Khi nghe điều này, người đàn ông trung niên càng tỏ ra khinh thường hơn, như thể ông ta đã nghe thấy một điều gì đó vô cùng nực cười. Ông ta cười nhạt nói: “Ha ha, tôi không xứng bàn luận về y học cổ truyền? Vậy theo cậu, ai mới có tư cách để bàn luận về y học cổ truyền?”
Vừa nói xong, trong mắt ông ta đã lóe lên một tia âm mưu. Lời nói của ông ta không hề đơn giản, chỉ một câu nói đã trói buộc tất cả các thành viên cấp cao của tập đoàn Thịnh Thiên lại với nhau, nếu Đường Nghiêu đắc tội với ông ta, điều đó đồng nghĩa với việc đã đụng chạm với tất cả các thành viên cấp cao khác, e rằng sẽ không có chỗ đứng ở trong Ly Thành nữa.
Sắc mặt Lý Thi Toàn hơi thay đổi, cô căng thẳng nhìn Đường Nghiêu trong lòng có chút tức giận. Tại sao anh chàng này luôn tự đề cao bản thân mình như vậy chứ? Không biết rằng, ở những nơi như thế này thì cần phải cẩn thận lời nói của mình sao, anh ấy vậy mà lại dám ở trước mặt rất nhiều người thế này mà lớn tiếng ngông cuồng như vậy.
Ánh mắt Đường Nghiêu quét qua mấy thành viên cấp cao của tập đoàn Thịnh Thiên, bao gồm cả lão Bạch và Lý Vô Song, nhưng trong đôi mắt của anh vẫn bình tĩnh như trước, tựa như đang ở trong vực sâu ngàn năm vậy. Cuối cùng nhàn nhạt nói: “Các ông đều không xứng!”
Mọi người trong đại sảnh đều đang chờ câu trả lời của Đường Nghiêu, nhưng khi câu nói của Đường Nghiêu được nói ra lập tức khiến vẻ mặt của tất cả mọi người đều trở nên mất tự nhiên. Bọn họ là ai, bọn họ đều là giám đốc điều hành cấp cao của tập đoàn Thịnh Thiên đó. Mỗi người đều có tài sản giá trị lên đến hàng chục triệu và tất cả họ đều là những người có mắt nhìn hàng đầu. Những người như Đường Nghiêu nhìn một cái đã biết là người bình thường thậm chí họ còn không thèm để mắt tới, nhưng bây giờ Đường Nghiêu lại nói “Các ông đều không xứng!”, đó là một sự sỉ nhục lớn đối với họ!
Ngay cả lão Bạch vẫn luôn chưa nói gì cũng mở mắt ra khẽ liếc nhìn Đường Nghiêu, bầu không khí hiện tại giống như dòng chảy ngầm dưới sóng lặng, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào. Chỉ là, dù sao ông ta cũng không phải người bình thường, không cần thiết phải ra tay ngay.
“Nhóc con, cậu là cái thá gì mà dám ở đây sỉ nhục tôi như vậy? Cậu muốn chết sao?”
“Nói đi, là ai cho cậu vào đây, nhân viên bảo vệ bây giờ quả thực càng ngày càng không làm việc ra gì nữa rồi, ngay cả cái loại chó mèo gì cũng đều có thể cho vào.”
“Trong một ngày, ông đây kiếm tiền nhiều hơn cả đời cậu, vậy mà lại dám nói tôi không xứng nói đến thuốc Trung y.”
“Cậu không cho chúng tôi bàn luận, tôi càng muốn bàn đấy, thứ rác rưởi mê tín thời phong kiến như y học cổ truyền lẽ ra phải bị thời đại loại bỏ từ lâu rồi."
Lúc này, người đàn ông trung niên lớn tiếng ban đầu lại im lặng không nói gì, mục đích của ông ta đã đạt được. Bây giờ Đường Nghiêu đã trở thành mục tiêu chỉ trích của tất cả mọi người, liệu anh có thể bước ra khỏi cánh cửa này một cách an toàn không lại là chuyện khác và ông ta cũng không cần phải ra tay. Ông ta lắc đầu khinh thường nhìn về phía Đường Nghiêu, ông ta đã gặp qua rất nhiều người trẻ tuổi như Đường Nghiêu, kiểu người này bình thường luôn giả bộ kiêu căng ngạo mạn để thu hút sự chú ý của người khác, nhưng bởi vì không biết cúi đầu nên đã làm mất lòng rất nhiều người, cuối cùng lặng lẽ biến mất ở một góc xó xỉnh nào đó.
Đối mặt với những lời chỉ trích và sỉ nhục từ đám đông, Đường Nghiêu vẫn không có hành động gì, đứng thẳng người và cười nhẹ: “Các ông cho rằng các ông kiểm soát được tiền bạc là sẽ kiểm soát được sự sống chết tương lai của người khác , nhưng các ông còn không có tư cách lọt vào mắt tôi. Nếu tôi muốn thì chỉ cần một cây ngân châm cũng có thể quyết định được sự sống chết của các ông đấy!”
Đe doạ! Một sự đe doạ trắng trợn!
Những thành viên cấp cao thường ngày đều sống trong nhung lụa này đã lập tức đứng lên, ánh mắt tức giận nhìn Đường Nghiêu nói: “Quyết định được sự sống chết của chúng tôi? Chỉ dựa vào cậu cũng xứng sao! Ông đây chỉ cần tốn chút tiền đã có thể khiến cho cậu chết hàng trăm lần rồi!"
Đường Nghiêu lắc đầu nhìn Lý Vô Song vẫn đang ngồi yên trên ghế. Rõ ràng sau khi biết anh là một người xuất thân từ y học cổ truyền, lại để cho cấp dưới của mình sỉ nhục y học cổ truyền trước mặt anh như vậy, nếu nói là không có sự đồng ý ngầm của Lý Vô Song, còn lâu anh mới tin. Thậm chí anh còn nghi ngờ rằng đây là cái bẫy mà Lý Vô Song cố tình sắp đặt cho anh, mục đích chắc hẳn là để cảnh cáo anh đây mà.
Chính vì biết những điều đó nên Đường Nghiêu không thể không đứng ra đối mặt, thậm chí còn thốt ra những lời lẽ ngông cuồng, đe dọa sự sống chết của người khác. Y học cổ truyền là gốc rễ của anh và nhà họ Đường, sao có thể để cho y học cổ truyền bị người khác sỉ nhục như vậy chứ!
Lão Bạch lúc này cũng đứng dậy, hai tay chắp sau lưng vẻ mặt kinh thường nhìn Đường Nghiêu nói: “Lão già này đứng ở đây, tôi muốn xem cậu làm sao có thể dùng một cây ngân châm để quyết định được sự sống chết của tôi.”
Vừa nói xong ông ta vừa đi về phía Đường Nghiêu, gằn từng chữ: “Có một số việc không được nói bừa, nhưng nếu đã nói ra rồi thì sẽ phải trả giá!”
Khí thế trên người ông ta phát ra càng ngày càng mạnh, một số lãnh đạo cấp cao của Tập đoàn Thịnh Thiên ở xung quanh buộc phải lùi về phía sau. Từ lâu bọn họ đã nghe nói ông lão bên cạnh Lý Vô Song không phải người bình thường, hôm nay bọn họ cuối cùng cũng có thể nhân cơ hội này nhìn một chút.
Lý Thi Toàn đứng bên cạnh vẻ mặt đã tái đi không ít, cô ta gần như thiếu chút nữa đã chạy lên trước mặt Đường Nghiêu mà chửi mắng anh rồi. Anh không thể nhẫn nhịn một chút được sao? Cho dù anh là cao thủ nội công, nhưng lão Bạch là người như nào, ông ta còn thiếu một bước nữa là có thể trở thành cao thủ cảnh giới Chân Khí trong truyền thuyết đấy, một trăm người như anh cũng không đủ cho người ta đánh. Chẳng lẽ anh còn có thể lợi hại hơn lão Bạch sao?
Chỉ có vẻ mặt của Đường Nghiêu vẫn như cũ, cỗ khí thế bức ép mọi người lui ra ngoài dường như chỉ là gió xuân, không có ảnh hưởng gì đối với anh cả.
“Chỉ có một chút công phu như vậy, cũng dám ra oai trước mặt tôi sao! Cậu coi lời cảnh cáo của tôi đối với cậu ngày đó là nói đùa sao? Cho rằng lão già này thật sự không dám giết cậu à!” Trong lúc nói, lão Bạch cũng đã đi tới trước mặt Đường Nghiêu, dáng vẻ nổi giận đùng đùng.
Mỗi bước một câu!
Nếu là những người bình thường, họ đã quỳ xuống đất dập đầu nhận lỗi từ lâu. Thấy Đường Nghiêu vẫn bình tĩnh, mặc dù trong lòng lão Bạch vẫn có chút thắc mắc tại sao tu vi nội công trung kỳ của Đường Nghiêu lại có thể chống lại khí thế áp lực của mình, phải biết rằng ông ta đã chạm đến ngưỡng của nội công hóa khí, không phải kẻ luyện võ nội công sơ cấp nào cũng có thể so sánh cùng. Mà trong lòng ông ta vẫn có nghi vấn, tại sao ông ta không cảm giác được sự dao động của nội lực bên trong thân thể của Đường Nghiêu chứ? ( truyện đăng trên app TᎽT )
Nhưng những nghi vấn này nhanh chóng bị lão Bạch dập tắt, cho dù Đường Nghiêu có điều gì khác lạ đi chăng nữa, hôm nay anh cũng không thể trốn khỏi đây! Sát ý ẩn chứa trong lòng, đợi đến khi giao thủ, ông ta sẽ lặng lẽ tiêu diệt Đường Nghiêu. Điều ông ta không thích nhất chính là kiểu thanh niên không biết trời cao đất dày là gì. Về phần hậu quả, cho ông ta thêm một chút thời gian, ông ta sẽ là một cao thủ cảnh giới Chân Khí chân chính, đủ để tung hoành ngang dọc không cần lo lắng!
“Dừng lại!”Đúng vào lúc này, Lý Sở Hạc đột nhiên hét lên, ông kéo Đường Nghiêu lại và bảo vệ phía sau mình. Một đôi mắt mạnh mẽ như hổ nhìn về phía Lý Vô Song và nói: “Thằng kia tao khó khăn lắm mới tìm được một người trẻ tuổi có thể nói chuyện được với tao, mày lại tới phá hoại, mày muốn chọc cho cha mày tức chết sao?”
Lý Vô Song là một người con hiếu thảo, nghe thấy lời này từ cha mình, ông ta đương nhiên không dám ngồi yên nữa, cứ như vậy đứng lên bước nhanh đến chỗ Lý Sở Hạc nắm lấy tay ông cụ nói: “Cha, sao con có thể phá hoại chuyện này chứ? Rõ ràng Đường Nghiêu là người nói năng lỗ mãng trước mà, còn lão Bạch và những người khác cũng không có ác ý gì, chỉ là muốn dạy cho Đường Nghiêu cách làm người như thế nào mà thôi.”
Lý Sở Hạc lạnh lùng nhìn Lý Vô Song nói: “Cất cái dáng vẻ này của mày lại đi, đừng tưởng rằng tao không biết mày đang muốn làm gì. Biết rõ Tiểu Đường là thầy thuốc y học cổ truyền, vậy mà vẫn bàn luận về y học cổ truyền trước mặt cậu ấy, rốt cuộc ai mới là người nói năng lỗ mãng trước.”
“Lão Lý, chúng tôi?” Một số thành viên cấp cao của tập đoàn Thịnh Thiên đang cố gắng giải thích.
Lý Sở Hạc lạnh lùng liếc nhìn bọn họ nói: “Tôi nói chuyện với con trai tôi, từ khi nào thì đến lượt mấy người chen vào thế!"
Sắc mặt của những người đó trở nên tái nhợt, nhưng họ vẫn không dám nói bất cứ điều gì. Nếu thực sự dám nói năng lỗ mãng với Lý Sở Hạc, thì chuỗi ngày tốt đẹp của họ ở tập đoàn Thịnh Thiên sẽ thực sự kết thúc.
“Cha, cha nói phải làm sao đi? Ít nhất cũng phải để Đường Nghiêu nói lời xin lỗi với lão Bạch và những người khác chứ.”Khi mọi chuyện đã đến mức này, Lý Vô Song cũng có chút bất lực nếu biết trước như vậy, đáng lẽ ra lúc nãy ông ta nên để cha mình rời đi trước rồi.
TYT & Wisteria team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT