Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Phép Ta Khóc

Chương 17:


11 tháng

trướctiếp

Edit, Beta: Bull.

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

--------------------------------------------

Chương 17:

Theo câu hỏi đó, Úc Lễ nhìn thấy người trước mặt mở to đôi mắt vô tội, lông mi nhỏ dài hơi run rẩy, tựa như y đang không hiểu mình vừa nghe thấy gì.

Một lát sau, người này cuối cùng cũng tỉnh ra, vội vàng tránh khỏi trói buộc, giận dỗi nói: "Ta không có ngốc! Ta còn tìm được chỗ cho ngươi ra ngoài nữa, chính là nơi này nè!"

Ninh Diệu chỉ vào con đường chỉ rộng có một lóng tay giữa hai cái cây, sốt ruột nói: "Đừng nói nhiều nữa, đi mau đi, trước khi sư phụ ngươi tìm đến đây, chúng ta phải rời khỏi nơi này."

Không ngốc?

Không ngốc mà lại đợi hắn ở chỗ này, không ngốc mà lại ngồi xổm ở đây khóc, còn khóc cho hắn cả một rương linh thạch mới?

Úc Lễ trầm mặc một lát rồi cất kỹ cái rương gỗ trong ngực đi, hỏi: "Sao ngươi biết sư phụ ta sẽ đuổi tới đây?"

Ninh Diệu đã nghĩ sẵn lý do rồi, thế là nói ngay: "Chuyện này ai mà không biết, bên kia đùng một tiếng, chắc chắn là các ngươi đã đánh nhau rồi. Theo như những gì ngươi nói thì ta cho rằng ông ta cũng chẳng phải người tốt lành gì! Tuy rằng không biết ngươi dùng cách nào để chạy ra đây, nhưng chờ đến khi sư phụ ngươi kịp phản ứng, vậy thì nguy to rồi."

Tuy Úc Lễ biết rõ tên sư phụ kia của mình đã hồn phi phách tán, không thể tỉnh lại nữa, nhưng nhìn thấy vẻ mặt nôn nóng của Ninh Diệu, chẳng hiểu vì sao chân tướng đã đến bên miệng lại bị hắn nuốt ngược xuống.

"Sao ngươi không động đậy gì hết vậy? Có phải ngươi đã bị trọng thương rồi không, đã...đã đến mức ngay cả một bước cũng không thể đi sao?" Ninh Diệu cảm thấy suy nghĩ mình đã đến gần với sự thật rồi, nên không khỏi nghẹn ngào.

Tuy bây giờ trông Úc Lễ có vẻ chẳng sao cả, nhưng thứ Úc Lễ đang mặc là áo đen, chắc chắn là máu tươi đã bị áo đen này che mất cả rồi, nên mới không nhìn ra được.

Nếu sờ lên cái áo đen này, chắc là nó đã bị máu thấm ướt đẫm cả rồi...đúng không?

Ninh Diệu cẩn thận dùng tay chạm vào áo đen của Úc Lễ, nhưng chiếc áo này khô khô mát mát, không có chút ẩm ướt nào cả.

Ninh Diệu: "?"

Úc Lễ cũng không thèm động đậy, cứ đứng yên để mặc cho Ninh Diệu sờ soạng.

"Ta biết rồi, ngươi bị nội thương!" Ninh Diệu tự động hoàn thành hết toàn bộ câu chuyện trong đầu mình, nếu dựa vào những kiến thức cơ bản mà y có thì nội thương nghiêm trọng hơn ngoại thương nhiều, nên y lập tức đỡ lấy Úc Lễ như đỡ ông già tám mươi tuổi: "Đừng nói nữa, đi thôi!"

Ninh Diệu lấy xe ngựa từ trong nhẫn trữ vật ra, đỡ Úc Lễ lên xe, sau khi để một viên linh thạch vào khoang động lực, thì vội điều khiển xe ngựa hướng vào cái khe hở duy nhất kia đi ra ngoài.

Ninh Diệu cho rằng quá trình này sẽ rất xóc nảy, nhưng thực tế là y có thể chạy ra khỏi kết giới vô cùng vững vàng suôn sẻ, vội vàng chạy về hướng khác để cách thật xa sơn môn này.

Ninh Diệu có một thoáng hoang mang, lúc nãy nhóm thực vật ở chỗ này có nói cho y biết nhược điểm của kết giới, chúng bảo rằng muốn đi ra ngoài thì phải gặp một chút trở ngại, nhưng bây giờ lại có vẻ quá mức dễ dàng.

Nhưng cuộc sống hằng ngày của Ninh Diệu vô cùng may mắn, y cũng không muốn suy nghĩ sâu xa, chỉ nghĩ rằng vận may hôm nay tốt, còn việc quan trọng nhất bây giờ chính là phải rời khỏi nơi này càng nhanh càng tốt.

Xe ngựa liều mạng chạy đi, Ninh Diệu ngồi trong xe liên tục thúc giục Úc Lễ: "Ngươi mau lấy linh thạch ta đưa cho ngươi ra hấp thụ một chút đi, tuy rằng ta không biết có hữu dụng hay không, nhưng cũng tốt hơn là ngươi cứ ngồi ở chỗ này mà không làm gì cả, đúng không?"

Hôm nay Úc Lễ im lặng đến lạ, dưới sự thúc giục không ngừng của Ninh Diệu, hắn mới chịu lấy ra hai viên linh thạch nhỏ nhất, nắm trong lòng bàn tay.

Linh khí nồng đậm đang kích động bên trong linh thạch, chỉ cần hấp thu một chút là đã có một lượng lớn linh lực mạnh mẽ tiến vào cơ thể.

Chờ đến khi linh khí trong linh thạch bị hút đến khô cạn, thì nó cũng sẽ biến thành một viên đá bình thường.

Theo như lời Ninh Diệu nói, mỗi khi khóc ra một viên linh thạch thì y cũng không được dễ chịu cho lắm.

Úc Lễ chẳng biết mình đang có tâm trạng thế nào, nhưng cuối cùng hắn cũng không hấp thu linh lực trong hai viên linh thạch ấy, mà lại thả viên linh thạch trong tay trở về, rồi lấy ra hai viên linh thạch bình thường khác nắm trong tay.

Cả quá trình này được giấu giếm rất kỹ, nên Ninh Diệu hoàn toàn không phát hiện ra, sau khi nhìn thấy Úc Lễ bắt đầu hấp thu linh lực, y mới thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Còn hấp thu được thì còn cứu được, nếu như ngay cả loại linh lực này cũng hấp thu không được, thì chỉ còn nước cho ăn một bữa ngon rồi tiễn lên đường thôi.

Xe ngựa lái ra khỏi ngọn núi kia, phía trước là rừng cây rậm rạp, nên không có con đường nào đủ rộng để xe ngựa đi qua, chỉ có thể xuống xe đi bộ.

Ninh Diệu lo lắng nhìn thoáng qua Úc Lễ. Y sợ sau khi hắn đi được hai bước thì sẽ đột ngột ngã lăn ra: "Nếu không thì để ta cõng ngươi?"

Bước chân Úc Lễ khựng lại.

"Ta không sao." Úc Lễ nói. "Đi thôi."

Nghĩ đến lòng tự trọng của Úc Lễ, nếu Úc Lễ đã bảo không có việc gì, thì Ninh Diệu chỉ có thể giả vờ như không có gì cả. Bọn họ đi bộ suốt cả đoạn đường, tới khi sắc trời cũng dần tối lại.

Khi mặt trời còn chưa hoàn toàn xuống núi, còn có thể nhìn thấy được đường đi phía trước, Ninh Diệu cũng tìm được một nơi có thể làm chỗ nghỉ ngơi tạm thời cho đêm nay.

"Ngươi ngồi ở chỗ này nha, ta đi kiếm đồ ăn."Ninh Diệu nói. "Bên trong nhẫn trữ vật của ta đã không còn gì ăn nữa rồi."

Úc Lễ đã không cần ăn cơm nữa, nên nhẫn trữ vật của hắn không trữ thức ăn, nhưng hắn nghĩ có lẽ thiếu gia nhỏ này cũng đã đói bụng rồi, bèn gật đầu.

Một mình Ninh Diệu rời khỏi đó, Úc Lễ dựa vào một tảng đá lớn, hắn nhắm mắt lại, sau đó tỏa linh lực ra, chỉ trong chốc lát, toàn bộ khu rừng rậm này đã nằm trong tầm mắt hắn.

Hắn thấy Ninh Diệu bước đi một mình, thỉnh thoảng còn nói chuyện với cây cối xung quanh, hỏi xem nơi nào có thể có đồ ăn, mà đám cây cối thì dùng cành cây để chỉ rõ phương hướng cho y.

Vì đã được chỉ dẫn, nên Ninh Diệu nhanh chóng tìm được một tán cây ăn quả. Y sờ sờ cái thân cây thật lớn của nó, rồi nói rằng muốn hái một ít quả ngon, thế là mấy quả ở cành lập tức rơi xuống, rơi thẳng vào lòng bàn tay đang mở ra của y.

Ninh Diệu cất mấy quả đó đi, ôm cái cây một chút xem như là tạm biệt nó, rồi lại theo chỉ dẫn mà đi đến bên một dòng suối nhỏ.

Trông có vẻ như y đang muốn bắt cá. Úc Lễ thầm nghĩ: đến khi nào thì thiếu gia nhỏ tay chân vụng về này mới có thể bắt được cá chứ. Nhưng hắn lại thấy Ninh Diệu đưa tay xuống dòng suối nhỏ, chẳng mất bao lâu, cá lớn cá bé trong dòng suối đã bơi đến, vây quanh tầm tay y, còn hôn lên mười ngón tay của y.

Lúc này việc bắt cá đã dễ như trở bàn tay, nhưng Ninh Diệu lại không động đậy gì, Úc Lễ bỗng nghe thấy y nhỏ giọng lẩm bẩm một mình: "Các ngươi làm như vậy, ta cũng ngại bắt các ngươi lên ăn."

Úc Lễ: "..."

Úc Lễ chưa từng trải qua kiểu buồn rầu này bao giờ, một kẻ ác hàng thật giá thật như hắn thật sự chịu không nổi cái hình ảnh tình thương mến thương như vậy, ngón tay hắn hơi nhấc lên, thế là mấy con cá trong khe bị bắn ra ngoài ngay, chết rồi rơi xuống bên bờ.

Bụng Ninh Diệu đã đói đến mức kêu thầm thì từ lâu rồi, bỗng thấy có mấy con cá chủ động tự sát, nên y không thèm khách khí nữa mà cầm hết mấy con cá đó về.

Sau khi tìm được nguyên liệu nấu ăn thích hợp, Ninh Diệu mới trở về. Khi quay lại bên cạnh Úc Lễ, y bèn lấy trái cây ra, chia một nửa cho hắn.

Úc Lễ không nhận:"...Ta nhớ là ta đã nói với ngươi, ta không cần ăn."

Hai mắt Ninh Diệu mở to: "Nhưng bây giờ ngươi đang bị thương mà, không ăn một chút thì sao mà được chứ? Bà nội ta nói, người đang bệnh hoặc bị thương mà không ăn nhiều hơn là không được đâu đó."

Mấy chữ không có bị thương đã vọt lên tới miệng, nhưng khi nhìn thấy đôi mắt thuần khiết không có chút tạp chất nào của Ninh Diệu, Úc Lễ bỗng trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng vẫn phải nhận mấy quả đó.

"Ngươi ăn trước đi, ta đi nướng cá." Ninh Diệu tràn đầy tự tin mà tự sắp xếp công việc cho mình.

Úc Lễ không hé răng, nhưng chẳng được bao lâu, hắn đã phát hiện ra một vấn đề.

Những chuyện thế này, hình như là thiếu gia nhỏ...không biết gì cả.

Ngay từ bước đầu tiên đã thua rồi, chỉ biết ngồi xổm đối diện với con cá chết không nhắm mắt kia thôi.

"...Nhóm lửa." Úc Lễ nói.

"Ồ, được!" Ninh Diệu phản ứng lại ngay, rồi tự tin chỉ huy gió đến thổi qua một đống củi, y sờ vào nhẫn trữ vật của mình, sau đó nhìn về phía Úc Lễ để cầu cứu: "Ngươi có vật gì để đánh lửa không?"

Úc Lễ chỉ lặng lẽ liếc mắt nhìn đống củi kia, thế là một ngọn lửa lập tức bùng lên trong đống củi.

"Oa, lợi hại quá!" Ninh Diệu khen hắn, mắt y sáng lấp lánh, sau đó dùng một cây gậy gỗ đi xiên cá. Sau khi làm xong, thì vứt thẳng vào đống lửa để nướng.

Úc Lễ: "..."

Rõ ràng là thiếu gia nhỏ này đã được nuông chiều từ bé, mười ngón không dính nước xuân, tất cả mọi thứ đều đã được người khác chuẩn bị sẵn cả rồi, vậy nên kiến thức cơ bản về sinh hoạt hằng ngày của y có khiếm khuyết rất lớn.

Úc Lễ không cần ăn, cũng sẽ không đói bụng. Nếu như không nướng được cá, thì chỉ có một mình thiếu gia nhỏ này đói bụng mà thôi, hắn hoàn toàn có thể khoanh tay đứng nhìn.

Nếu là trước đây, Úc Lễ sẽ vừa xem vừa mỉa mai, cái loại thiếu gia không có kiến thức về sinh hoạt hằng ngày như này, nên chết đi thì hơn.

Nhưng bây giờ, khi nhìn thấy Ninh Diệu vui vẻ hào hứng ngồi đó đợi cá nướng, trên mặt đầy vẻ mong chờ đồ ăn ngon. Bỗng nhiên Úc Lễ phát hiện ra mình có chút không đành lòng.

Úc Lễ lạnh lùng lên tiếng: "Ngươi, qua bên kia ngồi đi."

Ninh Diệu không hiểu gì, nên quay đầu lại hỏi: "Hả? Tại sao?"

Sao Úc Lễ có thể nói ra được nguyên nhân thật sự, hắn chỉ đành tìm đại một cái cớ để lừa người ta đi chỗ khác. Đến khi Ninh Diệu làm xong việc rồi quay về, lại nhìn thấy Úc Lễ vẫn dựa đầu vào tảng đá kia, nhưng cá thì đã nướng xong, còn được đặt sang một bên, đang tỏa ra hương thơm ngào ngạt.

Đôi mắt Ninh Diệu sáng lên, chỉ cần nghĩ một tí là biết đây là công của ai ngay. Y vui vẻ cầm cá đến, muốn chia cho Úc Lễ một nửa, kết quả là lại phát hiện ra Úc Lễ đã nhắm tịt mắt, nằm im không nhúc nhích, giống như đã ngủ mất.

Thế nên Ninh Diệu chỉ đành rón rén rời khỏi đó, tự ngồi bên cạnh đống lửa, bắt đầu cắn từng miếng nhỏ.

Hì hì, đại ma đầu nướng cá cho y, chỉ vậy thôi là y có thể đi khoe suốt một trăm năm!

Thật ra thì đôi khi Úc Lễ vẫn đối xử rất tốt với y, nhưng nếu như bọn họ có thể trở thành bạn bè thật thì tốt biết mấy.

Haizz, khó ghê luôn.

*

Sau khi Ninh Diệu rời khỏi, đôi mắt vốn đang nhắm chặt của Úc Lễ đã hé ra một nửa.

Khắp rừng rậm vẫn nằm trong tầm mắt của hắn, vậy nên hắn vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng nhất cử nhất động của Ninh Diệu.

Thiếu gia nhỏ được nuông chiều từ bé nên tướng ăn rất văn nhã, không hề làm ra mấy trò như ăn ngấu nghiến hay gì cả. Y ăn rất ngon miệng, có vẻ như rất hài lòng với món cá nướng này.

Sau khi trở thành người đệ nhất tam giới, không biết đã bao nhiêu năm rồi Úc Lễ chưa làm những chuyện này. Bây giờ làm xong, bỗng thấy hơi hoảng hốt, cứ như đã trải qua tận mấy đời.

...Dường như hắn chưa từng thấy ai nở nụ cười hạnh phúc như thế khi ăn những món mình làm.

Trăm ngàn năm trước, lúc tuổi còn nhỏ, hắn cũng đã từng làm đồ ăn cho cha mẹ thân sinh như thế, nhưng họ chưa bao giờ cho hắn một sắc mặt tốt cả.

Đêm đã khuya, khi thanh gỗ bị thiêu đốt vang lên tiếng nổ đôm đốp, Úc Lễ lại nhắm mắt.

Ninh Diệu bên kia đã ăn xong, y rửa mặt sơ qua, rồi đi về phía bên này.

Người Úc Lễ bỗng ấm áp, có thứ gì đó phủ lên người hắn.

Đây là cống phẩm của Ma giới mà hắn đã đưa cho Ninh Diệu khi trước, là thứ có thể biến tất cả mọi địa hình trở nên êm ái.

Thiếu gia nhỏ đã cầm cái đệm thoải mái nhất cho người bệnh là hắn, còn bản thân mình thì chỉ quấn một cái thảm đơn giản, rồi tìm một nơi thoải mái để nằm.

Thanh gỗ bị thiêu đốt vẫn vang lên tí tách, mang theo cảm giác ấm áp.

Không biết vì sao, Úc Lễ bỗng nhớ đến lời nói của sư phụ hắn trước khi chết.

Hắn là Thiên Sát Cô Tinh, sẽ không có người nào tình nguyện ở lại bên cạnh hắn, Ninh Diệu đi theo hắn, chẳng qua cũng là vì bị hắn ép buộc mà thôi.

Ninh Diệu bị hắn ép buộc, đây là sự thật không thể nào chối cãi.

Mà trước đây, khi thiếu gia nhỏ vẫn còn ở nhà, chắc chắn là rất được mọi người thương yêu chiều chuộng, chưa từng phải chịu khổ bao giờ. Có lẽ tất cả mọi khó khăn vất vả mà cả đời này phải chịu đều xảy ra vào khoảng thời gian ở bên cạnh hắn.

...Đi theo hắn, có thể sau này sẽ khổ hơn.

Một suy nghĩ bỗng không chịu khắc chế mà hiện ra trong đầu hắn.

Hắn có nên cho Ninh Diệu một cơ hội, để Ninh Diệu rời khỏi hắn?

-——–Hết chương 17———-


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp