Edit: Bull
Beta: DiDi, Bull
Truyện chỉ được đăng tải tại WordPress và Wattpad Tuế Nguyệt An Nhiên. MỌI NƠI KHÁC ĐỀU LÀ REUP!
-----------------------------------------
Chương 11:
Ninh Diệu mang theo Úc Lễ rời khỏi nơi này ngay lúc chính ngọ*.
(*Chính ngọ:12h trưa.)
Úc Lễ không đặt nặng chuyện rời khỏi đây bằng cách nào cho lắm. Vậy nên khi y được đám yêu đưa ra ngoài cũng chẳng cảm thấy có gì không ổn.
Sau khi tên yêu quái kia đưa họ ra ngoài rồi đi mất, Ninh Diệu mới cảm thấy may mắn sau khi đuổi được người ta, dáng vẻ giống như vừa mới xua đi được một cục phiền phức to bự. Úc Lễ nhịn không được hỏi: "Ngươi nghĩ tu vi ta thế nào?"
Chẳng lẽ y cảm thấy tu vi hắn rất yếu ớt, ngay cả đánh bại một con yêu quái cũng không làm được?
Ninh Diệu: "?"
Chẳng hiểu sao hắn lại đột nhiên hỏi vấn đề này, Ninh Diệu dựa vào nguyên tác, đương nhiên biết rõ bây giờ hắn còn đang ở Nguyên Anh kỳ.
Úc Lễ mới có hai mươi mấy, hơn nữa thời gian tu hành còn trễ hơn người khác, nhưng tốc độ này của hắn có thể nói là khiến cho người ta phải kinh ngạc, cũng đủ để vênh mặt trước mọi người rồi.
Có lẽ là do tu vi quá thấp, Ninh Diệu lúc này chẳng có cách nào tra ra được cảnh giới tu vi của hắn, vì thế y bắt đầu nói mấy câu vớ vẩn: "Tu vi của chúng ta cách nhau nhiều như vậy, ta làm sao biết được tu vi của ngươi đây? Ta thấy tuổi ngươi vẫn còn trẻ, tu sĩ bình thường lên được Trúc Cơ cũng đã ghê gớm lắm rồi, nhưng nếu là ngươi, ta đoán ngươi có lẽ đang ở Nguyên Anh kỳ, có đúng không?"
Mày Úc Lễ nhíu lại.
Hắn tự nhận mình chưa bao giờ có ý thu lại sức mạnh trước mặt Ninh Diệu, đêm qua hắn đã phá vỡ phong ấn bước vào lãnh địa Yêu tộc, còn một kiếm chém chết hai tên yêu quái Nguyên Anh kỳ có ý đồ nhục nhã Ninh Diệu. Nếu nói tu vi Ninh Diệu thấp, không có cách nào cảm nhận được cảnh giới của hắn, thì y cũng nên hiểu rõ rằng sức mạnh của hắn không chỉ như thế mới đúng.
Là cái gì khiến cho Ninh Diệu mặc định rằng hắn đang ở Nguyên Anh kỳ?
...Kiếp trước, khi hắn đánh chết Ninh tiểu thiếu gia, đúng thật là đang ở Nguyên Anh kỳ.
Úc Lễ ngầm nhận ra có gì đó không đúng, nhưng suy nghĩ này vụt qua quá nhanh làm hắn cũng chẳng bắt được chút manh mối nào.
Úc Lễ lại hỏi sang chuyện khác: "Vậy ngươi làm thế nào mà gạt được cả đám yêu quái đó đi?"
Nói đến chuyện này, Ninh Diệu liền phấn chấn hẳn lên.
Dù sao thì đám yêu kia sẽ đi nói khắp nơi, sớm muộn gì cũng chẳng giấu được Úc Lễ, chi bằng y tự động khai báo, giành cho mình một ít phúc lợi.
Ninh Diệu đứng thẳng, chắp tay phía sau, khống chế gió nhẹ thổi bay một sợi tóc của mình, còn thổi tung cả góc áo trắng như tuyết, cố gắng tạo ra dáng vẻ của một thế ngoại cao nhân, sau đó nhàn nhạt nói: "Bởi vì... Ta đã nhớ ra được thân phận thật của mình."
Úc Lễ nhướng mày, bọn họ lúc này đang đứng dưới một tán cây lớn không biết tên. Ninh Diệu nhàn nhạt thở dài một tiếng, cái cây xanh um tươi tốt kia bỗng từ từ nở hoa. Cánh hoa ấy rơi xuống, giống như đang cử hành một loạt nghi thức chào đón long trọng dành cho người bên dưới.
Ninh Diệu vươn tay đón lấy cánh hoa nhỏ, mái tóc trở nên dịu dàng như biển, nhìn sơ qua cánh hoa, nói: "Thiếu nước, hoa này không đủ mềm mại."
Thế là mây đen lập tức ngưng tụ, mưa phùn rơi xuống, xả từng luồng nước tươi mát lên cánh hoa.
Ninh Diệu cảm thấy làm vậy cũng không khác gì đang diễn cả, không thể quá mức, tránh làm quá nó bị lố.
Vì thế y bèn xoay ngươi đưa lưng về phía Úc Lễ, cố gắng dùng một chất giọng vô cùng siêu phàm thoát tục: "Ta là đứa con của vận mệnh, thí chủ à, đối xử tử tế với ta chính là đối xử tử tế với chính mình, ngươi có hiểu không? A di đà phật, thiện tai thiện tai."
Khi màu tóc Ninh Diệu thay đổi thì ánh mắt của Úc Lễ cũng trở nên kinh ngạc, nhưng sau khi nghe xong mấy lời Ninh Diệu nói, ánh mắt hắn lập tức tối sầm lại.
Con của vận mệnh hóa thành?
Không hổ là người được Thiên Đạo lựa chọn, được Thiên Đạo thương yêu, so với hắn đúng là một trời một vực.
Cả đời hắn hành tẩu trong bóng đêm, nhưng người này vẫn luôn được tắm dưới ánh nắng, có khi ngay cả mặt trời còn sợ chiếu sáng quá mạnh sẽ khiến làn da mềm mại của y bị thương.
"Thật sao?" Úc Lễ cười hỏi lại.
"Đương nhiên là thật rồi!" Ninh Diệu quay đầu lại trừng mắt với Úc Lễ: "Sao ngươi có thể không tin ta được chứ?."
Úc Lễ chỉ cười rồi dùng kiếm khí cắt một trái trên cây, làm cho trái cây kia rơi xuống ngay trong ngực Ninh Diệu.
Ninh Diệu được một trái cây nho nhỏ, lập tức vui vẻ ngay. Y chia ra làm hai nửa, rồi lấy một nửa đưa cho Úc Lễ.
Mây đen cứ theo hành động của y mà tan biến, ánh mặt trời cũng đã quay về.
Ninh Diệu tràn ngập tự hào: "Có ta ở bên cạnh, ngươi không cần lo bị Yêu tộc bắt nạt nữa, ta che chở cho ngươi."
Ánh mắt của Úc Lễ di chuyển từ trái cây kia đến gương mặt của Ninh Diệu, khóe môi hắn cong cong.
"Ta rửa mắt chờ mong."
————
Không khí trở nên vô cùng hòa thuận vui vẻ, nhưng lại có một con bồ câu lao ra từ trong rừng rậm, bay đến trước mặt Úc Lễ. Trên chân nó cột một cuộn tin mật. Sau khi tin mật rơi đúng vào tay Úc Lễ, con bồ câu trắng kia lập tức biến thành bồ câu giấy, sau đó cả tờ giấy bắt đầu bốc cháy, cuối cùng hóa thành tro bụi.
Úc Lễ cũng không kiêng kỵ gì mà mở phong thư ra trước mặt Ninh Diệu, giống như cũng chẳng quan tâm đến việc y có thấy được nội dung bên trong hay không.
Vẫn là Ninh Diệu phản ứng nhanh nhạy, nhanh chóng nhìn sang chỗ khác.
Nhưng Úc Lễ xem xong phong thư cũng không giấu giếm gì, dứt khoát nói ra nội dung bên trong luôn.
"Sư tôn của ta kêu ta trở về môn phái, nói rằng có việc cần đến."
Vậy là!?
Nghe Úc Lễ nói xong, Ninh Diệu bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, âm thầm hít sâu một hơi.
Chờ một chút, đây không phải vị sư tôn có âm mưu giết Úc Lễ ở đầu truyện đó sao?
Trong nguyên tác, khi sư tôn của Úc Lễ sắp độ kiếp, rất có khả năng là ông ta sẽ phải ngã xuống. Vậy nên ông ta mới gọi Úc Lễ trở về, bắt Úc Lễ cùng với sư đệ hắn đi hái thảo dược cho mình.
Lúc đó Úc Lễ còn chưa hắc hóa, tuy rằng ít nói nhưng vẫn rất kính trọng sư trưởng, nâng đỡ đồng môn, tâm địa ngay thẳng, là một người tu hành tâm chỉ hướng về đại đạo.
Mà sư đệ của Úc Lễ – người được xưng là mỹ nhân đệ nhất tu chân giới lại là một người yểu điệu ngang ngược, chỉ biết hất hàm sai khiến Úc Lễ. Trong tình hình nguy cấp khi đó, sư đệ vì sợ bị thương mà không hề do dự đẩy Úc Lễ ra ngoài, còn mình thì bỏ trốn mất dạng.
Sau khi Úc Lễ chịu đủ trăm cay ngàn đắng lấy được thảo dược về, không chỉ không được khen thưởng, mà còn bị sư tôn nổi trận lôi đình giam vào Trừng Giới đường, còn nói phải trừng phạt Úc Lễ thật nghiêm minh.
Nguyên nhân cũng chỉ có hai điều, một là do Úc Lễ không bảo vệ sư đệ an toàn, dám để mặt của sư đệ bị thương.
Nguyên nhân thứ hai là vì khi nộp cây thảo dược đó lên thì phát hiện ra ma lực, mà người tiếp xúc gần với nó cũng chỉ có một mình Úc Lễ, vậy nên chắc chắn Úc Lễ chính là ma tu ẩn nấp, thế là sư môn phải vì đại nghĩa mà diệt thân.
Trước đây khi nhìn thấy đoạn này, Ninh Diệu chỉ tức giận vì cốt truyện không đâu vào đâu, đơn giản là chỉ muốn ngược Úc Lễ chứ chẳng cần tí logic nào.
Nhưng bây giờ Ninh Diệu đã hiểu được, đây không phải là không có logic. Sư tôn của Úc Lễ kêu hắn trở về, chắc chắn là cũng đang rắp tâm nhằm vào đạo cốt kia của hắn, muốn chiếm đoạt đạo cốt, để tạo lợi thế cho bản thân độ kiếp thành công.
Tất cả mọi thứ chỉ là cái cớ để họ có thể danh chính ngôn thuận giết chết Úc Lễ mà thôi.
Đáng lẽ ra đoạn này trong cốt truyện đã xảy ra trước khi Úc Lễ gặp y, nhưng vì sao phải đến tận bây giờ mới bắt đầu? Chẳng lẽ là vì y đi vào thế giới này đã gây ra hiệu ứng bươm bướm, làm rối loạn trình tự cốt truyện?
Ninh Diệu bất chấp mọi thứ, buộc miệng thốt lên: "Không được, không được quay về!"
Úc Lễ thiêu phong thư trên đầu ngón tay, khi nghe thế thì hỏi lại ngay: "Tại sao?"
Ninh Diệu làm sao có thể nói ra lý do, y rầm rì cả nửa ngày mới nghẹn ra được một câu: "Ta cảm thấy không ổn lắm, trực giác của ta rất chuẩn, chuyến đi này chắc chắn không phải chuyện tốt lành gì."
"...Hửm? Ta không ngờ là Ninh tiểu thiếu gia còn biết xem bói nữa đấy!" Úc Lễ chậm rãi nói.
"Chuyện này...thật đó, ta xem bói chuẩn lắm, trăm quẻ đúng cả trăm." Ninh Diệu kéo ống tay áo của Úc Lễ: "Lần này ngươi phải nghe ta, không được đi!"
Úc Lễ lấy công cụ lên đường từ nhẫn trữ vật ra, sau khi chuẩn bị tất cả ổn thỏa, mới nhìn về phía Ninh Diệu, nhướng mày: "Cái thứ nghiệt súc kia muốn thành thân với ngươi, còn kêu cả gia tộc của hắn trở về cho ngươi gặp một lần. Ta tốt xấu gì cũng đã ở cùng ngươi một thời gian dài như vậy."
Ninh Diệu: "....?" Hai câu này có liên quan gì đến nhau hả ta?
Cằm Ninh Diệu bị nắm lấy rồi nâng lên, Úc Lễ rũ mắt nhìn gương mặt xinh đẹp kia. Trên gương mặt y vẫn còn ngơ ngác, đôi môi mềm mại đỏ bừng hơi mấp máy, chỉ cần liếc một cái là có thể nhận ra trong ánh mắt sáng ngời kia đang ẩn chứa sự lo lắng.
Vì đã phải chịu sự ảnh hưởng của sư môn nên Úc Lễ luôn chán ghét những con người yếu ớt như thế. Nhưng nếu như người đó là Ninh tiểu thiếu gia, thì cũng không đến mức không thể chịu đựng được.
Úc Lễ nhẹ giọng nói: "Ta đưa ngươi đi gặp sư tôn ta một lần, còn có sư đệ mỏng manh giống hệt ngươi. Nhìn xem ta làm thế nào..."
Giết bọn họ.
*
Vân Quy Tông, bên trong điện chưởng môn.
Một ông lão râu tóc bạc trắng, mặt mày nhân từ ngồi bên trên, mà phía dưới là một thanh niên mặc một chiếc pháp bào màu đỏ diễm lệ, trên gương mặt đầy vẻ bất mãn.
"Sư tôn, sao con cũng phải đi lấy thuốc kia? Một nơi nguy hiểm như vậy, một mình Úc Lễ đi không phải được rồi sao?" Thanh niên kia kéo dài ngữ điệu quá mức, trên gương mặt diễm lệ tràn ngập vẻ không vui: "Lỡ con xảy ra chuyện gì thì phải làm sao?"
Ông lão cũng chẳng giận, chỉ nói với thanh niên: "Ta sẽ cho con bùa hộ mệnh, nếu như thật sự gặp phải nguy hiểm, con chỉ cần đẩy hắn ra là được rồi."
"Hứ, cái này không cần nói con cũng biết." Thanh niên sửa sang lại quần áo: "Nếu không có chuyện gì khác thì con đi trước đây, bên ngoài không biết có bao nhiêu người đang xếp hàng muốn được gặp con. Sư tôn, con rất bận."
Ông lão phất tay cho thanh niên lui ra, thanh niên lập tức xoay người bỏ đi.
Bởi vì nhắc đến Úc Lễ, nên tâm trạng của gã không tốt.
Từ nhỏ đến lớn, có rất nhiều người mến mộ gã, thưởng thức gã, thích gã. Cho dù gã có vô dụng đến mức nào thì bọn họ cũng bị dung mạo gã làm cho điên đảo, phải cho gã rất nhiều thứ.
Úc Lễ là người duy nhất mà gã từng gặp dám coi dung mạo của gã như không khí.
Gã vẫn còn nhớ rõ, khi đó gã mới gia nhập sư môn chưa lâu, còn chưa học được pháp thuật, nên bị giao cho nhiệm vụ đến vườn linh thực tưới nước cho chúng.
Gã lười làm loại việc buồn tẻ vô vị này, nên cứ như thường lệ mà đi tìm người nào đó rắc cho chút thính, để cho người ta làm giúp.
Lần đó người bị gã tìm tới là Úc Lễ, gã nở nụ cười với Úc Lễ. Lúc bình thường, người nhìn thấy gã cười như vậy chắc chắn sẽ dừng chân lại. Nhưng Úc Lễ lại cứ nhìn thẳng mà bỏ đi, coi như không có gã.
Hành động của Úc Lễ giống như một bàn tay giáng lên mặt gã một cái tát vang dội.
Từ đó, gã bắt đầu ghi hận Úc Lễ.
Thanh niên lấy quạt ra quạt vài cái, hừ một tiếng rồi lấy lại bình tĩnh.
Loại người như Úc Lễ, cho dù là người xinh đẹp như thế nào ở bên cạnh cũng chẳng biết quý trọng.
Người theo đuổi gã nhiều như vậy, dù cho Úc Lễ có thiên phú kinh người như thế nào, gã cũng sẽ không thèm để vào mắt.
Suy cho cùng, ai bảo gã là mỹ nhân đệ nhất Tu Chân giới cơ chứ!
-----------------------Hết chương 11----------------------