Edit: Bull

Beta: DiDi, Bull 

Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!

-----------------------------------------

Chương 12:

Ninh Diệu đi một đường thuận lợi, thẳng đến môn phái của Úc Lễ mà chẳng gặp tí nguy hiểm nào.

Ở Tu Chân giới, môn phái của Úc Lễ rất thần bí.

Tuy quy mô của môn phái này không lớn, nhưng những người có được sức mạnh ngang với chưởng môn Ngao Thiên ở Tu Chân giới vẫn chưa được đến mười người.

Ông ta chỉ thu hai đồ đệ, một người là đệ nhất mỹ nhân Tu Chân giới, còn lại là Úc Lễ có tốc độ tu luyện khiến cho toàn bộ Tu Chân giới kinh ngạc.

Có người cảm thấy lạ vì Ngao Thiên không mở rộng quy mô môn phái, nhưng Ngao Thiên cũng chưa bao giờ trực tiếp trả lời vấn đề này, luôn chỉ cười mà không nói.

Ninh Diệu nhớ tới chuyện này thì rất nóng nảy, người ngoài không biết được tình hình thực tế nhưng y lại biết. Người mang danh sư phụ này không hề thật lòng muốn nhận đồ đệ, ông ta chỉ tùy tiện dùng một thân phận để giữ Úc Lễ bên cạnh, chờ đến khi thời cơ chín muồi, sẽ mổ lấy đạo cốt trong người Úc Lễ ra.

Úc Lễ từ một nhân vật chính lương thiện chính trực biến thành Tu La người gặp người sợ, mà sự kiện này có vai trò rất quan trọng trong quá trình thay đổi của Úc Lễ.

Nhớ tới lòng trung thành của Úc Lễ đối với môn phái, Ninh Diệu không nhịn được mà phải nói bóng nói gió nhắc nhở một chút: "Tu vi của sư phụ ngươi cao như vậy, chắc chắn có rất nhiều pháp bảo và phương pháp tu luyện. Nếu đã là chuyện mà ông ấy không thể giải quyết, thì ngươi cũng đừng ép bản thân mình phải hoàn thành, hiểu không?"

Úc Lễ cũng chẳng biết có cho mấy câu kia lọt vào tai hay không, thấy sắp đến môn phái, hắn nói với Ninh Diệu: "Mang cái mũ có rèm của ngươi lên."

Thế là Ninh Diệu phải lấy mũ mang lên, lo lắng sốt ruột nói tiếp: "Ta không có chào hỏi gì mà cứ đi vào như vậy, có khi nào sư phụ ngươi sẽ đuổi ta đi không?"

Nhưng mà, nếu thật sự bị đuổi đi, y sẽ được tự do đúng không?

Nếu như là trước đây chắc chắn chuyện này sẽ khiến y kích động, nhưng bây giờ, chỉ cần nghĩ tới chuyện mình phải bỏ qua một tình tiết quan trọng như vậy, trơ mắt nhìn Úc Lễ thật thà bị bắt nạt, y cũng không vui nổi nữa.

Một người thật thà như vậy không nên bị phản bội mới phải. Cho dù thân thiết đến mức nào, cũng không được làm những chuyện xấu xa như vậy!

Úc Lễ đang nhìn ra ngoài cửa sổ, nghe vậy chỉ cười khẽ: "Có ta ở đây...Ai dám đuổi ngươi đi?"

————-

Lúc này mặt trời đã lên cao, bầu trời sáng sủa, một chiếc tàu bay loại nhỏ được trang trí xa hoa dừng trước sân tu hành, một nam nhân mặc pháp bào màu tím bước từ trên tàu xuống.

Ngũ quan của nam nhân kia tuy đoan chính nhưng thần thái lại có vẻ tùy tiện. Trên pháp bào khắc ám văn dày đặc, dựa vào pháp bào này cùng với tàu bay ở phía sau, có thể thấy được thân phận của người này không đơn giản, không phú cũng quý.

Nam nhân kia bước nhanh lên trước mấy bước, ngăn cản đường đi của một thanh niên áo đỏ.

Thanh niên áo đỏ kia chính là sư đệ Liên Y của Úc Lễ, khi bị nam nhân pháp bào tím kia cản bước cũng chẳng giật mình, chỉ hỏi: "Đường công tử, tìm ta có việc gì sao?"

Người đàn ông được gọi là Đường công tử kia cười cười: "Mấy ngày trước ta tìm được một đóa Băng Liên bảy màu, nhưng đóa hoa diễm lệ như vậy, ta nghĩ chỉ có mình A Liên mới xứng, nên mới cố ý đem đến đây."

Đường công tử lấy ra một cái hộp ngọc từ nhẫn trữ vật, rồi mở ra, lấy từ trong đó một đóa sen bảy màu đưa cho Liên Y.

Liên Y nhận lấy hoa, vừa đắc ý trong lòng vì sức quyến rũ của mình, nhưng cũng không để hiện lên mặt.

Đường công tử còn nói thêm: "Trước đây ta đã hỏi ngươi về chuyện kết đạo lữ với ta, ngươi suy nghĩ sao rồi? Gia thế ta rất khủng, nếu gả cho ta thì ta có thể cho ngươi tài nguyên tốt nhất, muốn thăng cấp trở thành tu sĩ Kim Đan cũng chẳng phải chuyện gì khó."

Liên Y khịt mũi, xoay xoay đóa hoa trên tay, âm dương quái khí nói: "Ta chỉ mới ở Trúc Cơ, nào có tư cách làm đạo lữ của Đường công tử? Sư huynh tốt kia của ta đã Nguyên Anh, tiền đồ rộng mở, ngươi vẫn nên theo đuổi hắn đi."

Tuy rằng tính tình Liên Y nắng mưa thất thường, nhưng bởi vì dung mạo quá xuất chúng, lúc nói ra những câu như vậy cũng có một loại phong tình rất riêng.

Đường Hạ bị câu mất cả hồn, cán cân trong lòng đã hoàn toàn nghiêng ngả: "Sao hắn có thể so được với ngươi? Người đó vừa nhìn đã biết là kẻ lòng dạ sâu thăm thẳm, chắc là hắn đã cướp hết toàn bộ tài nguyên của sư môn đi rồi, mới khiến cho tốc độ tu luyện của ngươi chậm chạp như vậy."

Liên Y vẫn tiếp tục nói: "Đã qua nhiều ngày như vậy, sư huynh tốt của ta chắc cũng sắp trở về rồi!"

Đường Hạ theo lời nói của mỹ nhân, dỗ dành: "Hắn còn dám về à? Đừng sợ, chỉ cần hắn trở về, ta sẽ trút giận cho ngươi! Lần này đến đây ta có mang Khổn Tiên Tác* từ nhà đến, có thể trói chặt người ta lại, làm cách nào cũng không thoát được. Nếu không thể làm hắn bị thương thì cũng có thể khiến hắn bị mất mặt một phen!"

(*Khổn Tiên Tác: dây trói tiên.)

Sau khi nghe xong thì gợn sóng trong lòng yên ả trở lại, gã đang muốn nói tiếp thì chợt nhìn thấy  một chiếc xe ngựa trông có vẻ rất tầm thường đang đi lên từ chân núi.

————

Ngay khi xe ngựa dừng lại trước đại điện của môn phái, Ninh Diệu và Úc Lễ cùng xuống xe.

Bọn họ còn chưa kịp bước lên, một giọng nói đã từ xa vọng đến.

"Ta còn tưởng là ai ngồi trên cái chiếc xe ngựa vừa nhỏ vừa nát này đến đây, kia không phải là Úc tu sĩ đại danh đỉnh đỉnh của chúng ta đó sao?"

Ninh Diệu vừa quay đầu đã thấy hai nam nhân mang gương mặt cực kỳ khó gần bước đến.

Sự xuất hiện của y có lẽ đã nằm ngoài dự liệu của hai người kia, người mặc pháp bào tím quan sát y một lát rồi nói: "Ồ! Úc tu sĩ của chúng ta trước nay đều độc lai độc vãng, có bao giờ dẫn theo người nào bên cạnh đâu?"

Tu sĩ mặc áo choàng tím cũng chẳng đợi họ trả lời, tự biên tự diễn luôn: "Sao lại không dám lộ mặt thế này, là do tính cách hướng nội, hay là vì...quá xấu xí, nên mới không dám lộ?"

Đây là lần đầu tiên Ninh Diệu gặp phải tình huống này, cũng là lần đầu tiên có người dám nói y xấu xí, nghe mà chết lặng cả người.

Ninh Diệu vừa cảm thấy ngạc nhiên lại vừa thấy mới lạ, y quay đầu sang nhìn Úc Lễ, muốn nhìn thử xem trên mặt Úc Lễ bây giờ đang có biểu cảm gì, liệu có đang cảm thấy thú vị giống y hay không?

Úc Lễ không cười, mày hắn nhăn lại, sau đó hắn tiến lên một bước, che chắn Ninh Diệu ở sau lưng mình.

"Nói đủ chưa?" Úc Lễ lạnh lùng nói.

Đường Hạ rên một tiếng rồi lùi về phía sau vài bước, trán đổ mồ hôi lạnh.

Mới một thời gian không gặp mà tu vi của Úc Lễ lại tăng lên rồi!

Tốc độ tu hành kinh khủng thật!

Mà Liên Y ở phía sau vẫn còn nhẹ nhàng phe phẩy cây quạt. Sau khi nhìn thấy hành động của Úc Lễ, khóe miệng vốn đang tươi cười bỗng chùng xuống.

Động tác này rõ ràng là mang đầy ý muốn bảo vệ. Nếu như hành động đó do người khác làm thì vô cùng bình thường, nhưng bây giờ người làm như thế lại là Úc Lễ.

Từ nhỏ đến lớn, gã đã nhận được muôn vàn thương yêu, được vô số người yêu thích, nhưng chỉ có Úc Lễ là ngoại lệ.

Gã vốn tưởng người này sẽ mãi là một tên đầu gỗ suốt đời chẳng thông suốt, vĩnh viễn không hiểu mấy chuyện lãng mạn, nhưng lại không ngờ rằng mình sẽ được thấy cảnh Úc Lễ bảo vệ cho người khác ở nơi này.

Gã còn chưa từng được Úc Lễ bảo vệ như vậy lần nào, người này có mị lực gì mà khiến hắn phải làm như thế, chẳng lẽ mị lực còn siêu hơn cả gã sao?

Ninh Diệu cũng vừa kịp phản ứng lại, mỗi người đứng ở đây đều là đồ khốn nạn. Vậy nên y vội vàng bước lên từ phía sau Úc Lễ, bày ra tư thế chuẩn bị phản công: "Các người rảnh lắm hả? Thay vì đứng ở đây buôn chuyện của người ta thì sao không chăm chỉ tu luyện hơn đi. Vì sao đều là tu luyện, mà các người lại kém như vậy, còn chưa cần động tay đã đánh lui được các người rồi? Mất mặt quá đi, ta cũng không nỡ nhìn đâu, haizz, đáng thương ghê chưa!"

Ninh Diệu nói xong, còn quay lại hỏi ý kiến Úc Lễ: "Ta nói có đúng không?"

Tuy Úc Lễ không trả lời nhưng ý cười lại đọng trong đáy mắt.

Sắc mặt Liên Y đã hoàn toàn đen kịt.

Không chỉ vì bị kẻ xa lạ này chế giễu mà còn vì âm sắc của người này.

Tuy không thể nhìn thấy mặt, nhưng giọng nói của người này, thật sự...quá êm tai.

Âm sắc của gã cũng đã đủ đứng trên khối người, nhưng nếu như so sánh với người này, thì vẫn hơi khác biệt.

Rõ ràng là đang chế giễu mắng chửi người ta, nhưng giọng người này khi nói lại có một nhịp điệu riêng. Có lẽ y cũng không quen mắng chửi người khác, cũng có vẻ như y đã rất cố gắng rồi nhưng giọng nói vẫn cứ mềm mại như cũ, cứ như là đang làm nũng vậy.

Chỉ nói mấy câu ngắn gọn, mà cứ như đang cào nhẹ vào lòng người ta.

Khi gã nhìn qua bên cạnh, dường như cái tên Đường Hạ háo sắc kia cũng hơi hốt hoảng, bị chế giễu cũng chẳng tức giận.

Nếu mang mũ có rèm thì chắc chắn là ngũ quan không đẹp, nên mới phải che đi khuôn mặt, chỉ dám để người khác nghe thấy giọng nói của y.

Gã nhất quyết không để cho sự chú ý của Đường Hạ bị người này thu hút mất.

Trong nháy mắt, đáy lòng Liên Y đã có tính toán.

Liên Y chậm rãi tiến lên một bước: "Sư huynh, chuyện này là do huynh không đúng rồi, sao đã  trở về sư môn mà còn bắt thủ hạ phải mang mũ có rèm? Có mặt người nào mà sư tôn không thể thấy chứ, như vậy là không hiểu quy tắc đấy."

Trong khi nói chuyện, Liên Y đứng ở một góc độ riêng, phơi bày gương mặt mà chính gã cho rằng hoàn mỹ nhất trước mặt Đường Hạ.

Đường Hạ lại bị sắc đẹp câu mất hồn, bỗng nhớ tới việc cách đây không lâu mình còn hứa hẹn đủ điều để Liên Y đồng ý, bèn vội vàng móc Khổn Tiên Tác đã cố ý chuẩn bị từ trước ra.

Thế mà gã lại suýt bị giọng nói của người này mê hoặc, thật quá nhục nhã!

Đường Hạ giận dữ nói: "Đã xấu còn không cho nói động đến! Được thôi, nếu Úc Lễ ngươi đã muốn che chở cho hắn, thì ta đây sẽ trói các ngươi chung một chỗ, cho các ngươi gần nhau hơn chút nữa!"

Ninh Diệu chỉ cần nhìn cái là hiểu ngay, người trông khá đẹp kia là sư đệ của Úc Lễ, còn cái người  vẫn luôn mở miệng khiêu khích, chắc hẳn là kẻ ái mộ sư đệ, dáng vẻ trông giống hệt như một tên cặn bã chỉ biết trầm mê vào sắc đẹp vậy đó.

Sư đệ này có người chống lưng, nhìn huênh hoang tự đắc thật sự!

Hứ! Y dù sao cũng là đồng bọn của Úc Lễ, y cũng có thể chống lưng cho Úc Lễ!

Trong trường hợp này, Ninh Diệu lựa chọn quên đi tính cách hung tàn của Úc Lễ. Trong đầu còn tự động tô điểm cho Úc Lễ trở thành một bé đáng thương, thế là cảm giác xót xa muốn bảo vệ cho em trai bé bỏng xuất hiện ngay tức khắc.

Ninh Diệu khống chế một luồng gió nhẹ thổi qua, thổi bay cái rèm đang che đậy khuôn mặt mình.

"Ta xấu thật sao?" Mỹ nhân mang đôi mắt ưu sầu, nhẹ nhàng thở dài.

Khi Ninh Diệu lộ ra dung mạo thì Khổn Tiên Tác đã bị Đường Hạ ném được một nửa, nhưng chỉ mới vung ra nửa đường thì lại bị chủ nhân túm chặt, khống chế kéo về.

Tim Đường Hạ đập mất kiểm soát, đầu óc trống rỗng, chẳng còn chú ý được chuyện người đang bị Khổn Tiên Tác trói là ai nữa rồi.

Mãi đến khi gã nghe được tiếng hét phẫn nộ chói tai của Liên Y, thì mới lấy lại được tinh thần, sau đó nhìn về phía Liên Y.

Khổn Tiên Tác kia đang trói gô Liên Y lại, gã tức giận giãy giụa: "Đáng chết, ngươi cởi trói cho ta!"

"Hả, chuyện này, thật ra ta cũng không có cách, pháp khí này buộc phải trói đủ một thời gian mới..."

Bên kia gà bay chó sủa làm cho Ninh Diệu cảm nhận được niềm vui sướng khi làm chuyện xấu.

Y dùng bả vai chạm nhẹ vào bả vai Úc Lễ, cười nói: "Thế nào, hả giận lắm phải không?"

Úc Lễ khẽ nhếch khóe môi, xoay người: "Đi nào."

-------------------------Hết chương 12------------------------

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play