Thiết Sơn Khóa của Quách Thịnh chuẩn bị đánh vào vai của Đường Nghiêu, Đường Nghiêu mới tỉnh táo trở lại. Anh nở một nụ cười khinh thường, Quách Thịnh cho rằng anh ta đã che giấu tốt, nhưng anh ta không biết Đường Nghiêu là một cao thủ cảnh giới Chân Khí, cảm nhận được sát khí trên người anh ta.

Đối mặt với Thiết Sơn Khóa, Đường Nghiêu rất bình tĩnh, anh dịch vai, như bình thường mà tung ra một quyền! Đó là một chiêu Băng Quyền, chính là Bát Cực Quyền mà lúc nãy Quách Thịnh đã sử dụng.

Thấy vậy, Quách Thịnh thầm chế nhạo trong lòng. Thằng nhãi này chuẩn bị chết rồi nên biến thành thằng ngu luôn rồi à, còn dám dùng Băng Quyền chống đỡ, hay là đang vừa học vừa thực hành, thật sự nghĩ mình là tông sư võ đạo?

Suy nghĩ của hai người chỉ lóe lên trong chớp mắt, với khí thế ngang tàng, nắm đấm của Đường Nghiêu đánh trúng vào vai Quách Thịnh. Lúc mà Quách Thịnh đang nghĩ Đường Nghiêu chắc chắn sẽ phải tự chặt đứt cánh tay, anh ta đột nhiên cảm thấy cơ thể nhẹ bẫng, bay lộn nhào trên không, đâm vào cây đa cổ thụ mới dừng lại, khí huyết không ổn định khiến anh ta rất khó chịu.

"Làm sao có thể chứ? Băng Quyền của tôi sao có thể mạnh mẽ như thế!" Nỗi đau thể xác không bằng một phần vạn nỗi đau tâm lý. Đường Nghiêu đã đánh bại anh ta bằng Bát Cực Quyền mà anh ta giỏi nhất. Điều này khiến anh ta không thể chấp nhận được.

Đường Nghiêu thu tay, trên mặt là vẻ hài lòng, xem ra Bát Cực Quyền đánh rất được, trận đấu quyền ngầm sắp bắt đầu mà anh chưa có kỹ thuật võ công nào, vừa hay có thể sử dụng Bát Cực Quyền, còn có thể che giấu thân phận của anh.

Nụ cười thỏa mãn trên gương mặt Đường Nghiêu khiến Quách Thịnh nổi điên, trong lòng một bụng tức, không kìm được vết thương, nôn ra một ngụm máu. Cho dù nắm đấm vừa nãy của Đường Nghiêu không dùng toàn lực, nhưng cũng dùng đến sáu, bảy phần lực, chỉ có số ít cao thủ nội công cảnh giới Đại Thanh mới đỡ được.

Nhìn thấy dáng vẻ thảm bại của Quách Thịnh, Đường Nghiêu chế nhạo, bước lại gần, nói: "Ha ha! Đây là cách báo ơn của Quách Thịnh anh à?"

Trên khóe miệng Quách Thịnh còn vương vệt máu, anh ta hét lên như một kẻ điên: "Không thể nào. Chỉ bằng cậu, một nội công trung kỳ sao có thể đánh bại tôi được?"

“Nội công trung kỳ?” Đường Nghiêu chế nhạo: “Ai nói cho anh, tôi là nội công trung kỳ!"

Anh vươn tay ra, bắt lấy một chiếc lá đa đang rơi, rót chân khí vào, chiếc lá đa bỗng chốc dựng lên thẳng tắp.

Vút!

Đường Nghiêu phóng lá đa đi, chiếc lá đa mềm mại lại như con dao cắt vào không khí, nó lướt qua má Quách Thịnh nhanh như cắt! Trên mặt Quách Thịnh xuất hiện một vết xước, máu tươi từ đó chảy xuống! ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Hái hoa phi lá, cũng có thể gây ra thương tích!” Quách Thịnh lẩm bẩm nói, trên mặt như thể không thấy đau đớn, thân thể run rẩy, nói: “Đây chẳng phải là chiêu thức của tông sư cảnh giới Chân Khí sao? Sao cậu lại biết? "

“Uổng cho người ta gọi anh là Phong Lôi Bát cực, bây giờ vẫn chưa hiểu sao?” Đường Nghiêu giận dữ nói.

"Tông sư! Cậu là tông sư cảnh giới Chân Khí!" Quách Thịnh kinh ngạc sợ hãi, hoảng hốt hét lên.

“Nói đi, anh muốn chết như thế nào!” Đường Nghiêu đứng ở trước mặt Quách Thịnh, trong tay lại cầm một chiếc lá đa. Chiếc lá được rót chân khí vào, phát ra âm thanh leng keng như kim loại.

Quách Thịnh cảm thấy sợ hãi, lúc này anh ta đang bị thương nặng, kể cả khi anh ta không bị thương thì cũng không phải là đối thủ của tông sư cảnh giới Chân Khí, anh ta không ngờ rằng Đường Nghiêu lại là tông sư cảnh giới Chân Khí. Nhưng anh ta biết rằng nếu anh ta không làm cái gì đó cứu vãn tình thế, thì anh ta sẽ chết ngay lập tức!

Phịch!

"Vừa rồi là Quách Thịnh có mắt không tròng, xin tông sư rộng lượng không trách tiểu nhân! Xin ngài tha cho tôi lần này!" Trong lúc sống chết, Quách Thịnh đâu có thời gian quan tâm đến cái danh Phong Lôi Bát Cực.

“Tại sao tôi phải tha cho anh?” Đường Nghiêu hỏi ngược lại.

Quách Thịnh không chút do dự nói: "Chỉ cần tông sư tha cho tôi, từ hôm nay trở đi, cái mạng này của tôi chính là của tông sư."

"Làm sao tôi tin anh được? Anh vừa hứa với tôi điều kiện tương tự, nhưng anh vừa quay người thì muốn giết tôi luôn rồi?" Đường Nghiêu lạnh lùng nói.

Quách Thịnh biết mình đã phạm sai lầm, nếu biết Đường Nghiêu là cao thủ tông sư cảnh giới Chân Khí, cho anh ta một vạn cái lá gan cũng không dám ra tay với Đường Nghiêu. Lúc này anh ta không nghĩ ra điều kiện gì có thể khiến Đường Nghiêu tha cho anh ta, trong lòng lo lắng như kiến ​bò chảo nóng, mồ hôi ướt đẫm quần áo.

Nhìn gương mặt sắp hết kiên nhẫn của Đường Nghiêu, chiếc lá trong tay anh có thể lấy mạng mình bất cứ lúc nào, Quách Thịnh vội nói: "Tông sư, tôi là môn chủ của Bát Cực Quyền, chỉ cần ngài tha thứ cho tôi, thì toàn bộ Bát Cực Quyền sau này đều sẽ nghe theo lời của tông sư!"

Đường Nghiêu nói: "Với một chút sức mạnh tu luyện của ông, cũng dám tự xưng mình là môn chủ Bát Cực Quyền!"

Bát Cực Quyền là một trong những loại quyền lâu đời của nước Hoa Hạ, từ khi được phát minh cho đến nay, đệ tử tu luyện chắc chắn có không ít, với trình độ tu luyện của Quách Thịnh thì làm sao có thể quản lý môn phái to lớn như thế.

Quách Thịnh giải thích: "Tông sư chắc không biết, Bát Cực Quyền do tôi quản lý chỉ là một nhánh nhỏ của Bát Cực Quyền, số người không nhiều, chỉ có mấy chục người thôi. Trong đó có gần mười là là cao thủ nội công."

“Ra là vậy.” Đường Nghiêu suy nghĩ, một lát sau mới nhìn chằm chằm Quách Thịnh, nói: “Nếu có lần sau, anh sẽ không có cơ hội nói chuyện với tôi nữa!

Quách Thịnh nghe thấy vậy, mặt mày vui mừng, vội vàng quỳ lạy cảm ơn, không hề cảm thấy xấu hổ.

“Tôi sắp tới có việc phải ra ngoài, anh thay tôi bảo vệ chú Diệp cho tốt.” Đường Nghiêu nói.

Thấy Quách Thịnh có điều thắc mắc, Đường Nghiêu giải thích: "Là Diệp Quang Cảnh của tập đoàn Quang Cảnh, nếu tôi quay về mà biết chú tôi xảy ra chuyện gì thì, ha ha."

Thuốc viên Thông Thần và thuốc bột Tuyết Cơ sắp được đưa ra thị trường, lúc đó chắc chắn sẽ có người giở trò với Diệp Quang Cảnh. Đường Nghiêu không thể suốt ngày bảo vệ bên cạnh Diệp Quang Cảnh nên đã giao việc này cho Quách Thịnh.

Nghe vậy, Quách Thịnh không dám do dự, đồng ý ngay lập tức.

"Này! Đường Nghiêu, sao anh lại ở đây?" Lúc Đường Nghiêu và Quách Thịnh đang nói chuyện, một giọng nói kinh ngạc vang lên phía sau hai người họ. Giọng nói lanh lảnh làm người nghe sảng khoái.

Đường Nghiêu quay lại, mỉm cười khi nhìn thấy người đang tới, nói: "Thì ra là bác sĩ Mộ Dung."

Người đến là Mộ Dung Tuệ, cô ấy là bác sĩ làm việc ở bệnh viện Đệ Nhất Ly Thành. Đường Nghiêu từng chữa bệnh cho cô ấy. Đường Nghiêu định tìm cô ấy nói lời tạm biệt trước khi đi thi đấu quyền ngầm. Cô ấy mặc chiếc váy liền thân màu xanh da trời, đầu đội chiếc mũ che nắng, che đi gần hết khuôn mặt, mái tóc dài được buộc gọn sau lưng, thỉnh thoảng có cơn gió khẽ thổi làm đuôi tóc đung đưa.

Mộ Dung Tuệ vén mấy sợi tóc mai ra sau, cười nói: "Tôi và mấy bác sĩ trong bệnh viện được giáo sư Thẩm Dư mời đến dạy học cho các học sinh học viện Y học. À, bạn của anh sao lại chảy máu thế? Không sao chứ?"

Trong lúc nói chuyện, Mộ Dung Tuệ nhìn thấy vết máu bị lá đa cắt trên mặt Quách Thịnh, quan tâm hỏi han. Bản thân cô ấy là bác sĩ, nhìn thấy bệnh nhân bị thương, bệnh nghề nghiệp tái phát, cô ấy muốn tiến đến xem cho Quách Thịnh.

Quách Thịnh nhanh chóng nói: "Không có việc gì. Đường tông, anh Đường, tôi đi trước đây."

“Nhớ những gì tôi đã nói.” Đường Nghiêu gật đầu, Quách Thịnh rời đi với tâm trạng lo lắng.

"Bạn của anh thật kỳ lạ. Mà này, không phải tên của anh là Đường Nghiêu sao? Sao cậu lại gọi là Đường Tông?" Mộ Dung Tuệ thắc mắc, lúc nãy Quách Thịnh lỡ lời, suýt nữa gọi thành Đường tông sư, còn may chưa nói hết, thì lại bị Mộ Dung Tuệ hiểu nhầm.

Đường Nghiêu cười ha ha ​bỏ qua chủ đề này.

"Đúng rồi. Tại sao anh lại ở đây?" Mộ Dung Tuệ hỏi.

Đường Nghiêu vừa muốn trả lời, thì có một tiếng gọi với tiếng cười sảng khoái vang lên: "Bác sĩ Mộ Dung, thì ra cô ở đây. Làm tôi tìm mệt quá."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play