Edit: Bull.
Beta: DiDi, Bull
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
-------------------------------------------
Chương 14:
Ninh Diệu ngây ngốc đứng đối diện với Úc Lễ một lát, sau đó nuốt ngược nước mắt trở về.
"Không, không có khóc." Ninh Diệu nhỏ giọng nói. "Chỉ là cát bay vào mắt thôi."
Úc Lễ xụ mặt, ném cho Ninh Diệu một cái bình ngọc.
Ninh Diệu mở bình ngọc ra, thấy bên trong là một loại cao màu trắng. Y ngẩng đầu nhìn Úc Lễ, thử móc ra một ít bôi lên ngón tay bị thương.
Miệng vết thương đóng vảy rồi lành lại rất nhanh, không để lại chút dấu vết nào.
Vết thương do Kiếm Thảo cắt ra sẽ chứa một loại thành phần đặc thù, khiến cho thuốc trị thương thông thường không thể dễ dàng chữa khỏi. Nhưng bình thuốc trị thương này lại có thể giúp cho miệng vết thương của Ninh Diệu nhanh chóng khép lại, nhìn thôi cũng biết thứ này không hề đơn giản.
Nhưng Ninh Diệu không hề biết chuyện này, y vui vẻ nhìn ngón tay, sau đó trả bình ngọc còn dư rất nhiều thuốc mỡ lại cho Úc Lễ.
Úc Lễ trầm mặc một lát, nhưng không nhận lấy bình ngọc, mà tiếp tục dẫn Ninh Diệu đi về phía trước.
Ninh Diệu bỗng nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Úc Lễ: "Vết thương nhỏ như vậy mà cũng không chịu được, xem ra Ninh tiểu thiếu gia yếu đuối hơn người thường nhiều lắm."
Ninh Diệu do dự trong chốc lát, lá gan lại bắt đầu lớn lên, không nhịn được mà nhỏ giọng phản bác: "Cũng có phải là ngày đầu tiên ngươi quen ta đâu."
Không phải y vẫn luôn như vậy sao? Úc Lễ còn tặng cho y một tấm nệm thật mềm để y đi đến đâu cũng có thể ngủ ngon cơ mà!
Thế nên Úc Lễ lại không nói gì.
Bọn họ đi thẳng một đường, lần này Ninh Diệu không còn nhất quyết bám chặt theo sau Úc Lễ nữa, mà bước đi nhẹ nhàng tản mạn hơn rất nhiều.
Lần này, xung quanh đã không còn Kiếm Thảo có thể cắt đi máu thịt nữa, Ninh Diệu dứt khoát sóng vai hành tẩu cùng Úc Lễ. Khi nhìn vào đám Kiếm Thảo bị dập nát, trong lòng Ninh Diệu vô cùng tự hào vì mình đã ôm đùi thành công.
Tuy rằng y có hơi yếu, nhưng cái đùi của y rất lợi hại!
Nhưng lạ thật đấy, Úc Lễ lúc này có được sức mạnh khủng khiếp như vậy sao? Có vẻ như không giống trong sách lắm thì phải.
Ninh Diệu cứ nghĩ rồi lại tưởng tượng, sau khi nhân vật chính gặp được sự kiện còn bùng nổ hơn so với nguyên bản nên sức mạnh được tăng cường cũng là chuyện rất bình thường, vì thế y bèn ném luôn chuyện này ra sau đầu.
Ninh Diệu tiếp tục đi dưới sự dẫn dắt của cái đùi, dọc theo đường đi họ đã gặp phải nhưng trận pháp quỷ quyệt, còn phải đối mặt với những con yêu quái mạnh thích lấy đầu người để xây tổ, và cả những ngọn cỏ rất am hiểu cách để từ từ mê hoặc tâm trí người ta, nhưng những thứ này còn chưa kịp để cho Ninh Diệu cảm nhận được sự lợi hại thì đã bị Úc Lễ một kiếm chém bay.
"Cấm địa là như vậy sao?" Ninh Diệu vừa kinh ngạc lại vừa thất vọng.
"Vậy ngươi cho rằng là thế nào?" Úc Lễ cười nhạo một tiếng. "Là cái dạng mà mỗi một nơi đều có thể dọa ngươi ra nửa rương linh thạch à?"
Ninh Diệu: "..."
Người này đúng thật là không biết nói chuyện phiếm bao giờ.
Lòng hiếu kỳ của Ninh Diệu dành cho cấm địa đã hoàn toàn biến mất, chỉ một lòng cầu mong cho bọn họ không gặp phải đối thủ nào quá mạnh.
Chỉ có như vậy Úc Lễ mới có thể ở trong trạng thái tốt nhất để nghênh đón trận chiến hung hiểm kia, không cần phải chiến đấu đến mức cửu tử nhất sinh như trong sách.
Y cũng có thể hỗ trợ, tuy rằng không biết mình có thể thuần phục được những yêu thú hung ác đó hay không, nhưng ít ra, y cũng có thể cản trở không để cho sư đệ thừa cơ hội đó mà đẩy Úc Lễ ra khỏi kết giới.
Khi Ninh Diệu nghĩ đến đây thì rất kinh ngạc, bỗng nhiên y nhận ra bọn họ giống như đã quên mất chuyện gì đó rồi.
Đúng rồi, sư đệ của Úc Lễ đâu?
Kiếm Thảo phía trước đã bị kiếm khí của Úc Lễ đánh nát, theo lý mà nói thì bọn họ cũng có thể nhìn thấy sư đệ đang cắt cỏ ở xung quanh mới đúng, nhưng bây giờ ngay cả một bóng người cũng chẳng tìm thấy.
Ninh Diệu vội vội vàng vàng nói phát hiện của mình cho Úc Lễ nghe, nhưng hắn chỉ đưa đôi mắt u ám nhìn qua: "Lo hắn sẽ bị ta và cỏ đánh nát sao?."
"Hửm?" Ninh Diệu khó hiểu. "Tại sao lại ta phải lo lắng cho gã? Ngươi cũng sẽ không làm vậy mà."
Nếu Úc Lễ có thể ra tay thì làm sao xảy ra thảm kịch lúc sau? Chỉ có những người mới quen biết Úc Lễ một thời gian ngắn như y, lại còn có thù cũ, mới cần phải lo cho sinh mệnh của mình mà thôi.
Úc Lễ nghe xong lời đánh giá của Ninh Diệu dành cho mình thì lập tức nhướng mày.
Trên thực tế, trong người Liên Y đã mang theo không ít pháp khí bảo mệnh, khi vừa cảm ứng được nguy hiểm sẽ tự động khởi động ngay, chuyển Liên Y đến một nơi khác.
Úc Lễ cũng lười để ý đến, trong lòng hắn đã quyết định nhốt Liên Y ở trung tâm của cấm địa.
Hắn cũng không phải người lương thiện có thể lấy ân báo oán, kiếp trước, những chuyện mà Liên Y đã gây ra cho hắn thì kiếp này hắn sẽ theo đường cũ mà trả lại tất cả.
*
Lại một chặng đường nữa trôi qua, Ninh Diệu bước vào một đồng cỏ, lập tức cảm nhận được sự yên tĩnh từ bốn phía xung quanh.
Tiếng gió và tiếng chim lúc nãy vẫn còn tồn tại, nhưng lại biến mất trong nháy mắt, giống như là đã bị ngăn cách ở bên ngoài.
Đồng cỏ này trông có vẻ vừa mỹ lệ vừa vô hại, những ngọn cỏ xanh nhỏ mượt mà yên tĩnh nằm trên mặt đất. Mà ở giữa mặt cỏ, lại có một gốc cây nho nhỏ mọc lên từ mặt đất, trên cành cây mảnh mai còn có một bông hoa trắng rất lớn hé nở.
Cánh hoa màu trắng nở trùng trùng điệp điệp, mỗi cánh hoa đều tỏa sáng lấp lánh, trong suốt như pha lê, bên trong thỉnh thoảng còn xuất hiện ánh sét.
Cho dù Ninh Diệu không phân biệt rõ được thực vật trong thế giới này, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái đã nhận ra được đóa hoa này không hề đơn giản.
"Thứ chúng ta muốn tìm là cái này sao?" Ninh Diệu nhỏ giọng hỏi.
"Ừ." Úc Lễ trả lời. "Đi."
Tuyết Lôi hoa, nghe nói có thể ngăn cản sấm sét ở một cấp độ nhất định, là thứ trân bảo mà bất kỳ tu sĩ sắp độ kiếp nào cũng muốn sở hữu.
Tim Ninh Diệu đã vọt đến tận cổ họng.
Trong sách, khi Úc Lễ đi qua hái thứ linh thực này xuống thì Liên Y vẫn đứng yên tại chỗ không dám đi theo kia lại chẳng hiểu đã đạp vào bẫy rập gì, vậy là dẫn tới một đống yêu thú, gã thét chói tai rồi chạy về phía Úc Lễ, tìm kiếm sự bảo vệ của hắn.
Cũng may lúc này Liên Y không ở đây, chắc chắn Úc Lễ sẽ không gặp phải chuyện giống trong nguyên tác nữa...
Bỗng nhiên một tiếng thét chói tai vang lên: "Úc Lễ, cứu ta, mau tới cứu ta!"
Cùng với đó, mặt đất cũng bắt đầu chấn động, đồng tử Ninh Diệu co rụt lại, không thể tin được mà quay đầu sang.
Liên Y nãy giờ không thấy bóng dáng lại đột ngột xuất hiện, phía sau gã còn dẫn theo một đàn yêu thú lớn, mỗi một bàn chân của mấy con yêu thú đó còn lớn hơn cả đầu người, răng nanh trắng ởn, giống như một lưỡi hái sắc bén.
...Không xong rồi.
Đặc điểm quan trọng nhất trong quyển sách này chính là tình tiết Úc Lễ bị ngược tàn nhẫn, chẳng lẽ đó là điều nhất định phải xảy ra sao?
---
Khi Liên Y chạy tới, trường kiếm của Úc Lễ đã vung lên, khởi động một kết giới ngăn cách bọn họ và yêu thú bên ngoài.
Liên Y thở phào nhẹ nhõm, chân gã mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.
"Chống đỡ đi, ngươi nhất định phải chống đỡ!" Giọng Liên y vẫn còn hơi run. "Sư huynh, mặc kệ trước đây chúng ta có bao nhiêu ân oán, nhưng ngay lúc này, chúng ta phải đoàn kết nhất trí!"
Tai Úc Lễ nghe thấy lời ấy, còn nhìn thấy cảnh tượng trước mắt, đôi mắt lập tức tối sầm.
Rất giống, giống hệt như đời trước. Cho dù là lời nói của Liên Y hay việc mà gã làm.
Nhưng cuối cùng cũng không còn giống nữa, kiếp trước hắn thật lòng cứu viện, nhưng hắn ở hiện tại, chẳng qua chỉ là đang thực hiện một cuộc trả thù mà thôi.
Úc Lễ vẫn còn nhớ rất rõ cảnh tượng đó ở kiếp trước.
Khi đó hắn chỉ có tu vi Nguyên Anh, trên đường đi tới đây đã bị thương nặng. Kết giới lại bị yêu thú va chạm không ngừng, thương mới thương cũ chồng chất khiến cho thương thế của hắn càng nghiêm trọng hơn, quần áo gần như đã bị máu tươi nhuộm ướt.
Mà sư đệ của hắn vẫn cứ núp phía sau mà nức nở, trộm lấy ra thuốc trị thương bí chế để cầm máu trị liệu cho vết thương trên mặt mình.
Có lẽ là thứ thuốc trị thương này quá quý giá, Liên Y tự bôi thuốc cho mình xong phải rối rắm mất một hồi lâu, sau đó lại tự cho là thần không biết quỷ không hay mà nhét thuốc vào ngực, không muốn lấy ra cho Úc Lễ chữa thương.
Yêu thú bên ngoài vẫn không ngừng va vào kết giới, nhưng khi nhìn thấy một màn này, chúng nó lập tức dừng lại ngay. Chúng vốn là Yêu tu, có thể nói chuyện được, sau khi liếc qua liếc lại lẫn nhau thì mở miệng phát ra tiếng người:
"Chúng ta chỉ cần...ăn một người."
"Kẻ nào ra khỏi kết giới trước...thì ăn kẻ đó."
"Dù sao cái kết giới này của các ngươi cũng không trụ được bao lâu, sao lại không thử xem, ha ha ha !!!"
Đây rõ ràng là châm ngòi ly gián, nhưng Liên Y đang trốn ở phía sau lại bắt đầu nổi tâm tư.
"Sư huynh, huynh đừng lo lắng, đương nhiên ta sẽ không tin lời của chúng nó, mấy lời này không đáng tin chút nào cả." Liên Y vừa nói vừa bước tới. "Ở chỗ ta có thuốc trị thương, có thể cầm máu, sư huynh, ta bôi lên vết thương cho huynh nhé?"
Úc Lễ bận chống đỡ kết giới, không thể tùy tiện di chuyển, lại thêm thân đang mang trọng thương, nên mới để cho Liên Y thuận lợi đến gần hắn.
Liên Y lấy bình thuốc ra nhưng lại không trị thương cho Úc Lễ ngay, mà lại vươn cánh tay bị thương của mình ra, rồi đưa đến trước mặt Úc Lễ: "Sư huynh...trước khi đến đây, sư tôn đã dặn ngươi phải che chở cho ta thật tốt, nhưng ta lại bị thương."
Trong giọng nói tràn ngập tủi thân, nhưng Úc Lễ không nuốt nổi bộ dạng này của gã, lông mày cũng chẳng thèm nhếch, thần sắc càng trở nên lạnh lẽo hơn.
Ngay thời khắc Úc Lễ bị đẩy ra khỏi kết giới, tên đầu sỏ gây tội lại cười rộ lên: "Coi như là đây lần cuối cùng ngươi che chở ta đi, sư huynh, ta tha thứ cho việc trước đây ngươi không bảo vệ ta chu toàn."
...........
Úc Lễ nhớ lại tâm trạng của mình tại thời khắc đó.
Là khó có thể tin, là tuyệt vọng, là không cam lòng, cũng là mỏi mệt chết lặng.
Màn đêm đặc sệt tầng tầng lớp lớp nuốt chửng hắn, ngăn lại toàn bộ ánh sáng bên ngoài, cắt đứt tình đồng môn mà hắn đã từng có được, cũng nói cho hắn biết, cho dù là bất cứ lúc nào, cũng đừng trông cậy vào người bên cạnh có thể đem đến cho hắn chút ánh sáng dư thừa nào.
Hắn bước ra từ trong bóng đêm, khiến thế nhân trở nên tham lam, khiến thế nhân sợ hãi, nhưng chỉ tiếc rằng hắn lại không thể nhìn rõ lòng người sớm hơn.
Kết giới vàng kim vững chắc không ngừng bị yêu thú va chạm, Úc Lễ cố ý để cho kết giới bị đâm ra một khe nứt.
Lúc tiếng thét chói tai của Liên Y vang lên, hắn cũng chẳng có gì bất ngờ, trường kiếm trong tay Úc Lễ bị sát khí của chủ nhân kích thích mà phát ra tiếng vù vù vù.
Nhưng sát khí cũng không thể phóng lên tới cực đỉnh, bỗng một thứ gì đó mềm mại cầm lấy tay hắn, ngay sau đó, mấy khối linh thạch lộng lẫy tỏa ra linh khí nồng đậm được nhét vào bàn tay đang nhàn rỗi của hắn.
Trường kiếm đang kêu vù vù dần bình ổn lại, Úc Lễ cũng thấy rõ người đang đứng trước mặt mình.
Thanh niên thanh thoát như ngọc nhìn hắn, trong ánh mắt là vẻ lo lắng không thể che giấu: "Ổn mà, ổn mà, ngươi mau hấp thụ chút linh khí đi, nơi nào không thoải mái thì bôi thuốc, đừng quá liều mạng."
Úc Lễ nắm chặt linh thạch trong tay, góc cạnh cứng rắn lạnh lẽo của linh thạch được bao trọn trong lòng bàn tay hắn, đem đến cảm giác vừa kỳ lạ vừa chân thật, lôi hắn ra khỏi quá khứ.
Úc Lễ thấy khóe miệng Ninh Diệu mỉm cười, người này chẳng hề né tránh chút nào, cứ đứng ở giữa hắn và đàn yêu thú, chặn lại con đường mà hắn sẽ bị đẩy ra.
"Nơi này còn có ta mà, có chuyện gì mà một người không thể giải quyết được, thì để ta giải quyết cùng ngươi nha."
---------------------------Hết chương 14--------------------