem sao."

Ninh Diệu gật đầu đồng ý: "Đúng rồi, nên như vậy...."

Ninh Diệu còn chưa kịp nói xong, cả người y đã bay lên trời, y hoảng sợ nhìn mặt đất cách mình ngày càng xa, còn hai chân lại giẫm lên thanh kiếm của Úc Lễ.

Xe ngựa của bọn họ đã bị Úc Lễ thu vào nhẫn trữ vật, gió lớn gào thét bên tai, khác hẳn với tốc độ rùa bò khi nãy, tốc độ bây giờ có thể nói là sấm rền gió cuốn.

Đây là lần thứ hai Ninh Diệu được đứng trên phi kiếm của Úc Lễ. Lần này khác hẳn với lần đầu tiên, khi đó y đứng phía sau Úc Lễ, nhưng bây giờ y đang đứng trước hắn, mà còn đang phi kiếm về phía trước, trông hệt như y mới là người đang ngự kiếm phi hành.

Đột ngột bay lên cao dọa Ninh Diệu sợ đến mức suýt hôn mê, mà đằng trước lại không có ai dể y ôm. Ninh run rẩy lùi về phía sau, đến lúc dựa được vào một bức tường kiên cố mới thả lỏng được một chút.

Nhưng mà nơi này sao lại có tường được?

....Tường đâu ra mà tường, nơi y dựa vào chính là ngực của Úc Lễ!

Ninh Diệu tuyệt vọng, sắp bị dọa gần chết thêm lần nữa.

Ngực của đại ma vương là chỗ muốn dựa là dựa sao? Tuy rằng lần trước ngự kiếm phi hành y cũng đã ôm eo Úc Lễ từ phía sau, nhưng khi đi nhờ xe thì ngồi phía sau ôm lấy người điều khiển là chuyện rất bình thường. Mà lần này thật sự là đã đi quá giới hạn, từ đứng đằng trước lùi về trong ngực người ta là chuyện cực kỳ bất thường đó, có hiểu không?

Trước khi bị Úc Lễ xiên, y vẫn nên tự nhảy xuống chết trước đi. Ninh Diệu tuyệt vọng nghĩ.

"Đứng vững, ngã xuống là ta không chịu trách nhiệm đâu." Giọng nói lạnh nhạt của Úc Lễ vang lên bên tai Ninh Diệu.

Giọng điệu này nghe có vẻ không quá dữ dằn, Ninh Diệu vừa mới bước ra khỏi tình cảnh tuyệt vọng, lại nghe thấy Úc Lễ nói: "Dù có ngã xuống thì người mất mặt cũng không phải ta."

Ninh Diệu: "..."

Cách nói chuyện của tên này sao lại đáng ghét đến vậy chứ!

Chắc y muốn mất mặt trước nhiều người vậy lắm hả?

Ninh Diệu không thèm sợ nữa, y dồn hết trọng lượng về phía sau, thoải mái dựa hết lên lồng ngực rộng rãi vững chắc kia, thầm nghĩ muốn rớt thì cùng rớt. Muốn y mất mặt một mình à? Mơ đi.

Ninh Diệu còn có một suy đoán lớn mật hơn, có lẽ đại ma vương này sợ nhột, thế là khi bị y ôm lấy từ phía sau mới ngã xuống ngay lập tức. Sau lần đó thì có bóng ma tâm lý, nên bây giờ mới vứt y lên phía trước.

Hứ, cho dù có vứt y lên trước, thì y cũng sẽ không để cho Úc Lễ được thoải mái đâu!

Ninh Diệu coi Úc Lễ như đệm mà dựa vào, vừa thở phì phò vừa thầm nghĩ cách đè Úc Lễ đến bẹp dí luôn.

Thật ra thì trọng lượng của y rất nhẹ, nếu dựa hết vào cơ thể người ta, cũng chẳng khiến người ta khó chịu. Ngược lại, hơi thở nóng hầm hập cùng với mái tóc đen dài không ngừng tỏa hương kia cũng chỉ làm cho người bị y dựa vào cảm thấy sung sướng.

Khoảng cách của bọn họ thật sự quá gần, lại có một mùi hương không biết từ đâu bay vào chóp mũi Úc Lễ. Hắn hơi mất tự nhiên mà nghiêng đầu đi, nhưng cuối cùng vẫn không đẩy cái cơ thể đang dựa sát vào người mình ra.

Thôi vậy, nếu để thiếu gia nhỏ ngã xuống thật thì cũng không ổn.

Hai người vẫn bình yên như không có chuyện gì mà bay tiếp, cuối cùng, khi nhìn thấy bản thân đang cách tường thành càng ngày càng gần, Ninh Diệu mới kịp hoàn hồn, hốt hoảng nói: "Chờ chút, chờ chút, chúng ta cứ xông vào như vậy sao? Lỡ đâu lúc đang xông vào bị đánh hạ thì phải biết làm sao? Tuy cũng có những cao thủ khác đã bay qua, nhưng...."

Ninh Diệu còn chưa kịp nói xong câu tiếp theo, Úc Lễ đã xách theo y bay qua tường thành an toàn?

"Nhưng?" Úc Lễ hỏi.

"Nhưng...nhưng tư thế bay của bọn họ không ngầu bằng chúng ta." Ninh Diệu cứng đờ sửa miệng.

Úc Lễ bắt đầu giải thích cho vị thiếu gia nhỏ cái gì cũng không biết này: "Tuy trong tòa thành này có hệ thống công kích để đề phòng tu sĩ tiến vào từ trên không, nhưng chỉ trong một phạm vi tương ứng. Nếu như tu vi cao hơn quá nhiều so với phạm vi mà thành trì có thể đối phó, thì hệ thống này không thể phát động tấn công."

"Ừm, thì ra là vậy, ta cũng từng nghe nói rồi, ngươi nói đúng á." Ninh Diệu bày ra dáng vẻ như kiểu đây là chuyện nhỏ, y đã biết rõ từ lâu rồi.

Bọn họ từ không trung đáp xuống một góc tường không người.

Đúng như lời Úc Lễ nói, ẩm thực nơi này đa dạng đến mức đếm không xuể, nhưng Ninh Diệu vẫn còn đang suy nghĩ một chuyện khác.

Với tu vi của Úc Lễ lúc này, nếu như đặt trong toàn bộ Tu Chân giới thì đúng là không tệ, cũng có thể coi như là nằm trong số những người đứng đầu, nhưng lại không đủ để so sánh với mấy vị đại lão nằm trong bảng xếp hạng kia.

Cứ như vậy mà cũng bay vào được, hệ thống bảo vệ của thành trì này không hề lợi hại như những gì y tưởng tượng.

Thì biết sao giờ, tòa thành này nhỏ như vậy, thì đại trận bảo vệ thành có thể mạnh được đến mức nào chứ.

Mùi đồ ăn bay đến, trong nháy mắt, tâm tư của Ninh Diệu đã bị vài xiên thịt nướng câu đi mất. Y sờ vào nhẫn trữ vật chứa đầy linh thạch của mình, ngẩng đầu ưỡn ngực bước ra khỏi góc tường.

Vừa đi, còn vừa tỏ vẻ sang chảnh rồi nói với Úc Lễ: "Muốn ăn gì thì cứ việc nói với ta, ta mời ngươi."

Úc Lễ: "..."

"Ấy, quên mất, ngươi không cần ăn, vậy ngươi cũng có thể đứng nhìn ta ăn ." Ninh Diệu lại nói.

Nhận ra Úc Lễ có lẽ đã không muốn nói chuyện với y nữa, lúc này, Ninh Diệu mới nhịn không được mà cười nói: "Nói đùa thôi mà, chuyện quan trọng nhất vẫn là đi hỏi thăm chút chuyện về Thần Tích, ta chờ đến khi chuyện này kết thúc rồi ăn cũng được."

Đam mê ăn uống cá nhân của y có thể vứt hết ra sau, chuyện quan trọng vẫn phải làm trước, đạo lý này y hiểu rất rõ.

Chờ Úc Lễ nắm giữ được Thần ích, trở nên mạnh mẽ hơn, mới có thể hoàn hảo đánh bay mấy người chuyên đi gây chuyện phiền phức cho hắn mà không gặp chút tổn hại nào.

Ninh Diệu vừa mới nghĩ như vậy, đã thấy Úc Lễ dừng chân trước một quán đồ ăn vặt.

"Ăn." Úc Lễ lời ít mà ý nhiều.

"Hả?" Mắt Ninh Diệu sáng lên, nhưng lại cảm thấy làm vậy không tốt lắm, đành khuyên bảo. "Chính sự quan trọng."

Úc Lễ nghiêng đầu nhìn qua, đôi mắt hắn đen nhánh, sâu không thấy đáy. "Chính sự gì?"

Ninh Diệu cảm thấy mình đã hiểu được ý của Úc Lễ, có chính sự nào mà quan trọng hơn chuyện ăn cơm đâu chứ!

Nếu cái vị nhân vật chính truyện ngược mang tên Úc Lễ này đã không nóng nảy, thì Ninh Diệu cảm thấy bản thân mình cũng chẳng cần phải làm mấy việc như kiểu hoàng đế chưa vội, thái giám đã gấp thế này.

Cây dời chỗ thì chết, người dời chỗ vẫn sống. Ninh Diệu lập tức thay đổi chiến lược, quyết định vừa ăn vừa tìm hiểu tin tức từ chủ quán.

Nơi này bốn phía thoáng đãng, mỗi ngày chủ quán đều đứng bán ở đây, chắc chắn cũng biết được không ít tin tức.

Ông ta nhận lấy một viên linh thạch cao cấp từ tay Ninh Diệu, cười đến mức đôi mắt đã híp thành hai đường chỉ. Đối với những chuyện mà Ninh Diệu hỏi, chỉ cần ông ta biết thì chắc chắn sẽ trả lời bằng hết, không giấu giếm chút gì.

Từng món đồ ăn vặt được bưng lên, ông chủ đứng bên cạnh Ninh Diệu, nói hết những chuyện mình biết.

"Thần Tích kia đã xuất hiện được ba lần, thời gian mỗi lần đều chưa đến nửa nén hương." Ông chủ bắt đầu nhớ lại cảnh tượng mình đã từng thấy qua. "Không ai có thể nhìn thấy rõ dáng vẻ thật của nó to nhỏ như thế nào, nó cứ lơ lửng trên bầu trời, còn phát ra ánh sáng rất chói mắt."

"Lợi hại vậy sao!" Ninh Diệu kinh ngạc. "Ngoài cái này ra, còn có điều gì khác thường nữa không?"

Ông chủ cẩn thận nhớ lại, bỗng có hơi ngập ngừng: "Mỗi khi nó xuất hiện, thì sẽ có một vị nam tu rất tuấn tú, chuyện này thì sao?"

Thực tế thì khuôn mặt tuấn tú cũng chẳng có gì đặc biệt, nếu nói về mỹ nhân thì phải là mỹ nhân nổi danh khắp Tu Chân giới, đặc điểm như vậy mới được người khác chú ý đến.

Ninh Diệu cũng chẳng thèm để ý đến tin tức này, có phải Thần Tích nhìn mặt nên mới xuất hiện đâu, chẳng hấp dẫn tí nào! Cũng không có tí gì gọi là đáng tin luôn.

Sau khi ông chủ nói ra hết tất cả những tin mình biết được thì bỏ đi, tất cả đồ ăn của bọn họ cũng đã được bưng lên.

Ninh Diệu cầm lấy một khối điểm tâm, rồi hỏi Úc Lễ: "Thế nào, sau khi nghe xong có cảm tưởng gì không?"

Với chỉ số thông minh của đại ma vương, thì sau khi biết được địa điểm của ba lần Thần Tích xuất hiện sẽ suy đoán được gì đó, nói không chừng hắn còn có thể trực tiếp suy đoán ra địa điểm xuất hiện tiếp theo của Thần Tích luôn thì sao?!

Úc Lễ liếc y một cái, rồi chậm rãi nói: "Lúc ăn cũng phải cẩn thận một chút, đội mũ có rèm của ngươi lên."

Ninh Diệu theo bản năng đội mũ có rèm lên, không thể tin được mà nói: "Cái gì? Ngươi cũng tin mấy chuyện đó sao? Vừa nghe thôi đã biết là giả rồi đó!"

Úc Lễ lại không trả lời thẳng vào vấn đề, mà nói như có lệ: "Nếu như ngươi lộ mặt, nơi này sẽ bị người ta vây đến chặt như nêm cối, ta không hiểu vì sao ngươi lại có thể ăn uống ngon lành dưới tình cảnh bị vạn người vây xem như vậy đấy."

Ninh Diệu hừ hừ hai tiếng, bắt đầu nhớ về trước đây, bắt đầu cảm khái từ đáy lòng: "Ngươi không biết đâu, thật ra có thể mang mũ có rèm khi ăn là chuyện rất tốt, trước đây ta..."

Trước kia, cho dù y có hoá thành tro cũng bị toàn thế giới nhận ra, chứ đừng nói tới chuyện ăn cơm bên đường lớn. Vì để bảo vệ mạng sống cho mọi người, y toàn phải ăn cơm ở những nơi kín đáo.

Thế giới trước đây à, hoài niệm ghê !

Y cũng rất nhớ nhà mà.

*

Trong không gian, ở nơi mà mắt thường không thể nhìn thấy được lại đột ngột xuất hiện một ngôi sao phát ra ánh sáng chói lóa.

Giống như nó...đã cảm ứng được tung tích của y.

Không lâu trước đây, thứ quý giá nhất của nó đột nhiên bị tước đi.

Bị bắt đến thế giới này, chắc chắn là cực khổ lắm.

Bây giờ là lúc...để nó có thể đưa y trở về nhà.

——-Hết chương 22——–

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play