Edit, Beta: Bull

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

------------------------------------

Chương 18:

Trong hoàn cảnh vừa tùy tiện vừa sơ sài như thế, Ninh Diệu cũng không thể ngủ được. Y lăn tới lăn lui, cho dù dùng bất cứ tư thế gì cũng thấy mặt đất quá cứng, cấn đến mức khiến y khó chịu cả người. Cuối cùng y chỉ đành phải tủi thân ngồi dậy, ngồi ở bên cạnh đống lửa, mơ mơ màng màng nhắm mắt.

Đến khi mặt trời đã lên cao, lúc Ninh Diệu tỉnh dậy, lại phát hiện mình đang nằm trên mặt đất, còn đang ngủ ngon lành.

Cái đệm đêm qua y đắp cho Úc Lễ bây giờ lại đang nằm dưới thân y, khiến cho mặt đất không còn cứng một chút nào, mà còn rất mềm mại, thoải mái vô cùng.

Đống lửa tối qua đã tắt, Úc Lễ vẫn còn đang ngồi bên cạnh, đôi mắt rũ xuống, chẳng biết là đang suy nghĩ chuyện gì.

"Buổi sáng tốt lành." Ninh Diệu chào hỏi Úc Lễ, y hơi ngượng ngùng đứng dậy, ôm cái đệm lên: "Sao ngươi lại lấy cái này đắp cho ta, tối hôm qua ngươi nghỉ ngơi thế nào?"

Úc Lễ liếc y một cái, trong đáy mắt dường như đang ẩn chứa chút kích động, còn có một chút khác biệt so với ánh mắt của hắn lúc bình thường.

Ninh Diệu ngạc nhiên, nhưng chưa kịp nhìn thêm vài lần thì Úc Lễ đã quay đầu đi, nhàn nhạt nói: "Giữa trưa rồi, đói tỉnh?"

Ninh Diệu kinh ngạc: "Giữa trưa cái gì, ngươi nói bậy, mỗi ngày ta đều thức dậy lúc tám giờ....!"

Ninh Diệu vừa nói vừa ngẩng đầu tìm mặt trời, sau đó nhanh chóng ngậm miệng lại.

Phần lớn ánh mặt trời đều bị tầng tầng lớp lớp lá cây che khuất, nhưng từ khe lá vẫn có thể dễ dàng nhìn thấy ánh mặt trời rực rỡ trên đỉnh đầu.

Ninh Diệu: "..."

Là thật kìa, ngại quá đi.

Y vừa buồn ngủ là đã ngủ thẳng đến giữa trưa, vậy mà Úc Lễ cũng không thèm kêu y, chẳng lẽ tên đại ma đầu này không biết buổi sáng chứa kế hoạch của cả ngày sao?

Nghĩ đến Úc Lễ vẫn còn đang bị trọng thương, Ninh Diệu quyết định không so đo với hắn nữa. Giờ đi tìm một chút gì đó để làm đồ ăn trưa, sau đó thì tiếp tục lên đường.

Bây giờ Ninh Diệu không muốn tiếp tục bắt cá nữa, y quyết định đổi khẩu vị, nên nhìn thử xem có bắt được chim bay cá nhảy gì không.

Lần này Úc Lễ không để Ninh Diệu tự đi săn một mình, mà đứng dậy đi theo Ninh Diệu. Ninh Diệu khuyên can mãi mà không có tác dụng, đành phải để Úc Lễ đi cùng.

Ninh Diệu hoàn toàn không có chút kinh nghiệm săn bắt nào, mà toàn dựa vào vận may, nhưng thật may mắn, vận may của y luôn rất tốt.

Một con diều hâu mang đôi cánh khổng lồ lượn trên bầu trời, lúc đi qua nơi này thì thu cánh lại, đậu trên một nhánh cây cách đó không xa rồi nhìn qua phía bên này.

"Đừng nhìn, nhìn nữa là ta bắt ngươi lại ăn luôn đó." Ninh Diệu nghiêm túc tuyên bố.

Có vẻ như con diều hâu nghe không hiểu, vẫn cứ nghiêng đầu nhìn qua.

"Được thôi, là ngươi." Ninh Diệu thở dài, nói với Úc Lễ. "Ta tìm cách bắt nó, ngươi ở đây chờ ta nha."

Úc Lễ không nói lời nào, hắn nhìn về phía con diều hâu kia một cái, thế là mâm cơm trưa tự dâng đến miệng kia lập tức rớt từ trên cây xuống, tắt thở.

Thật ra Úc Lễ cũng không trông mong thiếu gia nhỏ có thể xử lý được mấy chuyện như này, vậy nên hắn chỉ đành xách cơm trưa của Ninh Diệu lên.

"Chuyện này, thật sự ngại quá." Ninh Diệu chạy quanh người Úc Lễ vài vòng, nhưng vẫn không chịu tự xách cơm trưa của mình lên, y vừa vui sướng vừa hoang mang chạy theo Úc Lễ đi tìm nơi nhóm lửa.

Sao tự nhiên mấy ngày nay Úc Lễ tốt với y quá vậy? Nhưng chẳng được bao lâu, y đã bắt đầu nghi ngờ đây là bữa cơm trước khi hành quyết!

Trong lúc đi, Úc Lễ vẫn luôn trầm mặc đột nhiên cất tiếng.

"Đây là Phong Ưng, rất giỏi bay đường dài. Cuộc đời nó sẽ bay qua vô số địa vực, thậm chí còn có thể bay qua toàn bộ Tu Chân giới."

Ninh Diệu vốn không biết đó là cái gì, sau khi nghe xong phổ cập khoa học, thì rất kinh ngạc: "Lợi hại quá, những nơi mà nó đi qua còn nhiều hơn cả ta nữa."

Y không phải dân bản xứ, mà đơn giản chỉ là một con người vừa với xuyên qua đây được một thời gian mà thôi, Ninh Diệu bỗng cảm thán: "Thật ra thì ta chưa từng đi qua nơi nào cả."

Bước chân của Úc Lễ thoáng chốc khựng lại, nhưng hắn nhanh chóng trở lại như thường, vậy nên rất khó phát hiện ra sai lầm nhỏ này.

...Ẩn ý trong hai câu nói này của Ninh Diệu đã rất rõ ràng, sau khi y bị giam cầm thì mất đi tự do nên không thể đi đến nơi nào cả, chỉ có thể ở bên cạnh hắn.

Khóe môi của Úc Lễ hơi mím lại, khó mà phát hiện được.

Đây là chuyện mà Úc Lễ vẫn luôn hiểu rõ, nhưng khi Ninh Diệu nói thẳng ra như vậy, lại khiến cho hắn thấy không vui.

Úc Lễ tiếp tục im lặng, mà Ninh Diệu làm một kẻ chỉ biết duỗi tay chờ ăn cũng không có mặt mũi để nói thêm thứ gì. Hai người tiếp tục đi về phía trước, nhưng đi chưa được mấy bước, hắn bỗng nghe thấy tiếng động tuyền đến từ nơi cách đó không xa.

Ninh Diệu vừa quay đầu đã thấy một con thỏ chân dài trắng như tuyết đang bị một con sói đuổi theo.

Chỉ cần liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra nỗi sợ hãi trong đôi mắt màu đỏ của con thỏ chân dài, nó liều mạng chạy về phía trước, mà con sói đang đuổi theo ở phía sau đã cách nó ngày càng gần.

Cuối cùng, trước khi bị cắn trúng, con thỏ chân dài đã chạy được vào hang, vừa chui vào một cái đã biến mất không thấy tăm hơi.

Con sói gầm gừ hai tiếng, không cam lòng mà dùng hai móng vuốt cào cào cửa hang, cuối cùng cũng chỉ đành bất lực bỏ cuộc.

Con sói ủ rũ cụp đuôi bỏ đi, Ninh Diệu nhìn con thỏ chui vào cửa động, nhẹ nhàng thở ra.

Úc Lễ lạnh lùng hỏi: "Thế nào, đồng cảm với con thỏ kia à?"

Ninh Diệu lắc đầu: "Không có, chuỗi đồ ăn luôn là cá lớn nuốt cá bé, không thể đồng cảm với mọi thứ được, ta chỉ cảm thấy con thỏ kia thật may mắn."

"Thật ra thì không phải mọi con mồi đều có cơ hội thoát khỏi miệng hổ, có rất nhiều con đã chết rồi."

Người nói vô tâm, nhưng người nghe lại hữu ý.

Ninh Diệu vô tình ngậm ngùi vài câu, nhưng đến khi rơi vào tai Úc Lễ, nghĩa của chúng đã hoàn toàn thay đổi.

Đã rất rõ ràng rồi.

Ninh Diệu muốn thoát khỏi bàn tay hắn, nhưng lại cảm thấy bản thân mình không có được may mắn đó.

Suy cho cùng thì dù thiếu gia nhỏ theo hắn đến nơi nào cũng phải chịu khổ. Nếu không phải do hắn, thì có lẽ đời này của thiếu gia nhỏ sẽ không phải ngồi ngủ dưới đất ở nơi núi sâu rừng già như này, làm sao y có thể muốn ở lại bên cạnh hắn đây.

Cảm giác bực bội đã lâu chưa từng thấy bỗng nhiên nảy lên trong lòng hắn. Đến tận khi tìm được nơi thích hợp, Úc Lễ vẫn không thèm hé răng mà đi xử lý đồ ăn trong tay, hắn đốt lửa lên, sau đó đặt đồ ăn lên lửa nướng.

Những bước tiếp theo thì để cho Ninh Diệu tự mình làm lấy, còn Úc Lễ thì đến một nơi khác xa hơn ngồi xuống, rồi nhắm mắt lại, xem như mắt không thấy thì tâm không phiền.

Một lát sau, có lẽ là thịt nướng ngon, nên Ninh Diệu bèn chậm chạp chạy lon ton về phía hắn.

Mùi vị thơm ngọt của thịt xông vào xoang mũi, Úc Lễ mở mắt ra, bỗng thấy một miếng thịt đang được đưa đến trước mặt mình.

"Nhẫn trữ vật của ta có một ít mật ong, ta bèn bôi nó lên, ngươi nếm thử chút đi, làm vậy ăn ngon lắm! Ta cảm thấy ngươi chắc hẳn là chưa từng được nếm thử đâu!" Ninh Diệu đắc ý khoe miếng thịt nướng mật của mình cho người cổ đại là Úc Lễ, y cảm thấy có khi Úc Lễ sẽ bị tay nghề nấu nướng mình đem từ hiện đại đến mê hoặc mất thôi.

Úc Lễ nhìn miếng thịt này một lúc lâu, cuối cùng mới đưa tay nhận lấy.

Theo khoảng cách ngày càng gần, mùi thịt thơm ngọt càng xông vào mũi.

Úc Lễ ăn xong miếng thịt mà chẳng biết mùi vị gì, hắn lại nhìn thoáng qua Ninh Diệu đang ở cách đó không xa.

Ninh Diệu há miệng ăn từng miếng nhỏ, trông có vẻ rất văn nhã, không hè có chút gì là thô lỗ, cũng không hề hài hòa với cảnh núi sâu rừng già nơi đây.

Một người như vậy, đáng lẽ ra phải ngồi trong cung điện xa hoa, ăn những thứ thức ăn tinh xảo mà hạ nhân bưng lên cho y.

Chẳng biết lòng trắc ẩn xuất hiện từ khi nào, mà lại không ngừng kêu gào buộc hắn phải cho người này nhận được đãi ngộ xứng đáng, bàn tay đang chống trên tảng đá của Úc Lễ nâng lên, cục đá cứng rắn vốn còn đang bị bàn tay của hắn bao trùm đã lập tức hóa thành bột phấn.

...Thôi vậy, bây giờ hắn sẽ cho Ninh Diệu một cơ hội.

Cơ hội để thoát khỏi hắn.

———–

Ninh Diệu còn chưa kịp ăn xong thì đã thấy Úc Lễ đứng lên.

Ninh Diệu khó hiểu nhìn Úc Lễ lấy y làm trung tâm rồi đi qua đi lại, vẽ ra một vòng tròn.

Vòng tròn sau khi được vẽ xong thì tản ra ánh sáng vàng mờ ảo, cả hai người bọn họ đều đứng bên trong vòng.

Ninh Diệu: "?"

Úc Lễ hơi suy tư một chút, chuẩn bị bịa đại một lời nói dối, cuối cùng quyết định chọn một phương án.

Bởi vì sợ Ninh Diệu không hiểu, nên những tin tức nào nói được thì Úc lễ đều nói trắng ra: "Ngươi biết đấy, trận đánh trước kia làm ta bị nội thương. Ta vừa mới nhận ra, ảnh hưởng của nội thương này gây ra cho ta không hề nhỏ, những người từng bị ta hạ Truy Tung chú, có lẽ sau này sẽ không tìm được nữa."

Đôi mắt Ninh Diệu chậm rãi trừng lớn.

"Thật, thật vậy sao?" Ninh Diệu không thể tin được bèn hỏi lại lần nữa.

"Lừa ngươi làm gì." Úc Lễ lạnh lùng nói. "Nội thương khiến cho linh lực trong cơ thể ta hỗn loạn, nên không thể tùy tiện sử dụng. Ta buộc phải ngủ say ở đây ba ngày ba đêm để điều chỉnh nội tức. Trong ba ngày này, ngươi cứ ở trong kết giới này đi."

Úc Lễ dựa vào một thân cây rồi ngồi xuống, nhắm mắt lại: "Ngươi không thể ra khỏi cái vòng này, cũng không ai có thể từ bên ngoài bước vào đây, đừng hòng dùng đến mánh khóe gì, ba ngày sau ta sẽ tự tỉnh lại."

Úc Lễ nói xong thì vờ như bản thân mình đã lâm vào hôn mê.

Cái vòng hắn vẽ ra cũng không phải là hoàn toàn phong bế, mà có một cửa ra bị ẩn giấu, nhưng chỉ cần muốn thì sẽ tìm được ngay.

Lúc này hắn chỉ cho Ninh Diệu cơ hội chạy trốn, còn những chuyện khác hắn sẽ không nhúng tay vào.

Cho dù thiếu gia nhỏ này là vì nhát gan nên không dám chạy trốn, hay là vì quá ngu ngốc nên không tìm được lỗ hổng của vòng tròn thì đều không liên quan đến hắn.

Qua ba ngày này...

Hắn sẽ không cho Ninh Diệu thêm bất kỳ quyền tự do lựa chọn nào nữa.

*

Ninh Diệu bị diễn biến này dọa cho ngây người!

Nhìn thấy Úc Lễ đã nhắm mắt lại không nhúc nhích, Ninh Diệu gọi tên Úc Lễ vài lần, vẫn không được đáp lại, vì thế y chỉ đành đánh bạo một phen, đến đẩy bả vai Úc Lễ.

Úc Lễ ngã thẳng về một hướng khác, Ninh Diệu vội vàng đỡ đặt người vừa mới bị y đẩy về chỗ cũ trước khi hắn ngã xuống đất. Y đặt Úc Lễ dựa lên cây, còn chỉnh cho hắn một tư thế khá thoải mái.

Trông có vẻ như đã ngủ thật rồi!

Ninh Diệu nhẹ nhàng thở ra, sau khi chắc chắn rằng hơi thở của Úc Lễ hoàn toàn bình thường, y mới đứng lên, định đi dạo lòng vòng cho tiêu thức ăn.

May là con ưng kia cũng đủ lớn, y cứ ăn từng chút từng chút, thì ăn hết ba ngày cũng không có vấn đề gì. Nếu không thì chờ đến khi Úc Lễ tỉnh lại, y đã chết đói vì không tìm được đồ ăn từ lâu rồi.

Cái vòng Úc Lễ vẽ ra không lớn cũng không nhỏ, Ninh Diệu tùy tiện đi đến rìa ngoài của cái vòng, định quan sát thử tác dụng của cái vòng này, nhưng vừa liếc mắt một cái đã phát hiện ra rìa ngoài của vòng tròn dưới chân mình không được hoàn chỉnh.

Đây là...? Cái vòng tròn này sao lại bị phá mất rồi?

Ninh Diệu thử vươn một bàn tay ra ngoài khe hở, bỗng nhận ra mình không gặp chút trở ngại nào.

Ninh Diệu kinh ngạc, nhanh chóng đứng lên. Cơ thể y phản ứng nhanh hơn đầu óc nhiều, một chân y đã bước ra ngoài.

Sau khi Ninh Diệu bước được vài bước, mới tỉnh ra.

Kết hợp với mấy lời mà Úc Lễ nói lúc nãy, một ý tưởng lớn mật dần dần hiện ra trong lòng Ninh Diệu.

Ba ngày ba đêm cũng đủ cho y chạy đến một nơi rất xa, hơn nữa bây giờ Úc Lễ cũng không có cách nào lần ra được hành tung của y.

Vậy chẳng phải là y...tự do rồi?

----—–Hết chương 18——---

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play