Lúc này, trong lòng Ninh Khinh Bình vô cùng phức tạp, từ sự thiếu tự tin khi đối mặt với Tần Thú đến sự kinh ngạc khi Trần Mậu đến, rồi lại đến cuộc nói chuyện giữa Đường Nghiêu và u Dương Phi Phượng, bên trong có quá nhiều điều mà anh chưa từng nghe qua. Đầu óc rối bời, nhưng lại không biết mở miệng từ đâu.

Anh ta thở ra một cách nặng nề, hỏi câu hỏi đầu tiên.

"Đường Nghiêu, rốt cuộc cậu là ai?"

Trước đây Ninh Khinh Bình luôn cho rằng Đường Nghiêu là đứa con riêng của Diệp Quang Cảnh, nhưng bây giờ xem ra lai lịch của Đường Nghiêu có vẻ lớn hơn.

Đường Nghiêu lắc đầu nói: "Hiện tại, tôi không thể nói cho anh biết tôi là ai, nhưng tôi có thể cho anh biết tôi họ Đường ! Chứ không phải họ Diệp!"

“Quả nhiên.” Ninh Khinh Bình khóe miệng lộ ra nụ cười khổ. Vốn là chuyện phải kinh ngạc, nhưng anh ta lại tỏ vẻ rất bình tĩnh. Xem ra hôm nay có quá nhiều chuyện chấn động khiến anh ta tự miễn nhiễm rồi. Anh ta lập tức nghĩ nếu Đường Nghiêu không phải là con riêng của Diệp Quang Cảnh, thì sao Diệp Quang Cảnh vẫn có thể đối xử tốt với anh như thế, không lẽ là do xuất thân của Đường Nghiêu còn sâu và mạnh hơn cả nhà họ Diệp sao!

“Vừa rồi tôi có nghe u Dương Phi Phượng và cậu nói về nội công, võ công gì gì đó. Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?” Ninh Khinh Bình ổn định lại cảm xúc một chút rồi hỏi.

"Ừm. Anh có thể coi nó là một cao thủ võ lâm thường hay xuất hiện trong phim ảnh, còn cái gọi là nội công thì chính là sự phân chia của người luyện võ." Đường Nghiêu không có ý che giấu.

Ninh Khinh Bình nói: "Quả nhiên là thế. Có lần cha tôi say rượu còn lẩm bẩm nội công, chân khí gì gì đó. Lúc đó tôi còn tưởng ông ấy xem phim xem đến không được bình thường rồi chứ. Bây giờ nghĩ lại có lẽ ông ấy đã gặp chuyện gì đó rồi. "

“Câu hỏi cuối cùng.” Vẻ mặt Ninh Khinh Bình đột nhiên nghiêm túc, hỏi:

“Tôi muốn hỏi anh, có thể chữa khỏi chứng bệnh béo phì của tôi không?”

Lần trước sau khi cuộc so đấu giữa Đường Nghiêu và Vương Lâm kết thúc, Ninh Khinh Bình đã muốn hỏi câu này rồi, nhưng vì quan hệ giữa hai người vẫn chưa đến mức đó nên anh ta cũng không nói ra. Hôm nay, đối mặt với sự chế giễu của Tần Thú và Lâm Tả, cũng như sự im lặng của u Dương Phi Phượng, cuối cùng Ninh Khinh Bình cũng lấy được hết can đảm!

Anh ta không thể là công tử bột béo nhất ở Ly Thành cả đời được. Anh ta phải trở thành Ninh Khinh Bình! Vốn dĩ làm quen với Đường Nghiêu anh ta còn có chút cảm giác về sự ưu việt trong lòng, nhưng bây giờ khi hiểu ra sự thật, thì mới biết được từ đầu đến cuối suy nghĩ kia của mình nực cười đến mức nào.

Đường Nghiêu im lặng.

“Không thể chữa khỏi sao?” Ninh Khinh Bình căng thẳng hỏi. Chứng béo phì của anh ta không phải bẩm sinh, mà là do những ngày sau đó mang lại. Nếu ngay cả y thuật thần kỳ của Đường Nghiêu cũng không thể chữa khỏi, thì anh ta sẽ không bao giờ nói ra suy nghĩ này nữa.

Đường Nghiêu đột nhiên nhìn chằm chằm Ninh Khinh Bình hỏi:

"Là vì u Dương Phi Phượng sao?"

Ninh Khinh Bình đơ người ra một chút, trong mắt mang theo vẻ kiên định, còn có ba phần hung ác, đè giọng nói: "Chỉ là một phần thôi. Nếu như hôm nay không có cậu. Sợ rằng tôi đã trở thành trò cười của mọi người rồi. Cậu không phải là người bình thường. Ly Thành quá nhỏ với cậu. Đây có thể là cơ hội lớn nhất mà tôi gặp được trong đời. Nếu không bắt lấy nó, tôi sẽ rất hối hận!"

“Chuyện nhục nhã ngày hôm nay, tôi muốn trả lại tất cả cho Tần Thú!” Nói đến cuối cùng, hai mắt Ninh Khinh Bình đỏ lên, dường như bên trong có một con sói đang tức giận vậy.

Đường Nghiêu hơi sửng sốt, không ngờ người béo ú trông có vẻ tuỳ tiện này vậy mà lại có suy nghĩ sâu xa như vậy. Nhưng đây chính là điều anh muốn. Anh muốn lật đổ Đường Quốc Hoa, thậm chí giải mã những bí mật về nhà họ Đường, vì vậy chỉ dựa vào bản thân anh là không đủ. Đó là lý do tại sao anh lại tìm tới Diệp Quang Cảnh, hiện tại anh cũng có loại suy nghĩ này với Ninh Khinh Bình, anh muốn bắt đầu bồi dưỡng nhân tài của phe cánh mình!

Đường Nghiêu nói: "Quá trình này sẽ khó khăn và nguy hiểm hơn nhiều so với khi anh làm một công tử bột, thậm chí có thể nguy hiểm đến tính mạng. Anh vẫn bằng lòng làm chứ?"

Ninh Khinh Bình không chút do dự, gật mạnh đầu.

Đường Nghiêu đứng dậy, vỗ mạnh vào vai Ninh Khinh Bình nói: "Được rồi! Tôi cho anh cơ hội này. Tôi không dám đảm bảo rằng anh có thể trở thành như Thẩm Thiên Hoa. Nhưng đến một ngày nào đó, không phải anh không xứng với u Dương Phi Phượng mà là cô ta không xứng với anh!"

Ninh Khinh Bình hai mắt đỏ hoe, khàn giọng nói: "Cảm ơn."

Sau đó Đường Nghiêu và Ninh Khinh Bình dùng bữa tại Mãn Giang Lâu, anh không đợi u Dương Phi Phượng và Trần Mậu mà lại mang Ninh Khinh Bình rời đi luôn. Trên đường, anh dùng trận pháp Tứ Tượng châm cho Ninh Khinh Bình vài cây ngân châm, sau đó kê đơn thuốc trị bệnh béo phì cho anh ta, nói là trị liệu cho bệnh béo phì của anh ta.

Nếu như người bình thường bảo Ninh Khinh Bình châm một vài cây ngân châm và uống một ít thuốc thì bệnh béo phì của anh ta sẽ có thể chữa khỏi. Ninh Khinh Bình sẽ dùng cơ thể hơn một trăm cân để đè chết người đó. Nhưng anh ta đã từng tận mắt nhìn thấy y thuật của Đường Nghiêu, nên không hoài nghi gì cả.

Ngồi nhờ xe của Ninh Khinh Bình trở về đại học Ly Thành, béo ú nóng lòng muốn trở về thử đơn thuốc giảm cân. Nói xong vài câu thì lái xe đi luôn. Đường Nghiêu vừa định xoay người đi vào đại học Ly Thành, nhưng vào lúc này, tâm hồn của anh khẽ động, ngẩng đầu nhìn người đang đứng ở con đường đối diện.

Chỉ nhìn thấy phía dưới mái hiên của một cửa hàng bên kia đường, một người đàn ông mặc bộ đồ tập thể dục màu trắng, thân hình cao lớn, ánh mắt sắc bén đang nhìn Đường Nghiêu với vẻ mặt đắc ý. Người này không phải ai khác, chính là Quách Thịnh, người được mệnh danh là Phong lôi bát cực Quách Thịnh! Hôm đó bị Tề Lâm dẫn đến để đe doạ Đường Nghiêu, nhưng anh ta lại bị lời nói của Đường Nghiêu vạch trần ra vết thương trong người, cuối cùng còn bị một chưởng làm cho chấn động.

‘Anh ta đến đây làm gì?’ Đường Nghiêu khó hiểu.

Lúc này, Quách Thịnh chậm rãi đi qua đường, anh ta đi trong đám người, đám người cũng theo bản năng tránh xa anh ta một chút. Tuy những cao thủ có nội công mạnh không phóng nội công ra ngoài được, nhưng bọn họ dường như có thể bắt đầu khống chế khí thế của mình.

"Rảnh không? Tôi muốn nói chuyện với cậu một chút" Quách Thịnh thản nhiên nói, nhưng giọng nói đầy vẻ không cho phép từ chối.

Đường Nghiêu im lặng một chút, sau đó gật đầu. Anh đã nhìn ra được vết thương trong cơ thể của Quách Thịnh mặc dù nó vẫn chưa lành hẳn nhưng nó đã khỏi rất nhiều rồi, có lẽ đã nhận được sự giúp đỡ từ phía nhà họ Tề. Nhưng Đường Nghiêu hoàn toàn không sợ hãi, anh là một cao thủ chân chính cảnh giới Chân Khí. Cho dù là lúc thực lực của Quách Thịnh mạnh nhất đi nữa, cũng không thể là đối thủ của anh!

Hai người cùng nhau đi vào trường đại học Ly Thành. Lúc này, khi các sinh viên đã vào lớp, khuôn viên của trường đại học cũng có vẻ hơi trống trải.

“Nghe nói cậu đã thắng Vương Lâm về mặt y thuật à?” Bên cạnh hồ nhân tạo của trường đại học Ly Thành, Quách Thịnh vừa đi vừa tuỳ tiện hỏi. Tuy là hỏi, nhưng anh ta lại không nhìn thẳng vào mắt Đường Nghiêu.

Đường Nghiêu gật đầu.

“Vậy chắc chắn y thuật của cậu rất tốt.” Quách Thịnh nói tiếp: “Lần trước cậu nói cậu có thể chữa khỏi vết thương trên người tôi, lời này có phải là thật không?”

Đường Nghiêu nói: "Chỉ là một vết thương nhỏ thôi mà!" ( truyện đăng trên app TᎽT )

Trên mặt Quách Thịnh có chút kinh ngạc, anh ta lập tức chế nhạo: "Vết thương nhỏ sao? Cậu có biết tôi đã nhờ bao nhiêu bác sĩ nổi tiếng và bao nhiêu bác sĩ quốc gia để chữa cho vết thương nhỏ này không? Và chi phí là bao nhiêu không? Người trẻ tuổi nói chuyện đừng nói chuyện kiêu ngạo như vậy. "

"Ha ha. Vậy thì anh tìm tôi làm gì?" Đường Nghiêu cũng chế nhạo. Quách Thịnh đến đây rõ ràng là vì muốn cầu xin anh khám bệnh cho, nhưng anh ta vẫn không thể thay đổi cái tính kiêu ngạo của mình, như thể được chữa trị cho anh ta là niềm vinh dự của Đường Nghiêu vậy. Đối với loại tự mình cảm thấy mình tốt đẹp thì Đường Nghiêu thật sự không phải là rất hoan nghênh.

Quách Thịnh dừng lại, đột nhiên quay người lại, giống như một con hổ có thể ăn thịt người bất cứ lúc nào, nói: "Cho cậu một cơ hội, chữa khỏi vết thương cho tôi!"

“Tôi không cần loại cơ hội này?” Đường Nghiêu cười ha ha nói: “Tôi quan tâm hơn về việc, tôi chữa bệnh cho anh, vậy tôi được gì nhỉ?

Vẻ mặt Quách Thịnh lạnh lùng, trầm giọng nói: "Cậu nhóc, cậu phải biết hiện tại cậu đang nói chuyện với ai chứ? Đừng cho rằng một chưởng lần trước đã là toàn bộ thực lực của tôi. Chưởng đó ngay cả một phần ba thực lực của tôi còn chưa tới đấy. Tuy hiện tại tôi vẫn chưa khôi phục toàn bộ thực lực, nhưng tôi ít nhất cũng đã hồi phục được tám mươi phần trăm rồi. Chỉ cần một chưởng cũng đủ để đánh chết cậu rồi, cậu tin không? "

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play