“Ồ? Vậy sao?” Đường Nghiêu ngược lại lại có hứng thú.

"Cho cậu thêm một cơ hội nữa, chữa bệnh cho tôi! Tôi sẽ nhận cậu làm đồ đệ, tôi sẽ truyền lại Phong lôi bát cực lại cho cậu. Nếu may mắn trong tương lai cậu có thể sẽ có cơ hội ngấp nghé Cảnh giới Chân Khí. Nếu không thì với xuất thân thấp kém này của cậu, cả đời này cũng đừng hòng tiến vào cảnh giới cao hơn! "Ánh mắt Quách Thịnh lóe lên, hơi thở trên người của anh ta đang dâng lên. Dáng vẻ bình tĩnh ban đầu giống như bị dòng khí vô hình kéo đi,vậy mà lại lấy Quách Thịnh làm trung tâm, gợn ra một con sóng nhấp nhô.

“Đồ đệ của anh sao?” Đường Nghiêu lập tức bật cười, anh đường đường là một tông sư Cảnh giới Chân Khí. Thật nực cười khi Quách Thịnh chỉ dựa vào tí tu luyện của nội công Đại Thành vậy mà lại muốn nhận anh làm đồ đệ! Hơn nữa còn cho rằng đó là vinh dự của Đường Nghiêu! Điều này giống như việc ai đó cầm một vạn tệ khoe khoang sự giàu có của mình trước mặt một người giàu có với số tài sản hơn cả tỷ vậy, khiến ai cũng phải bật cười.

Quách Thịnh nhíu mày thật sâu, sát ý trong mắt dường như ngưng đọng lại, một luồng khí vô hình mờ nhạt khoá chặt lấy Đường Nghiêu, dáng vẻ hung ác như có thể xé nát Đường Nghiêu bất cứ lúc nào. Anh ta dứt khoát nói: "Cậu cười gì chứ? Cậu đi ra ngoài nghe ngóng thử đi, nếu tôi tung tin thu đồ đệ, cậu có biết sẽ có bao nhiêu người tới tận cửa để xin không? Cái tên Phong lôi bát cực của tôi không phải kêu cho có đâu! Nhóc con cậu đừng không biết tốt xấu, sự kiên nhẫn của tôi có hạn! "

Nếu không phải anh ta vẫn muốn cầu xin Đường Nghiêu trị thương thì Quách Thịnh đã ra tay từ lâu rồi, sao có thể nhịn đến bây giờ chứ!

Đường Nghiêu hiên ngang, cơ thể sừng sững bất động, như thể anh hoàn toàn không cảm nhận được khí tức của Quách Thịnh. Chút khí tức áp bách của Quách Thịnh đối với Đường Nghiêu mà nói giống như gió xuân thổi vào mặt, hoàn toàn không ảnh hưởng đến anh.

"Tôi có thể chữa trị cho anh, và thậm chí sẽ chữa hết toàn bộ vết thương của anh. Nhưng tôi có một điều kiện." Đường Nghiêu nói.

"Điều kiện gì? Cậu cứ nói." Quách Thịnh nhìn Đường Nghiêu với ánh mắt có chút kỳ quái, dù gì anh ta cũng là nội công Đại Thành, sắp đến cao thủ của tông sư, muốn nhận anh làm đồ đệ, người này lại dám từ chối, có bị ngốc không?

Đường Nghiêu nói: "Tôi muốn lấy một năm của anh. Trong vòng một năm này, anh bắt buộc phải nghe theo lời tôi!"

Anh vừa dứt lời, gương mặt Quách Thịnh đột nhiên thay đổi, như thể phủ một lớp sương giá, nói: "Cậu nhóc, cậu muốn chết! Cậu có biết tôi là ai không? Tôi là Phong lôi bát cực Quách Thịnh, là người mà Lý Vô Song, Trần Mậu của Ly Thành các cậu gặp cũng phải kính cẩn chào hỏi một cái. Cậu nghĩ cậu là ai chứ, một câu thôi đã muốn tôi nghe theo lời câu trong vòng một năm sao! Cậu có tin là giờ tôi giết cậu ngay không, sau đó sẽ ném cậu xuống hồ, tuyệt đối sẽ không ai phát hiện! "

Đường Nghiêu lắc đầu nói: "Đó chỉ là một thỏa thuận. Nếu anh không muốn, thì thôi vậy. Đừng trưng ra dáng vẻ tôi xem thường anh, buồn nôn lắm! Còn nữa anh nên nhớ cho kỹ, anh đang cầu xin tôi giúp đỡ, chứ không phải tôi cầu xin anh. Phong lôi bát cực anh ở trong mắt người khác thì còn chút địa vị, nhưng trong mắt tôi, anh chẳng là gì cả!” ( truyện trên app T𝕪T )

Đường Nghiêu nói lời này không khách khí chút nào, vẻ mặt Quách Thịnh đột nhiên trở nên tái nhợt, nhưng anh ta lại không thể nổi giận. Ai bảo anh ta thực sự là đi cầu xin Đường Nghiêu cơ chứ?

Thấy vậy, Đường Nghiêu lắc đầu thở dài, sau đó xoay người chuẩn bị rời đi. Trước khi quay đi, anh nói với Quách Thịnh: "Tôi quên nói với anh, tuy vết thương trong người anh tạm thời được kiểm soát. Nhưng trong vòng một tháng, vết thương sẽ lại tái phát. Lúc đó vết thương sẽ trở nên nghiêm trọng hơn, và thậm chí có thể đến cả nội công trung kỳ cũng không thể phát huy. "

Hai mắt của Quách Thịnh lóe lên, như thể đang suy nghĩ gì đó.

“Dừng lại!” Khi Đường Nghiêu bước được mười bước thì Quách Thịnh đột nhiên hét lên.

Đường Nghiêu dừng lại, quay đầu lại hỏi: "Đồng ý rồi sao?"

Vẻ mặt Quách Thịnh u ám nói "Nếu không chữa được bệnh của tôi. Chỉ biết khoác lác đủ điều, tôi bảo đảm cậu sẽ chết rất thảm!"

Quách Thịnh còn có một suy nghĩ khác ở trong lòng. Khi Đường Nghiêu trị khỏi vết thương cho anh ta, anh ta sẽ giết Đường Nghiêu ngay lập tức, muốn anh ta đường đường là một Phong lôi bát cực vậy mà lại đi làm người hầu cho một thằng nhóc ngay cả lông còn chưa mọc đủ, cho dù chỉ là một năm, nhưng vậy cũng tuyệt đối không được. Chỉ cần Đường Nghiêu bị giết, thì có ai biết được giao dịch giữa hai người? Kế hoạch trong đầu anh ta đã được định rõ, lúc này anh ta mới đồng ý theo yêu cầu của Đường Nghiêu.

Đường Nghiêu gật đầu, dường như không nhìn ra được suy nghĩ của Quách Thịnh, nói: "Vậy thì đi theo tôi. Đây không phải là nơi để chữa bệnh."

Dẫn Quách Thịnh đi, Đường Nghiêu đến một căn phòng không có người ở trong học viện Y học. Anh đã từng đến đây một lần dưới sự chỉ dẫn của Thẩm Dư và biết rằng đây là một phòng bệnh tạm thời, bây giờ vừa hay không có người.

“Nằm xuống đi.” Đường Nghiêu chỉ vào chiếc giường gỗ trong góc.

Mặc dù Quách Thịnh không biết Đường Nghiêu đang định làm gì nhưng anh ta vẫn nằm xuống.

Đường Nghiêu lấy ra một vài cây ngân châm, dùng đèn cồn khử trùng rồi nhanh chóng châm lên huyệt trên người Quách Thịnh. Quách Thịnh chỉ cảm thấy một luồng nhiệt nhỏ đang lơ lửng trong cơ thể mình, khiến anh ta cảm thấy ấm áp và rất dễ chịu. Đồng thời, anh ta cũng cảm thấy những vết thương trong người đang dần dần biến mất, thậm chí những di chứng để lại trong những lần tập quyền trước đó cũng biến mất, cả người dễ chịu hơn rất nhiều.

Quách Thịnh sửng sốt một chút, không khỏi nhìn về phía Đường Nghiêu. Rốt cuộc thằng nhóc này là ai? Anh ta đã phải đau đầu biết bao nhiêu về vết thương này. Nhưng bây giờ, Đường Nghiêu chỉ dùng vài châm, trong chốc lát là dường như khỏi hẳn rồi. Trong lòng anh ta lập tức có chút tiếc nuối, dù cho y thuật của Đường Nghiêu có tốt đến đâu, anh ta cũng không định nương tay!

Mấy phút sau, luồng khí đã biến mất khỏi cơ thể Quách Thịnh. Đường Nghiêu rút ngân châm ra, Quách Thịnh ngay lập tức làm một động tác cá chép vẫy đuôi bật người lên. Anh ta chỉ cảm thấy toàn thân có cảm giác thoải mái chưa từng có, sức lực không chỉ khôi phục đến mạnh nhất, thậm chí còn mạnh hơn nữa.

“Thế nào?” Đường Nghiêu vừa hỏi vừa cất ngân châm đi.

Trong lòng Quách Thịnh có chút mừng rỡ, nhưng lại không tỏ vẻ gì, nói: "Cơ thể đúng là đã thoải mái hơn rất nhiều, nhưng chữa lành hay không thì chưa biết. Vậy đi, cậu đưa tôi đến một nơi tương đối ít người, tôi đánh ra mấy quyền xem thực lực có thật sự hồi phục hẳn không."

Đường Nghiêu không nghi ngờ gì mà bước ra khỏi phòng trước. Quách Thịnh đứng phía sau, trong mắt hiện lên một tia sát ý, trên mặt lộ ra một tia giễu cợt. Nhóc con, muốn sai bảo tôi sao, vậy thì đợi kiếp sau đi?

Bát Cực Quyền từ xưa đã được gọi là "Lắc lư đụng đổ trời, giẫm chân chấn động chín châu", Quách Thịnh, là một trong những người có năng lực, vì vậy càng xứng đáng hơn với cái tên Phong lôi bát cực. Bát Cực Quyền được thi triển ra, mạnh mẽ hùng hồn. Giúp đỡ, dựa vào, sụp đổ, rung chuyển, các loại chiêu thức đều được thi triển trong tay anh ta, phối hợp với nội công, thanh thế đầy đủ, che giấu sát khí.

Lúc này, ở một góc hẻo lánh sau núi gần trường đại học Ly Thành, Quách Thịnh đánh quyền, Đường Nghiêu đứng một bên quan sát một cách hứng thú. Đường Nghiêu chưa từng được chân chính tiếp xúc với võ học, quyền pháp của nhà họ Đường nhiều nhất cũng chỉ là quyền pháp luyện tập cơ thể, sát thương đối với người bình thường có thể nói là rất ít, căn bản không có ích gì đối với nội công hay thậm chí là các cao thủ tông sư cảnh giới Chân Khí. Nên khi anh và bà Độc đánh nhau toàn dựa vào kỹ năng thần kì của ngân châm!

Khi quan sát Bát Cực Quyền của Quách Thịnh, Đường Nghiêu nghĩ thầm trong lòng, với cảnh giới của Chân Khí tông sư như ngày hôm nay của anh, thì rất nhanh sẽ học được một trong những nội công kỹ xảo đó. Dựa vào cái gì mà cảnh giới Chân Khí được gọi là tông sư? Đó là khả năng cảm nhận một bộ võ lực, hô hấp, quan sát trong một khoảng thời gian ngắn, đây mới chính là cao thủ!

Quách Thịnh cũng rất kích động. Kể từ sau khi anh ta bị thương, đã rất lâu không được đánh quyền một cách thoải mái như này rồi. Anh ta thầm liếc nhìn Đường Nghiêu đang nghiêm túc quan sát, trong lòng cười nhạo một tiếng: "Cậu nhóc, đừng trách tôi. Chỉ có thể trách cậu không biết điều thôi, con người quý ở chỗ tự biết mình, dựa vào cậu mà muốn sai bảo tôi sao!"

Đang nghĩ như vậy, Quách Thịnh đột nhiên xoay người lại, đánh một chiêu Thiết Sơn Khoá về phía Đường Nghiêu. Thiết Sơn Khoá này là sát chiêu của Bát Cực Quyền. Quách Thịnh đã luyện một cách thành thạo từ lâu rồi. Đánh ra hết sức, tự tin đến cả một gốc cây to như eo người cũng có thể bẻ gãy được. Lúc này nếu không có gì bất ngờ thì Đường Nghiêu chỉ có con đường chết thôi!

Mà lúc này, Đường Nghiêu dường như vẫn còn đang đắm chìm trong sức mạnh của Bát Cực Quyền, vẫn chưa phản ứng kịp.

"Cậu nhóc, kiếp sau nhớ đừng tự xem mình cao quá! Có một vài người không phải là người mà cậu có thể xúc đắc tội đâu!" Quách Thịnh dường như đã nhìn thấy cảnh Đường Nghiêu ngã xuống đất.

TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play