Edit, Beta: Bull.
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
------------------------------------------
Chương 19:
Ước mơ bấy lâu bỗng trở thành hiện thực, Ninh Diệu có cảm giác như mình đang nằm mơ vậy.
Y tiếp tục đi về phía trước, rồi sau đó quay đầu lại nhìn Úc Lễ, thấy hắn vẫn còn ngồi ở chỗ cũ, ngủ rất yên ổn.
Ninh Diệu bắt đầu bước đi từng bước nhỏ, rồi càng lúc càng nhanh hơn, cuối cùng trở thành vội vàng chạy đi.
Gió thổi qua bên tai, mang theo những hơi thở khác nhau.
Đây chính là cảm giác tự do!
Ninh Diệu vừa chạy vừa bị ngọn gió tự do thổi cho chao đảo, nhưng chỉ trong chốc lát đã thấm mệt, y dừng lại thở dốc, bây giờ y đã không còn nhìn thấy bóng dáng Úc Lễ nữa.
Chim sẻ trên cây ríu rít ầm ĩ, một chút nghi ngờ bắt đầu hiện ra trong đầu Ninh Diệu.
Một mình Úc Lễ ở nơi đó có an toàn không?
Nếu như vòng tròn đó hoàn chỉnh, thì y có thể chắc chắn sẽ không có ai tiến vào được, nhưng vấn đề hiện tại là vòng tròn đó đã bị phá vỡ.
Tu vi yếu kém như y còn có thể dễ dàng ra vào, huống chi là những người khác?
Hơn nữa, trong Tu Chân giới, thể chất của Úc Lễ chẳng khác gì thịt Đường Tăng, là thứ vô cùng hấp dẫn đối với đám yêu quái.
Ninh Diệu không ngừng giằng co giữa khao khát chạy trốn và sự lo lắng cho Úc Lễ, cuối cùng một suy nghĩ cũng lóe lên trong đầu y, y đã nghĩ ra được một cách giải quyết.
Trước hết thì y cứ thử xem mình có thể nhanh chóng tu bổ lại vòng tròn hay không, nếu không thì cứ thủ ở nơi này hai ngày, trò chuyện cùng động thực vật xung quanh. Còn một ngày cuối cùng thì y sẽ chạy trốn, rồi nhờ động vật xung quanh canh chừng Úc Lễ, nếu có người xấu đến thì quấy nhiễu, dù sao thì cũng chỉ cần kéo dài qua một ngày là ổn rồi.
Kế hoạch này quá hoàn mỹ, y đúng là thông minh hơn người mà!
Thế nên Ninh Diệu bèn chắp tay sau lưng, chậm rì rì quay về, rồi đến bên cạnh Úc Lễ.
Ninh Diệu đứng trên cao nhìn xuống Úc Lễ, ra vẻ ta đây đã già, rồi thở dài: "Ngươi nói xem, ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn để ta lo lắng cho ngươi? Haizz, đúng là không hiểu chuyện mà."
Không biết có phải ảo giác hay không, mà bỗng nhiên Ninh Diệu thấp thoáng thấy được sắc mặt của Úc Lễ trở nên kỳ quái, nhưng khi y cẩn thận nhìn lại thì chẳng có gì cả.
Có lẽ là y nhìn lầm thôi nhỉ?
Ninh Diệu cũng không nghĩ nhiều, y quay đầu đi nghiên cứu phần vòng tròn bị hư hại.
Khi nghiên cứu gì đó thì thời gian thường trôi qua rất nhanh, thoáng cái mà mặt trời đã gần xuống núi. Sau khi sắc trời đã dần tối lại, Ninh Diệu mới trở về ngồi bên cạnh đống lửa.
Tuy rằng y tự nhận mình rất thông minh, nhưng y vẫn phải tiếc nuối thừa nhận, khác nghề như cách núi, y chẳng có chút ý tưởng nào để tu bổ vòng tròn này cả.
Ăn xong bữa tối, vì đề phòng có kẻ địch tập kích nửa đêm, nên Ninh Diệu đã cố tình dựng một cái chòi bằng cây cối cành lá trên mặt cỏ để làm nơi trú ẩn bí mật. Ninh Diệu còn dùng cả cái đệm kia để trải trên mặt, sau khi làm xong thì chui ra ngoài, rồi đến bên cạnh Úc Lễ, cố hết sức đỡ Úc Lễ lên, mang vào trong căn cứ.
"Trong mấy ngày tới, nơi này chính là nhà của ngươi, ngươi phải chung sống hòa thuận với nó đấy nhé." Ninh Diệu thở hổn hển đặt Úc Lễ lên đệm mềm, sau đó y cũng mệt đến mức nằm bẹp lên cái thảm đó luôn.
Nằm trên tấm đệm có thể biến tất cả các loại địa hình trở nên êm ái, Ninh Diệu cảm thấy mình có thể biến thành một cái bánh rồi tan ra ngay tại chỗ.
Suốt hai ngày nay y quên hết mọi thứ, chỉ vùi đầu ở nơi này. Nhưng y chỉ là một con cá mặn thôi mà, cần gì phải vất vả đến thế?
Cái đệm này vốn là để cho Ma Vương và Ma Hậu sử dụng, nên dư sức cho hai người nằm lên. Ninh Diệu giãy dụa muốn đứng dậy, cuối cùng vẫn không nằm ngoài dự đoán, y thất bại rồi.
Nếu dựa theo những chuyện trước đây để phán đoán, thì chắc chắn Úc Lễ sẽ không bao giờ chịu chung chăn chung gối với người khác. Dù gì bây giờ Úc Lễ cũng phải ngủ tận ba ngày, còn không có khả năng phát hiện ra y đang làm gì, nên y cứ nằm xuống đây làm một giấc thôi.
Hôm nay Ninh Diệu làm rất nhiều việc nên thấy mệt lắm, vừa nằm xuống đã ngủ ngay.
Đống lửa cách đó không xa vẫn đang cháy rực, ánh sáng mông lung chiếu rọi đến đây. Bên trong ánh lửa mông lung mơ hồ ấy, người đang nhắm chặt mắt bỗng nhiên tỉnh dậy.
Úc Lễ lắng nghe tiếng hít thở gần trong gang tấc, khó chịu trở mình.
Cho dù đã đưa lưng về phía Ninh Diệu, nhưng họ vẫn đang nằm chung trên một cái đệm, khoảng cách của bọn họ vẫn cứ gần nhau như thế.
Ngũ cảm của người tu tiên rất nhanh nhạy, mà những người đã tu luyện đến được trình độ như Úc Lễ thì còn có thể cảm nhận được những sự thay đổi cực kỳ nhỏ trong không khí.
Từ trước đến nay, nhiệt độ cơ thể của hắn luôn rất thấp, mà cái người nằm sau lưng lại vô cùng ấm áp. Cảm giác ấm áp kia cứ len lỏi vào không khí, chậm rãi tiến về phía hắn.
Úc Lễ bực bội ngồi dậy, tránh khỏi hơi ấm kia.
Ninh Diệu đã đi rồi còn quay lại, tất cả đều nằm ngoài dự kiến của hắn.
Vì sao đã tìm được lỗ hổng rồi mà không chịu bỏ đi luôn? Hay là vì sợ nên không dám đi một mình?
...Không, theo như lời nói lúc Ninh Diệu quay về, còn có ý đồ tu bổ lỗ hổng của y, tất cả đều đang hướng đến một khả năng duy nhất.
Có thể là vì thiếu gia nhỏ này không yên tâm khi để hắn ở đây một mình, cho nên mới đi được nửa đường đã vội quay về.
Úc Lễ vẫn còn nhớ rất rõ vẻ mặt vui mừng của Ninh Diệu khi chạy xuống núi, còn có bước chân hơi ngập ngừng và cả sự rối rắm khi nhớ tới điều gì đó.
Cuối cùng, Ninh Diệu vẫn chọn quay lại.
Úc Lễ bất giác nhíu mày, không hiểu vì sao mà cái đệm dưới thân lại trở nên mềm đến khó chịu, không khí cũng buồn đến mức khiến người ta phát hoảng.
Úc Lễ đang chuẩn bị đứng dậy đến một nơi khác, đột nhiên, người nằm bên cạnh hắn lại nhẹ giọng nói mê.
Úc Lễ đang chuẩn bị rời khỏi bỗng dừng lại, nhìn về phía người kia.
Có vẻ như Ninh Diệu ngủ không được thoải mái lắm, hàng mi dày đen nhánh hơi rung động. Y trở mình một cái, hướng mặt về phía Úc Lễ, cứ như y sẽ tỉnh lại ngay lập tức.
Úc Lễ không thể để cho Ninh Diệu phát hiện mình đã tỉnh, nên bây giờ hắn phải điều chỉnh nội tức sao cho giống người đang ngủ say. Hắn khẽ nhíu mày, rồi vẫn quyết định nằm xuống.
Vừa mới nằm xuống, một bàn tay trắng nõn thon dài đã đặt lên eo hắn.
Úc Lễ cứng đờ, hắn lập tức thả thần thức ra tra xét, kết quả lại phát hiện ra cái người to gan lớn mật kia vẫn còn đang mơ ngủ, không hề tỉnh lại.
Tay của Ninh Diệu còn sờ soạng vài cái.
"Cứng quá à." Ninh Diệu đang ngủ mơ nói mớ một câu, trong giọng nói còn có chút oán giận.
Ninh Diệu thử ôm cái gối ôm cứng ngắc kia vào ngực, kết quả là phát hiện ra cái thứ được mình ôm kia không thèm nhúc nhích tí nào.
Y đành phải tự thân vận động, tự trườn người lên dựa sát vào gối ôm.
Ngày xưa, y thường xuyên chôn đầu vào gối ôm, nhưng bây giờ thì không làm được nữa, chóp mũi mềm mềm đụng phải gối ôm cứng rắn, khiến Ninh Diệu phải kêu lên một tiếng.
Hôm nay y thật sự rất mệt, ngay cả bị như vậy cũng không chịu tỉnh. Nhưng trong lúc nửa ngủ nửa mơ, y lại trách rằng cái gối ôm này xấu quá đi thôi.
Vậy nên y lập tức đẩy cái gối ra, vừa đẩy vừa tủi thân oán giận: "Sao mà cứng dữ vậy, không thoải mái chút nào, ta không thèm ôm ngươi ngủ nữa! Ta đi ôm cái khác..."
Sau mấy câu nói đó, nhiệt độ ấm áp xung quanh đột nhiên hạ thấp, tựa như đang từ đầu hạ mà đã bước ngay vào mùa đông giá rét.
Một đạo ngủ chú đánh lên người Ninh Diệu đang nửa tỉnh nửa mơ, hơi thở y lập tức nhẹ đi, chìm vào giấc ngủ sâu.
Úc Lễ ngồi dậy, nắm lấy chiếc cằm nhỏ nhắn xinh đẹp của người trước mặt: "Người khác nào?"
Hắn có rất nhiều thủ đoạn không quang minh, nhưng trước nay chưa từng dùng trên người Ninh Diệu, không ngờ rằng lần đầu tiên dùng lại là ở chỗ này.
Đôi môi hồng nhạt của người đang ngủ say hơi hé mở, mơ mơ màng màng nói: "Người khác...gối ôm, gối ôm nhỏ..."
Câu trả lời này nằm ngoài dự kiến của Úc Lễ, thế là càng khiến cho hành động của hắn có vẻ khó hiểu hơn.
...Hắn đang làm gì thế này?
Úc Lễ buông tay ra, rồi lại đặt Ninh Diệu nằm lên chiếc đệm mềm mại.
Xung quanh lại quay về với sự yên tĩnh vốn có. Sau một lúc lâu, Úc Lễ đã đứng lên tại chỗ, biến mất không thấy tăm hơi.
Thoáng một cái đã trôi qua hai ngày, trong thời gian này, Ninh Diệu ngủ ngon đến bất ngờ.
Vốn dĩ y còn đang định sẽ không ngủ mê như vậy, muốn giữ lại một chút ý thức, tránh việc có người đến mà y không phát hiện ra. Nhưng kết quả là, y chỉ cần dính lên đệm một chút thì đã ngủ say như chết rồi!
Ninh Diệu bắt đầu nhớ lại hành động của mình trong hai ngày qua, trong lòng không khỏi hoảng hốt.
May là không xảy ra chuyện gì, nếu không thì y cũng chẳng biết phải đối mặt với Úc Lễ như thế nào. Nhưng mà như vậy cũng đủ để cho thấy không có ai theo dõi, cũng không có người nào phát hiện ra hành tung của bọn họ, là chuyện tốt đó.
Khi mặt trời của ngày thứ ba đã cao lên đến ngọn cây, thì đã đến lúc phải rời khỏi đây rồi.
Trong mấy ngày Ninh Diệu ở lại đây, y cũng đã hòa mình vào động thực vật xung quanh, nhờ bọn chúng giúp đỡ chăm sóc cho Úc Lễ một ngày.
Tuy rằng Ninh Diệu không thể tu bổ cái vòng tròn kia, nhưng y cũng đã cố hết sức để giấu lỗ hổng đi, để không ai có thể dễ dàng phát hiện ra vị trí của nó.
Làm xong tất cả những chuyện này, Ninh Diệu đã yên tâm được phần nào, cuối cùng y quay đầu nhìn thoáng qua Úc Lễ.
Nam nhân hắc y vẫn nhắm chặt mắt, có vẻ vừa anh tuấn vừa kiệt ngạo.
"Tạm biệt." Ninh Diệu nói.
Đương nhiên là Úc Lễ không thể đáp lại, gió thổi làm lá cây lay động phát ra tiếng sàn sạt, Ninh Diệu xoay người bỏ đi.
Bây giờ thiếu gia nhỏ đã đi thật rồi.
Úc Lễ mở mắt ra, thần thức của hắn đã mở rộng đến phạm vi trăm dặm, hắn nhìn thiếu gia nhỏ kia cưỡi hổ rời khỏi nơi núi sâu rừng già, bước vào con đường bằng phẳng bên cạnh.
Thiếu gia nhỏ sử dụng xe ngựa trong nhẫn trữ vật, y phóng lên xe, sau đó bỏ đi không thèm quay đầu lại.
Trải qua một thời gian dài, Úc Lễ đã hình thành thói quen độc thân một mình, hắn thích yên tĩnh, ghét ầm ĩ.
Nhưng bây giờ, tuy bên cạnh đã trở nên yên tĩnh, nhưng không hiểu vì sao hắn lại thấy khó chịu đến thế.
Dưới luồng uy áp khiến cho người ta sợ hãi này, chim thú côn trùng trong rừng rậm không dám phát ra một tiếng nào, khiến cho cả khu rừng này toát ra một vẻ yên nh quỷ dị.
"Tại sao lại không kêu, các ngươi bị câm hay là chết mà không thể phát ra tiếng?" Ma đầu hắc y nhìn về phía rừng rậm, hỏi.
Giây tiếp theo, tiếng hổ gầm, tiếng kêu của chim muôn và côn trùng đã vang vọng khắp rừng rậm, làm cả vùng núi sâu có vẻ náo nhiệt lạ thường.
"Câm miệng." Úc Lễ lại nói.
Vì thế núi sâu lại trở về với sự bình yên vốn có.
Không ai có đủ sức để ngăn cản Úc Lễ quay lại, nhưng nam nhân có thể khiến cho cả tam giới sợ hãi này lại không hề bước thêm một bước nào.
Kỳ hạn ba ngày còn chưa tới, vậy nên trước khi ngày hôm nay kết thúc...hắn sẽ luôn đứng ở nơi này.
———-
Ninh Diệu lại mang mũ có rèn lên, trước khi mặt trời xuống núi, y đã đi đến trước một quán trà nhỏ.
Ninh Diệu đi vào quán trà, nhờ vào thứ linh thạch mang chất lượng cực tốt mà y tự sản xuất kia nên rất được chủ quán trà ưu đãi, còn dẫn đến chỗ ngồi sang trọng trang nhã nhất trong quán.
Ông chủ đi trước dẫn đường, Ninh Diệu cách lớp rèm mũ quan sát cách bài trí cùng với những khách hàng trong quán trà.
Cách Ninh Diệu không xa, có một bàn chỉ toàn mấy tráng hán đồ sộ. Bọn họ vây quanh tấm bản đồ trải trên mặt bàn, nhỏ giọng thầm thì gì đó.
Ninh Diệu vô tình nhìn lén đồ của người khác, đang định đưa mắt về phía trước, thì lại vô tình nghe thấy mấy lời mập mờ không rõ ý của họ.
"Theo phán đoán sơ bộ, người đó đang ở trên núi này."
"Chắc là bây giờ hắn đang bị trọng thương, không phải đối thủ của chúng ta. Tìm được thì phải đánh nhanh thắng nhanh, không được để cho hắn có cơ hội hồi phục!"
"Hắn cũng đã tịnh dưỡng mấy ngày rồi, không thể khinh địch được."
Trực giác của Ninh Diệu mách bảo rằng chuyện này không ổn, nên y vội vàng lướt qua cái bàn kia, nhìn thoáng qua tấm bản đồ.
Vừa thấy, Ninh Diệu đã phát hiện ra điều khác thường ngay.
Y không biết tên của núi non nơi này, cũng không biết thứ được vẽ trên bản đồ đó là nơi nào, nhưng con đường và lộ trình được vẽ ra giống hệt lúc y đi xuống!
Ninh Diệu còn chưa kịp suy nghĩ sâu xa thì ánh mắt của y đã bị đám người bên kia phát hiện.
Những quán trà vắng vẻ ven đường như này làm sao tránh được ẩu đả, ngay tại thời khắc đó, đã có người co năm ngón tay lại thành trảo, tấn công về phía Ninh Diệu nhanh như chớp: "Kẻ nào dám cả gan nhìn lén, không cần mạng nữa đúng không?"
Trảo phong hướng thẳng về phía tim của kẻ nhìn lén, nhưng trước khi chạm được vào trái tim, thì tay đã mang theo một cơn gió thổi bay chiếc mũ có rèm che khuất gương mặt của người kia.
Quán trà bỗng chìm vào một sự yên tĩnh kỳ lạ.
Người đang co năm ngón tay lại thành trảo kia vội nắm lại thành quyền, gương mặt vô cùng hung ác, ngay cả đôi mắt cũng trừng đến sắp rớt.
"Ta, ta không có." Có lẽ vị mỹ nhân mảnh khảnh yếu ớt kia đã bị doạ sợ, hốc mắt dần đỏ lên: "Ta...ta vừa mới ngửi thấy hương trà của các ngươi, chỉ muốn biết đó là loại trà gì, nên mới nhìn thoáng qua, chứ không phải là nhìn trộm các ngươi đâu."
Tay của kẻ tấn công đầu tiên vẫn cứ nắm chặt, sau đó bị đồng bọn tát cho một cái thật vang, hung hăng kéo cái nắm tay đó lại.
"Các người, các người muốn giết ta sao?" Mỹ nhân cúi đầu, gương mặt đầy vẻ đau lòng tuyệt vọng. Cuối cùng, y gần như đã lấy hết can đảm, nhìn thoáng qua bọn họ một lượt: "Trước khi chết, ta có thể nếm thử chút trà trong ấm của các ngươi được không?"
Đối với Ninh Diệu, cái liếc mắt này chẳng qua chỉ là một cái liếc mắt tầm thường mà thôi.
Nhưng đối với những kẻ bị y liếc thoáng qua kia, thì đó chính là đang câu hồn đoạt phách.
Mỹ nhân tu vi yếu ớt, dường như chỉ cần thổi một hơi là có thể khiến y ngạt thở, nhưng mấy tên tu sĩ giết người như ngoé này lại chẳng dám động vào một sợi lông tơ của y.
"Nói gì thế, đừng khách khí quá, các ca ca ở đây đều là những người lương thiện nổi danh ở Tu Chân giới, sao có thể giết ngươi?" Một người mang gương mặt dữ tợn bỗng bày ra dáng vẻ hoà ái dễ gần.
Còn người ngồi ở vị trí gần Ninh Diệu nhất thì bị đồng bọn đá ra ngoài.
Ninh Diệu mỉm cười, y hơi khom người, rồi ngồi xuống ghế.
Càng nhìn gần càng khiến cho đầu óc mụ mị. Có người dũng cảm nói ngay: "Muốn uống trà gì? Ca mời ngươi, tính hết vào ta. Chủ quán, mỗi loại trà trong tiệm đều mang tới một ấm! Không, mười ấm!"
—–Hết chương 19—-