Edit: Bull.

Beta: DiDi, Bull

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

--------------------------------------------------

Chương 15:

Đưa linh thạch xong, Ninh Diệu lại lo rằng cái tên Úc Lễ cứng đầu này sẽ chữa thương bằng cách chịu đựng, vì thế y vội vàng nhét cái bình thuốc trị thương mà Úc Lễ vừa mới đưa cho vào tay hắn.

"Nhanh lên, chỗ nào bị thương thì bôi vào, đừng có ngại, bôi thuốc không mất mặt, chết mới mất mặt." Ninh Diệu xoay người, đưa lưng về phía Úc Lễ còn mặt thì đối diện với đám yêu thú, nghiêm túc nói: "Nơi này làm ta nhớ lại cái cách mà ta đã làm với đám yêu quái lần trước."

Ninh Diệu còn không cao bằng cái chân của đám yêu thú kia, y ngẩng đầu nhìn vào mặt đám yêu thú, căng thẳng mím chặt môi.

Úc Lễ đứng phía sau nhìn bóng lưng của Ninh Diệu, ánh mặt trời đã bị thân ảnh kia ngăn trở, nhưng lại phủ thêm cho y một tầng sáng vàng óng ánh.

Thân hình rõ ràng là mảnh khảnh đơn bạc như vậy, cái cổ mảnh mai chỉ cần dùng một tay đã có thể bẻ gãy, nhưng lại không biết từ đâu mà có được dũng khí lớn đến thế.

Tất cả đều giống hệt như kiếp trước, nhưng lại có vẻ rất khác biệt.

Hắn đã không còn là tên Úc Lễ tu vi thấp kém, sẽ dễ dàng rơi vào nguy hiểm kia nữa, mà người đứng ở bên cạnh hắn, cũng không phải chỉ có mỗi một mình tên sư đệ sẽ đẩy hắn ra khỏi kết giới đó nữa.

...Đây chính là lúc kết thúc tất cả nhưng chuyện này.

————-

Những hành động và lời nói của Ninh Diệu cũng không phải là do xúc động nhất thời, thật ra y đều đã nghĩ kỹ cả rồi.

Dựa theo thể chất của y, nếu y cố gắng đàm phán với đám yêu thú đó, nói không chừng có thể thuyết phục bọn chúng chừa cho họ một con đường, nếu như không thành công, cũng có thể kéo dài thời gian cho Úc Lễ khôi phục linh lực.

Trước đây, khi Ninh Diệu thân cận với động vật thì chưa bao giờ ôm một mục đích nào cả, y cảm thấy chỉ cần động vật tình nguyện gần gũi với mình đã là tốt lắm rồi, nếu như không muốn gần gũi thì cũng không thể cưỡng cầu.

Đây vẫn là lần đầu tiên y mang suy nghĩ buộc mình phải thành công tiếp cận một thứ gì đó, vậy nên y đã hồi hộp đến mức tay nắm thành quyền.

Liên Y vẫn luôn trốn ở phía sau, gã sốt ruột lên tiếng: "Ngươi có cách à? Ngươi đã có cách thì sao không chịu nói sớm, ngươi làm gì làm nhanh đi!"

Ninh Diệu làm lơ người này, mà đám yêu thú bên ngoài cũng đã thấy rõ được sự thay đổi của tình hình, sau khi liếc nhau thì không biết nghĩ đến việc gì, cười dữ tợn rồi mở miệng: "Đúng thật là tình nghĩa cảm động đất trời, bọn ta cũng không phải là loại yêu quái không biết nói đạo lý, nếu các ngươi đã hoà thuận như thế, vậy thì bọn ta có thể không ăn các ngươi."

Nếu đã như vậy, thì có lẽ câu tiếp theo bọn chúng nói sẽ là chỉ ăn một người, nên Ninh Diệu cũng lười nghe, tay y đặt trên vành mũ rồi bỏ mũ ra. Y vừa lộ mặt, tên yêu quái cầm đầu đã lấy ngón tay chỉ chỉ vào y.

"Chỉ cần các ngươi tự tay giao người này ra đây, để bọn ta vui vẻ một phen, đến khi nào vừa lòng, bọn ta có thể để cho ba người các ngươi sống sót ra khỏi nơi này, ha ha ha!!"

"Cái tên mặc đồ đen đằng sau nhớ phải mở to mắt để xem bọn ta chinh phục y như thế nào..."

Một đạo bóng kiếm màu trắng xuất hiện, con yêu thú kia còn chưa kịp nói xong, thì một cảm giác đau đớn lan dần trong miệng, vừa mở miệng ra thì đầu lưỡi đã từ từ rơi xuống.

Lời nói của mấy con yêu thú kia vừa  vô lễ phóng đãng vừa ác liệt hơn trong sách nhiều, khiến cho ngón tay đặt ở vành nón của Ninh Diệu đơ cả ra, ngay cả đầu ngón tay cũng trắng bệch. Trong tiếng rống đau đớn của yêu thú, y kinh hoảng thất thố quay đầu lại, nhìn về phía người duy nhất có khả năng ra tay ở đây.

Úc Lễ đã rút trường kiếm trong tay ra, sắc mặt âm trầm đáng sợ.

"Ta..."

"Đừng xốc mũ lên, không được cho chúng nó thấy mặt của ngươi." Giọng nói của Úc Lễ âm lãnh đến mức có thể tỏa ra khí lạnh. "Đừng nhúc nhích."

Kết giới màu vàng kim cũng theo đó mà vỡ tan, đám yêu thú bị chọc giận lập tức xông tới, thân thể to lớn như một ngọn núi khổng lồ mang lại áp lực thị giác cực kỳ lớn.

Úc Lễ nhảy lên, đồng thời chém ra một kiếm, cái đầu của hai con yêu thú lỗ mãng kia đồng loạt bị một kiếm chém bay. Cái đầu bị tách rời khỏi thân thể liên tục lăn lộc cộc lộc cộc trên đất, thế nhưng đôi mắt vẫn đang trừng lớn. Cứ như là khi nó đối mặt với cơ thể đang ầm ầm ngã xuống của mình, thì vẫn chưa hiểu được chuyện gì đang diễn ra.

Úc Lễ đạp lên thi hài bị mất đầu của yêu thú, nhìn cũng chẳng thèm nhìn, ngay lập tức tru diệt yêu hồn đang muốn đào thoát trên thi thể kia.

Trường kiếm tuyết trắng đã bị máu tươi nhiễm đỏ, nam nhân áo đen đứng trên thi hài giống hệt như Tu La. Hắn nhẹ giọng hỏi đàn yêu thú: "Còn kẻ nào muốn nói nữa không?"

Có thể chém chết được con cầm đầu mà chẳng cần tốn bao nhiêu sức lực, thì có con yêu thú nào dám mở miệng nói chuyện nữa. Ngay cả thở mạnh chúng nó còn không dám, mấy cái đầu khổng lồ đồng loạt gục xuống.

Úc Lễ thu lại trường kiếm, nhảy từ trên thi thể yêu thú xuống, rồi đi đến trước mặt Ninh Diệu.

Có chút máu tươi bắn lên bộ quần áo màu nhạt của Ninh Diệu, sắc máu đen sẫm kia nằm trên nền trắng khiến nó trở nên vô cùng chói mắt.

"Trở về thay bộ xiêm y này ra đi." Úc Lễ nói.

"Ừm ừm." Cuối cùng Ninh Diệu cũng thoát khỏi sự kinh ngạc đến ngây người vừa nãy, y nhìn Úc Lễ, lại nhìn về phía đám yêu thú đang vâng vâng dạ dạ ở phía sau. "Bây giờ chúng ta đi luôn sao?"

Úc Lễ gật đầu, nhưng hắn lại không đưa Ninh Diệu đi ngay mà tiến về phía trước vài bước, bước đến trước mặt Liên Y.

Chẳng hiểu sao mà cả cơ thể Liên Y đều run rẩy, gã cố gắng cười nói: "Sư, sư huynh, mới một thời gian không gặp, tu vi của ngươi càng ngày càng cao thâm. Sau này hai sư huynh đệ chúng ta đồng tâm hiệp lực, chắc chắn có thể đem vinh quang về cho sư môn."

Úc Lễ không thèm tiếp lời, lạnh giọng nói: "Lúc ngươi nghe được chúng nó nói những lời đó, đã muốn đẩy y ra."

Trên mặt Liên Y hiện lên sự kinh hoảng, gã cố hết sức che giấu, lấp liếm: "Không có, ta không hề muốn làm như vậy! Sao ngươi cứ ăn không nói có, vu oan cho người trong sạch như thế?"

Có một chuyện mà Liên Y đã bỏ qua, đó chính là khi Úc Lễ nói những lời này, trong giọng nói hoàn toàn không có nghi vấn, mà là đang trần thuật lại sự việc...

"Ngươi vu oan cho ta, ngươi vu oan cho ta, ta không có...Á!"

Liên Y thét chói tai, cổ gã bị một sức mạnh vô hình bóp chặt, cả người bị xách hẳn lên. Sức mạnh ấy nhấc gã lên ngay tại chỗ, rồi ném đến trước mặt con yêu thú còn sống.

Úc Lễ không nói thêm bất cứ thứ gì, nhưng chỉ cần một ánh mắt của hắn, nhưng con yêu thú kia đã hiểu ngay. Chúng chặt đứt toàn bộ đường chạy trốn của Liên Y, vây gã ở giữa.

Sắc mặt Liên Y trắng bệch, gã ngã ngồi trên mặt đất, xuyên qua đàn yêu thú, gã nhìn về phía Úc Lễ, giận dữ hét lên: "Úc Lễ, ngươi không thể đối xử với ta như vậy! Ta là sư đệ của ngươi, còn y là cái thá gì! Ngươi vì người ngoài mà bỏ đi tình đồng môn nhiều năm như vậy sao? Nếu như bây giờ ngươi không đưa ta ra ngoài, sư tôn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Những lời nói này không thể tạo ra uy hiếp cho Úc Lễ, bởi vì không bao lâu nữa, cái thứ được gọi là sư tôn đó cũng sẽ bị hắn đánh chết, vậy nên  không muốn buông tha cho hắn cũng chẳng sao cả. Nhưng trong mấy câu nói đó lại có một từ đi vào trong lí trí của Úc Lễ.

Vì một...người ngoài?

Úc Lễ nhìn về phía Ninh Diệu.

Cái tên người ngoài bé nhỏ, mềm mềm kia trông có vẻ rất hoảng loạn, có lẽ là vì y không quen với trường hợp như thế này. Y cúi đầu nhìn mặt đất, không dám ngẩng đầu nhìn về hướng của đàn yêu thú kia một lần nào.

"Gậy ông đập lưng ông thôi." Úc Lễ nói.

"Ta hiểu." Ninh Diệu rũ mắt. "Chúng ta đi, đi được chưa? Còn phải ở lại đây nữa sao?"

Úc Lễ thuận tay hái Tuyết Lôi hoa gần đó xuống, sau đó ném bội kiếm lên không trung, túm chặt lấy Ninh Diệu rồi đạp lên thân kiếm bay ra ngoài.

Gió lớn cuồn cuộn phả vào mặt, thổi tan mùi máu tanh mà Ninh Diệu vừa hít vào mũi, đến cả cảm giác sợ hãi của Ninh Diệu cũng bị thổi bay về phía sau.

Đây là...Ngự kiếm phi hành!

Kỹ năng này, nghe nói là phải tâm thần hợp nhất với kiếm bản mệnh thì mới làm được, nếu không thì rất dễ rơi xuống. Hơn nữa, ngự kiếm phi hành sẽ tiêu hao một lượng lớn linh lực, tu sĩ bình thường không có sức chống đỡ, cho nên phần lớn mọi người vẫn chọn cách sử dụng pháp khí để lên đường.

Ninh Diệu cũng không có khả năng này. Đây là lần đầu tiên y được bay như vậy. Y nhìn những đám mây trắng như những đám kẹo bông dưới chân, còn có những tán cây lớn trên mặt đất đã trở thành những chấm đen bé xíu,  khiến y có cảm giác vừa mới lạ vừa hưng phấn, không khỏi nuốt nước miếng.

Trên người không có bất kỳ sợi dây nào để bảo đảm an toàn, chỉ có mỗi thanh kiếm dưới chân, kích thích gấp trăm lần so với khi nhảy lầu hoặc nhảy bungee, thế nên hoàn toàn không thể giúp người ta cảm thấy an tâm.

Nhưng Ninh Diệu lại không hề nghĩ đến, y vừa mới thoát được một nguy cơ, thế mà trong giây tiếp theo lại có một nguy cơ khác ập đến.

Úc Lễ khoanh tay đứng ở phía trước, khống chế phương hướng.

"Có khi nào ta sẽ bị ngã xuống không?" Ninh Diệu nhìn xuống phía dưới, sau đó nhìn chằm chằm vào gáy của Úc Lễ, nhỏ giọng hỏi.

"Có thể." Giọng nói của Úc Lễ không bị gió thổi tan, mà truyền thẳng vào tai Ninh Diệu.

Ninh Diệu: "..."

Lúc này không phải nên an ủi y rằng sẽ không rơi xuống sao? Nếu như y thật sự ngã xuống thì không bị tan xương nát thịt mới là lạ đó.

Hu hu, khổ thân y, lúc nãy còn vừa mới nghĩ rằng quan hệ giữa y và Úc Lễ đã tốt hơn tí tẹo rồi, nên hắn mới tức giận khử luôn hai con yêu thú dám nói mấy lời ghê tởm với y. Còn bây giờ thì sáng mắt ra rồi đó, ma đầu vẫn là ma đầu, chẳng qua là ma đầu này có lối đi riêng mà thôi.

"Vậy ngươi có đột ngột đổi hướng khi đang bay không?" Ninh Diệu rưng rưng nước mắt, hỏi lại lần nữa.

"Có lẽ." Úc Lễ trả lời.

"Ta...ta sợ." Ninh Diệu ăn ngay nói thật. "Ta sợ ngã xuống."

Không gian trên thân kiếm vốn đã hạn hẹp, Ninh Diệu đứng tựa vào Úc Lễ, nhưng lại sợ giọng nói của mình bị gió thổi đi mất, nên y đã cố tình ghé sát vào tai Úc Lễ mà nói.

Hơi thở ấm áp phả vào bên tai, khác biệt một trời một vực với cuồng phong lạnh lẽo ngoài kia. Úc Lễ thấy không quen, nên lập tức quay đầu tránh đi.

...Nếu như là tu sĩ bình thường, muốn ngã thì cứ ngã thôi, dù sao cũng không chết được.

....Nếu vẫn là tu sĩ bình thường, thì sẽ không bao giờ đứng được trên thanh kiếm như vậy.

Với sự mỏng manh của thiếu gia nhỏ này, thì chỉ cần cọ xước một chút da thôi cũng có thể khóc thật lâu. Nếu như ngã xuống thật, dù có được hắn che chở cho không bị thương, có lẽ y  cũng sẽ bị dọa sợ đến mức khóc ra cả một rương linh thạch mất.

"Sợ thì bám chặt, rơi xuống không ai đỡ ngươi đâu." Úc Lễ nhíu mày, lại nghe thấy giọng nói của chính mình.

"Ừm." Ninh Diệu dừng lại trong chốc lát, lại hỏi: " Bám nơi nào đây?"

"Ngươi nói xem?" Úc Lễ cười nhạo một tiếng: "Tiểu thiếu gia, ngay cả chuyện nhỏ này cũng cần ta phải cầm tay dạy ngươi sao?"

Ninh Diệu không nói nữa, y bắt đầu suy nghĩ.

Nắm ống tay áo? Bám vào bả vai? Hay là bắt lấy cánh tay?

Không được, nếu Úc Lễ đột nhiên thay đổi, chắc chắn y sẽ bay ra ngoài. Đến lúc đó y sẽ rơi tự do rồi rơi cái bẹp xuống đất, đến xương cũng chẳng còn.

Nơi có hệ số an toàn cao nhất, cũng chỉ có...

Ninh Diệu hít sâu một hơi, cố gom hết toàn bộ dũng khí, dang hai tay ôm lấy eo Úc Lễ.

Cùng lúc đó, bỗng nhiên Ninh Diệu phát hiện ra thanh kiếm đang phi hành rất vững vàng đang rung lên, ngay lập tức, cảm giác mất trọng lực dần bao trùm lấy y, cả y và Úc Lễ đều đồng loạt rơi xuống theo hướng vuông góc với mặt đất.

Ninh Diệu: "..."

Này, này! Sao mọi chuyện chẳng giống với tưởng tượng của y chút nào hết vậy?

--——-Hết chương 15———

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play