"Muốn tôi cứu cháu gái bà sao?" Đường Nghiêu hỏi ngược lại.

Bà Độc gật đầu, nói: "Đúng vậy. Cháu gái tôi từ nhỏ đã mắc phải bệnh lạ, tôi rời khỏi bộ tộc người Mèo là vì muốn tìm thuốc để kéo dài sinh mệnh cho con bé, sẵn tiện tìm xem có vị bác sĩ nào có thể chữa trị được căn bệnh lạ của con bé không."

Đường Nghiêu hiểu được đôi chút, nói: "Vậy thì tại sao bà lại tìm tôi?"

Từ trước đến nay, người dân tộc Mèo rất coi trọng con gái, thậm chí là thiên vị họ. Chỉ có thể bởi vì thương cháu sốt ruột nên mới có thể khiến cho bà lão này làm ra hành vi liều mạng như vậy.

Bà Độc nghiêm túc nhìn Đường Nghiêu, nói: "Bởi vì cậu là cháu trai của Đường Ngạo. Năm đó tôi từng đến nhà họ Đường để tìm Đường Ngạo nhưng ông ta không cách nào trị hết bệnh cho cháu gái tôi, ông ta có cho tôi một toa thuốc để kéo dài tính mạng của cháu gái tôi. Khi đó ông ta khẳng định rằng cháu gái tôi sẽ không thể sống qua hai mươi lăm tuổi. Đến bây giờ thì chỉ còn nửa năm nữa thôi là Tiểu Niếp sẽ đủ hai mươi lăm tuổi. Tôi, tôi!"

Nói tới đây, giọng nói bà Độc đã bắt đầu nghẹn ngào, bà ta ráng cắn chặt môi để mình không phát ra âm thanh.

"Ha ha! Ngay cả ông nội của tôi cũng không có cách để trị bệnh thì bà lấy lí do gì mà cho rằng tôi có thể trị được chứ?" Đường Nghiêu hỏi.

Bà Độc cố kìm nén đau thương trong lòng, nói: "Bởi vì cậu không chỉ là cháu trai của Đường Ngạo mà còn là một cao thủ cảnh giới Chân Khí. Tuy nhà họ Đường có tiếng là gia tộc Y học cổ truyền thừa mấy trăm năm nhưng mà chưa bao giờ có được một cao thủ cảnh giới Chân Khí. Thế nhưng cậu lại có thể, nên tôi nghĩ lấy thuật chữa bệnh của nhà họ Đường và bản lĩnh của cao thủ cảnh giới Chân Khí thì nói không chừng có thể cứu cháu gái tôi một mạng."

Đường Nghiêu im lặng, xoa xoa cằm, hơi đăm chiêu mà nhìn bà lão.

Thấy Đường Nghiêu do dự, bà Độc cắn răng nói: "Vậy đi, chỉ cần cậu có thể chữa khỏi bệnh cho cháu gái tôi. Từ nay về sau mệnh của bà Độc tôi chính là của cậu. Nếu nhiêu đó vẫn chưa đủ để cho cậu ra tay vậy thì cộng thêm cả bộ tộc người Mèo của tôi đi."

Đường Nghiêu có hơi dao động, tuy rằng anh chưa bao giờ đi qua bộ tộc người Mèo nhưng theo lời ông nội Đường Ngạo và nhiều quyển sách cổ thì đã hiểu biết rất nhiều chuyện về bộ tộc người Mèo này. Vì bộ tộc người Mèo không phải là một đoàn thể mà được chia ra vài phe phái. Mỗi phe phái am hiểu các lực lượng khác nhau, nhưng cho dù là phe nào thì lực lượng cũng khiến người ta không thể khinh thường. Vì muốn để anh xem bệnh cho cháu gái của bà ta mà bà Độc dùng cả dòng tộc của bà để làm tiền đặt cược, xem ra thân phận của cô gái này cũng không đơn giản gì, nếu không bà Độc sẽ không bất chấp như thế.

Mặt Bà Độc tràn đầy hy vọng nhìn Đường Nghiêu, trong lòng gần như đã tuyệt vọng. Có thể nói Đường Nghiêu chính là con đường sống cuối cùng của cháu gái bà, nếu ngay cả cao thủ cảnh giới Chân Khí của Y Thánh nhà họ Đường mà cũng không có cách nào thì bà thật sự không nghĩ ra được cách nào nữa.

"Tôi đồng ý với bà, tôi sẽ thử xem sao." Sau một hồi thật lâu, cuối cùng Đường Nghiêu cũng chậm rãi mở miệng nói. Anh đồng ý là bởi hai lý do, một là bị cảm động vì tình thương của bà Độc dành cho cháu gái, hai là vì anh muốn thử sức, nếu có thể được sự ủng hộ của dòng tộc người Mèo của bà Độc thì sẽ mang đến cho anh rất nhiều sự trợ giúp. Phải biết rằng một dòng tộc của bộ tộc người Mèo trong lời bà Độc cũng không phải là bình thường mà là giống với một loại gia tộc võ thuật nhà họ Bạch ở Tây Nam của Bạch Thiên Hỏa. Theo một khía cạnh khác thì loại gia tộc này còn lợi hại hơn cả nhà họ Đường. ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

Còn về phần bản lĩnh của anh có thể khiến cho bọn họ thuần phục hay không thì đó là chuyện về sau mới cần nghĩ đến.

"Đa tạ tông sư!" Bà Độc nghe được những lời này của Đường Nghiêu, vừa rơi nước mắt vừa trịnh trọng hành lễ. Đột nhiên, khuôn mặt bà thay đổi, khuôn mặt xám trắng hiện ra màu máu.

Đường Nghiêu đứng dậy chạy tới, lấy ra ngân châm đâm lên người bà Độc. Ngân châm này bị đâm bằng phương pháp độc môn của nhà họ Đường, nếu như không có phương pháp chính xác để lấy ra thì sẽ gây tổn thương đến kinh mạch, đây cũng là lí do vì sao lúc nãy bà Độc không dám làm bừa.

Sau khi lấy ngân châm ra, khuôn mặt bà Độc đã khôi phục lại màu sắc tái nhợt lúc ban đầu.

"Vậy thì khi nào tông sư có thể chữa bệnh cho cháu gái của tôi?" Lúc này trong lòng bà Độc quan tâm nhất là bảo vệ được sinh mệnh của cháu gái mình, nên nhanh chóng hỏi.

Đường Nghiêu suy nghĩ một lát, nói: "Bà về trước đi. Tôi còn bận rất nhiều việc, sau khi xong xuôi tôi sẽ đến tìm bà, bà để lại địa chỉ liên hệ cho tôi đi."

Tuy rằng lúc này bà Độc hận không thể làm cho Đường Nghiêu đi chữa bệnh cho cháu gái mình nhưng bà cũng hiểu được quyền chủ động đang ở trong tay của Đường Nghiêu. Nếu Đường Nghiêu là người bình thường thì không sao, nhưng bởi vì anh là cao thủ tông sư cảnh giới Chân Khí, tông sư không thể bị bôi nhọ, ngay cả bà cũng không dám tùy tiện mạo phạm. Sau khi để lại địa chỉ cho Đường Nghiêu, bà Độc rời khỏi nơi này. Trước khi rời đi bà Độc còn rất tri kỷ mà nhặt thi thể của mấy con rết và rắn độc lên, nếu không để đến lúc bị người khác thấy thì không biết sẽ sinh ra hậu quả nghiêm trọng thế nào.

Đường Nghiêu nhìn bóng dáng rời đi của bà Độc, liền lâm vào trong suy tư. Lúc nãy anh không hỏi bà Độc, ai đã sai khiến bà đến ám sát Lý Vô Song. Với sự kiêu ngạo ngấm vào xương cốt của người phụ nữ bộ tộc người Mèo như bà Độc thì bà ta sẽ không bao giờ làm ra những chuyện này, hơn nữa Đường Nghiêu cũng không có hứng thú muốn biết. Nếu lần này không phải anh bị liên lụy thì cho dù nhà họ Lý có gặp chuyện không may gì thì cũng không có liên quan đến anh.

Đi đến bên cạnh bàn, Đường Nghiêu thở dài, trong lúc không để ý mình đã bị cuốn vào trong thị phi của mấy gia tộc lớn.

Sau khi Đường Nghiêu truyền cho ông lão Lý Sở Hạc một dòng chân khí ông mới từ từ tỉnh lại.

"Tôi, sao tôi lại ngủ thiếp đi vậy?" Ông lão xoay xoay cái cổ hơi cứng của mình, không rõ vì sao mình đang nói chuyện thì đã ngủ thiếp đi.

"Aiz, già rồi nên cơ thể cũng bị xuống dốc, chỉ nói chuyện có một lát mà cũng có thể ngủ đi được. Không thể tiếp đón cậu chu đáo, Đường Nghiêu đừng trách người già nhé." Lý Sở Hạc tự giễu, Đường Nghiêu lắc lắc đầu, nói: "Ông đừng nói như vậy, thân thể của ông vẫn còn rất tốt."

Ánh mắt Đường Nghiêu thuộc loại sắc bén, chỉ cần nhìn qua một cái đã có thể hiểu rõ sơ lược tình hình cơ thể của ông lão. Tuy rằng chức năng cơ thể không được như lúc trẻ nhưng so với những người già cùng tuổi thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.

"Ha ha! Hy vọng được như lời cậu nói." Ông ta cười nói: "Người già như tôi thì chỉ hy vọng có thể có một ngày được nhìn thấy cả bốn thế hệ cùng nhau tụ họp lại đông đủ. Cậu cũng phải ráng cố gắng, sớm ngày tóm được cháu gái ngoan của tôi đấy nhé, đừng để cho người già như tôi phải chờ quá lâu."

Đường Nghiêu không khỏi ngượng ngùng.

"Ha ha ha!" Lý Sở Hạc thấy thế, vui vẻ cười to.

Trong lúc hai người đang nói chuyện phiếm, bỗng nhiên có mấy vệ sĩ tướng tá cao to từ xa xa chạy đến, vẻ mặt căng thẳng vội vàng. Sau khi nhìn thấy Lý Sở Hạc bình an vô sự, họ mới bình tĩnh lại được. Người dẫn đầu đám người đó không nói một lời đã đi qua nắm lấy cánh tay của Lý Sở Hạc, nói: "Xin ông đi theo chúng tôi, nơi này không an toàn!"

Lý Sở Hạc đang nói chuyện vui vẻ với Đường Nghiêu, bỗng nhiên bị làm phiền nên sắc mặt rất khó chịu, nói: "Các cậu làm gì đấy? Lý Vô Song dạy các cậu làm việc như vậy sao?"

Mấy tên vệ sĩ liếc nhau, vị trước mặt chính là cha của ông chủ, không phải là người mà bọn họ có thể đắc tội. Họ nhẫn nại giải thích nói: "Thưa ông, ông chủ đã bảo chúng tôi đưa ông đi. Vừa nãy đã có người lẻn vào trong Thanh Viên. Cô chủ và ông chủ đang bàn chuyện ở trong đại sảnh, ra lệnh cho chúng tôi dẫn ông qua đó để không xảy ra việc ngoài ý muốn."

Lý Sở Hạc nói: "Có thể có việc gì ngoài ý muốn chứ. Không phải Lý Vô Song nói Thanh Viên này là của nó sao, ở trên địa bàn của mình mà cả cha mình cũng không bảo vệ được, còn đòi làm ông chủ cái gì chứ. Tôi ở đây nói chuyện phiếm cùng với Đường Nghiêu rất vui vẻ, mấy người đến gây rối cái gì!"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play