Edit, Beta: Bull
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
---------------------------------
Chương 21:
Cái tay đang nắm lấy y vẫn cứ mạnh bạo như cũ, Ninh Diệu căng thẳng đến mức suýt ngất đi.
Nếu Úc Lễ đột nhiên nói như vậy thì chắc chắn là đã phát hiện ra việc y lén chạy trốn khi nãy rồi!
Cũng đúng, đã rõ ràng đến vậy thì chỉ có thằng ngốc mới nhìn không ra là y chạy thôi.
Đại ma đầu chắc chắn sẽ không để y dễ dàng trốn thoát, nhưng y không ngờ rằng mình vừa mới thoát khỏi vuốt rồng thì đã rơi vào hang hổ, lòng tốt không được báo đáp, trong lòng Ninh Diệu vừa sợ hãi vừa hối hận.
Nước mắt phải vất vả lắm mới ngừng được bây giờ lại trào ra. Nhưng mà lúc này, nước mắt còn chưa kịp chảy ra rơi xuống đất đã có người lau nó đi.
Làn da dưới tay lại mềm mại đến bất ngờ, hắn đã từng thấy những loại tơ lụa quý báu nhất, nhưng không có thứ nào mềm mại như vậy, tựa như chỉ cần ấn nhẹ một chút là đã hỏng mất rồi.
Úc Lễ cũng không có đủ kiên nhẫn với mấy thứ mong manh đó, cũng có thể nói, qua từng lần từng lần bị phản bội, sự kiên nhẫn và lòng tốt của hắn gần như đã tiêu tan hết.
Nhưng lần này, khi đối mặt với cậu thiếu gia nhỏ mong manh này, tay Úc Lễ vô thức nhẹ nhàng hơn. Hắn không quen đối mặt với những thứ dễ vỡ như vậy, nên chỉ có thể bày ra biểu cảm thường dùng nhất, lạnh lùng nói: "Không được khóc."
Úc Lễ vừa nói xong, người bên dưới càng khóc dữ dội hơn, nước mắt không cần trả tiền mà cứ trào ra như suối.
"Ta, ta cũng không muốn khóc như thế." Ninh Diệu thấy hơi tủi thân. "Tay của ngươi chà lên làm mặt ta đau quá."
Úc Lễ sững lại, nâng tay lên, quả nhiên đã thấy vùng da vừa bị lau của Ninh Diệu đỏ bừng, mà làn da bên cạnh đôi mắt còn bị đỏ cả một mảng.
Rõ ràng là trên tay hắn chỉ có một lớp chai mỏng do cầm kiếm, hắn cũng không dám mạnh tay, ấy vậy mà vẫn tạo ra hậu quả như thế.
Đã lâu rồi Úc Lễ chưa từng cảm thấy bất lực như vậy. Hắn trầm mặc một lát, rồi lấy pháp khí băng tơ tằm cao cấp nhét vào tay Ninh Diệu, sau đó quay đi, lẩm bẩm: "Tự lau đi, không được khóc nữa."
Chiếc khăn trong tay tuy mềm mại mà lạnh lẽo, sờ lên giống như nước, nhưng lại không ướt tay, vừa thấy đã biết đây không phải là một chiếc khăn tay tầm thường.
Đương nhiên, quan trọng là chiếc khăn này rất đẹp, mà Ninh Diệu lại thích mấy thứ đồ xinh đẹp mới lạ nên lực chú ý đã bị hút đi ngay, chỉ trong chốc lát đã quên cả khóc, cúi đầu chơi cái khăn vài giây, rồi mới ngẩng đầu lên, kỳ quái hỏi: "Sao lại không cho ta khóc?"
Úc Lễ rũ mắt nhìn y: "Là ai nói khi khóc ra linh thạch sẽ rất đau?"
Suýt chút nữa Ninh Diệu đã quên mất chuyện mình từng nói dối, vội vàng giải thích ngay: "Tuy rất đau, nhưng khi nào ta muốn khóc thì khóc, đó là tự do của ta mà."
Đã nói đến mức này, thêm cả việc Úc Lễ đưa khăn cho y lau nước mắt, lại còn không cho y khóc, Ninh Diệu có ngốc thế nào cũng hiểu được Úc Lễ không hề có ý định ra tay tàn nhẫn với y.
Không chỉ không ra tay tàn nhẫn, mà còn đối xử với y không tệ. Có lẽ đại ma đầu đã bị tinh thần hi sinh bất chấp tính mạng của y làm cho cảm động, nên đã quyết định thu nhận y làm đàn em.
Không đúng, không phải đàn em. Khi ở cùng Úc Lễ, thân phận của y là đứa con của may mắn, rất cao quý, thế nên quan hệ của bọn họ là bình đẳng.
Sợ hãi qua đi, Ninh Diệu lập tức cảm thấy tủi thân, y hít hít mũi, nói: "Nếu biết ngươi tỉnh rồi, thì ta không thèm quay lại đâu, phiền quá đi!"
Hại y cứ mơ mơ màng màng làm lỡ mất cơ hội chạy trốn!
Úc Lễ vô cảm nhìn y, nhướng mày.
Ninh Diệu cũng biết mình nói ra lời này với đại ma vương thì chính là đang cả gan làm loạn, còn chưa kịp tìm ra cho mình bậc thang leo xuống, bỗng nghe thấy tiếng bước chân hỗn loạn vang lên trong màn đêm.
Cùng với tiếng bước chân còn có những tiếng rít gào phẫn nộ, nói gì mà muốn bắt y lại trói lên giường, khiến cho y muốn sống không được muốn chết cũng không xong, để cho y biết thế nào là sự lợi hại của nam nhân. Mỗi ngày không cần phải ăn thêm cơm, tất cả những thứ lấp đầy trong bụng, đều là...
Chiếc khăn lạnh lẽo từ trong tay Ninh Diệu bay ra, nhẹ nhàng che tai y lại, ngăn cách toàn bộ tạp âm bên ngoài.
Ninh Diệu không nghe thấy được những ô ngôn uế ngữ kia, nhưng y lại vô thức chạy ra trốn sau bóng dáng cao lớn của Úc Lễ. Khi kịp nhận ra thì bắt đầu kéo ống tay áo Úc Lễ, muốn kéo hắn chạy cùng.
"Chạy nhanh đi, trên đường đến đây ta đã thử rồi, tu vi của bọn họ rất cao. Kiếm của ngươi đâu, lấy ra bay lên đi!".
Úc Lễ lắc đầu, nói một câu gì đó với Ninh Diệu.
Ninh Diệu không nghe được âm thanh, nên không thể biết Úc Lễ đang nói gì. Nhưng chỉ trong giây tiếp theo, trước mắt y lóe sáng, khung cảnh xung quanh đã hoàn toàn thay đổi.
Đống lửa ấm áp sáng ngời, cái chòi dựng lên để ẩn nấp, bên trong còn có ổ đệm nhỏ mềm mại thân thuộc.
Nơi này chính là căn cứ bí mật mà y dựng cho Úc Lễ khi hắn vẫn còn đang ngủ say!
Chiếc khăn che tai rơi xuống, Ninh Diệu nhìn khắp bốn phía nhưng lại không thấy Úc Lễ và đám người kia đâu, cũng không nghe thấy bất kỳ âm thanh nào khác.
Khắp nơi chỉ có tiếng gỗ cháy và tiếng kêu của đám côn trùng trên mặt cỏ , mọi thứ đều vô cùng yên tĩnh an nhàn, rất thích hợp cho người bôn ba lâu ngày đến ngủ một giấc bình yên.
Ninh Diệu đã hiểu ý Úc Lễ.
Ma Vương đã dưỡng thương xong rồi, bây giờ đang muốn đại khai sát giới, bé cá mặn nên tránh đi thì hơn.
Ninh Diệu nằm gục trên ổ đệm mềm mại, y lười biếng vươn vai, ngọt ngào chìm vào mộng đẹp.
*
Trong rừng rậm, đám tu sĩ vẫn không cảm nhận được nguy hiểm, chân thì cứ lên đường, mà miệng vẫn luôn phun ra những điều không sạch sẽ.
"Người đâu rồi, tu vi hắn yếu ớt, không thể chạy quá xa!"
"Con mẹ nó, chờ tìm được cái đồ lẳng lơ kia, ông đây nhất định phải căng cái miệng đáng chết đó ra, đỉnh nát yết hầu hắn!"
"Ngươi chiếm miệng rồi, thì ta dùng chỗ nào? Được thôi, vậy thì ta dùng tay..."
Người này còn chưa kịp nói xong, đã cảm thấy cánh tay đau nhức, ngay sau đó, toàn bộ những phần nằm dưới bả vai đều mất đi tri giác.
Gã trừng lớn đôi mắt, nhìn về phía tay mình, nhưng chỉ nhìn thấy được phần bả vai trụi lủi, còn cả hai cánh tay thì đã bị chém rơi xuống mặt đất, còn đang chảy máu lênh láng.
"A! A!... Tay của ta! Tay của ta!!"
Tất cả những chuyện này đến mà không hề được báo trước, trong lúc hoảng loạn, hành động đầu tiên trong vô thức của bọn nam nhân chính là đi xem đồng bọn của mình thế nào.
Mà ở gần gã nhất, chính là cái kẻ nói muốn chiếm dụng miệng.
Hai mắt của người nọ vô thần, mà cái nơi vốn phải là miệng đã biến thành một cái động máu thịt lẫn lộn. Cái động này kéo dài từ miệng đến tận sau gáy, xuyên thẳng qua đầu.
Gã nam nhân hoảng sợ lùi lại vài bước, tầm mắt cũng bắt đầu nhìn thấy nhiều đồng bạn hơn.
Thiếu mất cánh tay, bị mất một chân chân, ngay cả đầu cũng không cánh mà bay...
Đội ngũ khổng lồ của bọn họ vậy mà không còn một người nào lành lặn.
Những người còn sống vẫn đang hé miệng kêu rên, nhưng bọn họ lại không thể nào phát ra âm thanh, giống như có một thế lực vô hình nào đó đang ngăn cách giọng nói của bọn họ, duy trì sự yên tĩnh.
Những chuyện xảy ra đều quá mức quỷ dị, gã kia hoảng sợ muốn chạy đi, nhưng lại ngã trên mặt đất. Mất đi hai tay khiến cho gã hoạt động rất khó khăn, va đập lung tung, chân còn đụng phải cái miệng bị xuyên thủng của tên kia.
Tên kia bị đụng phải, nhưng cả người không lắc lư chút nào, nhưng đầu lại rơi từ trên cổ xuống, lăn lộc cộc lộc cộc trên đất.
Những tên đồng bọn cách đây không lâu vẫn còn đang nói chuyện với gã bây giờ đã không còn hơi thở, hơn nữa cách thức chết cũng rất quái lạ. Khi gặp phải chuyện này, cho dù là những tên nam nhân thân kinh bách chiến cũng cảm thấy sợ hãi.
Gã nhìn thấy cái đầu máu thịt lẫn lộn lăn đến đối mặt cùng gã. Một đôi ủng đen đột nhiên bước tới, đạp lên cái đầu kia, khiến nó dừng lại.
Theo cái chân đó nhìn lên trên, gã bỗng nhìn thấy một nam nhân áo đen cao lớn. Nửa khuôn mặt hắn ẩn trong bóng đêm, khiến người ta nhìn không rõ. Chỉ thấy được đôi mắt âm lệ được ánh trăng chiếu vào, đang lạnh lùng nhìn xuống gã.
Tên nam nhân kia hoảng loạn, nhanh chóng thả thần thức ra thăm dò, nhưng kết quả lại càng khiến gã kinh hãi hơn nữa.
Thần thức của gã, hoàn toàn không dò xét được sự tồn tại của người này!
Điều này cho thấy, tu vi của người kia đã đạt đến cảnh giới mà gã không thể nào dò xét được.
Xuất hiện trong thời gian này, lại còn ở chỗ này, chắc chắn chỉ có...
"Tu sĩ tha mạng! Tu sĩ tha mạng! Ta cũng chỉ theo lệnh mà làm, chứ ta thật sự không muốn giết ngài!" Gã cố gắng tìm kiếm mọi cách để giữ lại mạng sống, nhưng một suy nghĩ lại bất ngờ lóe lên. "Bọn ta mang đến một vị tuyệt thế mỹ nhân, chỉ cần ngài tha cho ta, ta sẽ lập tức dâng y cho ngài!"
Cái đầu đang bị giẫm lên đột nhiên vỡ nát, máu thịt bay tứ tung, óc bắn vào tên nam nhân bị mất đi cánh tay kia.
Giọng nói của Úc Lễ khiến cho người ra rét lạnh từ trong xương tủy: "Ngươi là cái thá gì, mà dám dùng y để tính kế?"
Mãi đến lúc này, cuối cùng bọn họ cũng biết được mình đã làm sai điều gì.
Chỉ tiếc là họ đã biết quá muộn.
_____
Gió nhẹ thổi qua, thổi bay đi mùi máu tanh nồng đậm.
Tựa như tiếng kêu thảm thiết chưa từng tồn tại, côn trùng và chim muôn vẫn tiếng tục kêu vang, cứ như đây cũng chỉ là một đêm bình thường như bao ngày khác.
Ánh trăng bàng bạc chiếu rọi xuống mặt đất, khiến cho vạn vật đều được bao phủ trong một tầng ánh sáng nhàn nhạt mờ ảo.
Nhưng hôm nay, trên mặt đất lại có một thứ ánh sáng còn sáng hơn cả ánh trăng.
Đây là linh thạch thượng đẳng, linh khí nồng đậm làm cho ngoại hình của nó trở nên lộng lẫy, tản ra ánh sáng mỹ lệ huyền ảo, là thứ mà rất nhiều tu sĩ ước ao có được.
Nhưng trong đó lại không bao gồm Úc Lễ.
Hắn là người đứng đầu Tam giới, linh thạch trong nhẫn trữ vật lấy không hết, dùng không cạn. Hơn nữa sức mạnh của hắn cũng đã đạt tới đỉnh điểm, không cần phải thông qua hấp thụ linh khí để tự bổ sung cho mình nữa.
Đối với Úc Lễ, những linh thạch này đều là thứ vô dụng. Nếu như ở kiếp trước, có lẽ hắn cũng chẳng thèm liếc một cái.
Nhưng bây giờ....
Úc Lễ khom lưng, nhặt từng viên linh thạch rơi vãi trên mặt đất.
Dường như linh thạch vẫn còn độ ấm từ trên mặt chủ nhân để lại, Úc Lễ nắm linh thạch trong tay, bảo vệ hơi ấm của nó, đến khi nó nhiễm hơi thở của mình, lúc này mới chậm rãi thả linh thạch vào ngực.
________
Giấc ngủ này của Ninh Diệu vô cùng ngọt ngào, khi y tỉnh lại, đã nghe thấy mùi đồ ăn thơm nức.
Y khẽ hé mắt, đã thấy Úc Lễ đang ngồi trước đống lửa, trên tay thì đang cầm một thứ thịt chẳng biết là thịt gì. Thơm quá đi à, tay nghề của đại ma vương thật là tốt!
Ninh Diệu bắt đầu sử dụng thanh khiết thuật, rồi ho một cái thể hiện mình đã tỉnh, sau đó thong thả bước đến: "Trùng hợp ghê, ngươi nướng thịt à? Ngươi nói xem có trùng hợp không nè, ta vừa mới dậy, đây chính là duyên phận á."
Ninh Diệu đã ngồi sát bên người Úc Lễ, Úc Lễ liếc y một cái, rồi đưa thịt đến trước mặt.
Ban nãy Ninh Diệu phải chạy trốn rồi quay về, gần như cả ngày chưa ăn gì, chỉ uống được vài chén nước trà.
Khi đó không cảm thấy đói, bây giờ bị mùi đồ ăn dụ dỗ, Ninh Diệu mới phát hiện ra mình đã đói đến sắp ngất luôn rồi.
Thấy Úc Lễ không thèm để ý, Ninh Diệu ngồi sát vào hắn, vô cùng hiểu lòng người, y nói: "Miếng thịt lớn như vậy, một mình ngươi ăn không hết đâu, để ta chia sẻ cùng ngươi một chút nha."
Bả vai Ninh Diệu đã đụng vào bả vai Úc Lễ, cảm giác này hơi là lạ, khiến cho bàn tay đang cầm thịt của hắn hơi mất tự nhiên.
Hắn lấy miếng thịt đã được nướng chín ra khỏi ngọn lửa: "Ninh tiểu thiếu gia nói đùa rồi, đương nhiên ta có thể ăn hết, không cần người khác đến chia sẻ với ta đâu."
Úc Lễ vừa nói xong, Ninh Diệu lập tức giận dỗi, nói: "Ngươi nói bậy, thật ra ngươi đâu cần phải ăn thứ gì, ngươi vẫn rất cần ta đến gánh đỡ cho ngươi một chút!"
Lúc Úc Lễ bị thương, y đã phải một mình cực khổ chăm sóc cho hắn thật tốt. Cái tên đại ma đầu này sao thế, ngay cả một miếng thịt cũng chẳng chịu chia cho y?
Thấy Úc Lễ giống như đang muốn cầm thịt chạy đi, Ninh Diệu lập tức đứng bật dậy ôm lấy cánh tay hắn, kề lại gần miếng thịt nướng cắn một miếng.
Nhưng Úc Lễ đã kịp thời nắm mặt y lại, hắn chau mày: "Thổi nguội rồi ăn, bị bỏng rồi lại muốn khóc đến tối tăm trời đất hay sao?"
Ninh Diệu ngẫm lại thấy cũng đúng, y ngồi thẳng vờ như không có chuyện gì xảy ra, tiếp đón một cơn gió lớn thổi qua miếng thịt vừa mới được nướng chín.
Chẳng mấy chốc, nhiệt độ của miếng thịt đã hạ bớt.
Ninh Diệu xé nửa miếng thịt mà Úc Lễ đang cầm trên tay, vừa ăn vừa suy nghĩ.
Chắc chắn không phải là do y ảo tưởng, thái độ và cách Úc Lễ đối xử với y thật sự không tệ chút nào.
Xem ra thì chuyện này cũng giống như trong truyện cổ tích, Úc Lễ thật sự đã bị hành động anh hùng cứu mỹ nhân của y làm cho cảm động rồi.
Sau này, y chính là kỵ sĩ dũng cảm dám đồng hành với ác long, lợi hại ghê chưa!
Ninh Diệu ăn xong thịt nướng thì cũng hết đói, y quay sang hỏi Úc Lễ: "Tiếp theo chúng ta đi đâu, còn phải tiếp tục ở lại nơi này sao?"
Úc Lễ cũng không trả lời ngay, hắn nhớ lại cuộc trò chuyện của hắn và Ninh Diệu khi trước. Ninh Diệu từng nói, có rất nhiều nơi mà y vẫn chưa được đi qua.
Thế nên Úc Lễ bèn hỏi lại: "Ngươi muốn đi đâu?"
Ninh Diệu: "?"
Ninh Diệu: "!"
Đây là có ý gì? Vậy có nghĩa là y muốn đi đâu thì đi đó đúng không? Chẳng lẽ lương tâm của đại ma đầu đột nhiên trỗi dậy, nên muốn bồi thường cho y sao?
Nếu đã như vậy rồi, mà y còn không bắt Úc Lễ đi đến những nơi khó nhằn hơn, thì chẳng phải có lỗi với mình lắm sao? Y đã vất vả cả đường dài như thế mà.
Ninh Diệu nhẹ giọng, thâm trầm nói: "Ta thấy sức mạnh của chúng ta bây giờ vẫn rất bình thường, nên cứ tùy tiện đi đến mấy tòa thành thú vị dạo chút là được rồi. Đến khi ngươi mạnh hơn, nếu muốn đưa ta đi xem vương cung Ma tộc hay thánh địa Yêu Tôn gì đó, ta cũng không chê đường xa đâu."
Ninh Diệu nói xong thì có hơi chột dạ, y cố gắng biểu hiện bình tĩnh hết sức có thể, rồi quan sát biểu cảm của Úc Lễ, chỉ thấy hắn hơi nhướng mày.
"Bây giờ cũng có thể đi." Úc Lễ nói.
Ninh Diệu bị câu tuyên bố dõng dạc hùng hồn này của Úc Lễ dọa cho sợ đến mức ho khan.
Bây giờ có thể làm gì, đó đều là phó bản siêu to khổng lồ ở đoạn kết, cấp 30 như bọn họ làm thế nào mà đánh được cấp 90 đây?
Đương nhiên, chủ yếu vẫn là Úc Lễ đang ở cấp 30, còn y có lẽ cũng gần gần như vậy, nhưng mà cấp bậc của y cũng không quan trọng mấy.
"Bây giờ ta vẫn chưa nghĩ đến chuyện đi đến mấy nơi quá mạo hiểm, ta đi dạo quanh Tu Chân giới là được rồi." Ninh Diệu vẫn trầm ngâm, y cảm thấy mình chính là một thiên tài trong việc giữ gìn lòng tự trọng cho đại ma đầu.
Úc Lễ từ chối cho ý kiến, cứ theo ý Ninh Diệu. Thế là bọn họ lập tức xuất phát đến thành trì gần nhất đi dạo.
Dọc đường Ninh Diệu rất hăng hái, cũng bắt đầu thử tìm kiếm điểm giới hạn trong sự kiên nhẫn của Úc Lễ đối với mình.
Chỉ khi nào tìm được điểm giới hạn này, thì y mới có thể tung tăng nhảy nhót, không cần phải cẩn thận quá mức như vậy nữa.
Trong xe ngựa, Ninh Diệu tự pha cho mình một ấm trà, sau khi thảnh thơi nhấp một ngụm, mới vờ như chợt nhớ ra Úc Lễ: "Ấy, ngại quá, quên rót cho ngươi một chén."
Úc Lễ ôm kiếm, ngồi phía bên kia xe, nghe vậy cũng chỉ lạnh nhạt nhìn y một cái: "Không sao."
Cái liếc mắt ấy làm Ninh Diệu nhớ lại, từ nhỏ đến lớn, bất kể là lúc trước ở nhà hay là sau này ở sư môn, Úc Lễ chưa từng được coi trọng một lần nào.
Có lẽ hắn đã quen với việc bị coi thường, nên có thử như vậy cũng chẳng thử ra được điểm giới hạn, mà chỉ chạm đến đáy lòng đầy vết sẹo của Úc Lễ.
Trong lòng Ninh Diệu ngập tràn áy náy, khiến y héo hết cả người, y lại rót thêm cho Úc Lễ một chén: "Ngươi uống đi, lần sau ta sẽ nhớ rót cho ngươi."
Ninh Diệu ủ rũ cụp đuôi, đương nhiên không thể chú ý đến khóe miệng đang nhếch lên của Úc Lễ.
Sau khi xe ngựa đi được một đoạn đường dài, Ninh Diệu lại bắt đầu chú ý tới một chuyện khác.
Y quyết định đòi lại linh thạch từ Úc Lễ.
"Ngươi biết đấy." Ninh Diệu buông chén trà rồi thở dài một hơi. "Tuy rằng ta chỉ cần khóc tí thôi là có linh thạch, nhưng dù gì cũng sẽ tổn hại đến sức khỏe, không dùng đến vẫn tốt hơn."
"Vậy nên....." Ninh Diệu nhìn về phía Úc Lễ, nở một nụ cười đầy chờ mong. "Ngươi có thể cho ta một ít linh thạch bình thường được không?"
Ban đầu, y có thể đi theo cùng hành động với Úc Lễ đều nhờ vào việc y là một cái kho bạc có thể sản xuất cực nhiều linh thạch. Bây giờ, cái kho này không chỉ cạn lương thực mà còn muốn moi tiền từ túi Úc Lễ, vậy thì bắt hắn nhịn kiểu gì đây?
Úc Lễ quay mặt ra ngoài nhìn phong cảnh, sau khi nghe thấy những lời này thì quay đầu lại ngay.
Khác với suy đoán của Ninh Diệu, trên mặt Úc Lễ không có chút tức giận nào, còn vô cùng bình tĩnh: "Đúng lúc, ta cũng muốn nói chuyện này với ngươi."
Ninh Diệu ngơ ngác: "Nói...cái gì?"
"Mở nhẫn trữ vật của ngươi ra." Úc Lễ nói.
Ninh Diệu lập tức mở nhẫn trữ vật ra theo lời Úc Lễ, hắn vươn tay, chạm nhẫn trữ vật của mình vào cái của y.
Ngón tay bọn họ chạm nhau trong giây lát, da thịt non mịn của Ninh Diệu cọ nhẹ vào lớp chai mỏng trên bàn tay Úc Lễ, nơi đó lập tức truyền đến cảm giác vừa tê lại vừa ngứa.
Y cuộn tay lại trong vô thức, nhưng bàn tay to lớn của Úc Lễ lại vừa vặn bao trùm lên tay y.
Vì để nhẫn trữ vật có thể chạm vào nhau, nên hai người đều không khép tay lại, mà hơi hơi mở ra, Ninh Diệu vừa co tay lại một cái, là bàn tay hai người gần như đã mười ngón đan xen.
Tay của Ninh Diệu nhỏ hơn tay của Úc Lễ một vòng, tuy là y nắm lấy tay Úc Lễ, nhưng từ bên ngoài nhìn vào, lại giống như Úc Lễ đang bao trọn lấy tay y.
Trước giờ Ninh Diệu chưa từng nắm tay với ai, y lập tức ngây ngốc, vội giật tay ra theo bản năng.
Xong rồi xong rồi, cái nắm tay đầu tiên của đại ma đầu đã bị y chiếm mất, có khi nào hắn sẽ lập tức rút trường kiếm ra chém chết y luôn không?
Ninh Diệu sợ hãi nhắm mắt lại, bầu không khí có hơi ngượng ngùng, suốt một khoảng thời gian dài, Úc Lễ cũng không hề lên tiếng.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng Ninh Diệu mới nghe thấy Úc Lễ nói: "Xem nhẫn trữ vật của ngươi đi."
Không bị rút kiếm chém chết, Ninh Diệu bèn thở phào một hơi, lại cảm thấy Úc Lễ thật khó hiểu, y cúi đầu nhìn vào nhẫn trữ vật, sau khi nhìn thấy những thứ trong đó, lập tức bị giật mình đến tròn mắt.
Trong nhẫn trữ vật của y vốn không chứa nhiều linh thạch, nhưng bây giờ, từng núi từng biển linh thạch chất đầy trong đó, nhiều đến mức khiến y phát hoảng. Mấy cái đó cũng không phải là linh thạch bình thường, mà tất cả đều là linh thạch cao cấp, linh khí dư thừa!
Trời đất ơi, nhìn xuống mà xem, Úc Lễ tặng linh thạch của mình cho y luôn nè!
"Sau này, ngươi cứ dùng những linh thạch này để mua đồ." Úc Lễ nói.
Ninh Diệu vui vẻ gật đầu.
Úc Lễ cầm lấy chén trà, uống một ngụm, rồi nhẹ giọng nói: "Chỉ cần để ta nhìn thấy ngươi dùng linh thạch tự tạo ra để mua..."
Giọng hắn hơi trầm xuống, mà chén trà Úc Lễ nắm trong tay đã nát thành bột phấn.
Ý đe dọa trong lời nói đã rất rõ ràng.
Ninh Diệu hít sâu một hơi, vội vàng gật đầu.
Không thể tin được, y cứ đánh bậy đánh bạ, mà lại tìm ra được giới hạn của Úc Lễ thật nè.
Ninh Diệu suy nghĩ muốn nát óc cũng không nghĩ ra được chuyện này không đúng ở chỗ nào, chỉ đành bỏ cuộc, rồi gom tất cả nguyên nhân vứt hết lên người Úc Lễ.
Đại ma vương đúng là kỳ lạ ghê, làm việc chẳng có tí logic nào!
——–Hết chương 21———-