"Ừa? Vậy tôi phải làm như thế nào mới được coi là cho anh chút mặt mũi đây?? Đường Nghiêu hứng thú hỏi.

Trong mắt Hồng Đào hiện lên sự tự mãn, anh ta hất cằm, nói: "Cái này đơn giản thôi. Chỉ cần chú em quỳ xuống xin lỗi, rồi để cho đám anh em của tôi thư giãn gân cốt, thì việc ngày hôm nay tôi sẽ không truy cứu nữa. Anh thấy yêu cầu này thế nào? Có phải là rất đơn giản đúng không?"

Đường Nghiêu gật đầu, nói: "Đúng là rất đơn giản."

Hồng Đào cười nói: "Vậy thì tốt rồi. Chỉ cần anh làm được, cuộc tranh chấp giữa anh và cậu Từ, tôi sẽ không nhúng tay vào, Hồng Đào tôi nói được làm được, đảm bảo giữ lời."

"Tốt. Rất tốt." Đường Nghiêu nói.

Lúc này, Từ Xương Đức mới vội nói: “Anh Đào, lúc nãy chúng ta bàn bạc không phải như thế.” Vì lần này có Hồng Đào tham gia, ông ta không dẫn theo người tới. Nếu Hồng Đào không giúp ông ta, thì người nhỏ yếu như ông ta không phải là đối thủ của Đường Nghiêu. Hơn nữa, ông ta vừa biết được từ chỗ Hồng Đào là bản lĩnh của Đường Nghiêu rất khá.

"Câm miệng! Khi nào đến lượt anh nói chuyện vậy hả?" Hồng Đào lườm Từ Xương Đức, quát lớn. Anh ta sao có thể bỏ qua cho Đường Nghiêu dễ dàng như thế, trước tiên, là muốn sỉ nhục Đường Nghiêu một chút, sau đó mới dạy dỗ anh. Làm như vậy mới có thể thỏa được cơn tức này. Tiếc là, tên đồng đội heo Từ Xương Đức không hiểu được.

Từ Xương Đức không nói nữa, chẳng còn cách nào khác, tuy ông ta là ông chủ của phòng thuốc Trung y, có chút thế lực nhỏ, nhưng sao có thể sánh được với đại ca một đám du côn như Hồng Đào chứ.

"Được rồi, giờ anh thể hiện đi." Hồng Đào nói.

Đường Nghiêu lắc đầu, tự hỏi: "Tôi nên thể hiện như thế nào?"

Hồng Đào giật mình, quát: "Quỳ xuống xin lỗi tôi! Vừa nãy tôi nói rõ rồi đó!"

Đường Nghiêu nói: "Ý của tôi là, bây giờ anh quỳ xuống xin lỗi thì tôi có thể tha thứ chuyện hôm nay anh đã xúc phạm tôi. Nếu không thì anh và đám đàn em Smart* của anh đừng hòng rời đi!"

(杀马特 Smart: Trào lưu giới trẻ Trung Quốc từ năm 2008, bị ảnh hưởng bởi phong cách rock n roll của Mỹ và Nhật. Khá giống như HKT )

"Mẹ nó! Mày nói ai là Smart, tin ông đây giết chết mày không!" Thanh niên tóc xanh tức giận nói. Anh ta đây rõ ràng là rất thời trang, sao có thể đánh đồng với mấy tên Smart, nói vậy khác nào đang sỉ nhục phong cách của anh ta?

"Câm miệng!" Hồng Đào mắng thanh niên tóc xanh, nghiêm túc nhìn Đường Nghiêu, nói: "Cậu đang đùa với tôi đấy à?"

Đường Nghiêu suy nghĩ một lúc, khó xử nói: "Nếu như anh muốn nghĩ như vậy, tôi cũng không phủ nhận."

"Khốn kiếp. Thằng nhóc này, ông đây cho anh mặt mũi, anh còn muốn lên trời! Các anh em, đánh nó cho anh, có gì anh chịu trách nhiệm!" Hồng Đào đanh mặt lại, lạnh lùng nói.

Mấy thanh niên tóc xanh đứng phía trước đều nóng lòng muốn thử, nghe được lệnh, lập tức xông tới Đường Nghiêu với vẻ mặt dữ tợn, nói: "Này! Cứ để ông đây cùng chơi với mày, xem mày còn cứng miệng được nữa không!"

Còn chưa nói xong, anh ta bất ngờ vung tay trái lên, đấm vào má của Đường Nghiêu. Tấn công bất ngờ, cực kỳ nham hiểm.

"Quá chậm!" Đường Nghiêu khẽ nói. Sau đó anh đá thẳng vào bụng của thanh niên tóc xanh.

Thanh niên tóc xanh cảm nhận được sức mạnh truyền đến từ chân Đường Nghiêu, cả người như ngọn cỏ bay trên không trung, phi xa tận bảy, tám mét, mãi đến khi và vào tường mới dừng lại.

"A a a! Đau quá! Eo của ông!" Thanh niên tóc xanh kêu thảm thiết. Nhưng cơn đau vẫn chưa kết thúc. Trong nháy mắt, Đường Nghiêu lại xuất hiện trước mặt anh ta, túm lấy mái tóc xanh, xách cả người anh ta treo lên giữa không trung.

"Dám kêu ông với tôi sao, chết đi!" Đường Nghiêu lạnh lùng nói.

"Ông..." Thanh niên tóc xanh còn muốn nói thêm một chữ "mày", nhưng Đường Nghiêu đã giơ tay ra, tát trái tát phải bốp bốp bốp, trong chớp mắt đã cho thanh niên tóc xanh mười cái tát.

Hai má của thanh niên tóc xanh sưng lên, còn phun ra vài vũng máu, nói lảm nhảm không thành tiếng. Tệ hơn là, khi Đường Nghiêu ném thanh niên tóc xanh đi như ném rác, một nắm sợi tóc màu xanh bị kéo đứt ra, thanh niên tóc xanh thấy vậy, đau khổ đến ngất đi.

Đường Nghiêu không thèm nhìn thanh niên tóc xanh, anh đánh rất mạnh nhưng sẽ không làm chết người, thanh niên tóc xanh đó nằm ở bệnh viện nhiều nhất là mười ngày nửa tháng. Đánh xong, anh quay lại nhìn những người khác trong phòng.

Ừng ực!

Mọi người trong phòng không hẹn mà cùng nhau nuốt nước miếng. Họ nhìn Đường Nghiêu với ánh mắt sợ hãi và lúng túng. Chỉ với một cú đá đã đá một người bay xa tận bảy tám mét, còn có tốc độ nhanh kinh người, đây có còn là con người không, còn khủng khiếp hơn cả nhà vô địch thế giới, anh chính là một con quái vật hình người! Nếu bây giờ có người nói Đường Nghiêu là kẻ hủy diệt như trong phim điện ảnh, có lẽ bọn họ sẽ tin sái cổ.

Từ Xương Đức sợ đến mức hai chân mềm oặt, bản lĩnh khá tốt ở chỗ nào chứ, bọn họ bị mù hết rồi sao?

"Còn muốn lên nữa không?" Đường Nghiêu phủi tay, như thể vừa mới làm một việc vô cùng bình thường.

Hồng Đào lại nuốt nước miếng, hai chân không nhúc nhích được, anh đã đắc tội với người nào đây. Nhưng anh ta vẫn giả bộ bình tĩnh nói: "Người anh em, cậu rất có bản lĩnh, nhưng chúng tôi có rất nhiều người, cậu nghĩ có thể đánh thắng à?"

Mọi người nghe vậy, bỗng chốc tỉnh ra. Đúng vậy, cho dù Đường Nghiêu mạnh đến đâu, thì cũng chỉ có một mình, bọn họ có hơn ba mươi người, nếu đánh thật, ai thắng ai thua còn chưa biết đâu. Nghĩ như vậy, sự sợ hãi trong mắt bọn họ giảm đi một chút.

"Thật không?" Ý nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu bọn họ, thì nghe được một giọng nhỏ vang lên bên tai. Sau đó, một loạt tiếng ngã phịch nối tiếp nhau vang lên, hơn ba mươi tên du côn đồng loạt ôm bụng ngã xuống đất, mặt mũi ai nấy đều nhăn nhó đau khổ.

Trong phòng lúc này chỉ có Đường Nghiêu, Hồng Đào và Từ Xương Đức là vẫn còn đang đứng.

Phịch!

Từ Xương Đức không chịu nổi nữa, cả người mềm nhũn quỳ trên mặt đất, liên tục nói với Đường Nghiêu: "Người anh em, là tôi có mắt như mù. Tôi sai rồi, tôi cho cậu tiền, cậu muốn bao nhiêu cũng được, miễn là cậu tha cho tôi."

Anh ta nhận ra Đường Nghiêu không phải là người bình thường. Nhóm người này căn bản không đủ để Đường Nghiêu phải liếc mắt tới.

Hồng Đào run rẩy, dù sao cũng là đại ca, lúc này anh ta vẫn có thể giữ được một chút bình tĩnh.

"Người anh em, đại ca của tôi là Trần Mậu. Hôm nay là tôi sai, ở chỗ này xin lỗi cậu, cậu cũng đã đánh rồi, cũng chẳng tổn thất gì, như vậy coi như hòa đi?" Lúc này Hồng Đào mới nói ra chỗ dựa của mình, anh ta tin rằng ở trong Ly Thành, ít nhiều gì cũng sẽ nể mặt Trần Mậu mà bỏ qua cho anh ta.

Lông mày Đường Nghiêu khẽ nhếch lên, Hồng Đào thấy có chút hy vọng, nhưng Đường Nghiêu lắc đầu, nói: "Trần Mậu, ông ta còn chưa đủ trình!"

Hồng Đào nghe vậy, mặt lập tức đỏ bừng, như thể đã bị sỉ nhục nặng nề, Trần Mậu là người mà đám anh em bọn họ sùng bái nhất. Anh ta đang định nói lại vài câu thì Đường Nghiêu xua tay, nói: "Thôi bỏ đi. Vì là người của Trần Mậu, nên tôi sẽ tha cho anh lần này. Nếu lần sau dám làm vậy nữa, tôi sẽ không dễ nói chuyện như lần này đâu. "

Hồng Đào gật đầu như giã tỏi.

Đường Nghiêu xoay người, chuẩn bị đi ra ngoài, thân là một tông sư cảnh giới Chân Khí, đi so bì với mấy tên du côn này thật là mất mặt, anh thấy như đang bắt nạt người ta.

"Anh này, chờ đã." Hồng Đào đột nhiên gọi lại.

"Gì?" Lông mày Đường Nghiêu nhướn lên.

Hồng Đào thấy cảnh này, trái tim run lên, nhanh chóng giải thích: "Xin hỏi anh tên là gì? Lúc anh Trần hỏi đến tôi cũng dễ báo lại."

"Tôi tên Đường Nghiêu, anh nói với Trần Mậu, ông ta tự khắc sẽ biết." Đường Nghiêu nói một câu, đi ra khỏi căn nhà.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play