Bước chậm rãi đi xuống núi của Thanh Viên, tâm tình Đường Nghiêu đã thoải mái hơn rất nhiều. Lý Thi Toàn nói mấy câu đó, trong mắt anh giống như là cô gái tức giận rồi xả ra một chút mà thôi, anh chẳng để ý gì lắm. Thuận tiện đặt một chiếc xe, nói địa chỉ đến trường đại học rồi ngồi trên ghế phụ hơi hơi híp mắt nghỉ ngơi.
"Rốt cuộc thì ông nội đã giấu mình điều gì chứ?" Mấy câu hỏi cứ mọc ra trong lòng Đường Nghiêu như là cỏ dại mọc vào mùa xuân, không thể nào ngừng nghĩ tới. Từ chỗ bà Độc, anh đã biết được ông nội từng có giao thiệp với những người thuộc bộ tộc người Mèo, cho nên tất nhiên là ông sẽ biết đến sự tồn tại của võ giả, nội công, cảnh giới Chân Khí. Vậy thì tại sao ông nội lại không kể cho anh chứ, hơn nữa anh cũng chưa bao giờ nghe thấy mấy người nhà họ Đường nói đến chuyện này.
Nhà họ Đường, gia tộc Y học cổ truyền được truyền thừa mấy trăm năm, rốt cuộc đã cất giấu bí mật gì?
Nghĩ đến đó, Đường Nghiêu theo bản năng mà siết chặt nắm tay, một loại áp lực vô hình tựa như núi cao đè nặng trong lòng anh, khiến anh cảm giác như không thể thở nổi. Trong lòng anh có một suy đoán, có phải là nhà họ Đường đã đụng chạm đến người không nên đụng đến, cho nên nhà họ Đường mới giấu đi rất nhiều chuyện? Vậy thì phải là loại gia tộc như thế nào mới có đủ tư cách để cho Đường Ngạo kiêng dè như thế, phải biết rằng cho dù là đối mặt với mấy gia tộc đứng đầu Hoa Hạ hiện nay thì Đường Ngạo cũng chưa bao giờ cúi đầu!
Trong lúc Đường Nghiêu đang tự hỏi mấy việc này thì tài xế đang lén lút quan sát Đường Nghiêu, trong con ngươi lập lòe ánh sáng u ám.
Sau mười phút, Đường Nghiêu mở mắt ra, nhìn thấy xe đang chạy vào một con đường nhỏ hẻo lánh, xung quanh là mấy căn nhà đen nhẻm thô sơ không được cải tạo. Thỉnh thoảng còn nhìn thấy mấy thanh niên hư hỏng ăn mặc hở hang, trên người xăm hình, nhuộm đủ loại màu tóc đang tụ tập đánh bài.
"Bác tài, đường này không phải đường đi đến trường đại học." Đường Nghiêu hơi cau mày.
Tài xế hơi sửng sốt, sau đó cười ha hả nói: "Cậu nhóc này, vừa nhìn là đã biết cậu không phải là người địa phương. Con đường này là đường tắc để đi nhanh hơn đến trường đại học đấy, đi đường này có thể tiết kiệm được mười mấy tệ đó. Tôi thấy sinh viên mấy cậu khó khăn nên bớt chút tiền cho cậu, cậu hiểu không?"
‘Xem ra là ngồi phải taxi đen rồi.’ Đường Nghiêu nghĩ thầm trong lòng. Anh cũng không vạch trần tài xế ngay bây giờ mà còn rất có hứng thú ngồi nhìn xem tên tài xế này muốn làm cái gì.
Khoảng năm sáu phút sau, tài xế dừng xe trước một trạm xăng dầu, nói: "Cậu nhóc, cậu cứ ngồi đó. Tôi đi vệ sinh xong sẽ quay lại ngay."
Nói xong cũng không đợi Đường Nghiêu đồng ý đã đi thẳng một mạch xuống xe.
Thấy Đường Nghiêu không ngăn cản, tài xế thầm nghĩ trong lòng ‘Thành công rồi’. Đồng thời tự cảm thán mình thật là quá may mắn, từ mấy ngày trước mệnh lệnh của đại ca truyền xuống bọn cấp dưới, mấy người bọn họ phải tăng ca thêm giờ để đi tìm người này, không nghĩ tới mình lại nhanh chóng gặp phải người này như vậy.
Sau khi tài xế rời đi không bao lâu, đã có mấy thanh niên nhuộm tóc bảy sắc cầu vồng cầm ống sắt rỗng ruột từ trong trạm xăng dầu đi ra, vây xung quanh taxi. Cầm đầu là một thanh niên nhuộm cái đầu xanh lá, nhìn cái đầu tóc lộn xộn buộc thành một chùm phối với cái màu xanh đọt chuối, quả thật không khác gì đội một cái nón xanh bự tổ chảng.
Thanh niên tóc xanh ngậm thuốc lá trên miệng, phun ra một hơi khói, lấy ống sắt gõ gõ lên mui xe, nói: "Nhóc con, còn không nhanh chóng lăn ra đây, chẳng lẽ còn chờ ông đây mời mày ra à."
"Ha ha ha! Nhìn tên nhóc này ngu ngốc như vậy, không phải là bị chúng ta dọa cho ngu luôn rồi chứ." Mấy tên du côn xung quanh ồn ào nói.
Thanh niên tóc xanh nghe vậy, trên mặt nở nụ cười đắc chí, vuốt vuốt đầu tóc màu xanh, như thể là rất vừa lòng với mấy lời này.
Đường Nghiêu cảm thấy có chút buồn cười, nhưng anh vẫn "Rất nghe lời" từ trên xe đi xuống.
"Nhóc con, nhìn cái vẻ sợ sệt của mày xem!" Tên du côn tóc xanh lấy cái ống chỉ chỉ Đường Nghiêu, cười nói: "Yên tâm. Ông đây chỉ có hứng thú với mấy cô em xinh đẹp, không có hứng thú với loại ẻo lả như mày đâu."
Cậu ta chỉ chỉ trạm xăng dầu, nói: "Đi, đại ca của tụi tao đang ở bên trong chờ mày đấy. Khà khà, đợi chút nữa thì nhớ sáng con mắt lên tí, nói không chừng sẽ có thể bớt đau khổ đấy."
Nói xong, cậu ta dẫn đầu đi trước, không thèm lo lắng Đường Nghiêu có chạy trốn hay không.
Mà Đường Nghiêu thì chỉ hơi nhíu mày, sau đó cũng đi theo phía sau tên du côn.
Thanh niên tóc xanh thầm mắng một tiếng đồ nhát cáy, nếu lúc nãy Đường Nghiêu thử chạy trốn một chút thì cậu ta có thể được tSở Châu gân cốt rôi. Từ sau khi nhuộm tóc, cậu ta thích nhất là vừa đánh người vừa hất hất cái đầu tóc xanh bồng bềnh của mình, sảng khoái!
Đi vào bên trong trạm xăng dầu, không gian bên trong lớn hơn rất nhiều. Mười mấy tên du côn đứa ngồi đứa đứng mà nhìn Đường Nghiêu, khóe môi nhếch lên nụ cười lạnh, mà ở trên sô pha, có hai người đang đưa lưng về phía Đường Nghiêu xem ti vi, thỉnh thoảng còn cười to ra tiếng.
Cả căn phòng tràn ngập mùi khói thuốc mù mịt cộng thêm đám du côn nhuộm tóc bảy sắc cầu vồng, khiến cho người ta có một loại cảm giác như đám ma quỷ đang nhảy múa. Cái tên tài xế lái taxi cũng đứng hút thuốc với bè bạn, cười nhạt nhìn Đường Nghiêu, không có một chút áy náy nào.
"Đại ca, tôi đã mang người đến." Thanh niên tóc xanh lớn giọng nói với hai người đang ngồi trên sô pha. Đồng thời lắc lắc cái đầu tóc xanh của mình, tự cảm thấy bản thân cực kì ngầu.
"Tóc xanh, thằng ngu này tao đã nói mày thích nhuộm tóc thì cứ nhuộm tóc, nhưng ai bảo mày phải đi nhuộm một cái đầu xanh lè như vậy chứ, nhìn chẳng giống ai." Hai người ngồi trên sô pha đồng thời đứng lên, tên cao to vạm vỡ trong đó là người đang cười mắng thanh niên tóc xanh.
"Đại ca, anh không thấy như vậy rất ngầu sao? Nhuộm tóc đương nhiên phải nhuộm màu khác biệt với người khác chứ, cái này gọi là sao ta, à là khác người. Hì hì." Thanh niên tóc xanh trả treo một câu, tiếp tục lắc lắc mái tóc.
Trong lúc hai người đứng lên thì Đường Nghiêu đã nhận ra hai người bọn họ, đều là người quen cũ. Cái tên vạm vỡ to con tên là Hồng Đào, là người có xích mích với Đường Nghiêu ở trong trung tâm mua sắm Thiên Hồng, còn cái tên đeo mắt kính gọng màu vàng, khí chất nho nhã như phần tử trí thức chính là ông chủ của phòng thuốc Trung y, tên là Từ Xương Đức.
Hồng Đào lắc đầu, như thể đã tuyệt vọng đối với thẩm mĩ của thanh niên tóc xanh. Anh ta rút điếu thuốc, cười cười nhìn Đường Nghiêu, nói: "Em trai nhỏ, tôi tìm cậu rất vất vả đấy."
Từ Xương Đức cũng cười lạnh nhìn Đường Nghiêu. Lúc ở phòng thuốc Trung y, sau khi ông ta bị Đường Nghiêu làm thiệt hại một khoản tiền lớn thì ông ta cũng đã chuẩn bị tìm Lưu Tam để dạy dỗ Đường Nghiêu một chút. Nhưng sau đó ông lại từ chỗ Lưu Tam biết được, đại ca của anh ta là Hồng Đào cũng đang tìm Đường Nghiêu, vì thế ông ta đã liên hệ trực tiếp với Hồng Đào, cả hai cùng nhau bàn bạc kế hoạch bớt đi rất nhiều công sức.
"Là ông sao." Đường Nghiêu không cảm thấy kinh ngạc, hai tay đút vào túi quần, vẻ mặt bình tĩnh. Dáng vẻ như là đang chào hỏi người quen.
Trong mắt Từ Xương Đức hiện lên một tia châm biếm, nói: "Nhóc con, không phải ngày đó mày rất có bản lĩnh sao. Hại ông đây tốn một khoản lớn như vậy, bây giờ biết được hậu quả của việc làm chim đầu đàn rồi chứ gì." ( truyện trên app T𝕪T )
"Đó là ông đáng đời!" Đường Nghiêu lạnh lùng nói: "Bởi vì có những người như ông nên người tài giỏi về Y học cổ truyền mới càng ngày càng giảm sút!"
"Mẹ nó. Mày chưa lo xong cái thân mày, còn muốn làm chúa cứu thế cứu vớt Y học cổ truyền sao, mày nghĩ mày là ai đấy." Từ Xương Đức mắng mà không có một chút áy náy nào.
Hồng Đào thì ngược lại, bộ dáng như đã nắm hết thảy mọi việc trong lòng bàn tay, nói: "Cậu nhóc, tôi rất dễ nói chuyện. Hôm đó anh làm tôi mất hết mặt mũi trước mặt rất nhiều người, chỉ cần hôm nay cậu cho tôi lại đủ mặt mũi thì tôi sẽ để cho cậu rời đi, thế nào?
TYT & Wisteria team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT