Lưu Minh thấy thế, giọng nói trái lại càng thêm đắc ý, trên mặt lộ ra biểu cảm phấn khởi, nói: “Bây giờ thì tôi lợi hại rồi đúng không. Chỉ cần cô ngoan ngoãn nghe lời tôi, sau này tất cả của tôi không phải cũng là của cô sao. Đợi đến khi tôi trở thành viện trưởng của bệnh viện Đệ Nhất, thì cô chính là vợ của viện trưởng, so với việc làm bác sĩ vô dụng này thì tốt hơn không biết bao nhiêu lần.”
“Ha ha. Lần này một khi tin tức tôi chữa khỏi bệnh cho cậu lớn họ Trần được truyền ra. Rất nhanh thôi sẽ có rất nhiều người đến cầu xin tôi chữa bệnh, đến lúc đó cô muốn cái gì tôi cũng có thể cho cô hết.” Lưu Minh nói tiếp.
Mộ Dung Tuệ tức giận nói: “Lưu Hoa, Trần Tử Minh là do Đường Nghiêu chữa khỏi, không liên quan gì đến anh cả!”
Lưu Minh mặt mày hớn hở, đắc ý nói: “Lời này của cô nói ra thì có ai tin chứ? Tên họ Đường kia là ai, một bác sĩ rác rưởi không biết chạy từ đâu ra, còn tôi thì sao, một bác sĩ du học từ nước ngoài trở về, cha của tôi còn là viện trưởng của bệnh viện Đệ Nhất nữa, cô cảm thấy những truyền thông ngoài kia sẽ tin tôi hay là tin thằng nhãi ranh họ Đường kia. Với dáng vẻ kia của anh ta, cũng xứng tranh giành với tôi!”
“Thế sao?” Đang vào lúc Lưu Minh cực kỳ đắc ý, thì một giọng nói mang theo sự lạnh lùng vang lên từ ngoài cửa phòng làm việc.
Lưu Minh và Mộ Dung cùng lúc quay đầu lại, vừa hay nhìn thấy Đường Nghiêu đang chậm rãi đi vào. Chỉ thấy khóe miệng của anh treo một nụ cười lạnh, nhìn chằm chằm vào Lưu Minh.
Lúc này, hai con mắt của Lưu Minh đỏ bừng, trên người có mùi rượu cực kỳ nồng, xem ra buổi trưa lúc ăn cơm với mấy người lãnh đạo của đài truyền hình đã uống không ít. Lúc này mới mượn hơi rượu đến la lối giở trò trước mặt Mộ Dung Tuệ. Anh ta nhìn Đường Nghiêu, cười lạnh nói: “ y do, đây không phải là tên bác sĩ vô dụng kia sao? Anh đến đây làm gì, còn không mau cút ra ngoài! Không nhìn thấy tôi và bác sĩ Mộ Dung đang bàn bạc công việc, trau dồi y học sao?”
Sau khi Đường Nghiêu chữa khỏi cho Trần Tử Minh, Lưu Minh mượn cơ hội ra sức lộ mặt trước công chúng, giống như trở thành nhân vật bác sĩ ngôi sao nổi tiếng vậy. Lòng tự tin của anh ta thì đã phồng đến cực hạn. Thấy Đường Nghiêu đi vào, chẳng những không sợ hãi mà còn mắng đuổi anh.
“Bàn bạc công việc, trau dồi y học?” Đường Nghiêu cười nhạo nói: “Nhưng vừa nãy tôi ở ngoài nghe thấy hình như không phải như vậy.”
Vẻ mặt của Lưu Minh hơi thay đổi, nói: “Tôi với bác sĩ Mộ Dung trau dồi y học như thế nào là chuyện của hai người bọn tôi liên quan gì đến một người ngoài như anh. Nếu anh còn không đi ra ngoài, có tin tôi gọi người đến đuổi anh đi không?”
Đường Nghiêu lắc đầu, nói: “Không cần anh gọi người đến đuổi tôi đi, đợi tôi nói xong mấy câu, sẽ tự mình đi ra.”
“Ha ha! Anh nói đi.” Lưu Minh nói.
Đường Nghiêu dùng tay chỉ vào Lưu Minh, lạnh giọng nói: “Anh có bệnh!”
Lưu Minh ngẩn ra, nghẹn ngào nói: “Anh mới có bệnh đấy!”
Đường Nghiêu lại nghiêm túc nói tiếp: “Anh thật sự có bệnh. Trong sự hồng hào của vẻ mặt anh lộ ra sự xanh xao, bước chân mệt mỏi không có lực, vừa nhìn là biết trong cơ thể có khí tích tụ. Nếu không tiến hành chữa trị, thì rất nhanh sẽ phát triển thành căn bệnh không thể chữa, đến lúc đó cho dù là thần tiên cũng khó mà chữa được.” ( truyện trên app T𝕪T )
Thấy Đường Nghiêu nói nghiêm túc như thế, lại thêm chuyện Đường Nghiêu để lộ ra y thuật vô cùng kỳ diệu khi chữa trị cho Trần Tử Minh lúc trước, Lưu Minh không khỏi tin tưởng một ít. Nhưng vẫn cười lạnh nói: “Ăn nói bậy bạ. Tôi có làm kiểm tra sức khỏe định kỳ, kết quả kiểm tra sức khoẻ đều không có vấn đề gì. Anh không cần phải hù dọa tôi.”
Đường Nghiêu lại thở dài, nói: “Có lẽ anh cũng biết có một số bệnh máy móc không thể kiểm tra ra được.”
Anh mắt của Lưu Minh loé lên, máy móc hiện đại tuy là tỉ mỉ chính xác, nhưng quả thực có một số bệnh không thể kiểm tra ra được.
“Điều anh nói là thật sao? Có chứng cứ gì không?” Giọng nói của Lưu Minh mang theo một chút run rẩy. Anh ta chỉ mới hơn ba mươi tuổi, còn chưa hưởng thụ hết những điều tốt đẹp của cuộc sống này, cũng không muốn chết một cách khó hiểu như thế.
Đường Nghiêu nói: “Anh dùng ngón tay ấn vào hai bên hông đi. Anh sẽ biết điều tôi nói có phải là thật không.”
Lưu Minh nhìn Đường Nghiêu, cuối cùng cắn răng nói: “Được. Trái lại tôi muốn nhìn xem y thuật của anh có phải thật sự là lợi hại hay không. Hử?”
Nói xong, đầu lông mày của Lưu Minh đột nhiên nhăn lại, trên mặt hiện lên cái vẻ chịu đau đớn. Anh ta dựa theo cách Đường Nghiêu nói ấn xuống phần thịt kia, nhưng lại cảm nhận được cảm giác đau nhức tê dại từng đợt.
“Có phải là có loại cảm giác đau xót tê dại không?” Đường Nghiêu dường như nhìn ra được suy nghĩ trong lòng của Lưu Minh, hỏi.
“Sao lại thế này?” Lưu Minh mang theo một chút sợ hãi hỏi.
Đường Nghiêu nói: “Haiz. May là căn bệnh này của anh được tôi phát hiện sớm, bây giờ chữa trị vẫn còn kịp.”
“Bác, bác sĩ Đường, vậy ý của anh là căn bệnh này của tôi vẫn có thể chữa được đúng không?” Lưu Minh đã không còn thái độ vênh váo hung hăng trước đó từ lâu rồi, thái độ tốt đến giống như con cún cưng vậy. Chủ yếu là anh ta thật sự bị dọa sợ rồi, ở trước cái mạng nhỏ của mình, tôn nghiêm thì được coi là gì nữa chứ?
Đường Nghiêu gật đầu, nói: “Quả thực là có thể chữa. Nhưng anh có thể sẽ phải chịu khổ chút.”
“Bác sĩ Đường, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh cho tôi, khổ gì tôi cũng chịu.” Lưu Minh gật đầu như gà mổ thóc.
Đường Nghiêu cực kỳ tán thưởng nhìn Lưu Minh một cái, nói: “Rất tốt. Vậy thì anh dựa theo những lời tôi nói mà làm nhé.”
Lưu Minh gật đầu, vẻ mặt chờ mong nhìn Đường Nghiêu nói tiếp phần sau. Bây giờ nếu Đường Nghiêu bảo anh ta đi ăn phân chó, thì sợ là anh ta cũng sẽ không hề do dự.
“Dùng ngón tay xoa vị trí dưới rốn nửa ngón tay.” Đường Nghiêu nói.
Lưu Minh lập tức làm theo, nhưng một lúc sau lại lắc đầu, nói: “Bác sĩ Đường, không có cảm giác gì cả.”
Đường Nghiêu nói: “Thế thì do anh dùng chưa đủ lực. Nghe theo khẩu lệnh của tôi, một, hai, ba, ấn!”
Theo tiếng hô ‘ba’ của Đường Nghiêu, Lưu Minh theo bản năng ấn mạnh xuống. Anh ta vừa định nói mình không có cảm giác gì, nhưng đột nhiên một trận buồn đái kéo đến, giống như thuỷ triều vậy một khi phát ra thì không thể thu lại. Vẻ mặt của anh ta thay đổi ngay lập tức, vừa định đi vào phòng vệ sinh. Nhưng vừa mới bước đi được một bước, thì cảm thấy quần bị ướt một mảng. Một tiếng nước róc rách vang lên từ trên người của anh ta.
Anh ta vậy mà lại đái cả ra quần!
Một người đàn ông hơn ba mươi tuổi vậy mà lại đái ra quần trước mặt người khác! Hơn nữa người này còn là cậu chủ của viện trưởng bệnh viện Đệ Nhất, chuyện này nếu bị nói ra ngoài, thì sợ là không biết sẽ cười mất mấy cái răng nữa.
Vẻ mặt của Lưu Minh trở nên xanh mét cực kỳ khó coi, vẻ mặt oán độc nhìn Đường Nghiêu. Anh ta có ngu hơn nữa, thì lúc này cũng hiểu được là Đường Nghiêu đang ngấm ngầm giở trò, bản thân mình căn bản bản là không có bệnh gì. Tất cả những thứ vừa nãy đều là âm mưu của Đường Nghiêu, nhưng anh ta thật sự không hiểu Đường Nghiêu sao có thể làm được.
“ y da. Bác sĩ Lưu, tôi bảo anh xoa huyệt, sao anh lại ấn huyệt Khí Hải thế.” Biểu cảm vẻ mặt của Đường Nghiêu cực kỳ thiếu đánh nói.
“Thằng khốn! Rõ ràng là mày bảo tao ấn!” Bây giờ Lưu Minh hận không thể tự chui đầu mình xuống đất. Bị mất mặt ở trước mắt người con gái mà mình thích như thế, bảo anh ta về sau làm sao làm người được nữa.
Đường Nghiêu nhún vai cười một cái, nói: “Đường đường là con trai của viện trưởng bệnh viện, còn tự nói là vừa du học từ nước ngoài trở về, sao đến cả huyệt Khí Hải ở vị trí nào cũng không biết.”
Anh nhíu mày, nói: “Nhưng bác sĩ Lưu anh tuy không mắc phải căn bệnh nghiêm trọng gì, nhưng gần đây vẫn nên uống nước nhiều chút. Nộ khí lớn quá, mùi nồng cực.”
Nói xong, anh cũng không quan tâm đến vẻ mặt tức giận của Lưu Minh, nói với Mộ Dung Tuệ ở bên cạnh đang nín cười đến khó chịu: “Bác sĩ Mộ Dung, chúng ta đi ra ngoài trước đi. Tôi thấy bác sĩ Lưu chắc chắn là có chuyện phải làm. Chúng ta đi ra đi đừng phiền đến anh ta nữa.”
Mộ Dung Tuệ vội vàng gật đầu, chỉ là nét cười trên mặt thì thế nào cũng không che giấu được.
Đợi sau khi hai người rời khỏi phòng làm việc, ánh mắt của Lưu Minh lập tức trở nên oán độc, nói: “Thằng khốn, tôi sẽ không tha cho hai người bọn bây đâu!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT