“Gần đây ông nghe nói một nhân tài thương nghiệp tên Chu Ân vừa trở về sau thời gian du học tại Trường Kinh doanh Harvard. Là tài nữ trong giới kinh doanh, hiện đang là tổng giám đốc của một công ty vừa mới thành lập tại Kim Đô. Hai người các cháu, nếu ai có thể thuyết phục cô ấy về làm việc cho tập đoàn Tỉnh Xuyên, ông liền giao chức phó tổng giám đốc quản lý cho người đó!” Liễu Chí Trung nói.

“Được thôi ông nội! Chẳng phải chỉ là đào người thôi sao, đâu có gì khó!” Lê Văn Hải đồng ý ngay.

Tiếp đó, Lê Văn Hải nhìn Lâm Vân đang đứng trên bục, ngạo nghễ nói: “Ê thằng kia, mày sẽ không sợ tới mức không dám đi đấy chứ?”

“Vì sao tao lại không dám?” Lâm Vân cười lạnh.

Lâm Vân có thể cảm nhận được, tên Lê Văn Hải cực kì căm ghét mình, bất quá cái này cũng nằm trong dự đoán của anh.

Liễu Chí Trung nhìn về phía phía dưới, nói:

“Được rồi, cứ quyết định như thế đi, đến lúc đó người nào thắng, người nào được giao chức phó tổng giám đốc quản lý đi chăng nữa thì không ai có quyền nói ra nói vào nữa.”

Những người ban đầu kiên quyết phản đối việc để Lâm Vân trở thành phó tổng giám đốc quản lý, lúc này nhao nhao gật đầu.

“Hiện tại, tôi sẽ tạm thời giao cho Lâm Vân chức danh tổng thanh tra vinh dự, sau này sẽ chỉnh lý tiếp. Mọi người, xin hãy hoan nghênh tổng giám Lâm.” Liễu Chí Trung nói.

Tổng thanh tra vinh dự, nói trắng ra là chính là chức vụ trên danh nghĩa, lĩnh tiền lương cấp tổng thanh tra, được hưởng thân phận địa vị cấp tổng thanh tra, nhưng lại không cần phụ trách bất kỳ công việc cụ thể nào trong công ty.

Liễu Chí Trung cho Lâm Vân chức vị này, tự nhiên là dùng cho việc thăng chức của Lâm Vân sau này.

Dưới đài tiếng vỗ tay ào ạt vang lên.



Lê Văn Hải cũng không phản đối nữa, bởi vì cái chức vị tổng thanh tra vinh dự này, chỉ là một cái chức ngoài miệng, chứ không có thực quyền.

“Cảm ơn ông ngoại.” Lâm Vân cúi đầu cảm ơn Liễu Chí Trung.

Dừng một chút. Lâm Vân tiếp tục nói: “Ông ngoại, cháu phát hiện trong công ty của chúng ta, có một vị quản lý cấp cao nhưng nhân phẩm lại vô cùng tệ hại, không biết ông có biết gì về chuyện này hay không?”

“Vậy sao? Cháu muốn nói tới ai?” Liễu Chí Trung hỏi.

“Người mà cháu nói chính là…” Lâm Vân mới nói một nửa, liền trực tiếp quay người đi xuống bục.

Cuối cùng, Lâm Vân đứng lại trước mặt một người. Người này, chính là chủ xe Mercedes trước kia, quản lý Lỗ.

“Quản lý Lỗ, chúng ta lại gặp mặt.” Lâm Vân cười như không cười mà nhìn quản lý Lỗ.

“Lâm… Cậu chủ Lâm.”

Sắc mặt quản lý Lỗ đã trở nên tái nhợt như tờ giấy. Ông ta biết Lâm Vân đây là tới tìm ông ta tính sổ. Ông ta cực kỳ rõ ràng, Lâm Vân là cháu ngoại ruột của ông Lê, mà ông ta chỉ là một người quản lý nho nhỏ mà thôi, thân phận của Lâm Vân cao hơn ông ta không biết bao nhiêu bậc!

“Quản lý Lỗ, trước đó lúc ở đại sảnh lầu một, không phải ông đã nói phải trừng trị tôi cho thật thích đáng hay sao? Hiện tại tôi đang đứng ngay trước mặt ông đây này, không biết ông muốn trừng trị tôi như thế nào nhỉ?” Lâm Vân cười lạnh nói.

” Tôi… Tôi chỉ là nói đùa thôi, làm sao mà tôi dám làm gì cậu chủ Lâm ạ.”

Quản lý Lỗ cố gắng trưng ra một nụ cười khó coi, bởi vì ông ta đang cực kì sợ hãi, cả hai tay đều không thể khống chế được mà run rẩy lên, cả thanh âm cũng đang run rẩy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play