Edit: Bull
Beta: DiDi, Bull
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
------------------------------------
Chương 1:
Tháng 5, tiết trời đã bắt đầu oi bức hơn.
Trong cửa hàng quần áo lớn nhất Nhạn Thành, ông chủ mang gương mặt chanh chua không thể tin được mà nhìn chàng thanh niên trước mặt.
"Bộ này lại quá thô ráp, mặc vào khó chịu?" Ông chủ giật mình. " Đây chính là bộ quần áo cao cấp nhất trong cả tiệm này rồi đó!"
Thanh niên không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nâng cánh tay lên, ống tay áo trượt xuống, để lộ ra cánh tay trắng như tuyết vốn đang bị tay áo che lấp.
Bởi vì hoạt động khiến quần áo bị cọ vào, trên cánh tay trắng như tuyết kia đã bị cọ đến mức xuất hiện những vết màu hồng nhạt, thể hiện rõ sự mỏng manh của chủ nhân nó.
"Có bộ nào mềm mại hơn chút nữa không?" Ninh Diệu hỏi.
Ông chủ lấy lại tinh thần, nếu như theo tính cách thường ngày của ông ta, loại khách khó chiều như thế này đáng lẽ ra đã bị ông ta kiếm cớ đuổi đi từ mấy đời rồi. Nhưng vị khách này vừa có tiền lại vừa có thế, vì vậy ông ta chỉ có thể tiếp tục duy trì lễ độ ngoài mặt, còn trong lòng đã mắng người ta tận 800 lần từ lâu.
Nhưng lúc này...
Ông chủ đưa mắt nhìn theo cánh tay trắng nõn kia rồi từ từ ngước lên trên, nhìn thẳng vào gương mặt của Ninh Diệu.
Khắp giới Tu Chân đều là mỹ nhân, nhưng dung mạo của người trước mắt lại là độc nhất vô nhị, không ai sánh bằng. Trong nháy mắt có thể biến những mỹ nhân khác trở thành bùn trên mặt đất.
Trước đây, tuy ông đã từng nghe người ta nói thiếu gia của Ninh gia xinh đẹp tuyệt trần, nhưng ông ta lại cảm thấy một người ngoài làm gì quan trọng bằng chuyện kiếm tiền của mình. Hôm nay vừa nhìn thấy, thì giống như đang bị trúng tà, chỉ hận không thể lấy tất cả vàng bạc châu báu của mình dâng hết vào tay vị thiếu gia Ninh gia này.
Ông chủ mắt đối mắt với Ninh Diệu, đầu óc mông lung, sau đó nở một nụ cười thật lòng thật dạ: "Ngài cứ ngồi ở đây trước, ta đi lấy bộ khác cho ngài, ngài cứ thong thả mà thử."
Sau khi ông chủ rời khỏi, Ninh Diệu mới nhấc bức màn lên, để lộ nửa sườn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp, rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đường phố ngày thường rất yên bình nhưng lại náo nhiệt, thế mà hôm nay dường như có chút khác biệt so với trước đây. Trên phố, có không ít người mang theo một vẻ vui sướng kỳ lạ, một số khác lại trưng ra vẻ mặt hoảng hốt.
Đã xảy ra chuyện gì rồi sao?
Ninh Diệu hoàn toàn không nghĩ ra được.
Cách đây không lâu, y xuyên đến thế giới Tu chân này, xuyên thành một vị thiếu gia xinh đẹp nhưng tính tình lại kiêu ngạo ngang ngược. Thiếu gia kia rất giống với y, vậy nên y cũng có thể tự đánh lừa mắt mình một chút, và cũng không có ai phát hiện ra chuyện y vốn không phải là người kia.
Y không có được ký ức của nguyên chủ, vẫn còn đang trong giai đoạn khám phá thế giới này. Vì thế cho nên có rất nhiều thứ khiến y cảm thấy tò mò.
Ninh Diệu đẩy bức màn rộng ra thêm chút nữa, muốn quan sát người đi đường cẩn thận hơn, bỗng y nhìn thấy một con hạc giấy không biết từ nơi nào bay đến.
Nó bay đến bên bệ cửa sổ thì dừng lại, trong miệng phụt phụt hai tiếng rồi phun ra một đóa hồng, nó nháy mắt với Ninh Diệu một cái, sau đó miệng nó phát ra tiếng người: "Mỹ nhân, kết đạo lữ với ta đi! Ta đã luyện được đến Kim Đan hậu kỳ, đang chờ ở lầu Thiên Hương ngay bên cạnh..." Con hạc giấy còn chưa nói xong, đã bị một con khác đến đạp cho một cú. Hạc giấy mới đến cũng theo trình tự cũ mà phun ra một đóa hoa, rồi tỏ tình với Ninh Diệu.
Ninh Diệu: "..."
Ninh Diệu dứt khoát kéo màn cửa lại luôn, bảo vệ sự yên tĩnh của chính mình.
Trong tiểu thuyết nói, người tu tiên thanh tâm quả dục* gì gì đó đều là nói điêu!
(*thanh tâm quả dục: lòng thanh thản, tâm hồn trong sáng, không có ý nghĩ đen tối.)
Không bao lâu sau, ông chủ đem đến một bộ quần áo cao cấp khác cho Ninh Diệu mặc thử. Ninh Diệu thấy thích hợp nên chọn ngay, sau đó y rời khỏi cửa hàng, leo lên xe ngựa của nhà mình đã chờ sẵn bên ngoài.
Trên đường về nhà, cuối cùng Ninh Diệu cũng biết được chuyện gì đã xảy ra.
"Thiếu gia, người có biết đêm qua đã xảy ra chuyện gì không?" Thị vệ đi theo Ninh Diệu nói với vẻ cực kỳ thần bí.
Ninh Diệu háo hức hỏi: "Chuyện gì?"
"Trong thành có vài thế gia quyền cao chức trọng, vào đêm hôm qua những gia đình đó đều có người bị giết chết." Thị vệ mặt mày nghiêm trọng, nói với Ninh Diệu tin tức mình vừa tìm hiểu: "Thậm chí trong số những người đó còn có nhân vật lợi hại như Nguyên Anh kỳ, tất cả đều bị trúng một đòn là mất mạng như nhau. Không biết kẻ giết người kia có còn tiếp tục hành động hay không, thiếu gia, chúng ta nhất định phải phòng vệ thật cẩn thận!"
Bởi vì người chết đều là những kẻ ngày thường kiêu ngạo ngang ngược, khinh thiện sợ ác, ỷ mạnh hiếp yếu, cho nên sau khi chết có không ít người vỗ tay vui mừng, chỉ có một số ít những kẻ ngày thường hay ức hiếp kẻ yếu giống với những người kia là cảm thấy lo sợ bất an mà thôi.
Ninh Diệu không lên tiếng, y nhìn nhìn cảnh tượng xe ngựa qua lại tấp nập ngoài cửa sổ, không hỏi thêm gì nữa.
Về đến nhà, sau khi cơm nước xong xuôi thì sắc trời đã muộn, Ninh Diệu rửa mặt xong thì bèn chuẩn bị đi ngủ.
Thị vệ trong nhà đã nâng cao tinh thần cảnh giác, cẩn thận tuần tra hơn bình thường vạn lần, Ninh Diệu nằm ở trên giường, đôi khi còn nghe thấy tiếng bước chân của các thị vệ đang tuần tra.
Ánh trăng trong vắt như nước chiếu vào cửa sổ, khiến cho căn phòng ánh lên chút ánh sáng lung linh, huyền ảo.
Ninh Diệu lăn qua lộn lại trên chiếc giường mềm mại, chẳng hiểu sao y luôn cảm thấy có gì đó không đúng.
Có phải y...đã quên mất chuyện gì đó hay không nhỉ?
Câu hỏi này cứ cuồn cuộn trong lòng Ninh Diệu, làm cho y không thể an tâm đi vào giấc ngủ. Y mạnh mẽ nhắm mắt lại, cố gắng thôi miên chính mình phải ngủ.
Tiếng kêu vang của côn trùng bên ngoài cứ một tiếng rồi lại tiếp một tiếng, gió đầu hạ thổi vào lá cây vang lên tiếng 'sàn sạt'. Tiếng gió càng lúc càng lớn, gió lớn đưa mây đen đến, che khuất ánh trăng.
Một tiếng sấm vang lên, trong đầu Ninh Diệu cũng vừa xẹt qua một ý nghĩ.
Kiêu ngạo hống hách, khinh thiện sợ ác, ỷ mạnh hiếp yếu... Đây không phải là tính cách của nguyên chủ trước khi y xuyên qua hay sao!
Ninh Diệu đột nhiên mở bừng mắt, bỗng thấy ánh trăng đã bị mây đen che kín, trong phòng chỉ còn một màu tối đen, duỗi tay ra cũng không nhìn thấy năm ngón.
Nhưng mà vì sao ngay cả 'bãi' dạ minh châu trong phòng cũng không còn sáng nữa?
Ninh Diệu vốn có chứng sợ bóng tối, y cảm thấy bản thân mình sẽ bị dọa khóc trong vòng một giây, y cố cố nén nước mắt vươn tay sờ hộp đựng dạ quang thạch* đặt ở đầu giường.
(*dạ quang thạch: đá phát sáng.)
Vừa mở hộp ra, ánh sáng của dạ quang thạch đã xua đi bóng tối u ám. Mà đồng thời cũng khiến Ninh Diệu nhìn rõ hoàn cảnh trước mắt, một vật gì đó mang hơi lạnh thấu xương đang kề trên cổ y.
Ninh Diệu chậm rãi ngước mắt lên, khi nãy trong phòng ngoài y ra không có ai khác, bây giờ nhiều thêm một nam nhân hắc y với thân hình cao lớn đang đứng ngay đầu giường.
Trong tay nam nhân còn cầm một thanh trường kiếm đen tuyền, đúng là vật đang gác lên cổ Ninh Diệu.
Nam nhân bị Ninh Diệu phát hiện, nhưng chẳng hề hoảng hốt chút nào, gương mặt anh tuấn mang theo vài phần tà khí cười lạnh: "Tỉnh?"
Ninh Diệu há miệng thở dốc, y phát hiện mình bây giờ không thể phát ra bất kì một âm thanh nào cả.
Y không cảm nhận được cảnh giới tu vi của nam nhân trước mặt mình, nhưng một cổ uy áp vô hình đè nặng làm y không thể nhúc nhích được, trên người y chỉ mặc một bộ quần áo mỏng như giấy, hoàn toàn không có tác dụng ngăn cản thương tổn.
Trên mặt nam nhân vẫn cứ treo nụ cười lạnh, lời hắn nói ra càng khiến cho người ta không rét mà run: "Nếu đã tỉnh, vậy thì cứ giữ tỉnh táo mà xuống địa ngục đi."
Làn da Ninh Diệu vốn mềm mại trắng nõn, cho dù là nam nhân chỉ đặt kiếm lên vai y mà không dùng chút sức lực nào, thì trên làn da tuyết trắng kia cũng đã xuất hiện vệt đỏ do kiếm hằn lên.
Cảm giác sợ hãi và đau đớn bao phủ lấy y, nghĩ đến chuyện thanh trường kiếm kia chút nữa sẽ gọn gàng cắt đầu mình xuống, hàng mi Ninh Diệu run lên, cuối cùng y nhịn không nhịn nỗi nữa mà òa lên khóc.
Rõ ràng là y chưa từng làm chuyện gì xấu, vì sao phải bị giết chết như vậy chứ?
Giọt nước mắt trong suốt rơi xuống, chảy dọc theo gương mặt vì sợ hãi mà tái nhợt, đọng lại ở cằm rồi nhỏ thành giọt.
Trước giờ mỹ nhân rơi lệ là khung cảnh tuyệt đẹp mà ai cũng phải mê đắm, chỉ tiếc rằng nam nhân hắc y không hiểu phong tình kia không có chút gì là biết 'thương hương tiếc ngọc', ánh mắt hắn lạnh lẽo nhìn người đang khóc thút thít, chỉ cần mạnh tay một chút, chắc chắn người kia sẽ một kiếm mất mạng.
Mà trước khi hắn thật sự xuống tay, nam nhân phát hiện ra có gì đó không đúng.
Khi những giọt nước mắt kia nhỏ xuống, đệm chăn không hề bị thấm ướt, ngược lại khi nó chạm vào vật khác thì lập tức ngưng tụ thành vật thể, trải qua biến hóa, cuối cùng trở thành những viên đá quý lộng lẫy, đặt giữa tình trạng ánh sáng ảm đạm như lúc này càng khiến nó chói mắt hơn.
Mà ngoại trừ hình thức bên ngoài lộng lẫy hoa lệ, những viên đá quý này còn tản ra linh khí kinh người, có thể so với linh thạch cao cấp.
...Những thứ này...nó không chỉ có thể được sử dụng như châu báu mà còn có thể là linh thạch được lưu truyền trong thế giới Tu chân.
Đôi mắt phượng hẹp dài của nam nhân hơi híp lại, hắn cúi người cầm lấy viên đá quý, sau một hồi quan sát, hắn bỗng đưa mắt nhìn sang gương mặt của Ninh Diệu.
Gương mặt đẫm nước mắt của Ninh Diệu đối diện với nam nhân, y không nhịn được mà càng khóc to hơn.
Bình thường y đã sợ tối sợ quỷ, nhưng nam nhân trước mặt này còn đáng sợ hơn ác quỷ gấp vạn lần.
Số lượng đá càng ngày càng tăng lên, bỗng nhiên Ninh Diệu cảm giác được thanh kiếm đang kề lên cổ mình rời đi, sau đó mũi kiếm đặt dưới cằm y, rồi nâng mặt y lên.
"Thú vị." Ninh Diệu nghe thấy nam nhân nói: "Nếu ngươi đã có loại năng lực này, vậy thì ta sẽ cho ngươi sống thêm một thời gian... Chờ ta giết xong những người khác, cuối cùng sẽ đến lượt ngươi."
Trường kiếm được thu vào vỏ, nam nhân đứng dậy, kéo xa khoảng cách cùng Ninh Diệu: "Ngoan ngoãn ở chỗ này chờ ta trở lại."
Lời còn chưa dứt, bóng dáng nam nhân đã nhanh chóng biến mất. Nếu như không phải trên cổ vẫn còn hằn lại vết đỏ, Ninh Diệu thật sự nghi ngờ những gì mình vừa trải qua chỉ là một giấc mơ mà thôi.
Người kia là ai? Có quan hệ như thế nào với nguyên chủ trong quá khứ?
Y... Y nhất định phải trốn đến một chỗ an toàn, không thể ở lại đây chờ người kia về được.
Ninh Diệu lau khô nước mắt, đang muốn đứng lên, trong đầu y bỗng vang lên một âm thanh máy móc.
[ Ting - Kiểm tra đo lường - Nhân vật chính xuất hiện, hệ thống kích hoạt! ]
Ninh Diệu: "?"
Vô số tin tức mạnh mẽ tràn vào đầu, khiến Ninh Diệu cảm thấy đầu mình tê rần, trong nháy mắt đã biết được tiền căn hậu quả*.
(*tiền căn hậu quả: nguyên nhân ngày trước dẫn đến kết quả ngày sau.)
Y thế mà lại xuyên vào một quyển tiểu thuyết ngược nam chính, còn vinh quang trở thành một trong số những pháo hôi từng ngược đãi người ta!
Trong quyển sách này, vai chính Úc Lễ có xuất thân thấp hèn, sau khi bước vào con đường tu tiên thì có được thiên phú cực tốt, trở thành thiên tài đệ nhất giới Tu chân.
Vô số người ghen ghét hắn, xa lánh hắn, nhưng Úc Lễ vẫn giữ vững được bản tâm, hành hiệp trượng nghĩa, giúp đỡ kẻ yếu, trảm yêu trừ ma.
Nhưng dù như vậy hắn cũng không được đối xử tử tế, chỉ biết trơ mắt nhìn những người đã từng được hắn giúp đỡ kia lần lượt từng người từng người phản bội mình.
Úc Lễ đã từng vì giúp huynh đệ mà không tiếc cả mạng sống, cuối cùng huynh đệ kia lại ám sát hắn trong bí cảnh.
Úc Lễ cũng từng xem người ta là tri kỉ, cuối cùng người ta lại đưa hắn vào tay của môn phái đang truy sát hắn.
Lô đỉnh được Úc Lễ cứu ra lại vu cáo hắn là ma tu, những phàm nhân đã từng được hắn đưa về tu tiên lại chĩa ngược mũi kiếm về phía hắn...
Úc Lễ trải qua nửa đời tràn ngập phản bội, nhưng tu vi càng ngày càng cao thâm, uy danh cũng càng ngày càng lớn, tính cách của hắn cũng càng lúc càng khác biệt so với ban đầu.
Đến cuối cùng, không một ai dám can đảm mà gọi tên của hắn, thế nhân thường nhắc đến hắn với tên gọi - Tổ Sư Vạn Ma.
Úc Lễ vốn là người lương thiện, sau khi trải qua vô số lần phản bội, sự lương thiện ấy gần như đã tan biến không còn sót lại thứ gì.
Ninh Diệu nghiêm túc xem những thứ này, những điều mà y nhìn thấy chỉ là nội dung đã giản lược, tuy vậy y vẫn cảm thấy rất đau lòng, nước mắt khó khăn lắm mới ngừng rơi giờ lại bắt đầu có xu hướng trào ra tiếp.
Nhìn thấy Ninh Diệu bắt sai trọng điểm, hệ thống chỉ đành lên tiếng nhắc nhở: [ Ký chủ, đề nghị ngài nghiêm túc xem vai trò của chính mình. ]
Ninh Diệu: [ À ừ. ]
Ở trong nguyên tác, Úc Lễ cùng 'Ninh Diệu'* chỉ tiếp xúc có một lần.
(* 'Ninh Diệu' trong dấu ngoặc ' ' là của nguyên tác nhé.)
Khi đó Úc Lễ bị rơi vào tay của sư môn đang đuổi giết hắn, vất vả lắm mới thoát được, cả người mang đầy thương tích ngã vào phía dưới tường thành, chỉ muốn nghỉ ngơi một lát để khôi phục linh lực.
Nhưng xui xẻo thay, hắn lại gặp phải 'Ninh Diệu'. Thiếu gia nhỏ xinh đẹp yêu kiều là thế, nhưng tính cách lại kiêu ngạo hống hách, khi nhìn thấy một người máu me nhầy nhụa xuất hiện trong phạm vi tầm mắt của mình, thì nhíu mày lại ngay, rồi sai thủ hạ ném Úc Lễ vào rừng rậm đầy rẫy yêu thú.
"Thật là ghê tởm." Úc Lễ nghe thấy 'Ninh Diệu' nói: "Còn không sạch bằng một con chó hoang, vì sao lại có thể xuất hiện trên thế giới này? Cho ta lót chân ta còn ngại bẩn."
Sau đó, Úc Lễ thoát khỏi kiếp nạn quay về, rồi hắn nhẹ nhàng kết thúc tính mạng của 'Ninh Diệu'.
Đây chính là tất cả quan hệ của bọn họ.
Ninh Diệu: "..."
Y lúc này đã biết câu chuyện đang đến giai đoạn nào, cũng biết được nam nhân vừa mới xuất hiện lúc nãy là ai.
Nhưng lúc này y vừa mới xuyên tới đây không bao lâu, chẳng lẽ đã phải chết rồi sao!
Ninh Diệu vội vàng đứng lên, lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy được các thị vệ đang đứng gác ở trước sân.
Úc Lễ không có thuận tay giết những người khác, hắn ghim ai thì chỉ giết người đó mà thôi, điều này làm cho Ninh Diệu thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Ninh Diệu đương nhiên không có khả năng sẽ ngoan ngoãn ở chỗ này chờ Úc Lễ đến giết y, y thừa dịp lúc thị vệ đổi ca gác, nhanh chóng chuồn đi.
Thị vệ trong nhà chắc chắn không phải đối thủ của Úc Lễ, y cũng không muốn kéo những người khác cùng nhau chết chùm. Y muốn chạy thật xa, chạy đến nơi mà Úc Lễ không tìm được.
Gió lớn vẫn tiếp tục gào thét, những giọt mưa mát lạnh dừng lại trên gò má Ninh Diệu, y lặng lẽ chạy ra giữa đường phố không một bóng người, lấy ra một chiếc xe ngựa gỗ điều khiển bằng linh lực từ túi trữ vật.
Loại xe ngựa này có thể tự động điều khiển, linh lực được cung cấp càng nhiều, thì tốc độ càng nhanh.
Ninh Diệu dụi dụi mắt, dụi đến khi rơi xuống một viên đá quý. Y đặt nó vào khoang xe, xe ngựa vèo một cái xông ra ngoài.
Xe ngựa chạy ra đến cửa thành, theo con đường nhỏ đi vòng lên núi, hướng về một tòa thành khác. Ninh Diệu ngồi trong xe, cuối cùng cũng có cơ hội trò chuyện cùng hệ thống.
[Hệ thống, vì sao ta lại xuyên qua đây thế?] Ninh Diệu cẩn thận cuộn mình trong chăn bông, chỉ để lộ gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
Hệ thống im lặng một lát, sau đó mở miệng, hỏi một đằng trả lời một nẻo: [Tuy rằng trước đây ngài là nhân vật chính của < Cả thế giới đều yêu tôi >, có được thể chất vạn người mê, nhưng nhân vật chính của thế giới này là Úc Lễ, hắn sẽ không bị thể chất này của ngài ảnh hưởng, ngài phải tự cẩn thận, tôi cũng không có cách nào giúp ngài cả.]
Ninh Diệu: "?"
Ninh Diệu rơi vào HOANG MANG viết hoa.
Y sao lại... Y cũng là nhân vật chính trong sách sao? Nhưng mà quan trọng là vì sao tên sách nghe buồn nôn quá vậy!
Cái thể chất này vô dụng với Úc Lễ, vậy chờ đến khi Úc Lễ tìm được y, sau đó 'ép khô' y, thấy y không còn giá trị lợi dụng nữa thì sẽ một kiếm kết liễu y mất thôi.
Xe ngựa vẫn chạy băng băng trên đường núi gập ghềnh, những hạt mưa to đập vào thùng xe, tựa như đang mở đầu cho một khúc hát ru.
Ninh Diệu cảm thấy lúc này mình không nên ngủ, nhưng thời gian thấm thoát trôi qua, cơn buồn ngủ vẫn khiến y chậm rãi khép mắt lại, chìm vào giấc ngủ sâu.
Đến khi Ninh Diệu tỉnh lại, mưa bên ngoài vẫn lớn như trước, nhưng trong xe lại không có động tĩnh gì, xung quanh vô cùng yên tĩnh, chỉ có thể nghe thấy tiếng mưa rơi ào ào.
[Hệ thống, sao xe lại dừng rồi?] Ninh Diệu nũng nịu trong vô thức.
Hệ thống yên lặng giả chết, Ninh Diệu cảm thấy tình hình không ổn, bèn quấn chặt chăn bông trên người, muốn mở cửa xe xem tình huống bên ngoài thế nào.
Nhưng trước khi Ninh Diệu chạm được vào cửa xe, cửa xe bỗng nhiên 'kẽo kẹt~' một tiếng, bị mở ra từ bên ngoài.
Nam nhân sau này sẽ được xưng là Tổ Sư Vạn Ma đang đứng ở ngoài cửa xe nhìn y, khóe miệng cong lên một nụ cười, nhưng nụ cười này không mang theo chút ấm áp nào cả.
--------------------Hết chương 1-------------------