Đường Nghiêu theo tiếng nói nhìn qua, một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đeo kính đen mặc áo sơmi quần tây đang vẫy tay với Mộ Dung Tuệ. Quan trọng nhất là người đàn ông kia đang cầm một bó hoa hồng đỏ.

Mộ Dung Tuệ nhìn thấy người đi tới, hơi nhíu mày.

"Bác Sĩ Mộ Dung, lúc nãy tôi có nghe bài giảng của cô, nó rất có ích với tôi. Mặc dù tôi không xuất thân Y học cổ truyền chính quy nhưng tôi vẫn có thể từ trong bài giảng của cô học được rất nhiều điều mới mẻ." Người đàn ông cầm bó hoa tươi, chậm rãi nói.

Mộ Dung Tuệ khẽ cười nói: "Thầy Trần quá khen, tôi chỉ giảng lại bài học của những người đi trước và thêm vào một chút kinh nghiệm của mình mà thôi, không có gì nhiều cả."

Cô lén lút nhìn Đường Nghiêu, y thuật của cô ấy đã xem như rất tốt nhưng mà ở trước mặt Đường Nghiêu người có năng lực sử dụng Quỷ Môn thập tam châm thì tính là cái gì?

Nụ cười của thầy Trần hơi cứng lại, nhưng sau đó đã nhanh chóng bình thường lại, cầm bó hoa hồng trong tay đưa cho Mộ Dung Tuệ, nói: "Đã sớm nghe đến y thuật xuất sắc của bác sĩ Mộ Dung, không biết tôi có vinh hạnh được mời bác sĩ Mộ Dung ăn một bữa cơm để trao đổi một chút về y học hay không?"

Làm sao Mộ Dung không biết ý định của thầy Trần chứ, cô ấy từ trên đường chuồn ra đây cũng là bởi vì không muốn bị mấy người đàn ông muốn "trao đổi y học" tới quấy rầy mình. Thầy Trần này tương đối khác biệt với mấy người đàn ông kia, anh là phó giáo sư trẻ tuổi của Đại học Y, nghe nói cha anh là một trong những người lãnh đạo của Đại học Ly Thành.

Nếu như là trước kia, với tính cách dịu dàng của Mộ Dung Tuệ thì cô ấy sẽ từ chối uyển chuyện nhẹ nhàng. Nhưng bây giờ Đường Nghiêu đang đứng bên cạnh nên cô ấy thẳng thắn đẩy bó hoa trở lại, nói: "Thầy Trần, tôi còn phải chữa bệnh cứu người nên không rảnh. Nếu anh muốn trao đổi y học thì có thể đi tìm giáo sư Thẩm Dư, trình độ của ông ấy về Y học cổ truyền cao hơn tôi rất nhiều."

Thầy Trần nghe mấy lời này, trong mắt hiện lên một chút không kiên nhẫn. Cô gái này thật là khó nhằn, nếu mình muốn trao đổi y học thì có lắm người ra đấy mà trao đổi, cần gì tới tìm cô ấy. Cô gái nào mà chẳng như vậy, miệng thì nói không cần, giả vờ rụt rè yếu đuối, chỉ cần mình kiên trì một tí thì sẽ tự động chui vào tay ngay thôi.

"Vậy thì khi nào bác sĩ Mộ Dung có rảnh? Cô có bận thì cũng sẽ có thời gian rảnh chứ nhỉ, đến lúc đó tôi sẽ đến bệnh viện tìm cô." Thầy Trần cố gắng tươi cười hiền lành hết sức có thể. Dựa vào chiêu này, anh ta đã tán được rất nhiều nữ sinh viên trong trường học, Mộ Dung Tuệ cũng sẽ không thoát ra khỏi lòng bàn tay của anh.

"Này, anh không nghe thấy người khác đã từ chối mình rồi hay sao? Còn ở đây làm cái gì?" Trong lúc Mộ Dung Tuệ đang nhăn chặt mày suy nghĩ làm thế nào để đối phó thì đã có người lên tiếng thay cô ấy.

Thầy Trần nghe thấy mấy lời này cảm thấy rất khó chịu. Lúc nãy anh ta thấy Đường Nghiêu đứng bên cạnh Mộ Dung Tuệ nhưng anh ta nghĩ chỉ là sinh viên của trường mà thôi, hơn nữa Đường Nghiêu ăn mặc quá bình thường cho nên anh ta không để vào mắt. Bây giờ bị Đường Nghiêu nói năng như thế, mặt mũi không nhịn được, trầm giọng nói: "Cậu là học sinh ngành nào? Có biết bây giờ là thời gian đi học hay không, ai cho cậu đi loạn ở bên ngoài như vậy? Còn không nhanh chóng quay trở lại cho tôi, còn nói nhiều thì đừng trách tôi báo tin cho chủ nhiệm của cậu ghi lỗi nặng!"

Thầy Trần nói năng mẫu mực, tự nhận là mình xử lý rất tốt, sinh viên bây giờ sợ nhất là bị xử phạt ảnh hưởng tới tốt nghiệp. Anh ta có thể mượn có hội này để biểu hiện trước mặt Mộ Dung Tuệ nhìn xem uy nghiêm của mình, thật là một công đôi việc. Đáng tiếc là anh ta đã quên một chuyện, Đường Nghiêu cũng không phải là sinh viên của Đại học Ly Thành.

Đường Nghiêu cười lạnh nói: "Cái tội chụp lên đầu thật lớn! Tôi chỉ nói một câu thôi mà đã bị ghi một lỗi nặng! Thầy rất oai phong đấy."

Khóe miệng thầy Trần cong lên, hiện ra một nụ cười đắc ý, nói: "Xem trên mặt mũi của bác sĩ Mộ Dung, nhanh chóng rời đi thì tôi có thể không tính toán."

"Nếu tôi không đi thì sao?" Đường Nghiêu nói.

Trong lúc nói chuyện anh thuận tay ôm lấy vòng eo thon thả của Mộ Dung Tuệ, nói: "Tôi là bạn trai của bác sĩ Mộ Dung, không nhìn thấy tụi tôi đang nói chuyện với nhau hay sao? Người nên rời đi là ông mới đúng chứ?"

Cảm nhận được cảm giác ấm áp từ bên hông truyền đến, khuôn mặt Mộ Dung Tuệ ửng đỏ nhưng cũng không có tránh ra mà vẫn để Đường Nghiêu ôm cô ấy như vậy.

Thầy Trần sững sờ, sao thằng nhóc này có thể là bạn trai của Mộ Dung Tuệ được, không phải là Mộ Dung Tuệ còn đang độc thân hay sao? Anh ta nhìn khuôn mặt thẹn thùng ửng đỏ của Mộ Dung Tuệ, trong lòng tức giận muốn bốc khói.

Lẳng lơ! Bên ngoài thì giả bộ thanh cao, không ngờ bên trong lại là cô gái lẳng lơ như vậy! Uổng công anh ta coi trọng cô!

Thầy Trần chửi rủa ác độc ở trong bụng.

Nhưng mà càng là như thế, anh ta càng không cam lòng!

"Sao còn chưa đi nữa? Thầy Trần!" Đường Nghiêu trêu tức nói. Anh cố ý nhấn mạnh mấy chữ "Thầy Trần" để chọc tức anh ta.

Thầy Trần hung ác nhìn, nói: "Cậu nhóc, có dám báo tên ra hay không?" Thân là phó giáo sư lại bị mất mặt bởi một học sinh, đương nhiên là phải kiếm biện pháp tìm trở lại. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

"Đường Nghiêu." Đường Nghiêu nói năng không chút do dự.

"Được! Đường Nghiêu." Thấy Trần oán hận mà nhìn Mộ Dung Tuệ, nói: "Dám quan hệ nam nữ lung tung bất chính trong trường học, chờ tôi báo cho lãnh đạo trường, tôi xem cậu phải làm sao bây giờ? Bác sĩ Mộ Dung, cô thật sự khiến tôi quá thất vọng rồi, không dùng trái tim để chữa bệnh cứu người mà lại cùng loại nhóc con như vậy yêu đương, quả thật là sỉ nhục của giới y học!"

Thầy Trần không ý thức được cách đây mấy phút anh ta còn muốn cùng Mộ Dung Tuệ trao đổi y học. Tóm lại là chỉ có một câu, cô gái này không cùng anh ta mà lại dám cùng loại nam sinh chưa đủ lông đủ cánh này, chính là sai lầm!

"Tùy!" Đường Nghiêu nhún vai, vẻ mặt không sao cả. Dù sao thì anh cũng quyết định sẽ từ chức rời khỏi Đại học Ly Thành cho nên không sợ thầy Trần giở thủ đoạn gì đó. Lại nói, lấy thân phận bây giờ của Đường Nghiêu thì thầy Trần giở thủ đoạn có ích gì.

Thầy Trần nghe vậy, tức không có chỗ xả, chỉ vào Đường Nghiêu, hung ác nói: "Được! Được lắm! Vậy cậu chờ đó cho tôi! Xem tôi dạy dỗ cậu ra sao!"

Nói xong, thầy Trần giận dữ rời đi, còn bó hoa hồng đỏ thắm kia thì bị anh ta quăng thẳng vào trong thùng rác.

Đợi sau khi thầy Trần đã đi xa, Đường Nghiêu mới bỏ tay ra, giọng nói mang theo ý xin lỗi: "Ngại quá bác sĩ Mộ Dung, trong tình thế cấp bách nên đã mạo phạm."

Mộ Dung Tuệ lắc đầu, trong lòng có chút mất mát. Lúc nãy thấy Trần nói đúng, cô ta lớn hơn Đường Nghiêu đến mấy tuổi, chênh lệch của hai người cũng vì điều này mà cách thật xa, thật đúng là không có khả năng.

"Đúng rồi, hai ngày nữa tôi phải ra ngoài một chuyến." Đường Nghiêu bỗng nhiên nói. Nói thật, anh cũng không biết tại sao mình phải nói chuyện này cho Mộ Dung Tuệ, rõ ràng là hai người chỉ mới gặp nhau có mấy lần.

Mộ Dung Tuệ nói: "Không có chuyện gì chứ?"

Đường Nghiêu lắc đầu, không có nói rõ là mình phải đi tham gia thi đấu ngầm.

"Đúng rồi, anh còn chưa nói cho tôi biết vì sao anh lại ở đây?" Mộ Dung Tuệ không nghĩ nhiều, hỏi.

Đường Nghiêu nói: "Vừa hay tôi làm việc ở Đại học Ly Thành."

"À, là như vậy sao." Bỗng nhiên Mộ Dung Tuệ nghĩ đến gì đó, vẻ mặt thay đổi, nói: "Không hay rồi, cha của của Trần La Sinh là lãnh đạo của trường Đại học Ly Thành, lúc nãy anh đắc tội anh ta như vậy, anh lại làm việc ở Đại học Ly Thành, chỉ sợ sẽ rước đến rất nhiều phiền phức."

Đường Nghiêu lắc đầu cảm thấy không có gì cả.

Mộ Dung Tuệ thở dài, hơi tự trách mà nói: "Đều là bởi vì tôi. Nếu không thì như thế này đi, cậu từ chức ở Đại học Ly Thành đến bệnh viện làm việc đi. Lấy tay nghề y học của cậu thì muốn làm bác sĩ chủ nhiệm cũng rất đơn giản."

Trong lòng cô ấy có suy nghĩ riêng, nếu Đường Nghiêu đến bệnh viện làm việc thì hai người có thể được gặp nhau mỗi ngày.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play