"Đường Nghiêu?" Hồng Đào nhíu mày, lẩm bẩm: "Chưa từng nghe nói đến ở Ly Thành này có nhân vật lợi hại đến thế. Thôi bỏ đi, phải báo với đại ca Trần đã. Lần này bị tổn thất nặng như vậy, mẹ kiếp, thể nào cũng bị mắng một trận cho mà xem."
Lúc Trần Mậu nhận được cuộc gọi của Hồng Đào, là lúc ông ta đang cùng nhóm người Lý Vô Song thảo luận công việc ở Thanh Viên. Thấy người gọi đến là Hồng Đào, ông ta đi ra chỗ không người rồi nhận điện thoại.
"Có chuyện gì vậy?" Trần Mậu hỏi.
"Đại ca, xảy ra chuyện rồi." Hồng Đào nói.
Sau đó, Hồng Đào kể hết tất cả mọi chuyện đã xảy ra ở trạm xăng cho Trần Mậu nghe, không dám giấu diếm bất cứ chuyện gì và cũng không phóng đại lên.
"Hừ! Ở Ly Thành lại có người dám bắt nạt người của tôi sao, cậu có biết người kia là ai không?" Trần Mậu nghe xong, vẻ mặt độc ác nói. Là một ông trùm điều khiển các thế lực ngầm trong Ly Thành, sự việc này được coi như đã đánh vào thể diện của ông ta.
Hồng Đào dường như cảm nhận được sát ý của Trần Mậu qua điện thoại, người anh ta run lên, vội vàng nói: "Đại ca, tên đó hình như biết anh. Còn báo tên, nói là anh cũng biết."
"Ồ?" Trần Mậu đột nhiên có hứng thú, hỏi: "Tên đó tên là gì?"
"Đường Nghiêu." Hồng Đào thành thật nói.
"Cậu nói cái gì!" Trần Mậu nghe được hai chữ này, tay cầm điện thoại run rẩy, suýt nữa làm rơi điện thoại xuống đất. Ông ta là một cao thủ nội công, lúc này lại run rẩy, có thể thấy được ông ta đang rất kinh hãi.
"Anh ta nói mình tên là Đường Nghiêu." Hồng Đào nghĩ vừa nãy đã nói không rõ ràng, còn cẩn thận nói lại lần nữa.
Cái tên "Đường Nghiêu" như một tia sét nổ trong đầu Trần Mậu.
"Thằng khốn, các cậu sao lại đắc tội anh ta." Tâm trạng Trần Mậu không tốt lắm, lúc này nghe thấy tên Đường Nghiêu thì trở nên vô cùng tức giận, chửi bới Hồng Đào ở đầu bên kia điện thoại.
Hôm nay, trước khi đến Thanh Viên, Trần Mậu không quan tâm đến Đường Nghiêu lắm, nhiều nhất chỉ coi anh như một đàn em có tay nghề y giỏi, đã chữa khỏi vết thương cho con trai ông ta. Nhưng mấy tiếng trước, ông ta từ chỗ Lý Vô Song biết được Đường Nghiêu ít nhất cũng là một cao thủ nội lực trung kỳ, tên đó như thế là đã mạnh hơn ông rất nhiều lần rồi, còn tên Bạch Thiên Hỏa không biết bị chập dây thần kinh nào mà tự nhiên lại sợ Đường Nghiêu như thế. Dựa vào sự hiểu biết của Trần Mậu với Bạch Thiên Hỏa, Bạch Thiên Hỏa chắc chắn không dám ỷ thế mà đắc tội với Đường Nghiêu, thân phận của anh rất có thể là từ một gia tộc võ thuật.
Hồng Đào bị mắng mà ngơ ngác, nhưng không dám cãi lại, chỉ thều thào nói: "Đại ca, có cần em dẫn thêm mấy anh em đến dạy dỗ tên đó thêm một trận không? Hôm nay có rất nhiều anh em đã bị tên đó đánh."
"Mẹ kiếp, đó là cậu đáng bị thế! Ai bảo cậu khiêu khích cái tên sát tinh đó chứ!" Trần Mậu tức giận mắng. Hiện tại ngay cả ông ta cũng không dám chủ động khiêu khích Đường Nghiêu, đám người Hồng Đào còn không có căn cơ, vậy mà còn dám đi báo thù. Nếu lúc đó Đường Nghiêu tức giận, sợ là ngay cả ông cũng sẽ bị liên lụy.
"Đại, đại ca, vậy thì phải làm sao?" Hồng Đào run rẩy hỏi.
Trần Mậu suy nghĩ một lát, sau đó thở dài, nói: "Trước tiên hãy chăm sóc tốt cho mấy anh em bị thương đã. Còn nữa, truyền lại lời của tôi, nếu để tôi biết còn ai muốn tìm Đường Nghiêu báo thù nữa, đến lúc đó đừng trách tôi không khách khí! "
Hồng Đào vội vàng gật đầu, trong lòng thầm than thật nguy hiểm, quả nhiên người đó có thân phận không tầm thường, cũng may hôm nay chưa gây ra chuyện, nếu không ngay cả Trần Mậu cũng không bảo vệ được anh ta.
"Được rồi. Trước tiên cứ như vậy đã, việc còn lại tôi sẽ lo liệu." Trần Mậu lấy lại bình tĩnh trong giây lát.
Sau khi cúp điện thoại, Trần Mậu ở bên ngoài suy nghĩ một lát rồi mới bước vào. Có lẽ đây là một cơ hội để ông ta chuyển mình, nếu có thể nắm bắt cơ hội này, lôi kéo được Đường Nghiêu, kế hoạch tiếp theo của ông ta sẽ suôn sẻ hơn rất nhiều.
Đường Nghiêu trở về ký túc xá đại học Ly Thành, trên đường đi nhận được điện thoại của tên mập Ninh Khinh Bình, nói rằng thuốc viên Thông Thần và thuốc bột Tuyết Cơ đã được đưa vào sản xuất, nhà họ Ninh phụ trách một bộ phận nhỏ trong chuỗi sản xuất. Mặc dù chỉ là một bộ phận nhỏ, nhưng so với thu nhập mấy năm nay của nhà họ Ninh thì nó còn mang lại nhiều lợi nhuận hơn, đó là còn chưa tính đến thành quả sau khi bán. Vì vậy, Ninh Khinh Bình gọi đến chủ yếu là để cảm ơn Đường Nghiêu đã nói tốt về nhà họ Ninh trước mặt Diệp Quang Cảnh.
Đường Nghiêu yên lặng lắng nghe.
Cuối cuộc gọi, Ninh Khinh Bình nói ra ý định của mình, qua vài ngày anh ta muốn mời Đường Nghiêu ăn bữa cơm để cảm ơn. Bữa cơm lần trước bởi vì Lệ Nhược Hàm và Ninh Bác Đào mà cụt hứng bỏ về, lần này biết được Đường Nghiêu có thể là con riêng của Diệp Quang Cảnh, nên phải bù đắp cho tốt.
Đường Nghiêu muốn từ chối, nhưng tên mập làm sao cũng không chịu cho qua, cuối cùng anh đành phải đồng ý.
Sau khi nói chuyện điện thoại với Ninh Khinh Bình, Đường Nghiêu thấy vẫn còn sớm, đang định đến thư viện, anh muốn xin nghỉ làm nhân viên quản lý. Lý do lúc đầu muốn tìm công việc, chủ yếu là muốn ổn định cuộc sống, sau đó mới tính tiếp. Nhưng đánh bậy đánh bạ lại luyện được Chân Khí và lần gặp gỡ bất ngờ với Thẩm Như Mộng rồi điều trị cho cô ấy đã khiến cuộc đời anh một lần nữa trở nên hỗn loạn. Cho dù thuốc viên Thông Thần, thuốc bột Tuyết Cơ sắp ra mắt trên thị trường, hay là bộ tộc người Mèo, và cả chuyện gia tộc võ thuật hão huyền, tất cả những việc đó đã chiếm hết thời gian của anh, anh cũng không đủ sức để đi làm ở thư viện nữa.
Chỉ là sau khi nghỉ việc quản lý ở thư viện, anh không được sống trong khuôn viên trường nữa. Cũng may, bây giờ anh không thiếu tiền, chưa kể anh còn là cổ đông lớn nhất của Dược phẩm Quang Cảnh, số tiền năm ngàn vạn bán Long Tiên Hương lần trước cũng đủ cho anh tiêu xài một thời gian.
Anh vừa xuống lầu thì một chiếc Audi màu đen, biển số là một hàng con số sáu, lướt qua một đường một vòng cung tuyệt đẹp rồi dừng lại cách anh một đoạn. Đường Nghiêu không nghĩ ngợi gì, đang định tiếp tục đi đến thư viện, cửa xe Audi đột nhiên mở ra, sau đó có người gọi tên anh. ( truyện đăng trên app TᎽT )
Quay đầu nhìn lại, thấy Trần Mậu đang bước xuống xe, theo sau là Hồng Đào dáng vẻ sa sút, sau đó không còn ai khác nữa. Vừa rồi là Trần Mậu gọi tên anh.
"Anh Đường, xin cậu đợi một chút." Trần Mậu bước nhanh tới chỗ Đường Nghiêu.
"Có chuyện gì không?" Đường Nghiêu thẳng thắn hỏi.
Trần Mậu không trả lời thẳng, nhìn Hồng Đào ở phía sau, nói: "Còn không mau đi xin lỗi anh Đường!"
Trần Mậu nói xong, Hồng Đào không chút do dự, đi tới trước mặt Đường Nghiêu, cung kính cúi đầu nói: "Xin lỗi anh Đường!"
Tuổi của Hồng Đào tương đương với tuổi của bố Đường Nghiêu, lúc này hắn gọi Đường Nghiêu là "anh", nghe thật nực cười, nhưng Hồng Đào không cảm thấy xấu hổ chút nào. Trước khi đến, Trần Mậu đã cảnh báo anh ta. Biết Đường Nghiêu là người mà anh ta không thể đắc tội được. Biết co biết dãn mới là một người đàn ông.
Dường như sợ Đường Nghiêu vẫn chưa hết giận, Hồng Đào dùng tay tát mấy cái thật mạnh, ăn vài cái tát, bên má đỏ một mảng.
"Đủ rồi!" Đường Nghiêu xua tay, lười nhìn hai người trước mặt diễn trò, nói: "Ông chủ Trần, ông có chuyện gì thì cứ nói đi."
Không có việc thì không tìm đến nhà, anh không tin Trần Mậu đưa Hồng Đào đến xin lỗi mình mà không có lý do. Hôm nay là ngày quan trọng, là ngày khai trương Thanh Viên, Trần Mậu là ông chủ thứ hai ở đó, đến tìm anh chắc chắn là có việc.
Trần Mậu cười, nói: "Anh Đường đúng là một người sảng khoái. Nhưng mà nơi này không thích hợp để nói chuyện, chúng ta tìm nơi nào yên tĩnh để bàn bạc, cậu thấy thế nào?"
Đường Nghiêu cân nhắc rồi đồng ý. Anh cũng muốn xem Trần Mậu tìm anh là vì chuyện gì.
TYT & Wisteria team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT