Edit, Beta: Bull
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
------------------------------------------
Chương 20:
Chủ quán đặt đủ mọi loại trà lên bàn, còn cố ý đát cái ấm trà sang trọng quý giá nhất ngay trước mặt Ninh Diệu.
Tráng hán cầm đầu cố ý rót cho Ninh Diệu một chén, Ninh Diệu cầm lấy rồi hời hợt uống một ngụm, khoé môi hiện ra ý cười nhàn nhạt: "Trà ngon."
Đôi môi nhạt màu vì dính một lớp nước mà lộ ra sắc đỏ càng đậm hơn. Nước cũng như người, nó dụ dỗ tất cả những kẻ nhìn thấy đến liếm lớp nước này đi, rồi thay nó bằng một chất lỏng đặc sệt khác.
Trong chốc lát, tất cả mọi người ở đây đều không hẹn mà cùng nuốt nước miếng.
Có lẽ là do ánh mắt của họ quá nóng bỏng nên mỹ nhân hơi cúi đầu xuống, tránh khỏi tầm mắt bọn họ, phô bày đường cong cổ trắng tinh duyên dáng.
Mỹ nhân ngượng ngùng nói: "Các ngươi thật tốt, còn mời ta uống trà, chỉ là ta...ta không có gì có thể báo đáp cho các ngươi, xin lỗi."
Mấy chữ lấy thân báo đáp gần như đồng loạt xuất hiện trong đầu mọi người, nhưng không một người nào dám mở miệng nói thẳng.
Nếu như quá thẳng thắng, thì lại khiến cho giai nhân cảm thấy họ quá suồng sã, doạ người ta chạy mất thì sao.
Huống chi...
Có người liếc mắt quan sát những người đang ngồi xung quanh, thế là lập tức phát hiện ra, tất cả mọi người đều đang có chung một mục đích.
Nhưng nếu như có người dám đứng ra làm chim đầu đàn để giải thích rõ ràng, thì chắc chắn người đó sẽ trở thành mục tiêu bị mọi người hợp lại công kích.
Có người thận trọng lên tiếng: "Này thì có là gì, chỉ là mấy bình trà thôi mà. Bọn ta và tiên quân vừa gặp đã quen, có mời tiên quân uống mấy tuần trà cũng là lẽ đương nhiên."
Ninh Diệu khẽ cười, cũng chẳng nói thêm điều gì, chỉ lẳng lặng uống trà như chẳng có việc gì xảy ra.
Y cũng không phải người cởi mở đến mức có thể ngồi uống trà nói chuyện cùng những người không biết sâu cạn từ khắp nơi, chỉ là những người ở bàn này nhìn kiểu gì cũng thấy quái dị khiến cho y thấy rất nghi ngờ về việc những kẻ này nghe được tin tức từ đâu, mà lại muốn đi tìm Úc Lễ.
Y đi từ rừng rậm đến tận nơi này cũng chỉ tốn có vài canh giờ. Nhưng nếu cả nhóm người này đi tìm thì tốc độ sẽ nhanh hơn một chút, nói không chừng có thể tìm được Úc Lễ trước khi hắn kịp tỉnh dậy.
Y phải làm sao mới có thể giữ chân được đám người này? Chi bằng cứ dứt khoát giả vờ như mình bị bệnh đi.
Ninh Diệu đột nhiên dùng tay che miệng lại ho khan một tiếng, rồi lại quay đầu đi, ho càng dữ dội hơn.
Làn da y vốn đã mỏng, chỉ cần ho khan một cái là toàn bộ gương mặt, vành tai, vai, và cổ đều đỏ hết cả lên.
Cơn ho này không dần dịu đi, mà càng lúc càng nghiêm trọng hơn, mọi người đồng loạt quan tâm hỏi han: "Làm sao vậy? Không thoải mái ở đâu sao?"
"Không sao cả, từ nhỏ sức khoẻ ta đã không ổn lắm." Ninh Diệu yếu ớt dùng một tay che miệng, còn tay kia thì che ngực, nhỏ giọng nói: "Ta thấy hơi khó thở, có thể phiền các ngươi...đưa ta đi xem đại phu được không?"
"Khó thở?" Những người đó nhanh chóng đào bới trong nhẫn trữ vật, móc ra một lọ đan dược, đưa tới trước mặt Ninh Diệu, "Uống cái này đi, cái này hữu dụng!"
"Mấy huynh đệ bọn ta thường hay ra ngoài, nên thuốc thang mang theo bên người còn đầy đủ hơn cả đại phu nữa! Còn chỗ nào không thoải mái thì cứ nói với bọn ta, bảo đảm sẽ trị đến khi nào khỏi thì thôi!"
Ninh Diệu: "...Thật không? Vậy thì cảm ơn các ngươi nhiều lắm."
Một kế hoạch đã thất bại, Ninh Diệu âm thầm buồn bực, nhưng còn chưa kịp nghĩ ra kế mới thì con ngựa cao thật cao vốn còn đang đứng trước quán trà bỗng hí vang.
"Đã đến giờ, chúng ta nên xuất phát thôi." Người cầm đầu nói.
Ngựa tiên của bọn họ chạy rất nhanh, cảm nhận về thời gian cũng mạnh. Đây là vì thấy bọn họ đi vào quá lâu nên bèn lên tiếng nhắc nhở bọn họ rằng thời gian đã đến. Nhưng mà...
Bọn họ đồng loạt nhìn về phía Ninh Diệu.
Mỹ nhân này không chỉ có nhan sắc kiều diễm thế gian hiếm gặp, mà tu vi còn yếu ớt, chỉ ở Luyện Khí kỳ. Thậm chí, y còn rất dễ nói chuyện, chỉ cần vài chén trà là có thể làm quen với y.
Một người như vậy nếu để lạc ở bên ngoài, thì không quá ba ngày, sẽ bị những kẻ lòng mang ý xấu cướp đi mất.
Đến lúc đó mà muốn gặp lại, chỉ e là khó càng thêm khó.
Theo quy định, khi chấp hành nhiệm vụ không được mang theo người ngoài, nhưng...
Trên đời này làm gì có ai có thể trơ mắt nhìn con mồi đã bay vào tay mình lại bay đi mất được chứ?
Không thể nào, cho dù phải đánh hôn mê thì bọn họ cũng muốn đem người này đi.
Người cầm đầu cố gắng trưng ra gương mặt hiền từ, gặng hỏi: "Tiếp theo tiên quân muốn đi đâu, có kế hoạch gì không?"
Ninh Diệu chậm rãi lắc đầu: "Không có kế hoạch gì, chỉ tùy tiện đi du ngoạn vậy thôi."
"Nếu đã như vậy, chi bằng đi cùng với chúng ta đi."
Ninh Diệu kinh ngạc, y hoàn toàn không dám nghĩ đến chuyện đám người này có thể nói thẳng ra như vậy. Y nhếch môi cười, giống như đang rất mong chờ: "Được, vậy thì chúng ta cùng nhau đi thôi."
-------
Toạ kỵ của nhóm người này là tuấn mã toàn thân đen nhánh, bên chân có mây, thân cao tám thước*, mỗi một con đều vô cùng oai phong, hùng dũng.
(*1 thước = 0.33m)
Số ngựa bằng với số người, đương nhiên là mỗi người một con, không có dư ngựa để cho Ninh Diệu cưỡi.
Vừa nhìn đã biết mấy con ngựa này bay nhanh mà chạy cũng nhanh, Ninh Diệu nhanh chóng móc ra chiếc xe ngựa tốc độ chậm mà y dùng khi ngắm phong cảnh, hiểu ý nói: "Không sao cả, đừng để ý đến ta, ta ngồi cái này là được."
"Đây là xe ngựa của ngươi?" Mấy người đó dạo quanh xe ngựa của Ninh Diệu một vòng, lắc đầu. "Chậm lắm, e là không ổn."
Giọng điệu có vẻ ôn hòa, nhưng thực tế thì đã không còn thương lượng được nữa. Nếu Ninh Diệu kiên quyết thì chiếc xe ngựa này chỉ còn nước bị đánh nát mà thôi.
Trong đó có một tên nam nhân mắt tam giác đang lôi ngựa của mình rồi nhìn về phía Ninh Diệu, trong ánh mắt đã ngập tràn vẻ thèm thuồng đến nhỏ dãi: "Đừng nói nhiều như vậy! Ta với ngươi cưỡi chung một con, ngươi ngồi trước người ta, chúng ta lập tức xuất phát!"
Ánh mắt của tên nam nhân kia quét hết toàn thân Ninh Diệu, ánh mắt dính nhớp.
Nhìn cái eo thon kia kìa, gã chỉ cần dùng một tay thôi là đã có thể ôm trọn cả vòng eo đó vào ngực rồi.
Mà đi xuống một chút nữa, là nơi khác hẳn với phần eo nhỏ nhắn không có chút thịt kia, đó là một đoạn đường cong không có một chút tì vết nào, cũng không quá đẫy đà, mọi thứ đều vô cùng vừa vặn.
Cùng cưỡi trên một con ngựa, mỗi một lần xóc nảy, thì gã lại có thể tiếp xúc thân mật với mỹ nhân một lần. Chỉ vừa mới thoáng tưởng tượng đến cảm giác mềm mại tuyệt vời ấy thôi, mà đã...
Tiếng ngựa hí vang lên, dây cương trong tay tên nam nhân kia bị rơi ra. Gã vừa quay đầu lại, bỗng nhìn thấy con ngựa từ trước đến nay vẫn luôn dịu ngoan đang giơ cao vó ngựa với gã, rồi bất ngờ đá về phía gã.
Đây cũng không phải là ngựa bình thường ở Phàm gian, mà là Vân Mã có thể hô mưa gọi gió ngày xưa, uy lực của một chân có thể sánh ngang với một kích của tu sĩ bình thường.
Tên nam nhân mắt tam giác vội vàng lắc mình tránh né, bỗng nhiên phát hiện ra chuyện không ổn.
Không chỉ một con Vân Mã này, mà tất cả những con Vân Mã còn lại cũng cao giọng hí lên. Biểu hiện của chúng nó vô cùng kỳ lạ, vó ngựa cứng rắn đào trên mặt đất, lỗ mũi thở hổn hển, dáng vẻ cực kỳ tức giận.
"Sao lại thế này?!" Tráng hán cầm đầu kinh hãi. "Cẩn thận đề phòng!"
Gã lấy roi ngựa, chẳng hiểu vì sao những con ngựa trước đây bị roi ngựa thuần đến mức ngoan ngoãn thì bây giờ lại không hề có chút run sợ nào. Tráng hán không còn cách nào khác, chỉ có thể rút bội kiếm của mình ra.
Giữa một đám hỗn loạn, Ninh Diệu đã tiến đến tiếp cận với đàn ngựa.
Đôi tay trắng nõn đặt trên tóc mai đen thẫm, càng trắng đến lóa mắt.
Vân Mã đang bạo nộ cũng dần bình tĩnh lại, ngoan ngoãn cọ tay chủ nhân.
"Thật ngại quá, ngươi vừa mới nói gì? Muốn cưỡi chung một con ngựa với ta?" Ninh Diệu nheo mắt, quay đầu nhìn về phía tên nam nhân mắt tam giác vừa nói lúc nãy. "Thật ghê tởm, cả ngựa cũng không muốn đâu."
Trong phút chốc, tất cả bỗng lặng ngắt như tờ, mọi người đều không ngờ tới, thứ đầu tiên bất mãn không phải là những kẻ lòng mang ý xấu với mỹ nhân, mà lại chính là đám ngựa bọn họ thường dùng để lên đường.
Trong giây lát, ánh mắt mọi người nhìn Ninh Diệu bỗng có hơi thay đổi.
-------
Ninh Diệu cưỡi một mình một con Vân Mã, trong lòng vẫn đang tính xem nên làm gì tiếp theo.
Tốc độ của con ngựa này thật sự rất nhanh, cho dù Ninh Diệu trộm cho chúng nó thả chậm tốc độ, thì gần như vẫn nhanh gấp hai lần tốc độ khi Ninh Diệu đi đến.
Nếu chậm thêm chút nữa, có thể đám người kia sẽ tức giận rồi trút hết lên mấy con ngựa này, nên Ninh Diệu cũng không dám bảo chúng nó đi chậm quá.
Theo như cách này, nếu như tốc độ điều tra của nhóm người này quá nhanh thì rất có thể họ sẽ tìm được Úc Lễ trước khi hắn kịp tỉnh lại.
Ninh Diệu chậm rãi thở ra một hơi.
Những chuyện tiếp theo có lẽ là phải trông cậy hết vào y thôi.
------
Khi ánh trăng đã lơ lửng giữa không trung, Ninh Diệu đã về tới nơi núi sâu rừng già mà mình vừa rời khỏi cách đây không lâu.
Khu vực này rất lớn, nhóm người kia chỉ thảo luận ngắn gọn, thì lập tức quyết định chia hai người một tổ, mỗi tổ phụ trách tìm kiếm một ngọn núi.
Mà tổ phụ trách dò la ngọn núi nơi Úc Lễ đang ở kia lại chính là cái tên nam nhân mắt tam giác lúc nãy từng nói năng lỗ mãng với Ninh Diệu.
Ninh Diệu không chút do dự quyết định vào tổ đó.
Có lẽ là vì trông y không có chút sức uy hiếp nào, nên y có muốn đi theo cũng không bị ngăn cản.
Tên nam nhân mắt tam giác nhìn y bằng ánh mắt không rõ là ý gì, cười một tiếng: "Ngươi chờ đi, chờ đến khi hoàn thành nhiệm vụ, ta sẽ nhân lúc nguyệt hắc phong cao* mà..."
(*nguyệt hắc phong cao: có nghĩa là Đêm trăng mờ giết người, ngày gió cao phóng hoả. Khi nói tới Nguyệt hắc phong cao, có ý chỉ thời điểm thích hợp làm việc xấu.)
Lời còn chưa dứt, một trận gió lạnh không biết từ nơi nào đến ập thẳng vào mặt gã, da đầu của tên đó lập tức căng chặt, gã vội vàng nhìn khắp nơi.
Bốn phía không hề có người nào khác, mà gã cũng không nhận ra được bất kỳ thần thức xa lạ nào, nhưng cảm giác kia cứ như là có một thanh kiếm sắc bén đang treo trên đỉnh đầu, cảm giác căng thẳng vẫn chưa biến mất. Cứ như là trong giây tiếp theo, đầu của gã sẽ rơi xuống đất.
"Nhanh lên, đừng lò mò nữa." Một tên đồng bọn khác lên tiếng thúc giục. "Hoàn thành nhiệm vụ sớm thì rời khỏi đây sớm."
Tên nam nhân mắt tam giác sờ sờ lớp da gà vừa nổi lên, hoảng loạn thu lại những ý nghĩ linh tinh đó.
Dù gì bọn họ cũng là tu sĩ, không cần phải lần mò từng tấc đất giống như lũ người phàm, chỉ cần thả thần thức ra, là có thể dễ dàng tìm ra mọi thứ trong địa bàn của thần thức.
Cứ tìm như vậy trong chốc lát, tên nam nhân mắt tam giác đột nhiên bừng tình, ánh mắt lóe sáng, cả miệng cũng cười toe toét: "Tìm thấy rồi."
Đúng là đi mòn giày sắt tìm không thấy, đến khi đạt được chẳng tốn công!
_____
Úc Lễ ngồi trên một nhánh cây khô cao cao, ánh trăng màu bạc ở sau lưng hắn đang rắc ánh sáng khắp đại địa.
Hắn thấy Ninh Diệu vốn đã rời đi đang quay lại, còn dẫn theo một đoàn tu sĩ có tu vi không hề thấp.
Dường như hắn đã rất quen thuộc với cảnh tượng này. Trong quá khứ, Úc Lễ đã từng trải qua rất nhiều tình cảnh như thế. Vậy nên gần như là trong vô thức, hắn đã dựa vào một logic nhất quán, để suy ra hành động tiếp theo của Ninh Diệu.
Sau khi Ninh Diệu bỏ đi gặp được mấy tên tu sĩ muốn biết vị trí của hắn, y cảm thấy bọn họ có thể đánh bại hắn, nên chủ động dẫn đường, đưa bọn họ đến đây.
Đủ loại suy nghĩ xoay vòng trong đầu, nhưng Úc Lễ vẫn cứ ngồi trên cành cây không nhúc nhích. Một chân hắn đạp lên cành cây, cười nhạo một tiếng, một trận lạnh lẽo bỗng trào dâng trong lòng hắn.
Nếu mục đích của thiếu gia nhỏ kia là như vậy, thì y đã sai rồi.
Khắp tam giới, không có người nào là đối thủ của hắn.
Úc Lễ hơi nghiêng đầu, nhìn về phía ánh trăng.
Chờ đến khi thiếu gia nhỏ đưa người đến trước mặt hắn, thì kỳ hạn ba ngày vẫn chưa hết.
Có lẽ sẽ rất kinh ngạc, cũng có thể sẽ sợ hãi đến mức bật khóc thành tiếng.
Cảm giác không vui cứ cuồn cuộn trong lồng ngực, không ngừng tích tụ lại, lúc nhìn thấy con kiến kia ăn nói lỗ mãng với Ninh Diệu, thì cảm giác không vui ấy lại càng rõ ràng hơn.
Có một mảnh thần thức mỏng manh đảo qua, Úc Lễ vẫn mặc kệ thần thức kia. Chỉ trong giây lát, đã thấy đám người kia tiến về phía bên này.
Nếu đã tự tìm đường chết mà dâng đến cửa, thì hắn sẽ thành toàn cho bọn họ.
Úc Lễ nhảy từ trên cành cây khô xuống, cả người mang đầy hơi lạnh của màn đêm, chờ kẻ địch tiến đến.
Cuối cùng, Úc Lễ chỉ nhìn thoáng qua vẻ mặt hốt hoảng của Ninh Diệu trong đội ngũ rồi rũ mắt.
Những nỗi niềm mà hắn không thể nói thành lời ấy, đến cuối cùng cũng chỉ là hy vọng xa vời, quả nhiên từ lúc bắt đầu...đã không nên tồn tại.
_____
Thời gian Úc Lễ chờ đợi dài hơn dự đoán rất nhiều, nhưng vẫn chưa nhìn thấy đám người kia đến.
Hắn nhíu mày, lại thả thần thức ra, quét về phía đám người kia.
Nhưng chỉ vừa liếc mắt một cái, Úc Lễ đã ngây ngẩn cả người.
Đám tu sĩ kia cũng không thể thuận lợi đi đến nơi này, bọn họ bị linh đằng quấn quanh trói chặt, đang cố hết sức vùng vẫy thoát ra. Có người còn bị bao vây bởi một đám linh thú không biết từ đâu chui ra, đang luống cuống tay chân đối phó với chúng.
Tên tu sĩ cầm đầu như nhận ra được thứ gì đó, quay đầu nhìn về phía Ninh Diệu, người duy nhất không gặp một chút phiền phức nào ở đây, khóe mắt gã như muốn nứt ra: "Là ngươi! Là ngươi giở trò quỷ! Là ngươi cố ý dẫn chúng ta đi vào con đường này!"
"Tất cả chúng ta đều bị ngươi lừa!"
Ninh Diệu cắn môi, y không thèm giải thích gì, mà lại quay đầu, vội vàng chạy đi.
Úc Lễ kinh ngạc nhìn tất cả những chuyện này, rồi đột nhiên hiểu ra. Hắn vẫn luôn căn cứ vào lệ thường để phán đoán những chuyện đó, nhưng chỉ e là sự thật vốn không phải như thế.
Hắn lựa chọn tin tưởng vào kinh nghiệm trong quá khứ, nhưng lại chưa từng thử tin tưởng người kia.
Úc Lễ nắm chặt thanh kiếm trong tay, ánh mắt vẫn luôn đuổi theo bóng dáng của Ninh Diệu.
Thiếu gia nhỏ từ trước đến nay rất sợ bóng tối lại vội vàng chạy trốn trong cảnh núi rừng tối tăm, y sợ hãi, nhưng không thể nhắm mắt ở lại chỗ này, chỉ có thể cố gắng chịu đựng mà chạy đi.
Suốt cả đoạn đường, nước mắt không ngừng tuôn ra từ hốc mắt y, rồi biến thành linh thạch tỏa ra ánh sáng nhàn nhạt trong không khí, rơi trên mặt đất, không ngừng phát ra tiếng lạch cạch.
Phía trước còn có một đoạn đường vừa dài vừa tối, nếu như để Ninh Diệu chạy một mình thì y sẽ khóc được cả một rương linh thạch mất.
Mà lần này, nguyên nhân khiến cho thiếu gia nhỏ phải lấy hết dũng khí, đối mặt trực diện với nỗi sợ hãi của mình, chỉ e là...
Lo lắng cho hắn.
Y lo trong lúc hắn ngủ say sẽ bị đám người kia bắt giữ, nên mới mạo hiểm mà lẫn vào giữa bọn họ, cũng là vì vậy cho nên mới phải một thân một mình chạy vào rừng cây tối đen như mực.
Tay cầm kiếm của Úc Lễ hơi thả lỏng, rồi nhấc chân bước về phía trước.
Ninh Diệu chạy vội suốt cả đoạn đường, y cảm thấy hai mắt mình gần như đã bị nước mắt làm cho mờ mịt.
Lần sau, lần sau y sẽ không bao giờ chạy đến cái nơi đáng ghét này nữa!
Đáng sợ quá đi, sẽ không có thứ gì bất ngờ vụt ra đấy chứ....
Đột nhiên bả vai y bị đè lại, cằm cũng bị một bàn tay lạnh lẽo nắm lấy, Ninh Diệu lập tức run rẩy, nhưng còn chưa kịp sợ hãi kêu lên thì đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc vang lên từ người phía trước.
"Không phải ta đã nói với ngươi, không được khóc sao?
Bàn tay đang véo cằm y bỗng nhiên dùng lực mạnh hơn, Ninh Diệu cũng nương theo sức lực đó mà ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy đôi mắt sâu không thấy đáy của Úc Lễ.
Trong đôi mắt kia có thứ gì đó đang không ngừng trào dâng, ẩn chứa hàm ý khiến Ninh Diệu sợ hãi.
"Ngươi tỉnh rồi..." Ninh Diệu ngơ ngác nói.
Đột nhiên, Ninh Diệu nhớ tới chuyện gì đó.
Không xong, đại ma đầu tỉnh rồi, y còn chưa kịp chạy trốn nữa! Như này là toang rồi!
Gần như là theo bản năng, Ninh Diệu muốn thoát khỏi bàn tay đang trói buộc mình, vội chui đầu về hướng khác để chạy trốn.
"Ngươi không có cơ hội đâu." Úc Lễ nhìn thẳng vào người trước mặt, nhẹ giọng nói.
Hắn chỉ cho một cơ hội duy nhất.
Mà lúc này, kỳ hạn ba ngày đã hết, người này cũng không còn cơ hội rời khỏi hắn nữa.
Từ nay về sau, cho dù Ninh Diệu có chạy đến chân trời góc bể, cũng sẽ bị hắn bắt trở lại, mang theo bên người, mãi cho đến tận thế.
--------Hết chương 20--------