Nhân Vật Chính Truyện Ngược Không Cho Phép Ta Khóc

Chương 13:


1 năm

trướctiếp

Edit: Bull.

Beta: DiDi, Bull

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

--------------------------------------------------

Chương 13:

Ninh Diệu gặp được sư phụ của Úc Lễ.

Nhìn sơ qua thì sư phụ của Úc Lễ là một ông lão mang gương mặt hiền từ, nhưng chỉ cần nghĩ đến hành động của ông ta, Ninh Diệu lập tức cảm thấy có một trận rét lạnh chạy khắp người, nên vội vàng cúi đầu xuống nhìn mặt đất, ngoan ngoãn diễn tốt vai tùy tùng nhỏ.

Sư phụ Úc Lễ nói cẩn thận tỉ mỉ về nơi hái thuốc cho hắn nghe, đó chính là trung tâm của cấm địa.

Ninh Diệu vẫn nhớ trong sách từng viết, ở trung tâm của cấm địa có một đám yêu thú mang tu vi vô cùng thâm hậu. Đám yêu thú này không chỉ có tu vi cao mà trí lực cũng không hề thấp, có thể hiểu được thế nào là hợp tác cùng hành động.

Sư đệ của Úc Lễ lúc đó đã trúng kế của yêu thú nên Úc Lễ phải lập tức đến cứu viện, vậy nên mới khởi động kết giới phòng hộ. Yêu thú bắt đầu châm ngòi ly gián, nói rằng chỉ giết đúng một người, thế nên sư đệ đẩy người đến cứu mình là Úc Lễ đã cạn kiệt linh lực, không chống đỡ nổi nữa ra ngoài, còn gã thì bỏ trốn mất dạng.

Mà lần đó, Úc Lễ phải trải qua thập tử nhất sinh, vô cùng gian nan mới có thể sống sót quay về.

"Lần này vi sư độ kiếp có thành công hay không, là nhờ vào ngươi." Trên đỉnh cao nhất của bậc thang, sư phụ Úc Lễ vuốt bộ râu trắng như tuyết. "Sư đệ ngươi tu vi không bằng ngươi, lần này đi, ngươi phải che chở cho nó nhiều hơn."

Tay phải của Úc Lễ đặt lên chuôi kiếm bên hông, hắn hơi hơi rũ mắt, một chút ý cười khinh bỉ hiện ra trên môi.

Che chở?

Buồn cười thật sự.

Hắn vô tình tái diễn lại tất cả hành trình trước đây, và bây giờ hắn chỉ cần rút kiếm ra, hướng về phía cái kẻ trên đài cao kia, sau khi đã hỏi được tất cả những gì hắn cần, cuối cùng dùng một kiếm để kết thúc đoạn nghiệt duyên này.

Úc Lễ vừa nghĩ như vậy xong, thì lập tức chú ý đến Ninh Diệu đang đứng cạnh mình.

Có lẽ Ninh Diệu cho rằng mũ có rèm có thể cản trở được linh khí nhìn trộm, người khác sẽ không nhìn thấy được vẻ mặt của y, vậy nên y bộc lộ cảm xúc rất rõ ràng.

Y nhíu mày thật chặt, trong ánh mắt nhìn về phía ông lão trên đài đã có chút bất mãn. Y nhếch miệng, biểu cảm giống hệt như sắp bị cái tên mặt dày vô liêm sỉ này làm cho tức chết đến nơi.

Tu vi của Úc Lễ cao hơn cấp bậc mà mũ có rèm có thể cản trở, nên hắn có thể thấy được rõ ràng những biểu cảm ấy. Hắn nhướng mày, tay đặt trên chuôi kiếm cũng buông xuống.

Nếu thiếu gia nhỏ đã hứng thú thì hắn sẽ tái hiện lại tất cả mọi chuyện thêm lần nữa vậy.

--------------------------

Cấm địa môn phái chỉ mở ra vào đúng một canh giờ nhất định, bọn họ nghỉ ngơi trong chốc lát rồi mới đi đến lối vào cấm địa, lập tức chạm mặt với Liên Y vừa thoát khỏi Khổn Tiên Tác.

Liên Y trưng ra khuôn mặt lạnh tanh, có nghe tiếng bước chân cũng chẳng thèm nói với bọn họ một lời, ngay khi vừa tới giờ thì dứt khoát bước vào cấm địa phong ấn Truyền Tống trận.

Hai người Ninh Diệu cũng theo vào.

Một luồng sáng trắng xuất hiện, sau đó, cảnh vật trước mắt Ninh Diệu trở nên tối đen như mực.

Trước mắt là bóng tối mênh mông khiến cho Ninh Diệu không thể nhìn rõ bất cứ gì. Ninh Diệu vốn rất sợ tối, ngay cả lúc ngủ cũng phải thắp cho đèn đuốc sáng trưng, hiện giờ đột nhiên phải đối mặt với bóng tối nhìn kiểu gì cũng thấy quỷ dị như thế này, y thật sự thấy rất sốc.

"Tầng thứ nhất của cấm địa, đêm vô tận." Giọng nói lạnh lùng của Úc Lễ vang lên bên cạnh. "Mức độ nguy hiểm của nơi này không cao, chỉ cần nắm rõ được quy luật biến hóa của đường đi, thì sẽ ra được thôi."

Cái gì mà mức độ nguy hiểm không cao, rất nhiều phim kinh dị đều mở đầu như vậy đó!

Ninh Diệu rưng rưng nước mắt, giọng run rẩy hỏi: "Nếu, nếu không nắm được quy luật biến hóa thì sao?"

Giọng nói không hề có ý tốt của Úc Lễ vang lên trong bóng đêm: "Vậy thì phải ở vĩnh viễn trong đêm tối này thôi."

Ninh Diệu: "..."

Y làm không được.

Ninh Diệu bất chấp tất cả, lảo đảo trên mặt đất một cái, yếu ớt nói: "Ta muốn ngất đi rồi, ta thật sự muốn ngất lắm rồi!"

Úc Lễ không lên tiếng, chỉ lấy chân chạm vào cẳng chân của Ninh Diệu.

Ninh Diệu sợ Úc Lễ bỏ y lại rồi đi luôn, đành phải nhắc nhở: "Ừm, sau khi ngất xỉu, phiền ngươi khiêng ta đến nơi nào có ánh sáng nhiều chút nha, cảm ơn."

Úc Lễ vẫn trầm mặc, một lát sau, Ninh Diệu phát hiện mình đang bay lên, hai chân lại đứng trên mặt đất.

Một đoạn vải dệt được nhét vào trong tay y, Ninh Diệu cũng không biết đó là thứ gì, bèn lần theo đoạn vải đó, lại chạm vào một cánh tay mang theo hơi lạnh.

Đó là cánh tay của Úc Lễ.

Ninh Diệu kinh ngạc, y vội vàng buông tay ra, rồi lại bắt lấy ống tay áo ấy thêm lần nữa.

"Nhắm mắt lại, nắm chặt, đi theo ta." Úc Lễ nói.

Ninh Diệu cũng không biết đã đi bao lâu, tay y cứ nắm chặt lấy ống tay áo của Úc Lễ, không cần mở to mắt ra nhìn giúp y có được cảm giác an toàn, thỉnh thoảng nói chuyện cũng được Úc Lễ đáp lại vài câu.

Ninh Diệu hơi xúc động, so với trước đây thì Úc Lễ bây giờ dễ nói chuyện hơn nhiều, có lẽ là không qua bao lâu nữa, bọn họ sẽ trở thành bạn tốt của nhau thì sao.

Ánh sáng bất ngờ xuất hiện, Ninh Diệu mở to mắt, thấy được trời xanh mây trắng.

Bọn họ ra ngoài rồi!

Đôi mắt Ninh Diệu cong lên, vung vẩy ống tay áo của Úc Lễ, sau đó ngượng ngùng buông ra.

Mất mặt quá, y đã lớn như vậy rồi mà còn sợ tối, chắc chắn trong lòng Úc Lễ còn đang cười nhạo y.

Bọn họ đợi trong chốc lát, thì cũng thấy được Liên y đến, trên người gã còn có vài vết thương.

Ninh Diệu tò mò liếc mắt nhìn Liên Y một cái.

Kỳ lạ ghê, cái con đường tối thui kia có kẻ địch hả? Y có gặp được cái gì đâu?

Ninh Diệu chẳng thèm hỏi cái tên thấy ghét đó làm gì, vì thế ba người bèn tiếp tục lộ trình kế tiếp.

Tầng tiếp theo còn khó nhằn hơn cả cái đêm tối vô tận kia.

Con đường đất phía trước mọc đầy cỏ xanh gần cao hơn đầu người, loại cỏ này không hề có chút gì gọi là mềm mại, cạnh bên còn rất sắc bén, chém sắt như chém bùn, có thể dễ dàng chém bay đầu của người phàm, cũng có thể đánh bại luôn cả linh khí phòng hộ của tu sĩ.

Loại cỏ xanh này tên là Kiếm Thảo, một loại thực vật phòng hộ nổi tiếng.

Cho dù có sử dụng phép thuật để bay qua từ bầu trời thì cũng sẽ bị Kiếm Thảo bên dưới cắt cho vài nhát.

Ninh Diệu nhớ tới nội dung mình đã từng nhìn thấy trong sách, lặng lẽ thò lại gần nói với Úc Lễ: "Có thể bên trong còn ẩn giấu nhiều mối nguy khác, ngươi phải cẩn thận đó."

Úc Lễ nghe xong câu này thì hơi nheo mắt lại, thu lại luồng linh khí mà chỉ cần một đòn có thể đập nát đám cỏ của mình, chậm rì rì rút kiếm ra.

"Nếu không thì để ta lên trước nha? Để ta cố gắng thương lượng với chúng nó thử, nhờ chúng nó nhường cho hai ta một con đường nhỏ." Ninh Diệu nói nhưng không hề ôm chút hy vọng nào.

Y vừa mới đến tra xét một chút đã phát hiện đám cỏ này vô cùng cuồng bạo lực, lúc y vừa mới tiếp cận, chúng  lập tức hưng phấn muốn chạm vào y, khao khát được hòa thành một thể cùng máu thịt y.

Úc Lễ liếc mắt nhìn Ninh Diệu, cười nhạo một tiếng: "Chờ ngươi từng bước từng bước thương lượng với chúng nó, có lẽ ta đã phi thăng thượng giới từ lâu rồi."

Ninh Diệu: "..."

Lực sát thương của miệng người này đúng là vô đối! Bộ tốc độ tu luyện nhanh thì ghê gớm lắm à?

Được thôi, rất vĩ đại, y làm theo không được đó thì sao!

Về phần sư đệ Liên Y thì gần như vẫn giữ một phương châm nhất quán chính là coi bọn họ như không khí, cứ đi một mình như trước.

Úc Lễ lười để ý đến người này, hắn đi trước Ninh Diệu, dùng kiếm khí cắt đám cỏ cứng rắn mà người thường khó có thể lay động mảy may, rồi dẫn Ninh Diệu tiến về phía trước.

Trong không khí dường như có một thứ mùi vị chạm vào là bùng nổ, Ninh Diệu kéo lại mũ có rèm của mình, cẩn thận theo Úc Lễ đi về phía trước.

Bên này Ninh Diệu và Úc Lễ đi rất nhẹ nhàng, nhưng cảnh tượng bên kia lại trái ngược hoàn toàn.

Tuy rằng Kiếm Thảo là thực vật, nhưng thấy máu thì rất hung ác, hơn nữa lực tấn công của nó còn rất mạnh.

Sau khi Liên Y đi được một đoạn, thì lá chắn phòng hộ trên người đã bị đánh nát tận bảy tám cái, lại còn có một ít Kiếm Thảo lợi dụng khe hở lúc gã đổi lá chắn phòng hộ mới, hung ác tấn công về phía gã.

Trên người Liên Y còn có cách thức phòng hộ khác, tuy rằng lá chắn đã bị phá, nhưng Kiếm Thảo cũng không thể gây ra cho gã vết thương nào quá sâu.

Nhưng da thịt Liên Y mềm mại, gã chịu đau không nổi. Vừa mới bị Kiếm Thảo để lại vài vết xước nhợt nhạt trên tay, đã lập tức nổi trận lôi đình.

Đáng lẽ Úc Lễ phải chủ động đến che chắn cho gã mới đúng, thế mà lại muốn để gã tự lên tiếng nhắc nhở cơ đấy?

Sự ghen ghét khi dung mạo bị áp chế, cùng với việc bị hai người hoàn toàn làm lơ, khiến cho tâm trạng gã tụt dốc không ngừng, lại còn không được người khác nâng niu trong lòng bàn tay, thế nên ngay tại thời khắc này, gã lập tức bùng nổ.

Gã sử dụng pháp khí, lắng nghe âm thanh, chém hết Kiếm Thảo qua một bên, thấy được bóng dáng của Úc Lễ và Ninh Diệu.

Trong giọng nói của Liên Y tràn ngập lửa giận: "Sư huynh, ngươi bảo vệ sư đệ đồng môn như vậy sao? Trước đây sư tôn đã nói ngươi phải che chở thật tốt cho ta, ngươi lại che chở như vậy? Sư huynh, ta biết ngươi ghen ghét vì ta được sư tôn cưng chiều, nhưng lại phát tiết oán giận lúc ta đang hành động đơn lẻ, ra vẻ chính nhân quân tử quá nhỉ?"

"Chính nhân quân tử?" Từ này có vẻ như đã chọc cười Úc Lễ, hắn cười khẽ một tiếng: "Ngươi cảm thấy thế nào?"

Liên Y tự giác xem như lý lẽ đã nằm trong tay mình, gã hừ nhẹ một tiếng, bất mãn nói: "Lại đây, chém hết tất cả Kiếm Thảo cho ta, bảo vệ ta an toàn."

Khóe miệng Úc Lễ vẫn treo nụ cười như trước, nhưng những lời hắn nói ra lại khiến người ta thấy không rét mà run.

"Ngươi nói thêm câu nữa, ta sẽ thẳng tay ấn đầu ngươi lên Kiếm Thảo."

"Nếu ngươi sợ thi thể hoàn toàn dập nát hoặc không đủ, cứ đến tìm ta."

Trong nháy mắt, sắc mặt Liên Y đã trắng bệch, gã hoàn toàn không dự đoán được Úc Lễ sẽ nói ra những lời như vậy, nên sợ đến mức vội vội vàng vàng xoay người, chạy đi rất nhanh.

Bóng dáng của Liên Y đã lặn mất tăm, Úc Lễ lại xách Ninh Diệu đang trợn mắt há mồm tiếp tục đi về phía trước.

Ninh Diệu vừa đi vừa nhìn bóng dáng đĩnh đạt của Úc Lễ phía trước,  y hồi hộp nuốt ngụm nước miếng.

Trong khoảng thời gian này, y cảm thấy tính tình của Úc Lễ đã tốt hơn rất nhiều, cho nên lá gan y mới dần lớn lên, dám nói đùa với Úc Lễ.

Nhưng vừa thấy màn vừa rồi, Ninh Diệu gần như đã trở về lần đầu tiên y gặp Úc Lễ, người đó một thân đen tuyền, giống hệt như Tu La có thể dọa người ta đến vỡ gan.

...Thật đáng sợ.

Ninh Diệu hoảng sợ nắm quần áo mình, động tác hơi mạnh, nên y không cẩn thận cọ ngón tay vào nhánh Kiếm Thảo chưa bị cắt đi ở bên cạnh.

Cảm giác đau đớn từ đầu ngón tay truyền đến, hốc mắc Ninh Diệu đỏ lên. Trong vô thức, y muốn kêu đau, nhưng lại cố gắng nhịn nó xuống.

Không được, y không thể yếu ớt như vậy được. Sư đệ Úc Lễ chính là kiểu người yếu ớt đó, nên mới chọc cho Úc Lễ không vui, khi nãy suýt chút nữa là hắn đã giết chết sư đệ rồi.

Y phải chú ý hơn một chút, không thể giẫm vào vết xe đổ của sư đệ Úc Lễ được.

Nhưng có một giọt nước mắt lại không chịu nghe theo sự khống chế của Ninh Diệu, nó trào ra khỏi hốc mắt y, rơi xuống mặt đất, phát ra một tiếng vang rất nhỏ.

Úc Lễ đang đi ở phía trước bỗng nhiên dừng lại, quay đầu qua.

Hắn nhìn vào hốc mắt đỏ ửng của Ninh Diệu, nhíu mày: "Khóc cái gì?"

"Không có gì!" Ninh Diệu hoảng loạn đến mức đầu óc trống rỗng. "Tay, tay ta không đau lắm, ta không sao cả, đừng để ý đến ta."

Ánh mắt của Úc Lễ chuyển đến trên tay Ninh Diệu, đôi tay kia thon dài trắng nõn, không có chỗ nào mà làn da không mềm mại. Mà ở trên ngón trỏ tay phải, đã xuất hiện một miệng vết thương không dài không ngắn.

Mày Úc Lễ nhíu càng chặt hơn.

Ninh Diệu vẫn hoảng loạn đến líu cả lưỡi: "Ta, ta thật sự không sao hết, ha ha, vết thương nhỏ như thế này, đàn ông mà trên người không có sẹo sao xứng là anh hùng? Đây là huân chương của ta! Ngươi không cần..."

Còn chưa kịp nói xong, một ruộng Kiếm Thảo tươi tốt rộng lớn bỗng chốc bị linh lực màu đen bao vây, chỉ trong giây tiếp theo, tất cả đều biến mất không thấy tăm hơi.

Ninh Diệu trợn mắt há mồm, lời còn chưa nói hết đã nghẹn lại trong miệng.

Y ngây ngốc đưa mắt nhìn sang Úc Lễ, nam nhân không lâu trước đây vừa trưng vẻ mặt hung thần ác sát ấy vẫn nhíu mày nhìn y như cũ.

"Không được khóc." Úc Lễ nói.

--------------------------Hết chương 13--------------------------


Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play

trướctiếp