“Ông không dám ư? Tôi thì có đấy!” Lâm Vân hai mắt nhíu lại, ngữ khí trở nên giận dữ. Ngay sau đó, Lâm Vân quay đầu nhìn về phía Liễu Chí Trung.
“Ông ngoại, nhân phẩm của người này cực kỳ tệ hại, hôm nay lúc
cháu đang trên đường đến công ty, ông ta muốn cố vượt qua đầu xe cháu
nhưng thất bại, cuối cùng tông vào xe của cháu, xuống xe còn chưa phân
rõ đúng sai liền khoe khoang mình là quản lý của tập đoàn Tỉnh Xuyên,
muốn bắt cháu bồi thường 200 triệu, lúc cháu không đồng ý bồi thường còn nhổ đờm xuống đất bảo cháu ăn, muốn dùng cái thứ kia để nhục nhã cháu!” Lâm Vân nói.
Lâm Vân tiếp tục nói: “Sau đó ông ta biết được
cháu là nhân viên mới của Tỉnh Xuyên, lại càng ra vẻ phải làm khó dễ
cháu. Cháu thấy loại người nhân phẩm tệ hại như ông ta cần phải bị sa
thải khỏi công ty càng nhanh càng tốt, để tránh làm danh tiếng của tập
đoàn Tỉnh Xuyên chúng ta bị vấy bẩn!”
Lâm Vân vừa dứt lời, Lê
Văn Hải liền “Rầm” một tiếng, vỗ bàn đứng dậy, tức giận trừng mắt nhìn
Lâm Vân, ngữ khí giận dữ chất vấn anh: “Lâm Vân, mày nói vậy là có ý gì! Mọi người trong công ty đều biết, quản lý Lỗ là người mà tao đề bạt vào công ty, hiện tại mày vừa mới vào đây, liền muốn đuổi người của tao!
Mày làm vậy là muốn nhằm vào tao đúng không!?”
Lê Văn Hải vừa thốt ra lời chất vấn kia, tất cả mọi người liền nhìn về phía Lâm Vân.
Lâm Vân cười lạnh:
“Tôi còn đang không biết vì sao tập đoàn Tỉnh Xuyên lại xuất hiện cái loại
quản lý phẩm chất thấp kém như vậy, bây giờ cuối cùng cũng hiểu rõ, hóa
ra là người do cậu Lê Văn Hải đây đề bạt à. Cậu để cho loại cặn bã như
thế này làm quản lý công ty rõ ràng là muốn gieo rắc tai họa cho tập
đoàn Tỉnh Xuyên rồi!”
Rất nhiều quản lý cấp cao ở đây nhìn thấy
tình trạng trước mắt, trong lòng bọn họ không khỏi thầm than Lâm Vân đối mặt với tình huống như vậy còn có thể bình tĩnh, sắp xếp mọi chuyện.
Lê Văn Hải vỗ bàn một cái, tức giận không thôi nói:”Mày… Mày nói láo! Đừng có mà ngậm máu phun người ở đây! Những chuyện lúc nãy mày nói chỉ xuất
phát từ một phía, mày lấy gì để chứng minh mấy chuyện kia là thật hả?
Nếu thế thì tao còn có thể nói mày là cố ý nói xấu quản lý Lỗ, muốn mượn việc này diệt trừ người bên tao, nhờ vào đó tới đối phó tao cũng được!”
“Đúng vậy, chuyện này cũng không có chứng cứ.”
“Cũng đúng, nếu như không có chứng cứ, vậy mọi chuyện có thể đúng là do cậu chủ Lâm Vân tự biên tự diễn.”
Rất nhiều quản lý cấp cao có mặt ở đây cũng thi nhau gật đầu, bàn tán rôm rả.
Quản lý Lỗ cũng đứng lên, vẻ mặt oan uổng mà nói: “Cậu chủ Lâm Vân à, mặc dù cậu là cháu ngoại quý giá của chủ tịch, cũng không thể tùy tiện đổ oan
cho người khác như vậy đâu, mấy chuyện mà cậu nói lúc nãy vốn dĩ không
hề có thật!”
Lời này của quản lý Lỗ vừa ra, mọi người lại càng
bàn tán dữ dội hơn. Không ai có thể biết được cuối cùng là bên nào đang
nói dối.
Lê Văn Hải nghênh mặt kiêu ngạo, cậu ta tự nhận cú phản kích ban nãy của bản thân là cực kì hoàn hảo.
Lâm Vân cười cười, sau đó bình tĩnh nói: “Cậu chủ Văn Hải, không phải mồm
ai to hơn là người đó có lý đâu, cậu hét to gào lớn ở phòng họp như thế, thật sự là không có chút văn hóa nào. Mặt khác, nếu cậu muốn chứng cứ,
vừa lúc trong xe tôi có lắp camera hành trình đó, hơn thế nữa, nếu muốn
xem cảnh chủ quản Lỗ chặn đường gây khó dễ tôi ở đại sảnh lầu một công
ty trước đó, mọi người chỉ việc lấy băng ghi hình ở phòng giám sát là
được.”
Lâm Vân rất rõ ràng, càng ở trong thời điểm như thế này,
bản thân càng phải giữ bình tĩnh, đầu óc tỉnh táo mới là cách tốt nhất.
Lúc này Liễu Chí Trung nói: “Từ trước đến giờ, tập đoàn Tỉnh Xuyên của tôi
luôn làm việc công bằng, nói chuyện phải có chứng cứ xác thực. Thư ký
Trương, cậu đến phòng giám sát, đem băng ghi hình khu vực đại sảnh lầu
một đến.”
“Đã rõ!” Thư ký Trương gật đầu. Sau đó quay người đi ra ngoài
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT