Edit, Beta: Bull.

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

--------------------------

Chương 16:

Úc Lễ hoàn toàn không nghĩ tới chuyện Ninh Diệu sẽ ôm lấy hắn.


Đối với một tu sĩ bình thường, nếu như họ muốn đứng vững ở nơi nào đó thì chỉ cần hội tụ linh lực vào điểm tiếp xúc giữa mình và vật thể kia, là có thể dễ dàng đứng vững trên nơi đó.

Nhưng Ninh Diệu lại lo lắng chỉ dùng linh lực trên chân thì không đứng vững được, vậy là bèn dùng thêm một bàn tay mang linh lực ôm lấy hắn, hai điểm cùng chống đỡ cũng đủ giúp y không ngã xuống.

Đây là những kiến thức thông thường mà tu sĩ nào cũng phải có.

Bọn họ đang không ngừng rơi xuống, nhưng Úc Lễ đã kịp thời giữ được thăng bằng, lại có thể giẫm lên thanh biếm bản mạng trên không trung.

Sự cố này doạ Ninh Diệu thêm lần nữa, thế là y càng ôm chặt hơn.

Qua trăm ngàn năm nữa, chưa chắc có người nào dám làm vậy với Úc Lễ, những tên lòng dạ xấu xa nuôi ý đồ dùng cách này để dụ dỗ hắn, đã bị hắn giết chết từ lâu.

Úc Lễ nhắm mắt lại rồi mở ra, trầm giọng nói:"Buông tay."

Ninh Diệu nào dám buông tay ra, dù bây giờ có chết y cũng không thèm tin Úc Lễ sẽ chịu bay đàng hoàng đâu.

"Ta không buông." Ninh Diệu từ chối rất dứt khoát. Y cúi đầu nhìn mặt đất đang càng ngày càng cách xa mình, nhỏ giọng nói: "Ngươi biết không, ta nghe nói, nếu như rơi xuống từ một nơi đủ cao, thì trước khi ngã chết là ngươi đã bị hù chết trước rồi."

Ninh Diệu càng nói càng tủi thân: "Mục đích của ngươi là vậy phải không?"

Úc Lễ không biết mấy lời vô căn cứ này từ đâu ra, nhưng hắn thật sự đã bị chọc tức đến cười. Sau khi nói cho y cách làm của những tu sĩ bình thường xong, Úc Lễ cười lạnh hỏi lại: "Cả cái này mà Ninh tiểu thiếu gia cũng không nghĩ ra được?"

Thời gian y xuyên qua đây không nhiều cũng không ít, nhưng thật sự là y  chưa từng nghiêm túc tìm hiểu xem phải sử dụng linh lực thế nào. Ninh Diệu kinh ngạc, sau đó lại làm ra vẻ rất đúng lý hợp tình, nói ngay: "Sao ta có mấy thứ như vậy được? Nếu như ta lợi hại đến thế, thì ta chỉ cần đứng một chân, không cần phải đạp cả hai chân lên thanh kiếm của ngươi đâu, cũng không thèm chạm vào một sợi lông tơ của ngươi luôn ấy!"

Nhiệt độ từ thân thể nóng hầm hập của một người khác truyền đến từ sau lưng, Úc Lễ vốn đã vươn tay, muốn gỡ cái tay đang ôm eo hắn ra, nhưng lại cảm nhận được cơ thể sau lưng mình đang run rẩy.

Sự run rẩy kia không phải là cố tình, tuy chỉ là run nhẹ nhưng không thể nào kiềm chế được.

Thiếu gia nhỏ này thật sự rất sợ hãi.

...Thôi vậy.

Úc Lễ đưa người từ bầu trời hạ xuống, quay về mặt đất.

May mà tốc độ phi hành lúc nãy rất nhanh, bây giờ bọn họ đã cách cửa ra của cấm địa không xa.

Thế là Ninh Diệu lại có thể làm thêm một chuyện đến nơi đến chốn nữa, nên cả một đoạn đường đều vui vẻ chạy theo Úc Lễ, sau khi nhìn thấy trận pháp Truyền Tống ở cách đó không xa, đột nhiên y mới giật mình tỉnh ra.

Không ổn, nếu bây giờ bọn họ ra ngoài, thì chắc chắn là sư phó của Úc Lễ đang chờ bọn họ, đến khi hắn trở về nộp thứ kia lên, sau đó bọn người đó sẽ bôi nhọ đóa hoa mà Úc Lễ mang về dính đầy ma khí.

Huống hồ bây giờ họ còn vứt sư đệ cho yêu thú giết chết, hai tội danh chất chồng lên nhau, vậy thì sư phụ của Úc Lễ càng có thêm lý do nói hắn đại nghịch bất đạo, phải thanh tẩy sư môn!

Ninh Diệu chần chừ nói: "Nếu không thì...Sau khi ra ngoài cứ gấp đại một con hạc giấy, cho nó đem hoa đến trước cửa động của sư phụ ngươi, còn chúng ta thì cứ bỏ đi luôn đi!"

Qua một hồi lâu, Úc Lễ mới lên tiếng hỏi: "Vì sao?"

Ninh Diệu lại không thể nói thẳng nơi này chỉ là thế giới trong một quyển tiểu thuyết, mà y thì đã đọc qua nguyên tác nên biết được tình hình tiếp theo sẽ phát triển thế nào, chỉ có thể dùng mấy lời hàm hồ để nói: "Ta cảm nhận được, dự cảm của ta nói cho ta biết, chắc chắn sẽ có chuyện không tốt xảy ra."

Vì để nâng cao mức độ đáng tin của mình, Ninh Diệu chỉ đành nói ngoa, tự thổi phồng mình lên: "Ngươi phải tin tưởng giác quan thứ sáu của ta, chuẩn lắm đó, gần như chưa sai lần nào, siêu lợi hại luôn!"

Úc Lễ đang đi ở phía trước hơi nghiêng đầu, liếc mắt đánh giá Ninh Diệu một cái, rồi lại quay đầu đi: "Lúc trước ta muốn giết ngươi, ngươi cảm nhận được à?"

Ninh Diệu:"..."

Đương nhiên là không rồi.

Kiểu nói chuyện của tên này là không thèm nói lời hay ý đẹp, mà chỉ thích nói mấy thứ kì cục như vậy hay gì?

Ninh Diệu vẫn không chịu từ bỏ, cứ cố gắng thuyết phục mãi, nói từ chuyện sư đệ biến mất đến chuyện sư phụ hắn vô cùng bất công, rồi lại nói luôn đến chuyện sư phụ có thể vì vậy mà tức giận, gây khó dễ cho hắn.

Ninh Diệu đã cố hết sức nói hết những sự việc kinh khủng trong phạm vi có thể suy đoán ra cả rồi, nhưng mặt Úc Lễ vẫn không đổi sắc, rõ ràng là không thèm để mấy lời này vào tai.

Ninh Diệu bắt đầu chìm vào giữa hố sâu tuyệt vọng của việc khuyên mà người ta không chịu nghe.

Sư phụ không cùng một cấp bậc với mấy con yêu thú hay sư đệ kia, ông ta lợi hại hơn bọn họ nhiều, không phải là kiểu mà Úc Lễ còn đang trưởng thành như hiện tại có thể đối phó được.

Trong nguyên tác, Úc Lễ suýt chút nữa đã phải bỏ mạng ở nơi này, nhưng ngay tại thời khắc sống chết, hắn đột nhiên lĩnh ngộ được cách thức tiêu hao linh căn, căn nguyên để chiến đấu, sau đó đánh cho sư phụ trở tay không kịp, vất vả lắm mới mở được một con đường sống mà chạy thoát.

Sau trận đó, Úc Lễ bắt đầu tiến vào kỳ suy yếu suốt một khoảng thời gian dài, phải tiêu hao rất nhiều thời gian và linh dược, mới hoàn toàn tu bổ được linh căn căn nguyên.

Bọn họ đã đến gần cửa ra, Ninh Diệu bước vào Truyền Tống Trận, sau khi ánh sáng trắng loé lên, họ lập tức được đưa về môn phái.

Trước mắt, cảnh tượng trong môn phái đều hoàn toàn bình thường, nhưng Ninh Diệu biết, đại trận bao phủ toàn bộ môn phái đã âm thầm mở ra, chính là để không xảy ra sai sót gì trong quá trình bắt Úc Lễ, cũng không cho hắn đào tẩu.

Đi đến trước đầu một ngã rẽ, bước chân Úc Lễ bỗng dừng lại: "Tiếp theo ngươi không cần đi theo ta, một mình ta đi là được. Ngươi nhân lúc này mà nhanh chóng đi thay bộ xiêm y trên người."

Ninh Diệu cũng biết mình mà theo hắn đi đánh nhau như thế thì rất có thể y sẽ phải đi đời nhà ma, lại còn kéo chân hắn nữa.

Y khẽ cắn môi: "Sau khi kết thúc, ngươi có đến tìm ta không?"

Úc Lễ nghe vậy  thì nhướng mày: "Đương nhiên, ta có thể cảm ứng được vị trí của ngươi, ngươi có nhân lúc này mà chạy trốn đến chân trời góc bể thì cũng vô dụng."

Lần này Ninh Diệu không hề nghĩ đến việc chạy trốn, y nhìn bóng dáng Úc Lễ vừa bỏ đi, âm thầm đưa ra quyết định.

Y muốn nhân cơ hội này tìm ra lỗ hổng duy nhất của trận pháp, như vậy, đợi đến khi Úc Lễ bị thương chạy đến tìm y, thì bọn họ có thể xông thẳng ra ngoài, không phải lãng phí thời gian để phá giải trận pháp nữa.

——–

Úc Lễ đặt một bàn tay lên chuôi kiếm, bước đi rất thong thả.

Nhóm chim tước cùng côn trùng trên đám cây cỏ ven đường vốn đang hò reo vô cùng vui vẻ, nhưng khi Úc Lễ đến gần thì lập tức im bặt. Cả không gian yên tĩnh chỉ còn lại tiếng bước chân rất nhỏ vang lên khi đế giày chạm xuống mặt đất.

Úc Lễ đi đến cuối con đường mới dừng lại. Ở nơi đó đặt một cái thang có hơn ngàn bậc liên tiếp, nếu đi thẳng về phía trước, đến bậc thang cuối, thì đã tới được động phủ nơi sư tôn Ngao Thiên của hắn đang cư ngụ.

Dựa theo quy tắc trong môn phái, nếu như muốn tìm Ngao Thiên, thì phải từng bước từng bước đi hết bậc thang này, nếu không thì sẽ là không hợp quy tắc, phải bị phạt nặng.

Khóe miệng Úc Lễ nở một nụ cười lạnh trào phúng, hắn ngự kiếm phi hành, dứt khoát lướt qua toàn bộ bậc thang, bay thẳng đến cửa động phủ.

Hắn vừa đến, cửa lớn động phủ vốn đang đóng chặt đã vang lên tiếng kẽo kẹt, chậm rãi mở ra từ bên trong.

Một giọng nói già nua mà uy nghiêm vọng ra từ bên trong: "Không tồi, thuật ngự kiếm phi hành của ngươi đã thuần thục đến mức này."

Giọng nói ấy bỗng thay đổi: " Xong việc thì tự đến Tĩnh Tâm đường lãnh phạt đi."

Úc Lễ không đáp, tay phải của hắn đặt lên thân kiếm, từng bước từng bước đi vào động phủ.

Bên trong động phủ được bài trí rất đơn giản, ở đây không hề có đồ dùng hằng ngày của người bình thường, chỉ có một tấm đệm hương bồ để ngồi xếp bằng được đặt ở giữa.

Một ông lão râu tóc bạc phơ ngồi trên đệm hương bồ, đưa lưng về phía Úc Lễ.

"Đã đem Tuyết Lôi hoa tới?" Ông ta hỏi.

Úc Lễ lấy Tuyết Lôi hoa từ trong nhẫn trữ vật, tùy tiện ném đóa hoa về phía lão già kia, giống hệt như những người đi dạo phố trên phàm gian vứt đồ ăn cho mấy con khỉ diễn xiếc.

Bất kỳ ai cũng có thể nhận ra sự tùy tiện và vô lý trong hành động này, lửa giận của Ngao Thiên lập tức bùng lên: "Nghịch đồ, ngươi có biết thế nào là tôn sư trọng đạo không?"

Những lời này chọc Úc Lễ cười khẽ một tiếng.

Đối với hắn, thầy và đạo, hai thứ này có gì đáng cho hắn để tâm?

Mà sau khi ông ta nhìn thấy được Tuyết Lôi hoa, thì có vẻ như đã nhận ra điều gì đó không đúng. Ông ta quan sát kỹ lưỡng một lúc, thì sắc mặt lập tức biến đổi, đột nhiên quay đầu lại nhìn về phía Úc Lễ.

"Đóa Tuyết Lôi hoa này đã bị lây dính ma khí! Nhưng nó là do một một ngươi đem về?"

Thần sắc Úc Lễ vẫn lười nhác: "Là ta, thế nào?"

Phản ứng này của hắn khác với những gì Ngao Thiên tưởng tượng, ông ta hơi kinh ngạc, nhưng vẫn lấy lại tinh thần rất nhanh, rồi tiếp tục nói: "Được lắm, là ta nhìn lầm, coi một tên Ma tộc như ngươi là đồ đệ, còn dạy dỗ nhiều năm như vậy! Hôm nay ta phải thay trời hành đạo, tiêu diệt tên ma đạo nhà ngươi!"

Một chưởng mang theo linh lực sấm rền gió cuốn được tung ra, mục tiêu chính là tim của Úc Lễ. Sắc mặt Úc Lễ vẫn không đổi, còn tiện tay dùng vỏ kiếm cản lại một đòn mang theo sát ý kia.

Ngao Thiên hoảng hốt, cứ như ông ta vẫn không hiểu vì sao đòn tấn công của mình có thể dễ dàng bị đánh bật lại như thế, sau khi nhận ra, ông ta lập tức dùng sắc mặt phẫn nộ ép hỏi: "Tất cả cách thức vận chuyển linh lực, công pháp đều khác hẳn với người thường, quả nhiên ngươi là tà ma, còn có gì muốn giảo biện?"

Đối với Úc Lễ, vấn đề này thật sự rất buồn cười, hắn không kiềm chế được mà cười một tiếng, sau đó tiếng cười mỗi lúc một lớn hơn.

"Sư tôn tốt của ta ơi, vì sao cách thức vận chuyển linh lực và công pháp của ta khác với người thường, không phải người rõ nhất là ngươi sao? Chẳng lẽ không phải là do ngươi sao?"

Sắc mặt Ngao Thiên đã hoàn toàn thay đổi, nghi hoặc nhìn về phía Úc Lễ, trong đầu đã bắt đầu bày mưu tính kế.

Nhưng Úc Lễ vẫn cười, bắt đầu nói ra tất cả chân tướng mà hắn đã biết từ lâu: "Từ lúc bắt đầu, cái mà ngươi dạy cho ta đã là công pháp có vấn đề, không phải sao?"

Trường kiếm tuyết trắng ra khỏi vỏ, mang theo hơi lạnh thấm vào sâu trong cốt tủy.

"Chắc ngươi chờ đợi ngày này rất lâu rồi, nhưng đáng tiếc, ta không thể cho ngươi được toại nguyện." Úc Lễ nhẹ giọng nói.

Ngao Thiên không hề do dự mà tung ra một chưởng, một chưởng này dùng cả mười thành công lực, một khi đã đánh thì chính là muốn lấy mạng của Úc Lễ.

Nhưng chưởng này còn chưa đánh vào người Úc Lễ, thì đã bị một nguồn linh lực lớn hơn đánh ngược lại, cả động phủ lập tức đổ sụp, biến thành một đống đầy đất và đá vụn.

Sau khi sương khói tản đi, chỉ còn lại Ngao Thiên đang nằm sõng soài trên mặt đất, linh mạch cả người đã bị hủy, miệng còn nôn ra máu tươi, trông rất đau đớn.

Lão ta đã được xếp vào hàng 10 tu giả mạnh nhất Tu Chân giới, nhưng tại sao lại bị Úc Lễ dùng một chiêu đánh bại như thế được?

Lão ta mở to hai mắt nhìn Úc Lễ vẫn còn rất chỉnh tề. Hắn vẫn bước đến với vẻ nhẹ nhàng khoan thai, sau đó nâng trường kiếm trong tay, kề lên cổ lão.

Ngao Thiên lại nôn ra một ngụm máu tươi, dùng giọng giống như rên rỉ, nói: "Ngươi biết, ngươi...tất cả mọi chuyện, ngươi đều đã biết."

"Ta chỉ muốn hỏi một chuyện thôi." Giọng nói của Úc Lễ không hề có chút cảm xúc nào. "Nếu đã muốn cướp đạo cốt của ta, vì sao lại không giết ta ngay từ khi còn nhỏ, khi ta vẫn còn chưa bắt đầu chưa tu hành? Lẽ nào chỉ là vì cái thứ đạo nghĩa chính đạo dối trá đó của ngươi?"

Có lẽ ông ta cũng biết mình đã gần kề cái chết, vậy nên Ngao Thiên bắt đầu toét miệng cười rộ lên, lộ ra hàm răng dính đầy máu tươi: "Ngươi cho rằng ta không muốn sao? Đạo cốt là thứ rất dễ bị phá hỏng, chỉ có lúc ngươi mất hết hi vọng, lòng đầy oán hận, thì mới là thời cơ thích hợp nhất để ra tay."

Úc Lễ rõ rồi.

Thì ra là thế, vậy nên mới phải bày ra thế trận này.

Quay đầu nhớ lại những chuyện ở kiếp trước, có lẽ việc hắn bị phản bội nhiều như vậy, chỉ e là cũng là từ nguyên nhân này mà ra.

Chỉ đáng tiếc, lúc này đạo cốt của hắn đã hoàn chỉnh, nhưng lại không ai đủ sức để moi nó ra nữa.

"Trước khi đi, vi sư có vài lời muốn nói với ngươi." Ngao Thiên cười đến vặn vẹo.

"Úc Lễ...Vận mệnh đã sắp đặt ngươi là Thiên Sát Cô Tinh, định sẵn phải xa lìa bằng hữu, vĩnh viễn cô độc! Không có người nào tình nguyện ở bên cạnh ngươi, ngay cả người đi theo ngươi kia, nhất định là cũng bị ngươi ép buộc. Y thật lòng muốn đi theo bên cạnh ngươi sao? Ha ha ha, không đúng, y hận ngươi, y hận....!"

Giọng nói của Ngao Thiên đột nhiên im bặt, vài vệt máu bắn lên tảng đá vỡ nát bên cạnh.

Máu trong cơ thể đang chảy cuồn cuộn, Úc Lễ nhắm mắt lại để ổn định hơi thở. Hắn lần theo Truy Tung chú đã hạ trên người Ninh Diệu, tìm kiếm phương hướng của y.

Sau khi tìm được, Úc Lễ cũng không dừng lại, hắn phi thân lao thẳng về phía mục tiêu

Nơi Ninh Diệu đứng là một rừng cây tối tăm, bóng dáng mảnh khảnh kia đang ngồi xổm trên mặt đất, dùng tay ôm lấy đầu gối, vùi toàn bộ gương mặt vào giữa hai chân, cả người run bần bật.

Ở cạnh chân y là mấy viên linh thạch lộng lẫy nằm rải rác,  trong đêm đen, chúng tản ra thứ ánh sáng vừa yếu ớt vừa mỹ lệ.

Úc Lễ nhìn thấy bóng dáng kia, nhưng lại không vội bước đến ngay.

Lời nói của Ngao Thiên trước khi chết bỗng vang lên trong đầu hắn.

Y hận hắn? Muốn hắn chết đi? Và muốn được tự do nữa sao?

Những thứ mà trước nay hắn cố tình không nghĩ đến, chỉ dám giấu vào tiềm thức, giờ phút này lại đang chảy máu đầm đìa, bày ra trước mặt hắn.

Có vẻ như người đang ngồi xổm bên kia đã nhận ra ánh mắt của hắn, đột ngột quay đầu nhìn qua.

Trong ánh sáng yếu ớt của nơi này, một vòng hồng hồng quanh khóe mắt của người nọ bỗng trở nên chói mắt đến bất ngờ.

"Ngươi về rồi! Ta mới khóc được một rương linh thạch, mới nhất luôn, ngươi mau lấy mà dùng đi! Không đúng không đúng, vừa chạy vừa dùng, đi mau đi mau!"

Ninh Diệu lon ton chạy đến, nhét một cái rương nặng trịch vào ngực Úc Lễ, sau khi thấy Úc Lễ có vẻ như không có vấn đề gì lớn thì lập tức muốn kéo hắn chạy thật nhanh.

Úc Lễ vẫn không nhúc nhích, cái rương trong ngực tuy nặng, nhưng trong lòng hắn còn có vài thứ nặng hơn nhiều.

Hắn vươn tay, nắm lấy chiếc cằm tinh xảo của người trước mặt, ép người ấy ngẩng đầu lên đối diện với mình.

"Ngươi bị ngốc đúng không?" Úc Lễ trầm giọng hỏi.

-------——Hết chương 16——----

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play