Lúc nãy Đường Nghiêu bị một nhóm người của tập đoàn Thịnh Thiên xoi mói chế giễu đã khiến ông cụ tích một bụng tức giận, bây giờ lại bị mấy tên vệ sĩ này không nói một tiếng đã muốn dẫn mình đi, một bụng tức giận chưa nuốt trôi lại bùng lên.

Mấy anh vệ sĩ không dám hó hé một tiếng, chỉ có thể đưa mắt nhìn Đường Nghiêu, nói: "Mời anh Đường và ông cụ đi theo chúng tôi. Nếu không lỡ có việc gì xảy ra chúng tôi không gánh nổi trách nhiệm."

Đường Nghiêu lắc đầu, nói: "Không có chuyện gì, nếu có việc gì ngoài ý muốn xảy ra, tôi sẽ gánh toàn bộ trách nhiệm. Các anh có thể đi rồi."

Mấy anh vệ sĩ nghe vậy, hơi ngẩn ngơ một chút, sau đó tức giận trợn mắt nhìn Đường Nghiêu, nói: "Anh gánh sao? Anh gánh nổi không? Mấy người trẻ tuổi bây giờ thích ba hoa khoác lác như vậy sao. Nhanh chóng tránh ra, chúng tôi muốn dẫn ông cụ đi, anh muốn chết thì cứ ở đây đi, không ai ngăn cản anh đâu!"

Nói xong rồi cũng không thèm để ý đến Đường Nghiêu nữa mà đưa cánh tay to gấp ba lần so với người bình thường ra nắm lấy cánh tay của Lý Sở Hạc, muốn cưỡng chế mang ông đi. Anh vệ sĩ cũng không để lời Đường Nghiêu nói trong lòng, anh thích khoác lác là chuyện của anh, đừng kéo theo chúng tôi, nếu Lý Sở Hạc thực sự xảy ra chuyện gì thì chúng tôi không những mất đi công việc mà còn phải hứng chịu cơn tức giận của Lý Vô Song nữa.

"Ha ha!" Đường Nghiêu thấy không ai nghe thấy lời mình nói, trong con ngươi chớp hiện ra một tia rét lạnh. Cũng nhấc cánh tay lên, từ sau đưa ra trước, nắm chặt cổ tay của vệ sĩ trưởng.

"Anh muốn làm cái gì? Cút xa xa một chút, nếu không biết điều thì đừng trách tôi không khách khí." Vệ sĩ trưởng thấy cổ tay mình bị giữ chặt, khuôn mặt giận dữ, khó chịu nói. Cái tên khoác lác này tay nhỏ chân nhỏ, đùi còn không to bằng cánh tay của anh ta mà còn dám xen vào việc người khác, làm sao mà không khiến anh ta tức giận chứ.

Mấy vệ sĩ khác lập tức nắm lấy dây thừng trên lưng quần, chỉ cần đội trưởng ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ ra tay với Đường Nghiêu.

"Tôi nói, ông cụ đã có tôi bảo vệ là được rồi." Đường Nghiêu lạnh lùng nói.

"Anh là cái thá gì chứ? A!" Vệ sĩ trưởng muốn chế nhạo mấy câu, nhưng bỗng nhiên một nguồn sức lực kinh khủng truyền đến từ trên cổ tay của anh, mà nguyên nhân của nguồn sức lực này chính là xuất phát từ người trẻ tuổi ở trước mắt. Vệ sĩ trưởng tự nhận mình là người có kiến thức sâu rộng nhưng mà anh ta chưa bao giờ gặp được sức lực mạnh khủng khiếp như vậy, anh ta thật sự nghĩ không ra, tại sao một người ốm yếu như vậy, mà có thể có được sức lực mạnh đến thế.

"Đội, đội trưởng, anh làm sao vậy? Tên nhóc, mày đã làm gì đội trưởng của chúng tao rồi?" Mấy vệ sĩ không rõ lý do tại sao mà đội trưởng lại đau đớn như vậy, dồn dập hỏi.

"Sao? Bây giờ tôi gánh được trách nhiệm này chưa?" Đường Nghiêu cười lạnh nói. Trong lúc nói chuyện, anh còn tăng thêm mấy phần sức lực, trán vệ sĩ trưởng đã ứa ra mồ hôi lạnh, khuôn mặt đau đớn.

"Buông, buông tay tôi ra! Còn nắm nữa tay của tôi sẽ gãy mất!" Vệ sĩ trưởng không chịu nổi, rên la ra tiếng. Eo khom xuống như một con tôm luộc, còn đâu dáng vẻ kiêu ngạo lúc nãy nữa.

"Hừ!" Đường Nghiêu buông tay ra. Anh không muốn so đo với mấy tên vệ sĩ này, như vậy không khác gì tự hạ thấp mình, cho nên anh chỉ cảnh cáo một chút mà thôi. Nếu anh thật sự muốn ra tay thì mấy tên vệ sĩ này đã sớm chết đi rồi!

Vệ sĩ trưởng xoa xoa cổ tay đau đớn, lúc nãy anh thật sự cho rằng Đường Nghiêu muốn bẻ gãy tay của mình. Bây giờ nghĩ lại, vệ sĩ trưởng không dám xem thường Đường Nghiêu nữa mà là sợ hãi nhìn anh.

"Đừng ra tay!" Khuôn mặt vệ sĩ trưởng sợ hãi, ngăn cản mấy tên vệ sĩ còn lại muốn ra tay ngăn cản Đường Nghiêu.

"Đại ca, đây là nhiệm vụ mà ông chủ đã giao, chúng ta cũng không còn cách nào khác. Nếu chúng ta không dẫn ông cụ về thì biết ăn nói làm sao với ông chủ đây." Biết mình không phải là đối thủ của Đường Nghiêu, vệ sĩ trưởng chỉ có thể dùng lý lẽ mà thuyết phục Đường Nghiêu, đồng thời trên mặt còn lộ ra vẻ đáng thương.

"Ông à, ông muốn thế nào?" Đường Nghiêu lười nhìn đến bộ dáng giả vờ giả vịt của vệ sĩ, hỏi Lý Sở Hạc.

Lý Sở Hạc suy nghĩ một chút, ông không muốn Đường Nghiêu vì mình mà ba lần bảy lượt chống đối với Lý Vô Song, ông còn muốn ghép đôi Đường Nghiêu với Lý Thi Toàn nữa. Vậy nên ông nói: "Nếu vậy thì đi, trở về thôi." ( truyện trên app T𝕪T )

"Đại ca, anh nhìn xem?" Bây giờ vệ sĩ đâu dám oai phong như lúc đầu, chỉ dám nói năng nhỏ nhẹ chờ Đường Nghiêu trả lời.

"Được thôi, vậy thì về đi." Đường Nghiêu gật đầu.

Mấy vệ sĩ thở ra một hơi, đi trước dẫn đường, nhanh chóng đưa Đường Nghiêu và Lý Vô Song đến đại sảnh.

"Cha, cha không sao chứ?" Lý Vô Song đang nói chuyện với cấp dưới ở trong đại sảnh, nhìn thấy Lý Sở Hạc đã về, vội vàng hỏi han.

Ông cũng mới tỉnh lại cách đây không lâu, nhìn thời gian là đã biết có chuyện xảy ra, ông vội vàng sắp xếp ổn định lại tình hình, ra lệnh cho người dẫn người cha già của mình trở về.

"Tao có thể có chuyện gì chứ? Có Đường Nghiêu ở bên thì có thể xảy ra chuyện gì được?" Lý Sở Hạc ra vẻ đương nhiên mà nói.

Lý Vô Song nhìn chăm chú Đường Nghiêu, nói: "Cảm ơn."

Đường Nghiêu nhẹ nhàng gật đầu, coi như lời đáp lại.

"Nhóc con đúng là không biết xấu hổ, người ta lịch sự khách khí với cậu một chút mà cậu đã cho rằng là công lao của mình rồi.” Đúng lúc này, một giọng nói vang lên từ bên trong đại sảnh.

Đường Nghiêu ngẩng đầu nhìn, đúng là mấy người cấp cao của tập đoàn Thịnh Thiên, người lên tiếng đầu tiên là người đã từng chửi bới Y học cổ truyền.

"Đúng vậy, đúng vậy. Lần này ít nhiều gì cũng là nhờ lão Bạch, nếu không thì e là chúng ta đã rơi vào tay kẻ xấu rồi. Tên nhóc họ Đường cậu còn không biết xấu hổ mà nhận lời cảm ơn của tổng giám đốc Lý sao."

"Ha ha! Tôi nhớ lúc trước tên nhóc này có đánh cược với lão Bạch, dù sao thì bây giờ cũng không có việc gì, hay là lão Bạch ra tay dạy dỗ tên nhóc này một chút để cho cậu ta biết trời cao đất rộng là gì đi!" Có người nhìn thấy Bạch Thiên Hỏa ngồi ở bên cạnh, cười gợi ý.

Từ lúc Đường Nghiêu vừa mới bước vào thì Bạch Thiên Hỏa đã nhìn thấy anh, nhưng ở trước mặt mọi người ông ta không biết phải đối mặt với anh như thế nào. Lúc ông vừa mới trở về thì cũng là lúc mọi người tỉnh lại, bọn họ cứ như vậy mà cho rằng ông là người đã đánh bại kẻ đã lẻn vào trong Thanh Viên, ông ta muốn giải thích nhưng lại nhớ đến lời cảnh cáo của Đường Nghiêu, không cho ông tiết lộ thân phận thật sự của anh, vì thế nên ông chỉ có thể im lặng không giải thích gì. Cuối cùng lại âm thầm trở thành cao nhân trong mắt mọi người.

Nếu như không biết được thân phận của Đường Nghiêu thì lúc này ông sẽ rất vui vẻ mà nhận lời mời của mọi người, nhẹ nhàng sảng khoái mà đánh với Đường Nghiêu một trận. Nhưng bây giờ đã biết được người ta là cao thủ cảnh giới Chân Khí, làm sao ông dám nghĩ đến chuyện này nữa chứ, nghe được lời mời của mọi người mà ông chỉ hận không thể quăng một cái tát, tát chết mấy người này, có muốn chết thì cũng đừng lôi ông theo. Người ta chính là cao thủ tông sư cảnh giới Chân Khí, mấy người cho rằng người ta là vệ sĩ gác cửa muốn đánh thì đánh sao.

"Ừa." Đường Nghiêu chống nạnh hai tay, nhẹ nhàng đi tới. Nhìn Bạch Thiên Hỏa, nói: "Lão Bạch, ông còn muốn đánh nhau với tôi không?"

"Xía! Nhóc con cho rằng mình là ai chứ, chỉ cần Bạch lão lật tay một cái đã đủ đánh bại cậu rồi, chẳng lẽ còn sợ một tên nhóc con như cậu sao?" Mấy tên cấp cao của tập đoàn Thịnh Thiên ồn ào nói.

Nhưng vào lúc này, bỗng nhiên Bạch Thiên Hỏa đứng dậy từ trên ghế, đi thẳng đến trước mặt mấy tên cấp cao, nâng tay lên.

Bốp bốp bốp!

Năm sáu tên cấp cao của tập đoàn Thịnh Thiên đồng thời xuất hiện dấu tay đỏ chóe trên mặt, người đầu tiên khiêu khích Đường Nghiêu bị đánh đến rụng cả răng xuống đất, vẻ mặt thảm hại.

"Lão Bạch, ông, ông làm gì vậy?" Mấy người này bị đánh cho lờ mờ, không phải lão Bạch nên đi đánh tên nhóc không biết sống chết kia sao, sao lại đánh bọn họ làm gì chứ?

Bạch Thiên Hỏa lạnh lùng nói: "Đường, anh Đường là người mà mấy người có thể tùy tiện sỉ nhục sao!

Ông vốn định xưng hô là Đường tông sư nhưng lại sợ để lộ ra thân thế của Đường Nghiêu nên chỉ có thể gọi là anh Đường. Nhưng chỉ nhiêu đó thôi cũng đã đủ khiến cho nhóm người cấp cao của tập đoàn Thịnh Thiên khiếp sợ. Thân là vệ sĩ riêng của Lý Vô Song, cao thủ lão Bạch thế mà lại xưng anh em với một tên nhóc con không đến ba mươi tuổi sao! Hơn nữa nhớ lúc trước lão Bạch còn không có thiện cảm với Đường Nghiêu mà, sao chỉ trong chớp mắt đã trở thành anh Đường rồi?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play