Tiếng bước chân trầm ổn vang lên trên hành lang yên tĩnh. Nhưng khuôn mặt của ông già áo xám và ông già tóc hơi bạc lại hiện lên vẻ nghiêm trọng. Không ngờ đi Ly Thành một chuyến thôi mà lại gặp được loại cao thủ như vậy, hy vọng đối phương là bạn chứ không phải là kẻ thù, nếu không thì e rằng họ sẽ gặp rắc rối.
Chỉ có bà Độc có vẻ như là đang nghĩ đến điều gì đó, gương mặt già nua nhuốm đầy máu lộ ra nụ cười nhàn nhạt.
Chẳng mấy chốc, một bóng người không cao không thấp xuất hiện trước mặt bọn họ. Đó là một người thanh niên trẻ tuổi, cao khoảng một mét tám, dáng vẻ khôi ngô, mặc một bộ quần áo rộng rãi thoải mái, đang nhàn nhã tản bộ tiến đến gần chỗ bọn họ.
Thiệu Thiên Nhai và Vân Lạc nhìn thấy người đến, đột nhiên kêu lên: “Là anh ta! Làm sao có thể là anh ta?”
“Hả?” Ông già áo xám nhìn hai người đệ tử bên cạnh, trầm giọng hỏi: “Các con biết cậu ta sao?”
Khuôn mặt Thiệu Thiên Nhai chua xót, mờ mịt gật đầu nói: “Sư phụ, anh ta chính là cao thủ nội công trẻ tuổi mà con đã từng nói với người.”
Chân mày bạc trắng của ông già áo xám run lên, nói: “Cậu ta chính là người đánh bại phong lôi bát cực Quách Thịnh chỉ bằng một chưởng?”
Cả hai người tiếp tục gật đầu.
Ông già áo xám nhìn Đường Nghiêu đang dần dần đi tới, trong lòng nghi ngờ, thấp giọng nói: “Nếu theo như lời các con nói thì cậu ta chỉ là người tập võ có nội công trung kỳ mà thôi, cao lắm thì cũng chỉ đến nội công hậu kỳ. Loại tu vi này chắc chắn không có cách nào mà dùng một hòn đá đã đánh rơi đao trong tay Lưu sư thúc của các con. Không lẽ người vừa mới ra tay là trưởng bối của anh ta?”
Ông già áo xám chỉ vừa mới đạt tới tu vi luyện công hóa khí, nếu so trình độ tu vi thì ông kém hơn Đường Nghiêu rất nhiều cho nên đương nhiên là ông ta không thể nào cảm nhận được chân khí dao động trong cơ thể của Đường Nghiêu, vì thế ông ta cho rằng người ra tay là trưởng bối của Đường Nghiêu.
“Có phải là cậu ta ra tay hay không thì chỉ cần thử là biết ngay!” Ông già tóc hơi bạc vốn dĩ rất xấu hổ vì bị đánh rơi đao Liễu Diệp. Nhưng mà bây giờ ông ta biết người ra tay rất có thể là trưởng bối của Đường Nghiêu thì đương nhiên ông muốn trút cơn giận này lên người anh.
Mặc dù đã đánh rơi đao Liễu Diệp nhưng vị Lưu sư thúc này không hổ danh là người có tu vi nội công đại thành. Chỉ cần tung ra một chưởng nhẹ thôi là đã tạo ra một luồng gió bén nhọn đánh thẳng tới trên người Đường Nghiêu. Chỉ dựa vào một chưởng này thôi là đã biết thực lực của ông ta không thua kém Bạch Thiên Hỏa một chút nào! Nhưng đáng tiếc người mà ông ta phải đối mặt chính là Đường Nghiêu, một cao thủ tông sư đã đạt tới cảnh giới Chân Khí!
“Hừ!” Sắc mặt của Đường Nghiêu hơi tối lại, cũng đánh nhẹ ra một chưởng va chạm trực tiếp với ông lão.
“Tên nhóc thật là can đảm!” Lưu sư thúc khẽ quát một tiếng, “Nếu như người ra tay là trưởng bối của cậu thì còn có thể, đáng tiếc với trình độ tu vi của cậu thì, a!”
Ông ta còn chưa dứt lời thì đã cảm thấy một luồng sức mạnh không thể nào đỡ nổi truyền đến từ bàn tay của người thanh niên trước mặt, sau đó cả người ông ta bay thẳng ra ngoài.
Cạch! Cạch! Cạch!
Lưu sư thúc lăn quay ở trên mặt đất mấy lần mới miễn cưỡng loại bỏ được luồng sức mạnh đáng sợ đó. Trên mặt ông ta hiện lên một màu đỏ tía không khỏe mạnh, có thể thấy ông ta đã chịu thiệt rất lớn ở cú va chạm vừa rồi.
“Sao có thể như thế được?” Vẻ mặt Lưu sư thúc tràn đầy ngạc nhiên. Sau đó ông ta quay đầu lại nhìn Thiệu Thiên Nhai và Vân Lạc hỏi: “Các con có chắc chắn là cậu ta chỉ có tu vi nội công trung kỳ hay không?”
Vốn dĩ Thiệu Thiên Nhai và Vân Lạc rất chắc chắn, nhưng mà bây giờ họ lại không dám nói ra một tiếng. Vốn dĩ Lưu sư thúc của bọn họ không thể so sánh được với cao thủ nội công đại thành trạng thái toàn thịnh như Quách Thịnh, Đường Nghiêu lại có thể dùng một chưởng đánh lùi được Lưu sư thúc, vậy thì chẳng phải sức mạnh thật của anh ta ít nhất cũng là nội công đại thành hay sao! Nhưng mà điều đó làm sao có thể xảy ra? Anh ta còn chưa đến ba mươi tuổi mà? Rất ít những người còn chưa đến ba mươi tuổi đã là cao thủ nội công đại thành, cho dù có thì bọn họ cũng đều là những người xuất thân từ những gia đình lớn mạnh và danh giá có truyền thống tập võ lâu đời! ( truyện trên app T𝕪T )
Đường Nghiêu không có thừa thắng xông lên mà là đi tới trước mặt bà Độc nói: “Sao rồi?”
Bà Độc lắc đầu, thoạt nhìn thì cảm thấy như là bà đã bị thương rất nặng nhưng thật ra lại không có một vết thương nào có thể gây nguy hiểm đến tính mạng cả. Trong lòng bà cảm thấy hơi may mắn, may mắn là bà đã lựa chọn Đường Nghiêu, nếu không thì có lẽ hôm nay bà sẽ thật sự chết ở chỗ này.
Sau đó, trước mấy đôi mắt không thể tin nổi của bốn người Thiệu Thiên Nhai, bà Độc khom lưng xuống và kính cẩn nói: “Cảm ơn tông sư đã ra tay cứu giúp!”
“Tông sư?”Suýt chút nữa thì Thiệu Thiên Nhai đã nghĩ là mình đang nghe nhầm, cất giọng nói:“Sao anh ta có thể là cao thủ tông sư được?”
Ông già áo xám và Lưu sư thúc cũng không tin nổi, hai mắt lóe lên, nếu người trước mắt thật sự là tông sư thì e rằng chuyện ngày hôm nay sẽ không thể nào giải quyết dễ dàng được.
“Bà Độc, dù gì thì bà cũng là một cao thủ. Làm sao mà bà lại có thể vì mạng sống mà cúi đầu trước một thằng nhóc răng còn chưa mọc đủ như thế.” Trong mắt Lưu sư thúc hiện lên nỗi oán giận, ông ta chế nhạo nói: “Tông sư? Bà cho rằng tông sư là rau bắp cải ở ngoài đường hay sao, đi đâu cũng có thể gặp được. Hai người diễn hay đấy, nhưng hơi quá rồi!”
Bà Độc thở dài một hơi, nhìn ông già tóc hơi bạc bằng ánh mắt thương hại, ở trước mặt một người tông sư mà dám nói anh đang diễn, tên họ Lưu này đúng là chán sống rồi.
“Chuyện tiếp theo cứ giao cho tôi.” Bà Độc vẫn còn công dụng đối với Đường Nghiêu cho nên anh sẽ không mặc kệ để bà ta xảy ra chuyện.
Bà Độc nghe thấy vậy thì dứt khoát khoanh chân ngồi xuống đất nhắm mắt nghỉ ngơi, hoàn toàn không thèm nhìn đến bọn người ông già áo xám.
Lưu sư thúc muốn nói thêm gì đó nhưng đã bị ông già áo xám kéo lại.
Ông già áo xám đứng dậy, chắp tay nhìn Đường Nghiêu nói: “Người anh em này, tôi là Phó Vạn Sơn của Hình Ý Môn. Việc lần này là ân oán riêng của Hình Ý môn bọn tôi với bà lão người dân tộc Mèo này, chỉ cần cậu không nhúng tay vào thì chúng tôi có thể coi như chuyện này chưa bao giờ xảy ra ”
Đường Nghiêu lắc đầu bước lên chắn trước mặt bà Độc, bày ra lập trường của bản thân.
Phó Vạn Sơn cau mày nói: “Cậu trai trẻ, xem ra cậu muốn trở thành kẻ thù của Hình Ý Môn. Cậu đã từng nghe qua câu nói tông sư không thể xúc phạm chưa? Chỉ dựa vào chuyện cậu giả làm tông sư ngày hôm nay thôi thì cho dù tôi có đánh cậu bị thương nặng, các trưởng bối trong sư môn của cậu cũng sẽ không dám nói nhiều một tiếng, cậu có tin không?”
“Ha ha!” Đường Nghiêu cười lạnh nói: “Ông còn biết là tông sư không thể xúc phạm sao? Chỉ với những lời mà ông vừa nói thôi thì cho dù tôi đánh ông giết ông, Hình Ý Môn các ông cũng sẽ không dám làm gì tôi!”
Vẻ mặt của Phó Vạn Sơn lập tức tối sầm xuống, ông ta không ngờ rằng những lời mà ông ta vừa nói lại bị đáp trả lại ngược lại như vậy. Thế nhưng ông ta vẫn không tin Đường Nghiêu là cao thủ tông sư. Cao thủ tông sư dưới ba mươi tuổi? Đùa cái quái gì vậy, Phó Vạn Sơn ông đã sống đến từng tuổi này, vị tông sư trẻ nhất mà ông ta từng gặp cũng đã hơn ba mươi tuổi rồi, người ta còn được xưng là thiên tài tập võ? Còn thằng nhóc trước mặt này, ảo tưởng sức mạnh sao?
“Hồ đồ ngu xuẩn!” Phó Vạn Sơn hừ lạnh một tiếng, thân hình biến hóa như một con đại bàng đang sải cánh, dùng hai tay đánh tới trên người Đường Nghiêu. Ông ta đã đạt tới tu vi luyện công hóa khí, mạnh hơn Lưu sư thúc gấp ba lần. Một chưởng đánh ra như muốn bao trùm cả người Đường Nghiêu để anh rơi vào thế cô lập và bất lực như một con thuyền cô đơn trên vạn dặm sóng biển, ông ta có thể tùy ý khống chế anh trong lòng bàn tay!
“Ha ha!” Vẻ mặt Đường Nghiêu bình tĩnh nhìn ông.
Anh hơi nâng bàn tay lên, từ trong không khí làm ra động tác đè ép xuống như muốn đè lên người Phó văn Sơn vậy. Một luồng hơi thở kinh khủng phát ra từ trong cơ thể anh, giống như là sóng lớn giận dữ, rồng thần tức giận! Không khí như bị đè nén lại sau đó phát ra tiếng vang âm u bùng nổ.
“Nội công ngoại phóng!” Phó Vạn Sơn đang ở trên không trung đột nhiên thay đổi sắc mặt, nói: “Cao thủ tông sư! Sao cậu ta có thể là cao thủ tông sư!”
Mặc dù trong lòng kinh hoàng nhưng phản xạ của Phó Vạn Sơn cũng rất nhanh, ông ngay lập tức lui về phía sau nhưng đáng tiếc đã quá muộn rồi. Ông ta bị một sức mạnh vô hình từ trên không trung đè xuống, té nhào xuống đất một cách nặng nề.
Phụt!
Phó Vạn Sơn phun ra một ngụm máu tươi, nhuộm đỏ cả mặt đất!
Cả hiện trường lặng yên như tờ!
TYT & Wisteria team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT