Chỗ cửa lớn tầng một của bệnh viện Đệ Nhất Ly Thành, Mộ Dung Tuệ nhìn theo Đường Nghiêu ngồi lên chiếc taxi rồi rời đi, tay nắm chặt điện thoại, trong đó có lưu lại số điện thoại của Đường Nghiêu. Hai người giống như bạn bè vậy, quan tâm hỏi han qua lại, lưu số điện thoại của nhau, sau đó rời đi. Còn về những thứ khác, cái gì cũng không xảy ra.
Cô ấy vừa định quay người rời đi, thì điện thoại trong túi lại kêu lên. Nhìn màn hình hiển thị, sắc mặt của cô dần thay đổi, ánh mắt rung động, bàn tay hơi run rẩy, cắn môi ấn nghe điện thoại.
“Tuệ à, định bao giờ thì về?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến một giọng nói trầm thấp, lộ ra sự uy nghiêm không thể khinh thường.
Mộ Dung Tuệ cắn môi càng chặt, không trả lời. Đầu bên kia điện thoại cũng rơi vào im lặng, có vẻ rất kiên nhẫn.
“Cha, thật sự không thể thay đổi sao?” Mộ Dung Tuệ hỏi với giọng nói run rẩy.
Đầu bên kia điện thoại thở dài, nói: “Lan à, nếu như có thể thay đổi, thì con cho rằng cha không muốn cho con lựa chọn sao?”
“Nhưng?” Vẻ mặt của Mộ Dung Tuệ lộ ra sự đấu tranh. Vốn dĩ cô cũng đã cam chịu số phận rồi, nhưng bây giờ ngay lúc vừa gặp anh thì lại phải rời đi, trong con tim bình lặng của cô như thể lại nổi lên rung động.
“Ba tháng. Cha cho con thêm thời gian ba tháng nữa. Nếu ba tháng sau con vẫn không trở về, thì cha sẽ sai người đến đón con về. Đến lúc đó hôn lễ vẫn sễ được tổ chức như bình thường.” Người đàn ông trung niên dùng một loại giọng mệnh lệnh không thể cãi lại được nói.
“Con biết rồi.” Mộ Dung Tuệ bất lực nói. Ở trước mặt dòng họ, cô và người nhà của cô căn bản không còn lựa chọn nào khác.
Sau khi cúp điện thoại, môi của Mộ Dung Tuệ không biết từ lúc nào đã bị cắn chảy máu. Nhưng ánh mắt lại tràn đầy quyết tâm.
Mà lúc này, trong gian phòng tối tắm ở khu ổ chuột của Ly Thành kia, bà lão người dân tộc Mèo đang ngồi khoanh chân, một con rắn đen có lớp vảy ánh lên sáng bóng bò qua bò lại trên người bà ta, giống như đang bảo vệ bà lão vậy. Đột nhiên, con rắn đen kia dựng người lên, một đôi mắt có con ngươi dựng đứng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào một chỗ nào đó ngoài màn trúc.
Sau đó một tiếng cười trách móc truyền đến từ ngoài sân: “Ha ha. Con nghiệt súc này thật là cảnh giác.”
Bà lão dân tộc Mèo mở mắt, chậm rãi thở hắt ra. Từ lúc bị thương khi đánh nhau với Đường Nghiêu vào khoảng thời gian trước, bà lão dân tộc Mèo vẫn luôn điều dưỡng. Cho đến tận ngày hôm nay mới được coi như là hồi phục được bảy tám phần.
“Cao thủ cảnh giới Chân Khí quả nhiên không tầm thường!” Bà lão dân tộc Mèo thở dài. Cao thủ cảnh giới Chân Khí tất nhiên là đáng sợ, nhưng đây là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy một cao thủ cảnh giới Chân Khí trẻ tuổi như thế. Nếu như không phải đôi bên đã nằm ở phía đối địch, thì bà ta lại muốn cố gắng kết thân với anh.
Tạm thời ép xuống những suy nghĩ phức tạp trong lòng, bà lão dân tộc Mèo nhìn theo ánh mắt của con rắn đen, chỉ nhìn thấy một bóng người chất phác xuất hiện trên màn trúc.
“Cậu đến làm cái gì?” Bà lão dân tộc Mèo lạnh lùng nói.
Người kia cười ha ha, sau đó tiếng cười đột nhiên bị vụt tắt, trầm giọng nói: “Ai cũng nói thủ đoạn thi cổ giết người của dân tộc Mèo có một không hai, theo tôi thấy thì cũng chả ra làm sao. Khổng Man kia bây giờ vẫn sống rất tốt. Tôi đến đây là cần một lời giải thích.”
Ánh mắt của bà lão dân tộc Mèo ngưng trọng,bình tĩnh nói: “Cậu nói chuyện tốt nhất nên cẩn thận một chút, nếu không thì cổ trùng của dân tộc Mèo tôi không có mắt đâu. Dựa vào một chút đạo hạnh tầm thường kia của cậu còn chưa lọt nổi vào mắt của tôi.”
Người kia lại hồn nhiên không để ý đến ý định giết người của bà lão dân tộc Mèo, cười nói: “Ha ha. Quả nhiên là bà Độc của dân tộc Mèo. Chỉ là tôi vẫn luôn rất muốn biết, nếu như tôi chết đi, thì ai sẽ kéo dài mạng cho cháu gái của bà đây. Nếu bà Độc bà cảm thấy mạng sống của cháu gái nhà mình đối với bà không quan trọng, thì bà cứ việc ra tay đi.”
Ánh sáng lạnh lẽo và ý định giết người ở trong mắt bà lão dân tộc Mèo càng tăng lên, nhưng cuối cùng lại bị bà ta ép xuống. Bà ta lạnh giọng nói: “Cậu dám doạ tôi sao?”
“Ha ha. Tôi chỉ là nói sự thật mà thôi.” Người kia nói.
Bà lão dân tộc Mèo thở dài, nói: “Lần trước Khổng Man không chết là việc ngoài ý muốn, giữa chừng có một cao thủ ra tay.”
“Cao thủ?” Giọng nói của người kia mang theo một chút không tin tưởng, nói: “Với bản lĩnh của bà Độc đã được tính là cao thủ hạng một hạng hai rồi, còn có ai có tư cách trở thành cao thủ ở trước mặt của bà nữa chứ.”
Bà lão dân tộc Mèo hừ lạnh một tiếng, nói: “Là cao thủ cảnh giới Chân Khí.”
“Cảnh giới Chân Khí!” Người kia nghẹn ngào nói: “Ly Thành này sao có thể có cao thủ cảnh giới Chân Khí chứ, không thể nào!”
“Chắc chắn trăm phần trăm!” Bà lão dân tộc Mèo nhẹ giọng nói.
Người kia nặng nề hít vào mấy hơi, bình ổn lại cảm xúc một chút, lúc này mới nói tiếp: “Nếu đã như thế, thì chuyện này quả thực là không thể trách bà. Hôm nay tôi đến đây, là muốn mời bà ra tay một lần nữa.” ( truyện đăng trên app TᎽT )
Bà lão dân tộc Mèo nhíu mày, nói: “Bà già này ra tay thi cổ hai người giúp cậu đã là làm trái với quy tắc của dân tộc tôi rồi. Cậu đừng có quá đáng quá, được đằng chân lân đằng đầu.”
Người kia lại thản nhiên cười, nói: “Hai ngày nữa, người của nhà họ Lý sẽ đến Thanh Viên dạo chơi, đến lúc đó tôi muốn bà ra tay bắt lấy Lý Vô Song và người nhà của ông ta, tôi không cần bà lấy đi mạng sống của bọn họ, như thế này chắc không tính là làm trái quy tắc của các bà rồi chứ.”
Thấy bà lão vẫn còn đang do dự, người kia nói tiếp: “Nếu bà Độc hoàn thành tốt chuyện này, có lẽ tôi có cách có thể chữa trị triệt để căn bệnh kỳ lạ của cháu gái bà. Tôi nghĩ bà cũng không muốn cháu gái bà ngày đêm phải chịu sự hành hạ của căn bệnh kỳ lạ kia đúng không.”
“Thật sao!” Bà lão dân tộc Mèo đột nhiên đứng lên, màn trúc trong phòng vang lên tiếng lạch cạch.
“Đương nhiên là thật rồi. Chẳng lẽ bà còn sợ tôi nói dối bà sao?” Người kia cười nói.
Bà lão dân tộc Mèo do dự một lúc, nói: “Được! Tôi sẽ giúp cậu thêm một lần nữa, nếu như để tôi biết được là cậu lừa tôi, thì chắc cậu cũng biết hậu quả rồi đấy!”
“Vậy tôi cảm ơn bà trước. Có bà ra tay, ông già họ Bạch kia chắc chắn không thành vấn đề.” Người kia hơi cong eo, cung kính hành lễ nói.
Bà lão “ừ” một tiếng, rồi không nói thêm nữa.
Người kia xoay người rời đi, tiếng bước chân càng ngày càng xa.
Cái sân nhỏ của căn nhà nằm ở trong ngõ nhỏ sâu hút của khu ổ chuột đã khôi phục lại sự yên tĩnh một lần nữa. Gương mặt già nua giống như vỏ cây kia của bà lão hơi run rẩy, hai cánh tay rèn luyện quanh năm suốt tháng vô cùng rắn chắc dưới tay áo dài rộng thùng thình kia cũng bắt đầu run rẩy.
Từ xưa đến nay dân tộc Mèo có quy tắc, không được dùng cổ thuật hại người, làm người bị thương, càng không được ỷ vào sức mạnh tu luyện mà làm hại đến người bình thường. Mà bây giờ, bà ta vì đứa cháu gái kia mà liên tục làm trái lại hai quy tắc kia, Nếu như để người của dân tộc Mèo biết được thì bà ta chỉ có con đường chết.
Ánh mắt bà ta xoay chuyển, cuối cùng đột nhiên trở nên sắc bén: “Tôi chết không sao cả, nhưng trước khi tôi chết phải bảo vệ Tiểu Niếp chu toàn!”
Nhà họ Lý quả thực đã bỏ ra rất nhiều công sức và vốn đầu tư vào hạng mục Thanh Viên này, toàn bộ Thanh Viên nằm ở núi Thanh Viên ngoài Ly Thành, đây cũng là nguồn gốc của cái tên Thanh Viên. Một con đường quốc lộ trên núi đủ để cho ba chiếc xe hơi chạy ngang hàng kéo dài từ chân núi lên, giống như một con rồng rất dài bằng nhựa quấn quanh núi Thanh Viên vậy. Cách núi Thanh Viên không xa chính là con sông lớn, sông Ly của Ly Thành, những tia nắng ban mai đầu tiên chiếu xuống, sương mù bao phủ, khiến xung quanh núi Thanh Viên giống như đang ở trong tiên cảnh, như mộng như ảo.
Đường Nghiêu ngồi ở trong xe, xe chạy đã chạy được một nửa con đường đi trên đường quốc lộ núi quanh co. Qua cửa kính xe, anh có thể cảm nhận được âm thanh hùng dũng của sông Ly phía dưới và sự nguy nga đồ sộ của núi Thanh Viên. Ngay cả khi anh không hiểu gì về thuật phong thuỷ, thì cũng biết đây chắc chắn là nơi tốt trong phong thuỷ.
“Lý Vô Song quả nhiên là có con mắt tinh tường.” Đường Nghiêu nhỏ giọng nói thầm. Anh hơi ngẩng đầu, nhìn về phía mười mấy chấm nhỏ trên đỉnh núi của núi Thanh Viên kia. Đó chính là mười tám tòa biệt thự sa hoa mà Lý Vô Song đặc biệt làm ra, mỗi toà biệt thự đều có diện tích gần năm trăm mét vuông, là khu nhà cao cấp chân chính. Nếu không có chừng hai ba ngàn vạn thì căn bản là không mua được. Còn về tòa biệt thự số một nằm ngay đỉnh ngọn núi nhất, đã không phải là tòa biệt thự có thể dùng tiền là mua được nữa rồi.
Thử nghĩ một chút, đứng trên đỉnh núi Thanh Viên, nhìn xuống được cả Ly Thành và sông Ly, nghe tiếng gió ngắm sương mù, đó là một cảnh vô cùng hùng vĩ, vô cùng lãng mạn. Cho dù là những người có tiền kia, thì sợ là cũng không thể từ chối được loại cám dỗ này.
Mà dưới loại giá trị ẩn hình này, toà biệt thự số một nghiễm nhiên trở thành biểu tượng của thân phận và địa vị, chỉ là Lý Vô Song chủ của cả Thanh Viên này, lại không có ý định chuyển vào tòa biệt thự số một ở, mà trái lại còn có ý treo giá cao.
TYT & Wisteria team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT