Cô gái mặc một bộ đồ màu trắng, nhưng bộ đồ không trắng bằng làn da của cô. Cánh tay cô vừa nhỏ lại vừa trắng, có thể nhìn thấy mạch máu nhỏ dưới da. Dưới ánh ban mai, làn da như pha lê tỏa ra ánh sáng lấp lánh, rực rỡ mỹ lệ. Có lẽ chỉ có câu 'da trắng như tuyết' mới miêu tả đúng làn da của cô.

Vẻ đẹp tuyệt trần của cô ta, cho dù là Thẩm Như Mộng, hay là Lý Thi Toàn cũng không sánh được. Cô ta mang trên người khí chất thanh tao. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn còn vươn nước mắt, dáng người một mét sáu nhỏ nhắn, nhìn càng thêm đáng thương.

Khi cô gái nhìn thấy Đường Nghiêu, khuôn mặt nhỏ nhắn hoảng sợ, cả người co lại, nhưng cô không cử động được nhiều. Đường Nghiêu nhìn thấy cách chỗ cô gái không xa có một chiếc xe lăn, chiếc xe lăn nằm ngang trên mặt đất, dường như cô gái đã vội vàng nhảy xuống từ trên xe lăn.

Một cô gái đáng yêu như vậy lại không thể tự mình bước đi! Đường Nghiêu có chút thương tiếc, giống như nhìn thấy khiếm khuyết trên một món đồ đẹp đẽ.

"Đừng sợ! Tôi là bạn của bà cô!" Đường Nghiêu không vội vàng lại gần cô gái, nhẹ nhàng giải thích.

Đôi mày thanh tú của cô gái hơi nhếch lên, hai mắt phát sáng, lại có chút do dự, nói: "Anh, anh là bác sĩ Đường sao?"

Đường Nghiêu gật đầu, có vẻ như bà Độc đã nói với cô gái về mình nên mọi chuyện sẽ dễ xử lý hơn.

Thấy vậy, cô gái hơi an tâm, vài phút sau, cô tSở Châu bàn tay đang siết chặt. Dường như lại nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt tái nhợt, vội vàng nói: "Bác sĩ Đường, xin hãy cứu bà của tôi!"

"Bà cô bị sao vậy?" Đường Nghiêu hỏi.

Cô gái kể: "Vừa rồi bà đang nói chuyện với em, nhưng bà lại đột ngột bỏ đi, nói có người đến trước cửa nhà. Bà nói nếu không trở về thì để em đi cùng anh."

Nói đến đây, giọng cô gái nghẹn ngào, gương mặt đau buồn và âm thanh nức nở khiến người ta đau lòng.

"Đúng là đã xảy ra chuyện rồi. Hình như có người đã tìm đến cửa." Đường Nghiêu trong lòng nghĩ, sau đó hỏi: "Bà cô đi hướng nào?"

Cô gái chỉ tay về phía đông nam của khu ổ chuột và nói: "Bà ấy có thể đã đến nhà máy xử lý rác bị bỏ hoang. Bà thường đến đó luyện công và dưỡng cổ?"

"Tôi biết rồi." Đường Nghiêu nhìn về hướng cô gái đang chỉ. Nhưng thay vì rời đi ngay lập tức, anh lại đến gần cô và ngồi xổm xuống trước mặt cô.

"Anh, anh định làm gì?" Cô gái sợ hãi hỏi. Mặc dù bà đã kể cho cô nghe về Đường Nghiêu nhưng cô vẫn cảm thấy hơi sợ, cô không quá tin tưởng người mới gặp mặt lần đầu.

Con rắn lớn màu đen dùng đôi mắt hình tam giác cảnh giác nhìn Đường Nghiêu, tuy rằng sợ hãi sức mạnh và cây ngân châm của Đường Nghiêu, nhưng nếu Đường Nghiêu làm gì chủ nhân nó, nó sẽ tấn công ngay lập tức.

Đường Nghiêu thở dài, sau đó duỗi tay ôm lấy cô gái nhỏ, nói: "Buổi sáng trời lạnh, thân thể cô còn yếu, đừng ngồi mãi dưới đất."

Cô gái nghe thấy, cơ thể đang căng thẳng như được tSở Châu hơn, cảm nhận được độ ấm từ trên người Đường Nghiêu, khuôn mặt nhỏ nhắn hơi đỏ lên, giống như một bông hoa đào rực rỡ.

Đặt cô gái lên xe lăn xong, Đường Nghiêu trịnh trọng nói với con rắn đen: "Bảo vệ chủ nhân của mi cho tốt nhé." ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nói xong, Đường Nghiêu nhanh chóng chạy đi. Bà Độc nói với cháu gái như vậy, có lẽ đã gặp phải kẻ thù mạnh. Nếu anh đến muộn một chút, sợ rằng sẽ có chuyện xảy ra.

Cô gái ngồi trên xe lăn, dùng đôi tay nhỏ nắm chặt góc áo, nhìn về phía đông nam, lẩm bẩm: "Xin Vu Thần hãy bảo vệ bà và bác sĩ Đường bình an vô sự."

Thể chất của cao thủ nội công mạnh hơn người bình thường, mà Đường Nghiêu là một cao thủ tông sư cảnh giới Chân Khí. Lúc này anh đang chạy với tốc độ tối đa, tốc độ còn nhanh hơn cả nhà vô địch một trăm mét thế giới hai, ba lần. May là trong khu ổ chuột hiện giờ không có nhiều người lắm.

Kể từ khi chính phủ di dời hầu hết cư dân của khu ổ chuột đến nơi khác, nhiều nơi trong khu ổ chuột đã bị bỏ hoang. Cũng giống như nhà máy xử lý rác, rác chất đống như núi, mùi hôi thối trong không khí gần như có thể giết chết người. Bình thường sẽ không có ai đến đây, nơi này là thiên đường cho chó hoang và các loại động vật ăn rác. Tuy nhiên, loại môi trường này cũng là nơi sinh sống ưa thích của các loài độc như rắn, rết, nhện. Đó là lý do tại sao bà Độc chọn nơi đây là nơi tập luyện và nuôi Cổ.

Chỉ trong ba phút, Đường Nghiêu đã đến bên ngoài nhà máy xử lý rác. Ngửi thấy mùi hôi thối trong không khí, anh khẽ cau mày, lắng nghe một lát, đã nghe thấy tiếng đánh nhau chói tai phát ra từ trong một tòa nhà nhỏ bên trong nhà máy xử lý rác.

Lúc này, trong khu nhà máy xử lý rác bị bỏ hoang từ lâu, bà Độc đang gặp khó khăn. Khuôn mặt già nua đầy vết máu, bà ta như đã kiệt sức, tuyệt vọng thổi chiếc sáo làm bằng xương. Xác của con rết, nhện, rắn và các con vật khác gần như bao phủ cả sàn nhà. Cách đó vài mét, ông già áo xám và ông già tóc đen trắng đang ở đó, một người cầm cây thương, người kia dùng cả hai tay để cắt xé những con vật độc còn sống thành từng mảnh nhỏ!

"Bà Độc, không cần phí sức nữa. Yên tâm, tôi sẽ cho bà chết toàn thây."

"Nếu dám rời khỏi bộ tộc người Mèo, chỉ có một con đường chết!"

Hai ông lão trầm giọng nói, mấy con rắn độc cuối cùng đã bị bọn họ giết chết, vẫn còn giương mắt nhìn bà Độc.

Hai anh em Thiệu Thiên Nhai và Vân Lạc nhìn đến ngơ ngác, ba võ sĩ nội công thâm hậu, một trong hai người vẫn đang trong giai đoạn chuyển hóa năng lượng, trận chiến như thế này rất có lợi cho việc thực chiến trong tương lai của họ. Còn việc cảm thông bà Độc thì xin lỗi, không có việc đó. Bọn họ từ nhỏ đã được dạy nguyên tắc mạnh được yếu thua, hơn nữa người đàn bà này dám rời khỏi phạm vi bộ tộc người Mèo, để đến Ly Thành hại người khác thì đúng là đáng chết. Bọn họ đã hiểu, bệnh của Khổng Man rất có khả năng là bà già trước mặt này gây ra!

Bà Độc buông cây sáo bằng xương xuống, trên mặt lộ ra vẻ phiền muộn, nói: "Nếu là lúc bà đây mạnh nhất, còn chẳng đến lượt hai bọn bây đứng đây đánh rắm!"

Bà vốn là cao thủ tông sư cảnh giới Chân Khí, nhưng để trị bệnh cho cháu gái, bà đã từ bỏ tu vi của mình, từ nay về sau không thể đạt tới cảnh giới cao hơn nữa!

"Ha ha! Nhận chết đi, nói nhảm nhiều làm gì?" Ông già tóc trắng đen lạnh lùng nói. Cây thương trong tay đâm thẳng đến bà Độc, trên mặt là vẻ điên cuồng vui sướng khi báo được thù. Năm đó hắn không dám xông vào bộ tộc người Mèo để tìm kẻ thù, nhưng nếu có thể giết được một, hai người phụ nữ của bộ tộc người Mèo, trong lòng hắn sẽ cảm thấy sảng khoái.

Ông già áo xám đứng bên cạnh, không hề có ý định ra tay. Theo như ông thấy, bà Độc đã là người chết, không cần tốn nhiều công sức làm gì.

Vẻ mặt bà Độc rất bình tĩnh, nội công trong người lúc này đã cạn kiệt, không thể ngăn cản được một nhát mạnh mẽ này. Bà lặng lẽ liếc nhìn về phía sân của mình, cũng may là tung tích của cháu gái không bị lộ, bà hy vọng Đường tông sư có thể cứu chữa cho nó.

Bà nhắm mắt lại, chờ đợi cái chết!

Rầm rầm!

Đúng lúc này, một tiếng xé gió vang lên, sau đó là tiếng va chạm của các thanh sắt. Bà Độc đột nhiên mở mắt ra, thấy cây thương trong tay lão giả tóc trắng đen rơi xuống đất, ông lấy tay che cổ tay, trên mặt hiện vẻ bất ngờ, nhìn cục đá trên mặt đất. Cục đá này vừa nãy đã nổ tung, bắn rơi cây thương trong tay ông!

"Hình Ý Môn đang giải quyết ân oán ở đây. Xin hỏi vừa nãy là vị tiền bối nào đã ra tay?" Vẻ mặt của ông già áo choàng xám cũng thay đổi, ông hét lớn về phía cầu thang. Tu vi của ông là cao nhất ở chỗ này, ông cũng không dám chắc chỉ dùng một cục đá làm rơi được cây thương trong tay sư đệ.

Người đến chắc chắn là một vị cao thủ! Ông già áo xám thầm nghĩ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play