"Không cần, Đại học Ly Thành có Trần La Sinh thì bệnh viện cũng có Lưu Minh." Đường Nghiêu thản nhiên nói.
Mộ Dung Tuệ giật mình nhớ đến Đường Nghiêu cũng vì mình mà đắc tội với Lưu Minh, con trai của viện trưởng. Nghĩ như vậy, cô ấy có hơi thất vọng, y thuật Đường Nghiêu rất tốt nhưng lại không có chỗ dựa, ngay cả hạng người như Lưu Minh, Trần La Sinh mà cũng có thể gây khó dễ cho anh thì nói chi đến phía sau cô ấy còn có những người lớn mạnh hơn Lưu Minh, Trần La Sinh rất nhiều lần.
"Có lẽ đây là số mệnh rồi." Mộ Dung Tuệ than thở trong lòng.
Bỗng nhiên điện thoại Mộ Dung Tuệ vang lên.
"Được, tôi đã biết rồi, giáo sư Thẩm." Mộ Dung Tuệ nghe xong, tắt điện thoại.
Không cần Đường Nghiêu mở miệng hỏi, Mộ Dung Tuệ đã nói: "Là giáo sư Thẩm gọi tới, lịch dạy của thầy đã xong rồi nên bây giờ đang chuẩn bị ăn cơm cùng với lãnh đạo trường, gọi tôi qua đó."
Đường Nghiêu cười nói: "Vậy cô đi qua đi."
Mộ Dung Tuệ cân nhắc một tí, bỗng nhiên nói: "Nếu không thì, anh đi qua với tôi luôn đi? Thế nào, thần y Đường."
"Có được không?" Đường Nghiêu nói.
"Sao lại không được chứ. Lần trước anh chữa trị cho Trần Tử Minh, giúp bệnh viện chúng tôi nhiều như thế, tôi còn chưa có cảm ơn anh một cách nghiêm túc. Hơn nữa, không phải là có giáo sư Thẩm hay sao? Đều là người quen, chẳng lẽ anh ngại ngùng sao?" Mộ Dung Tuệ trêu đùa.
Đường Nghiêu cười nhẹ, đành phải đồng ý. Anh cũng muốn tìm Thẩm Dư nói chút việc, lần thi đấu quyền ngầm này có lẽ sẽ tốn khoảng mấy ngày, trong lúc đó thì cần phải bàn bạc kỹ hơn về cách chữa bệnh cho Thẩm Như Mộng.
Mộ Dung Tuệ thấy Đường Nghiêu đồng ý, trên mặt rộ lên nụ cười.
Lãnh đạo trường mở tiệc chiêu đãi mấy bác sĩ ở trong Quý Tân Lâu cách Đại học Ly Thành không xa, đương nhiên là Quý Tân Lâu này không được xa hoa quý phái như Mãn Giang Lâu, nhưng cũng được coi là có đẳng cấp. Mấy phút sau, Đường Nghiêu và Mộ Dung Tuệ đã đi tới Quý Tân Lâu, gọi cho Thẩm Dư hỏi số phòng, hai người cùng nhau đi vào.
"Đa số những bác sĩ tới trường giảng bài cho sinh viên lần này là những người lần trước chữa trị cho Trần Tử Minh." Mộ Dung Tuệ vừa đi vừa nói chuyện với Đường Nghiêu.
"Vậy Lưu Minh thì sao? Anh ta cũng tới đây?" Đường Nghiêu hỏi.
Mộ Dung Tuệ lắc đầu, trên mặt lộ ra vẻ khó chịu, nói: "Sao anh ta có thể đến đây được? Người này ôm hết công lao chữa trị cho Trần Tử Minh vào trên người mình, được truyền thông tung hô tuyên truyền, bây giờ anh ta cứ như là một ngôi sao lớn, mỗi ngày đều có người của đài truyền hình và tạp chí y học đến phỏng vấn anh ta. Thậm chí có mấy người còn nói là y thuật của Lưu Minh đã vượt qua giáo sư Thẩm Dư, trở thành thần y chân chính của Ly Thành."
Nói tới đây, Mộ Dung Tuệ vung vung nắm tay nhỏ, nói: "Người này thật sự là quá đáng ghét, nếu lần trước không nhờ anh thì làm sao anh ta có được hôm nay. Vậy mà còn giả bộ nhân từ cao cả, cứ như mình thật sự là thần y cứu thế, thật là quá ghê tởm. Lần trước tiếp nhận đài truyền hình phỏng vấn anh ta còn nói là Y học hiện đại mới là y thuật cứu vớt thế giới, nói Y học cổ truyền là mê tín phong kiến, còn kêu gọi mọi người không nên tin tưởng Y học cổ truyền."
Đường Nghiêu nghe đến đó, ánh mắt đông lại, giọng lạnh lùng nói: "Anh ta muốn làm gì?"
Lúc trước Lưu Minh chiếm đoạt công lao cứu chữa cho Trần Tử Minh làm của riêng, thậm chí là nhờ đó mà trở thành ngôi sao thần y thì Đường Nghiêu cũng không để ở trong lòng. Nhưng mà anh không nghĩ tới là Lưu Minh lại dám lợi dụng cơ hội mà ở trước mặt công chúng công kích nói xấu Y học cổ truyền.
Mộ Dung Tuệ cũng rất phẫn nộ, lắc đầu không biết. Lúc trước Lưu Minh thường hay nói mấy câu chỉ trích Y học cổ truyền nhưng mà chưa bao giờ cực đoan liều lĩnh như bây giờ. Mộ Dung Tuệ là một bác sĩ Y học cổ truyền cho nên cô ấy biết ngôn luận tạo nên rất nhiều tổn hại cho Y học cổ truyền.
‘Xem ra là phải tìm một cơ hội để nói chuyện với anh ta, nếu cứ để mặc cho Lưu Minh bịa đặt như vậy thì sẽ có ảnh hưởng rất tệ đối với y học cổ truyền, về sau sẽ rất ít người tin tưởng vào y học cổ truyền.’ Đường Nghiêu hơi siết chặt bàn tay, thầm nghĩ trong lòng.
Bỗng nhiên anh nghĩ tới điều gì đó, nghiêng đầu nhìn sườn mặt của Mộ Dung Tuệ, nói: "Đúng rồi, tên Lưu Minh kia có làm chuyện gì quá đáng với cô hay không?"
Mộ Dung Tuệ hơi hơi buồn bã, lắc đầu phủ nhận.
Đường Nghiêu nhìn biểu cảm của cô ấy, xem ra hôm đó anh dạy dỗ Lưu Minh chưa đủ.
Trong lúc hai người nói chuyện thì đã đi tới trước cửa phòng, Mộ Dung Tuệ gõ gõ cửa, sau đó đẩy vào.
Cửa phòng được đẩy ra, ánh đèn sáng chói ập vào mắt, đây là một căn phòng rất lớn, có thể so với chiêu đãi ở ngoài đại sảnh. Trong phòng có sắp xếp bốn cái bàn, cả trai lẫn gái đều ăn mặc quần áo cao sang, nhìn người bên cạnh cười nói hoặc là cụng ly với nhau. Hầu hết những người bên trong đều là bác sĩ nòng cốt trong bệnh viện, giáo sư nổi danh và các lãnh đạo, hiển nhiên loại xã giao này là để bọn họ phát triển các mối quan hệ hợp tác làm ăn.
Đường Nghiêu và Mộ Dung Tuệ vừa tiến vào đã hấp dẫn rất nhiều ánh mắt của mọi người. Trong đó, đa số ánh mắt đều đặt lên trên người Mộ Dung Tuệ, Mộ Dung Tuệ được xưng là cô gái xinh đẹp nhất của bệnh viện Ly Thành, ngay cả đặt ở trong Đại học Ly Thành gái xinh như mây thì cô ấy vẫn được cho là người xinh đẹp tỏa sáng nhất, vậy nên đương nhiên là có rất nhiều người khác phái muốn làm bạn với cô ấy.
Mà một số ít người thì nhìn Đường Nghiêu đang đứng bên cạnh Mộ Dung Tuệ, thấy anh ăn mặc bình thường, tính hết toàn bộ gia sản của anh thì có lẽ không đủ để mua một món trang sức trên người một cô gái nào ở đây, ánh mắt nhìn Đường Nghiêu mang theo một loại khinh thường giống như bọn họ là người ở tầng lớp thượng lưu mà Đường Nghiêu là người ở tầng lớp hạ lưu. Đương nhiên là có một số ít người ở trong bệnh viện có nhận ra Đường Nghiêu là người chữa trị cho Trần Tử Minh, nhưng chỉ hơi nhíu mày, không nói gì thêm.
"Đường Nghiêu, anh cũng tới đây sao?" Thẩm Dư đang ngồi ở trên bàn, bỗng nhiên nhìn thấy Đường Nghiêu, lập tức vẫy tay với anh.
Đường Nghiêu và Mộ Dung Tuệ đành phải đi qua.
"Giáo sư Thẩm." Đường Nghiêu chào hỏi Thẩm Dư.
Thẩm Dư cười ha ha, nhìn Đường Nghiêu nói: "Anh đến đây cũng vừa lúc, cùng nhau ăn một bữa cơm, thuận tiện trao đổi y học với mọi người, lấy trình độ y thuật của anh thì chỉ dạy cho bọn họ một chút là bọn họ có thể có được rất nhiều sáng kiến mới."
Trên bàn chính chỉ còn dư lại hai vị trí trống, hiển nhiên là cố ý giữ lại. Thẩm Dư lôi kéo Đường Nghiêu ngồi xuống nhưng một giọng nói thản nhiên lại vang lên ngay lúc này: "Giáo sư Thẩm, anh làm vậy sợ là không ổn cho lắm!"
Động tác Thẩm Dư hơi hơi dừng lại, nhìn người đang nói chuyện, nhướng mày hỏi: "Có gì không ổn?"
Người nói chuyện là một người đàn ông trung niên khoảng hơn bốn mươi tuổi, tai to mặt lớn, bộ âu phục bị thân hình mập mạp của ông ta căng chặt khít. Ông ta tựa lưng vào trên ghế, bởi vì uống vài lý rượu nên vẻ mặt có hơi hơi ửng đỏ, ông ngẩng đầu nhìn Thẩm Dư, nói: "Nếu anh để cho bác sĩ Mộ Dung ngồi ở đây thì tôi sẽ không nói một lời nào nhưng thằng nhóc này là cái thá gì, có tư cách gì mà ngồi ở đây, cùng ngồi cùng ăn với tôi?"
Thẩm Dư rất khó chịu, mặc dù ông rất có danh vọng ở Đại học Ly Thành nhưng lại có mấy người không coi lời ông ra gì, ví như người đàn ông trung niên này. Người đàn ông này tên Ngô Thiên Hào, là phó hiệu trưởng của Đại học Ly Thành, phụ trách mảng bổ nhiệm nhân sự, bữa tiệc này là ông ta mở ra để chiêu đãi các bác sĩ của Bệnh viện Ly Thành.
Thấy Ngô Thiên Hào lên tiếng, những người đang ngồi trên bàn ngay lập tức nói theo.
"Đúng vậy, giáo sư Thẩm, anh xem cái vẻ nghèo kiết xác của cậu ta, nếu ngồi ở đây ăn cơm thì làm sao chúng tôi có thể nuốt trôi?"
"Hơn nữa thằng nhóc này không phải là người ở trong trường, cũng không phải là người của bệnh viện, dựa vào cái gì mà có thể ngồi ở đây, chẳng lẽ chỉ bằng vào một câu nói của giáo sư Thẩm hay sao?"
"Còn nói cái gì kêu cậu ta chỉ dạy y thuật cho chúng tôi, hừ, lúc chúng tôi bắt đầu làm nghề y để chữa bệnh thì phỏng chừng tên nhóc này con đang chơi bùn lăn đất. Chỉ dạy chúng tôi, cậu ta xứng chắc? Nếu đổi lại là bác sĩ Lưu Minh thì nói không chừng còn được."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT