Vừa thấy Đường Nghiêu tới, ông nội kéo anh lại nói chuyện, trong lòng Lý Thi Toàn cảm thấy có chút kỳ quái. Kể từ khi cha cô Lý Vô Song trở nên giàu có, người trong nhà bỗng chốc trở nên xa lạ, chẳng có chút cảm giác được tận hưởng hạnh phúc gia đình. Đây cũng là lý do lúc trước Lý Sở Hạc thà ra ngoài ngồi coi sạp báo còn hơn là ở nhà họ Lý để tận hưởng sự giàu sang vinh hoa phú quý.

“Nếu anh ấy có bối cảnh tốt hơn, thì có lẽ mình và anh ấy thực sự sẽ có khả năng.” Lý Thi Toàn không khỏi suy nghĩ điều này. Chỉ là khi suy nghĩ này vừa mới xuất hiện, ngay cả chính cô cũng bị chấn động. Lén lén lút lút nhìn qua Đường Nghiêu, khuôn mặt bỗng đỏ ửng lên.

Trong lúc Lý Thi Toàn còn đang suy nghĩ lung tung, ngoài sân vang lên tiếng bước chân. Tiếp sau đó là một nhóm người bước vào. Đi đầu là Lý Vô Song, người đứng đầu của nhà họ Lý và bên cạnh là Trần Mậu đi theo sau ông ta nửa bước.

Sau lưng Lý Vô Song là lão Bạch, ông già này hơi khom người hai tay giấu trong ống tay áo rộng thùng thình trông như một ông lão đã đến tuổi xế chiều. Phía đằng sau có một nhóm nam nữ cả già cả trẻ đều mặc vest và đi giày da, có lẽ là nhân viên của tập đoàn Thịnh Thiên hay là nhân viên cốt cán của nhà họ Lý.

Nhóm người này vừa bước vào đại sảnh, toàn thân mỗi người đều toát lên một vẻ khí thế áp đảo cả đại sảnh. Họ đã ngồi ở vị trí cao trong nhiều năm, từ lâu đã có khí chất của một người cấp trên lại còn ngoan ngoãn vâng lời ở bên cạnh Lý Vô Song, nhưng khi họ bước vào đại sảnh và nhìn thấy Đường Nghiêu, trong lòng bỗng nảy sinh một cảm giác vượt trội.

Vài ánh mắt quét qua trên người Đường Nghiêu, khẽ nhíu mày. Những người có thể vào đại sảnh ngày hôm nay đều là thành viên cấp cao của tập đoàn Thịnh Thiên hoặc là nhân viên cốt cán của nhà họ Lý. Nhưng họ chưa bao giờ nghe nói về một người trẻ tuổi như vậy. Chẳng lẽ là con rể của Lý Vô Song? Nghĩ đến điều này, những ánh mắt đang nhìn về phía Đường Nghiêu bỗng trở nên khó chịu.

Lão Bạch khẽ mở mắt liếc nhìn Đường Nghiêu, trong mắt tràn đầy sự cảnh cáo.

Lý Vô Song dường như không nhìn thấy điều này, ông ta dẫn đầu đám đông đi đến trước mặt Đường Nghiêu và nói: “Đường Nghiêu, cậu đến rồi.”

Trên mặt ông ta nở một nụ cười như thể trưởng bối chào hậu bối. Y như trước đó giữa hai người không hề tồn tại mâu thuẫn nào cả.

Đường Nghiêu khẽ gật đầu, coi như là đáp lại. Lý Vô Song tâm tư sâu kín có thể góp vui lấy lệ, nhưng Đường Nghiêu thì không làm được như thế. Đương nhiên, không thể nào có chuyện như kiểu trưởng bối và hậu bối gặp nhau vui vẻ tay bắt mặt mừng.

Nhưng tư thế của anh trong mắt người khác lại trở nên kiêu căng ngạo mạn. Chỉ là, Lý Vô Song không nói gì nên bọn họ cũng không dám nhiều lời. Ngược lại, Trần Mậu lại rất thích thú nhìn về phía Đường Nghiêu, thậm chí còn cười với anh.

Lý Vô Song liếc nhìn Đường Nghiêu đầy ẩn ý sau đó cũng không chú ý đến anh nữa. Chào hỏi Lý Sở Hạc xong, ông ta ngồi vào ghế chính và bắt đầu thảo luận một số vấn đề liên quan đến việc mở cửa Thanh Viên.

“Tổng giám đốc Lý, việc khánh thành Thanh Viên lần này có vẻ không tồi nhỉ. Nếu ông tận dụng thật tốt nó, thì nói không chừng ông có thể tạo dựng nên thương hiệu cho Thanh Viên đấy. Nếu cứ tiếp tục phát triển như thế, chẳng bao lâu nữa sẽ có thể sánh ngang với Thiên Thượng Nhân Gian của Yên Kinh rồi.” Một người đàn ông trung niên mặt đầy nịnh nọt nói. ( truyện đăng trên app TᎽT )

Nghe thấy vậy, Đường Nghiêu lắc đầu trong âm thầm. Thiên Thượng Nhân Gian được coi là câu lạc bộ số một ở thủ đô của Hoa Hạ, muốn vào được ít nhất phải có bối cảnh cường thịnh như gia tộc nhà họ Đường. Mặc dù Thanh Viên ở Ly Thành cũng không tệ nhưng đừng nói là so với Thiên Thượng Nhân Gian, cho dù là toàn bộ tỉnh Trung Mân cũng không thể nào trở thành câu lạc bộ số một được. Người này thật sự dám so sánh Thanh Viên với Thiên Thượng Nhân Gian, thật giống với một con cóc đang mơ về một ngày trở thành hoàng tử và cưới được một nàng công chúa vậy.

Nhưng những người khác lại không nghĩ như Đường Nghiêu, nghe có người nói vậy, trên mặt bọn họ hiện rõ vẻ phấn khích, đồng ý chấp thuận, như thể việc Thanh Viên thay thế Thiên Thượng Nhân Gian chỉ còn là vấn đề về thời gian.

Lý Vô Song lắc đầu rồi nói: “Nhà họ Diệp và nhà họ Tề có ai đến không?”

Buổi khánh thành Thanh Viên này Lý Vô Song cũng mời nhà họ Diệp và nhà họ Tề.

“Không có, gần đây Diệp Quang Cảnh bận khai trương hai loại thuốc mới, con trai của ông ta là Diệp Phi Ngư cũng đã phải nhập viện vì bị thương nên không thể đến được. Còn về nhà họ Tề, hình như gần đây họ đang đón tiếp một vị khách rất quan trọng, những nhân vật quan trọng trong gia tộc họ Tề đều không xuất hiện.” Một người phụ nữ ngồi bên cạnh Lý Vô Song nói.

Lý Vô Song gật đầu, đương nhiên ông ta biết vị khách quan trọng của nhà họ Tề chính là Quách Thịnh.

“Lần này tập đoàn Quang Cảnh bắt đầu nghiên cứu loại thuốc mới, e rằng ý đồ không nhỏ, chúng ta có cần phải… không tổng giám đốc Lý?” Có người suy nghĩ một chút vẻ mặt nghiêm túc hỏi Lý Vô Song.

Lý Vô Song còn chưa trả lời, một người đàn ông trung niên với khuôn mặt uy nghiêm, hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Diệp Quang Cảnh muốn nghiên cứu một loại thuốc mới, nhưng tham vọng của ông ta không hề nhỏ, chỉ là loại thuốc mới này có thành công hay không lại là một vấn đề khác nữa. Tôi nghe nói lần này Diệp Quang Cảnh đã đầu tư rất nhiều tiền vào loại thuốc mới này. Nếu xảy ra vấn đề gì thì có lẽ ông ta chỉ có thể tuyên bố phá sản thôi.”

Ông ta tỏ vẻ khinh thường nói: “Y học cổ truyền là cái quái gì? Hai ngày trước ông đây bị cảm lạnh, mấy ông thầy thuốc ngu ngốc đó lại bảo tôi bỏ thuốc lá và rượu, nếu không sẽ sống không qua nổi 40 tuổi, ông đây làm sao mà tin được. Đến bệnh viện tiêm thuốc rồi ngày hôm sau lại khoẻ như voi, theo tôi thấy thì y học cổ truyền nên được thay thế bằng Tây y, lão họ Diệp này lại dám đầu tư rất nhiều tiền vào đó, thật là không biết sống chết mà. Để rồi xem kết cục của ông ta sẽ ra sao.”

Người đàn ông trung niên nói những lời này một cách rất tự hào, cứ như thể ông ta đã định đoạt được tương lai của y học cổ truyền chỉ trong một vài từ. Khi ông ta nghĩ rằng lời nhận xét của mình vô cùng uyên bác hiểu biết thì có một giọng nói nhàn nhạt vang lên trong đại sảnh: “Chỉ dựa vào ông? Cũng xứng để bàn luận về y học cổ truyền?”

Câu nói này vừa vang lên trong đại sảnh, tất cả mọi người đều giật mình, sau đó nhìn về phía người vừa nói. Đó là người thanh niên trẻ tuổi đã không được họ để vào mắt kể từ khi bước vào đại sảnh. Chỉ là, lúc này người thanh niên kia không còn vẻ mặt bình tĩnh đó mà trở nên có chút kiêu ngạo, lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên vừa nói chuyện.

Người đàn ông trung niên nhìn có chút xấu xí, là phó chủ tịch của tập đoàn Thịnh Thiên, trừ ông chủ lớn Lý Vô Song ra, không ai là không nể mặt khi nhìn thấy ông ta, nhưng bây giờ ông ta lại thấy nhục nhã như vậy. Nhưng ông ta không hề bị tức giận, lặng lẽ liếc nhìn Lý Vô Song, điều ông sợ nhất chính là người này có quan hệ với nhà họ Lý, đến lúc đó sợ là ông ta chỉ có thể nuốt cục tức này vào.

Nhưng ông ta thấy Lý Vô Song vẫn ngồi yên ở đó cúi đầu nhấp ngụm trà, cứ như không nghe thấy lời nói của ông ta vậy. Trong lòng ông ta cũng đã bình tĩnh lại, nói thầm: “Xem ra cũng chỉ là một đứa trẻ không lọt vào mắt của Lý Vô Song thôi, xem tôi dạy dỗ cậu như thế nào.”

Nghĩ như vậy, ông ta đã đứng dậy rời khỏi chỗ ngồi của mình, hai tay chống lưng, cái bụng bia hơi phồng lên, khóe miệng hiện lên một tia giễu cợt, nhìn Đường Nghiêu khinh bỉ nói: “Cậu nhóc, cậu vừa nói cái gì? Có gan thì nói lại lần nữa xem nào.”

Đường Nghiêu cũng cười lạnh, ánh mắt ẩn chứa sự bình tĩnh cùng kiêu ngạo, có chút lạnh lùng nói: “Tôi nói, ông không xứng để bàn luận về y học cổ truyền!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play