Trên khuôn mặt Lão Bạch hiện lên vẻ xấu hổ, nếu có thể thì ông ta hy vọng đây chỉ là một giấc mơ, nếu không thì tại sao hiện thực lại trở nên hài kịch hóa như thế. Nửa tiếng trước ông ta còn cho rằng chỉ là một tên nhóc con mà mình lật bàn tay một cái là có thể đánh bại, thế mà bây giờ lại trở thành một cao thủ cảnh giới Chân Khí, một tồn tại khiến ông ta phải ngước mắt nhìn lên. Ngay cả bà Độc còn không phải là đối thủ của Đường Nghiêu thì ông ta là cái thá gì!
Trong lòng dâng lên từng đợt hối hận, hối hận mình không nên khinh thường Đường Nghiêu, hối hận mình không nên đi khiêu khích Đường Nghiêu.
"Ông sỉ nhục tôi, khinh thường tôi trước mặt rất nhiều người, có từng nghĩ đến sẽ có ngày hôm nay chưa?" Đường Nghiêu chống hai tay lên eo nhìn lão Bạch, giọng nói hờ hững lại mang theo sát ý bén nhọn.
"Không thể khinh nhục tông sư!" Bỗng nhiên trong đầu lão Bạch hiện lên những lời này. Từ lúc ông ta bắt đầu luyện võ, bậc cha chú trong nhà và các tiền bối đã thường hay dùng những lời này để cảnh cáo ông ta. Trước khi đạt được cảnh giới Chân Khí thì tuyệt đối không nên gây ra bất cứ xích mích tình cảm nào với một vị cao thủ cảnh giới Chân Khí, càng không nên ăn nói lỗ mãng với họ! Lời cảnh cáo này không liên quan đến tuổi tác mà nó chỉ có liên quan đến thực lực!
Nghĩ đến lúc trước chính mình đã tìm đủ mọi cách để khinh thường, sỉ nhục Đường Nghiêu, trái tim lão Bạch như đã cháy thành tro! Cuối cùng thì mình đã ngu ngốc đến nhường nào mới dám xúc phạm một vị tông sư. Nếu để cho người ta biết đến những điều đó thì cho dù Đường Nghiêu muốn giết ông ta cũng sẽ không ai dám nói tiếng nào.
Phịch!
Lão Bạch quỳ xuống không một chút do dự.
"Đường tông sư, tôi sai rồi!" Lão Bạch dập đầu xuống, như là một đứa trẻ phạm phải lỗi.
Đường Nghiêu cười khẩy, nói: "Sai? Ông có sai cái gì đâu! Tôi chẳng qua chỉ là một kẻ hèn mọn mà ông có thể giết chết bằng một tay! Chẳng qua cũng chỉ là một quân cờ mà ông dùng để khoe khoang thực lực của chính mình mà thôi! Ông không cần quỳ xuống nhận sai trước một kẻ hèn mọn, trước một quân cờ như vậy đâu! Không phải ông còn muốn đánh cược với tôi, để tôi quỳ xuống nhận sai với ông sao? Ông có làm sai cái gì đâu?"
Tuy rằng bà Độc đã bị điểm huyệt nhưng ngoại trừ không thể hoạt động ra thì không có vấn đề gì khác. Nghe thấy đoạn đối thoại của hai người cũng đã đủ để bà ta hiểu được sơ lược mọi chuyện, bà ta cười khẩy ra tiếng, nói: "Chỉ là một tên có nội công Đại Thành thôi mà lại dám đi khiêu khích một tông sư cảnh giới Chân Khí sao, thật đúng là không biết sống chết! Nếu tôi không nhìn lầm thì chắc hẳn ông ta là người họ Bạch ở Tây Nam đúng không? Khiêu khích tông sư, chẳng lẽ không sợ mang đến tai họa diệt môn cho nhà họ Bạch mấy người sao? Bạch Thiên Thủy đã dạy ông vậy sao?"
Lão Bạch nghe đến đó, thân thể đã bắt đầu run lẩy bẩy, liên tục dập đầu xuống đất nói: "Xin tông sư tha tội! Xin tông sư tha tội!"
Chỗ dựa sau lưng của bà Độc là bộ tộc người Mèo, có mấy vị cao thủ cảnh giới Chân Khí, hơn nữa thân phận của bà Độc tương đối đặc thù nên mới dám ở dưới tình huống biết được Đường Nghiêu là cao thủ cảnh giới Chân Khí mà vẫn dám cùng anh đánh một trận. Nhưng nhà họ Bạch ở Tây Nam này thì khác, chỉ cần Đường Nghiêu muốn thì anh có thể lấy thực lực một người mà quét sạch cả nhà họ Bạch bọn họ!
Lão Bạch liên tục dập đầu, dù máu đã chảy ướt cả một mảng đầu nhưng vẫn không dám dừng lại.
Khoảng năm phút sau, Đường Nghiêu mới mở miệng nói: "Đủ rồi!"
Lão Bạch dừng dập đầu, ánh mắt mong ngóng mà nhìn Đường Nghiêu.
"Người không biết không có tội. Tôi có thể tha cho ông lần này, nhưng nếu có lần sau thì... Hừ!" Đường Nghiêu nói đến nửa câu sau, sắc mặt lạnh lẽo, một tia chân khí đã bắt đầu chuyển động, ép lão Bạch đến mức khiến ông ta không thể thở nổi.
"Không dám! Nếu có lần sau tôi sẽ tự sát trước mặt Đường tông sư!" Lúc này là lúc nào, làm sao lão Bạch dám không thỏa hiệp chứ.
"Ừ." Đường Nghiêu khẽ giọng nói: "Việc hôm nay?"
"Tông sư yên tâm, tôi chắc chắn không để lộ ra ngoài dù chỉ nửa câu! Tôi lấy danh nghĩa của nhà họ Bạch ở Tây Nam để thề." Lão Bạch vội vàng thề thốt.
Dường như sợ Đường Nghiêu không tin, ông ta lấy một khối mộc bài từ trong ngực ra, tiếp tục nói: "Tông sư, đây là lệnh bài riêng của nhà họ Bạch chúng tôi."
Đường Nghiêu lấy sang xem qua, nhìn thấy trên lệnh bài có viết một chữ "Bạch" thật to, bên góc phải của chữ "Bạch" có khắc hai chữ "Thiên Hoả" nho nhỏ .
"Bạch Thiên Hỏa?" Đường Nghiêu nhíu mày nói.
"Chính là tôi." Lão Bạch gật đầu nói: "Gia chủ nhà họ Bạch, Bạch Thiên Thủy là anh trai tôi."
"Được rồi." Đường Nghiêu ném lại lệnh bài cho Thanh Hỏa, xua tay nói: "Ông có thể đi rồi."
Lão Bạch đứng dậy, lén lút nhìn thoáng qua bà Độc, trong lòng chứa rất nhiều câu hỏi nhưng cũng không dám mở miệng. Xem như hôm nay ông ta đã giữ được cái mạng của mình, lần sau không bao giờ dám khiêu khích Đường Nghiêu nữa. Trong lúc sợ hãi, ông ta còn oán giận Lý Vô Song, không nghĩ tới chỉ là một nhà họ Lý nho nhỏ thôi mà cũng có thể dẫn tới cuộc tranh đấu giữa bà Độc và cao thủ cảnh giới Chân Khí, nếu như biết sớm một chút thì ông ta sẽ không bao giờ dính lên mớ rắc rối này.
Sau khi bóng dáng của Bạch Thiên Hỏa đã biến mất hoàn toàn, Đường Nghiêu mới ngồi xuống ghế. Ông cụ Lý Sở Hạc vẫn còn đang hôn mê nhưng người gây ra chuyện là bà Độc đã bị Đường Nghiêu khống chế, hương độc cũng vì thế mà tan đi. Ông cụ Lý và những người họ Lý khác đã không còn vấn đề gì nữa, khoảng chừng qua một giờ nữa là có thể tỉnh lại. Trong khoảng thời gian này, anh cũng có thể thuận tiện tra hỏi bà lão bộ tộc người Mèo này, xem thử có hỏi ra được thứ gì có ích không.
"Bây giờ chúng ta có thể bắt đầu trò chuyện được rồi chứ?" Đường Nghiêu tự nhiên hỏi thăm, ngón tay gõ gõ mặt bàn.
Sắc mặt bà Độc cực kì khó coi, bà ta cười gằn nói: "Có gì hay để nói chứ?"
Đường Nghiêu mỉm cười, nói: "Ví dụ như là ai đã sai khiến bà ra tay với Lý Vô Song? Với thực lực của bà thì cho dù có ở trong bộ tộc người Mèo cũng là một nhân vật có máu mặt, vậy thì tại sao bà phải mạo hiểm rời đi để đến đây? Nếu như bà trả lời tốt thì không chừng tôi sẽ buông tha cho bà."
Bà Độc lạnh nhạt mà hừ một tiếng, nói: "Muốn giết thì cứ giết, nói nhiều điều nhảm nhí như vậy làm cái gì? Phụ nữ của bộ tộc người Mèo chưa bao giờ sợ chết!”
"Ha ha!" Đường Nghiêu liếc nhìn bà Độc, chậm rãi nói: "Bà cam lòng đi chịu chết bây giờ sao? Nếu tôi không đoán sai thì bà mạo hiểm rời khỏi bộ tộc người Mèo là bởi vì có chuyện quan trọng hơn cả tánh mạng của bà phải không? Nếu không phải như vậy thì thân là phụ nữ bộ tộc người Mèo làm sao để người thao túng, nghe lời răm rắp như vậy."
Bà Độc nghe nói đến đó sắc mặt đã thay đổi. Trong đầu lập tức nghĩ đến đứa cháu gái đáng thương của mình, nếu như mình chết thì chỉ sợ con bé cũng không thể sống được bao lâu nữa.
Đường Nghiêu nhìn biểu cảm của bà Độc, biết là mình đã đoán đúng rồi. Anh cũng không lo lắng gì, cứ như vậy mà chờ đợi.
"Tôi có thể đem mọi chuyện nói cho cậu, nhưng trước đó cậu phải trả lời tôi một câu hỏi!" Bà Độc bỗng nhiên nhìn chằm chằm Đường Nghiêu nói.
"Nói đi." Đường Nghiêu nói.
"Cậu có phải là người của Y Thánh họ Đường không?" Giọng nói của bà Độc mang theo chút sợ hãi và căng thẳng hỏi.
Động tác gõ bàn của anh dừng lại một chút, nhưng sau đó đã nhanh chóng quay lại bình thường. Nhưng hành động nhỏ này đã bị bà Độc nhìn thấu, cũng tin tưởng phán đoán của mình hơn vài phần.
"Bà muốn biết chuyện này để làm gì?" Đường Nghiêu hỏi.
Bà Độc cười âm u, nói: "Không thể tin được là người họ Đường lại không dám nhận gốc gác của mình, thật là quá buồn cười! Nếu tên Đường Ngạo ở dưới suối vàng mà biết chuyện này thì không biết có bị tức đến chết lại một lần nữa không nhỉ?" ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Bà muốn chết à!" Nghe được có người sỉ nhục ông nội của minh, giọng nói của Đường Nghiêu đã mang theo vài phần âm u lạnh lẽo.
"Ha ha! Quả nhiên tôi đoán không sai, cậu chính là cháu nội của Đường Ngạo đúng không?" Bà Độc ngừng cười, hỏi.
Đường Nghiêu nhìn bà ta thật kĩ, nói: "Đúng thì sao nào?"
Lúc này anh đã muốn giết chết bà Độc rồi, nhưng trước khi anh có được thực lực đối đầu với Đường Quốc Hoa, anh tuyệt đối không thể để bại lộ thân phận của mình.
Bà Độc lại không hề để bụng mà còn dùng ánh mắt tán thưởng để nhìn Đường Nghiêu, nói: "Đường Ngạo sinh được đứa cháu trai rất tốt! Chỉ tiếc là ông ta không nhìn thấy."
"Ông ấy sẽ nhìn được thôi." Đường Nghiêu không có phủ nhận, nói: "Nói đi. Rốt cuộc thì bà muốn làm gì?"
Bỗng nhiên vẻ mặt bà Độc trở nên bi thương, nói: "Tôi muốn cậu ra tay cứu cháu gái tôi!".
TYT & Wisteria team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT