“Việc này?” Lý Sở Hạc hơi nhíu mày, có chút lo lắng nhìn về phía Đường Nghiêu. Theo ông ta thấy quả thật là Đường Nghiêu có chút làm to chuyện, những người đó vừa mới nói mấy câu không hay về y học cổ truyền, anh đã đòi lấy tính mạng người ta. Nếu không phải ông cụ có nhiều tình cảm với Đường Nghiêu, e rằng cũng sẽ không đứng ra nói đỡ giúp anh.
“Đường Nghiêu, cậu xem? Hay là xin lỗi họ một câu nhé.” Lý Sở Hạc do dự nói. Xét cho cùng, Lý Vô Song là con ruột của ông ta, vì vậy ông ta đương nhiên không muốn nhìn thấy Lý Vô Song không thể thu dọn được tàn cục.
Đường Nghiêu lắc đầu nói: “Thưa ông, cháu có thể hứa với ông bất cứ điều gì, nhưng chuyện này thì xin lỗi cháu không thể bỏ qua được. Nhà họ Đường của cháu đã nhận được rất nhiều ân huệ từ y học cổ truyền, nếu có người khinh miệt y học cổ truyền trước mặt cháu mà cháu lại chỉ ngồi yên không lên tiếng, vậy thì Đường Nghiêu cháu thậm chí còn không có tư cách để làm người nữa rồi.”
Lý Sở Hạc liếc nhìn Đường Nghiêu tán thưởng, vỗ nhẹ vào vai anh và nói: “Có chí khí, yên tâm đi nếu cậu đã không muốn, vậy thì tôi cũng sẽ không miễn cưỡng cậu đâu.”
“Cha!” Vẻ mặt Lý Vô Song có chút mất tự nhiên.
Lý Sở Hạc xua tay nói: “Được rồi, chuyện này dừng lại ở đây đi, tôi dẫn Đường Nghiêu ra ngoài đi dạo, không quấy rầy mọi người nói chuyện nữa, lão già này ngồi đây có lẽ sẽ vướng mắt mọi người.”
Nói xong liền kéo Đường Nghiêu đứng dậy chuẩn bị đi ra ngoài.
“Hừ! Hèn nhát, chỉ biết trốn dưới sự che chở của người khác, có thể làm được những việc lớn lao gì nữa chứ.” Lúc này tiếng lão Bạch vang lên sau lưng Đường Nghiêu với giọng vô cũng khinh thường.
Lời nhận xét của lão Bạch có lẽ cũng là suy nghĩ của tất cả mọi người đang có mặt tại đây. Ngay cả Lý Thi Toàn cũng thở dài, không biết là nên cảm thán vì Đường Nghiêu may mắn hay là do anh không có chí khí, mỗi khi gặp tai nạn đều có người ra tay trợ giúp. Đầu tiên là Thẩm Dư, tiếp sau đó là Diệp Quang Cảnh và bây giờ ngay cả ông nội của cô cũng đang giúp đỡ anh. Nhưng tương lai của một người như vậy sẽ ra sao, quyền lực của người khác cuối cùng cũng vẫn thuộc về người khác, đến khi nào thì Đường Nghiêu mới có thể tự dùng năng lực của chính bản thân mình đây.
Đường Nghiêu dừng bước quay đầu lại nhìn lão Bạch và những thành viên cấp cao của tập đoàn Thịnh Thiên khinh thường nói: “Các ông trong mắt tôi có khác gì con sâu con kiến đâu? Thậm chí đến tính mạng của bản thân mình còn không thể khống chế được, cho dù có quyền lực đến đâu thì cũng có ích lợi gì!” Từ trong miệng của Diệp Quang Cảnh, anh bắt đầu hiểu được luồng chân khí không tên của mình đại diện cho điều gì, cộng thêm với việc điều trị bệnh của Thẩm Như Mộng gần đây, chân khí của anh càng ngày càng mạnh mẽ hơn, cho dù lão Bạch là một cao thủ nội công, nhưng anh cũng là cao thủ cảnh giới Chân Khí, đến râu cọp anh cũng dám vuốt! Đây mới là sự tự tin lớn nhất hiện nay của Đường Nghiêu!
“Thật to gan!” Lão Bạch cười cả giận nói: “Nhóc con, nếu như cậu thật sự có bản lĩnh như vậy, lúc khác có dám đánh cược với lão già này một trận không, nếu tôi thua thì ngay tại trước mặt mọi người sẽ quỳ xuống dập đầu xin lỗi cậu, thế nào?”. Những lời này vừa nói ra mọi người đều nhìn về phía Đường Nghiêu, bằng ánh mắt mong chờ đặc biệt là là những người trước đây sỉ nhục y học cổ truyền trên mặt lại càng đầy vẻ giễu cợt.
“Lão Bạch vẫn luôn là cao thủ thực sự, thằng nhóc này cho dù có luyện mười mấy năm đi nữa cũng không thể là đối thủ của ông ta. Haha, nếu cậu ta đồng ý thì cũng xem như là có vài phần chí khí, chỉ là đến lúc đó có thể sẽ bị gãy vài cái xương thôi.” Những người thân quen với lão Bạch nghĩ thầm trong lòng.
“Đường Nghiêu, đừng đồng ý, ông ta chỉ là đang khích tướng cậu thôi.” Lý Sở Hạc nói.
Đường Nghiêu nhìn nụ cười trên mặt Lý Vô Song, anh không hề biết rằng đây mới là mục đích mà họ tìm đến anh ngày hôm nay, anh cười khẽ nói: “Nếu lão Bạch đã có ý như vậy, thì tôi đành đồng ý.”
“Được, coi như cậu cũng có chút chí khí đấy! Đến khi lão già này ra tay sẽ hạ thủ lưu tình với cậu.” Lão Bạch nói một cách tự mãn.
Đường Nghiêu không ở lại nữa, theo Lý Sở Hạc vẻ mặt đang bất mãn cùng nhau rời khỏi đại sảnh.
“Lão Bạch, sau này sẽ phải cho thằng nhóc đó một bài học.”
“Đúng vậy lão Bạch, thằng nhóc đó dám ngang ngược như vậy, cậu ta thực sự coi mình là Diệp Phi Ngư hay Tề Lâm, cậu ta chỉ là một tên tiểu tốt vô danh vậy mà vẫn ra vẻ như mình là cậu chủ vậy.”
Nghe được những lời nhận xét này lão Bạch mỉm cười nói: “Mọi người cứ yên tâm, việc đánh bại cậu ta đối với lão già này chỉ là một việc dễ dàng, mọi người chỉ cần đợi tin tốt là được.” Ông ta chỉ còn cách cảnh giới Chân Khí một bước chân thôi, Đường Nghiêu làm sao có thể là đối thủ của ông ta chứ! Khi mọi người nghe thấy điều này, tất cả đều bật cười. Ngay cả Lý Vô Song cũng không để ý đến nữa, tảng đá đè nặng trong lòng như được buông xuống.
“Đường Nghiêu, cậu quá hấp tấp rồi đấy.” Lý Sở Hạc nhìn Đường Nghiêu một lúc lâu sau mới lên tiếng: “Nếu cậu có mâu thuẫn với con trai tôi, tôi vẫn có thể hòa giải, nhưng cậu thật sự không nên đối đầu với lão Bạch kia. Lão già đó, nếu con trai tôi không có ơn với ông ta thì căn bản ông ta cũng sẽ không để ý đến nhà họ Lý, nếu ông ta thực sự điên lên thì cả con trai tôi cũng không dám ngăn cản.”
Mặc dù Lý Sở Hạc không biết thân phận của lão Bạch nhưng thường ngày cũng nghe không ít lời cằn nhằn của Lý Vô Song, đối với lão Bạch cũng khá là tôn trọng.
Đường Nghiêu mỉm cười cũng không giải thích gì nhiều.
“Nghe Thi Toàn nói cậu đang làm việc ở thư viện, công việc có vẻ không được suôn sẻ, cậu có cần tôi giúp gì không? "Lý Sở Hạc đột nhiên hỏi.
Đường Nghiêu lắc đầu nói: “Không cần đâu ông Lý.”
Lý Sở Hạc nói: “Vậy thì tốt rồi, người trẻ tuổi có tham vọng cao hơn năng lực cũng không phải là điều tốt, trước mắt cậu cứ ở lại thư viện một thời gian, đến lúc đó tôi sẽ nói với Vô Song một câu, cũng không thể để người có ơn cứu mạng của mình cứ ở thư viện mãi được, vậy coi sao được chứ!”
“Cảm ơn ông Lý!” Trong lòng Đường Nghiêu có chút cảm động.
Lúc này Lý Sở Hạc mỉm cười ái muội, nhìn bóng lưng thấp thoáng trong đại sảnh, trầm giọng một chút mới nói: “Khách khí cái gì, chúng ta đều sắp trở thành người một nhà cả rồi.”
“Người một nhà?” Đường Nghiêu cảm thấy khó hiểu hỏi lại.
Lý Sở Hạc nói: “Tên nhóc nhà cậu cho tới bây giờ vẫn giả bộ không biết trước mặt tôi sao. Cháu gái tôi thường nhắc đến cậu trước mặt tôi, đến nỗi tai tôi sắp chai luôn rồi.”
Nghĩ đến thái độ của Lý Thi Toàn đối với mình, Đường Nghiêu cười khổ: “Hẳn là không phải những lời tốt đẹp gì.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Lý Sở Hạc gật đầu nói: “Tính tình của cháu gái tôi, chẳng lẽ tôi còn không biết sao. Nếu đó là người mà nó không quan tâm, con bé thậm chí còn lười nhắc đến. Nhưng từ khi quen biết cậu, về cơ bản con bé thường hay đến gặp tôi để phàn nàn vài câu, nhưng giọng điệu có vẻ khá là bực bội, con người của con bé luôn là như vậy, miệng cứng như đao nhưng lòng thì mềm như đậu phụ, đợi hai người tìm hiểu sâu hơn thì cậu sẽ hiểu.”
Đường Nghiêu sửng sốt, trong lòng thầm lắc đầu. Tuy rằng Lý Sở Hạc nói với vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, nhưng nghĩ đến thái độ của Lý Thi Toàn đối với mình lãnh đạm như vậy, nếu cô ấy thật sự có ý với anh, như vậy mới là lạ đấy. Lý Sở Hạc vỗ vai Đường Nghiêu nói: “Tóm lại, làm việc chăm chỉ, tôi rất xem trọng cậu. Vương Lâm quá kiêu ngạo, Tề Lâm có suy nghĩ không đơn thuần, cũng không xứng đôi với cháu gái tôi chút nào.”
Đường Nghiêu cảm thấy thật sự không còn lời nào để nói, nói chuyện này với Lý Sở Hạc còn không bằng đánh nhau một trận sáng khoái với lão Bạch vừa rồi.
Thanh Viên rất lớn, Đường Nghiêu cùng Lý Sở Hạc đi bộ hơn mười mấy phút vẫn chưa đi hết. Lúc này, cả hai đang đi vào một khu rừng hoa quế, mùi thơm thoang thoảng của hoa quế lượn lờ trong không khí. Ông lão ngửi thấy mùi hương hoa quế thơm ngào ngạt, trên mặt nở một nụ cười, nhìn dáng vẻ chắc hẳn tâm trạng rất tốt. Nhưng ngay lúc Đường Nghiêu ngửi thấy mùi hương này sắc mặt anh thay đổi rõ rệt lập tức nín thở. Anh muốn nhắc nhở Lý Sở Hạc nhưng đã quá muộn, Lý Sở Hạc bỗng cảm thấy đầu óc choáng váng, sau đó nghiêng người ngã xuống đất, cũng may Đường Nghiêu kịp thời đỡ lấy ông lão.
TYT & Wisteria team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT