Trần Mậu khẽ mở mắt, như con hổ vừa tỉnh giấc, nói: "Thép tốt phải biết dùng làm lưỡi dao. Nếu dùng một căn biệt thự ở Thanh Viên là có thể xây dựng quan hệ với một võ đạo gia tộc, vậy là dùng tiền đúng chỗ rồi. Lý Vô Song không hiểu võ đạo gia tộc là thể hiện cho cái gì, nên đã phớt lờ Đường Nghiêu. Ha ha, thương nhân cũng chỉ là thương nhân, tầm mắt hẹp hòi."

Hồng Đào không lên tiếng. Chuyện của Lý Vô Song và Trần Mậu, anh ta cũng không dám nhiều chuyện.

"Đến bệnh viện đi. Nghe nói Tử Minh tỉnh lại rồi, đi thăm nó." Trần Mậu bỗng nhiên nói.

Hồng Đào gật đầu, nói: "Em đã kiểm tra chiếc xe mà cậu chủ lái, chỗ phanh xe đã bị người khác động vào."

Trần Mậu "ừ" một tiếng, rất bình tĩnh. Như thể người suýt chết trong vụ tai nạn xe không phải con ruột ông ta mà là một người xa lạ không quen biết. Nhưng hai bàn tay đặt trên đùi lại nắm chặt, nếu không có Đường Nghiêu, ông đã mất đi đứa con trai nối dõi tông đường. Vì vậy ông ta thực sự biết ơn Đường Nghiêu.

"Tôi không muốn có người thứ ba biết chuyện này. Tử Minh bị thương trong một vụ tai nạn xe bình thường, hiểu không?" Trần Mậu nghiêm túc nói.

Hồng Đào gật đầu thật mạnh, sau lưng ướt đẫm mồ hôi. Vừa rồi cậu cảm nhận được một luồng sát khí mạnh mẽ toát ra từ trên người Trần Mậu! Nếu như anh ta có chút chần chờ, rất có thể cái đầu của anh ta sẽ không ở trên người nữa.

Ngày thứ hai, Đường Nghiêu ở trên mái nhà của ký túc xá nhân viên, hoàn thành bài luyện tập, anh tắm rửa sạch sẽ rồi đi ra ngoài. Thư viện của trường học vẫn chưa mở cửa, nên Đường Nghiêu đi tìm bà Độc, tiện thể xem bệnh tình cháu gái bà ta như thế nào rồi? Bộ tộc người Mèo nuôi dưỡng cổ, còn là một cao thủ về y thuật, ngay cả một bộ tộc người Mèo to lớn cũng không thể làm gì với căn bệnh này, có thể thấy căn bệnh này không dễ trị.

Bà Độc đã cho Đường Nghiêu địa chỉ, anh bắt taxi đến khu ổ chuột ở phía Tây thành phố.

Cùng lúc đó, tại một cao ốc trong khu ổ chuột phía tây thành phố, một nhóm bốn người đang đứng trên đỉnh cao ốc nhìn xuống phía dưới. Hai tên đó trông cũng khá trẻ, thật bất ngờ, đó là anh em Thiệu Thiên Nhai, người bảo vệ Lý Thi Toàn lúc trước. Lúc này, thái độ của hai người đều rất tôn kính, cúi người với hai người đang đứng trước mặt.

Hai người kia đều đã già, một người râu tóc bạc trắng, nhưng khuôn mặt lại không hề già, chỉ loáng thoáng có vài nếp nhăn, trên người mặc một chiếc áo choàng màu xám, hai tay đặt ở vị trí giống như người phi lao. Trên đỉnh tòa nhà không có lan can, ông ta đứng ở rìa mép đất, cách không trung một bước chân. Gió lạnh thổi bay áo choàng, nhưng không thể làm lung lay cơ thể ông ta.

Người đứng bên cạnh ông già áo xám trông già hơn nhiều, tóc ông chưa bạc hết đầu, sợi đen sợi trắng, nhưng gương mặt gầy như vỏ cây, nhìn rất là già, khiến người ta nghĩ ông có thể ra đi bất cứ lúc nào.

Ông già áo xám nhìn ông già bên cạnh, hỏi: "Sư đệ, cậu thật sự cảm nhận được mùi của bộ tộc người Mèo sao?"

Ông già tóc vừa đen vừa trắng gật đầu, vẻ mặt nghiêm túc, nhìn vào những ngôi nhà dày đặc phía dưới, nói: "Cảm giác của tôi sẽ không sai đâu, mặc dù trình độ tu luyện của tôi không bằng sư huynh, nhưng so với trình độ nhận diện hơi thở của phụ nữ bộ tộc người Mèo thì trừ phi là cao thủ cảnh giới Chân Khí, còn lại đều không bằng được tôi."

Ông già áo xám nghiêm nghị gật đầu, không chút nghi ngờ. Khi còn trẻ sư đệ của ông đã từng đến bộ tộc người Mèo và đã đánh nhau với nhiều cao thủ của bộ tộc người Mèo. Tuổi của ông ta trên dưới năm mươi, nhưng trông ông như đã ngoài tám mươi. Vì trước đây ông bị bộ tộc người Mèo hạ cổ, tuy giữ được tính mạng nhưng để lại di chứng nặng nề. Kể từ đó, ông cực kỳ nhạy cảm với hơi thở của người bộ tộc người Mèo, và cũng vô cùng căm hận bọn họ! Ngày hôm qua, hai người chuẩn bị đi gặp Lý Vô Song qua sự chỉ dẫn của Thiệu Thiên Nhai, nhưng giữa đường, sư đệ đã cảm nhận được mùi cổ độc của bộ tộc người Mèo nên đã đi theo đến đây.

"Sư đệ, nếu cậu chịu buông tha chấp niệm, với tài năng của cậu, đời này muốn đạt tới cảnh giới Chân Khí cũng không phải là chuyện khó." Ông già áo xám thở dài.

Thái độ người sư đệ rất nghiêm túc, trong mắt hiện lên nỗi chua xót, ông lắc đầu, giọng nói lạnh lùng đầy sát ý: "Chỉ cần tôi sống một ngày, tôi sẽ mãi căm thù bộ tộc người Mèo."

Ông già áo xám cảm thấy tiếc nuối, không khuyên bảo nữa.

"Thiên Nhai, Vân Lạc, đợi đến khi chuyện ở đây được giải quyết xong cả, các con theo thầy trở về Hình Ý Môn đi." Ông già áo xám nói với hai anh em Thiệu Thiên Nhai ở đằng sau.

"Vâng, thưa thầy." Thiệu Thiên Nhai và em gái Vân Lạc gật đầu, cung kính đáp lời. Ngày hôm qua, bọn họ đã nói chuyện với Lý Vô Song, không có gì phải lo lắng cả. Về phần quan hệ với nhà họ Lý, cũng đã kết thúc rồi.

"Vậy thì đi thôi. Chúng ta đi gặp người phụ nữ của bộ tộc người Mèo, dám tự tiện ra khỏi bộ tộc người Mèo, chẳng lẽ đã quên lời cảnh cáo của tổ tiên rồi ư?" Ông già áo xám lạnh lùng nói. Cơ thể của ông được nâng cao lên, chiếc áo choàng bay phần phật, như thể nó được làm bằng thép.

Nội công phát ra!

Đây mới thực sự là tông sư cảnh giới Chân khí! Cho dù ông già áo xám chưa đạt tới cảnh giới Chân Khí, thì cũng là cách cảnh giới đó không xa!

Chiếc xe thô sơ dừng lại bên ngoài khu ổ chuột, trong không khí thoang thoảng mùi tanh tưởi, tài xế làm sao cũng không chịu đi vào. Đường Nghiêu chỉ đành xuống xe. Trả tiền xe xong, Đường Nghiêu đi bộ đến khu ổ chuột.

Người phụ nữ của bộ tộc người Mèo từ nhỏ đã phải làm quen với nhiều loại côn trùng độc và chất độc khác nhau, mùi hôi thối trên cơ thể không thể che đậy được, nhưng mùi này rất nhẹ, người bình thường không thể ngửi được. Bà Độc chọn nơi này là để giấu đi mùi hương trên cơ thể mình.

Nói chỗ này là khu ổ chuột, hay có thể nói đây là một bãi rác được chính quyền hỗ trợ mấy năm nay, người dân sống trong khu ổ chuột đã được chuyển chỗ ở, bây giờ những người còn sống trong khu ổ chuột phần lớn là những tên ham ăn lười làm, một số tên thì nghiện ngập, và một số tên không còn thiết sống. Con đường vốn đã cũ nát, còn có rác rưởi bẩn thỉu nên càng đi vào, mùi hôi càng nồng nặc.

Đường Nghiêu đi theo lời chỉ dẫn của bà Độc, đi thẳng vào tận trong khu ổ chuột. Sau khoảng mười phút, anh dừng lại trước một khoảng sân sạch sẽ. Đây là một khoảng sân riêng biệt, không giống như những ngôi nhà xung quanh, nó rất sạch sẽ, dường như có mùi thơm thoang thoảng từ sân bay ra.

Cửa bị đóng chặt, Đường Nghiêu gõ cửa.

Không có ai đáp lại.

Anh lại gõ cửa.

Vẫn không ai đáp lại.

"Mình nhớ nhầm à?" Đường Nghiêu lẩm bẩm.

Nhưng đúng lúc này, Đường Nghiêu nghe thấy một tiếng khóc rất nhỏ từ trong nhà, chủ nhân của giọng nói có vẻ rất yếu ớt, tiếng khóc đứt quãng, nghe rất thống khổ. Tiếng khóc còn kèm theo tiếng kêu yếu ớt "bà ơi, bà ơi".

"Có chuyện rồi!"

Vẻ mặt Đường Nghiêu đanh lại, dùng cả hai tay đẩy cửa. Bước vào trong, sau khi xác định âm thanh phát ra từ sân sau, anh liền chạy tới. Vừa mới bước vào sân sau, một con rắn đen đột ngột vồ tới!

Đùng!

Đường Nghiêu đánh ra một chưởng, đánh lui con rắn đen.

"Mới có hai ngày, đã không nhận ra tao rồi à!" Đường Nghiêu lạnh lùng nói, nhìn về phía con rắn lớn màu đen.

Con rắn đen cũng nhận ra Đường Nghiêu, thân rắn co lại.

Đường Nghiêu lúc này mới nhìn thấy một cô gái nhỏ nhắn dễ thương đang ngồi phía sau con rắn lớn.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play