Quỷ Môn thập tam châm quả không hổ là châm pháp hàng đầu trong truyền thuyết, ngay cả Đường Nghiêu bây giờ cũng đã bước vào cảnh giới Chân Khí. Sau khi tỉnh lại cũng cần nghỉ ngơi đủ một ngày mới miễn cưỡng khôi phục lại thể lực. Thẩm Dư còn phải chăm sóc Thẩm Như Mộng, nên đã trở về trước. Mà Mộ Dung Tuệ thì phải trực ca, Đường Nghiêu không còn chuyện gì để làm nên cũng chuẩn bị về nhà. Còn về tên Lưu Minh kia, người mà đã cướp đi công lao của Đường Nghiêu, từ đầu đến cuối cũng không đến hỏi thăm Đường Nghiêu dù chỉ một lần.

Lúc Đường Nghiêu đang thu dọn đồ để chuẩn bị trở về nhà, thì điện thoại lại đúng lúc kêu lên. Anh nhìn màn hình điện thoại một cái, thế vậy mà lại là Lý Thi Toàn gọi đến.

“Nghe nói anh đã cứu Trần Tử Minh sao?” Đầu bên kia điện thoại vẫn là giọng nói trong trẻo nhưng lạnh lùng của Lý Thi Toàn. Kiểu giọng nói không có bất kỳ gợn sóng nào, giống như cô ta vừa mới quen biết Đường Nghiêu vậy. Cho dù là lúc biết Đường Nghiêu có khả năng là cao thủ nội công hậu kỳ, người con gái của trời này vẫn duy trì thái độ kiêu ngạo trước sau như một của cô ta.

“Cũng được xem là vậy.” Đường Nghiêu thản nhiên trả lời.

“Ha ha.” Sau khi nhận được lời khẳng định, trong lòng Lý Thi Toàn có chút ngạc nhiên. Sau khi Trần Tử Minh được Đường Nghiêu chữa khỏi, cô ta đã đến thăm một lần, đương nhiên biết được tình hình vết thương của Trần Tử Minh nghiêm trọng cỡ nào, đấy gần như không thể sống tiếp được. Nhưng Đường Nghiêu lại thật sự chữa khỏi rồi.

Xem ra anh không hề vô dụng như cô ta tưởng tượng.

Một suy nghĩ chợt xoẹt qua trong đầu của Lý Thi Toàn, nhưng cũng chỉ như thế mà thôi. Đường Nghiêu có giỏi hơn đi nữa, cuối cùng thì cũng chỉ là một thằng nhóc không có lai lịch gì. Anh chẳng qua chỉ dựa vào thực lực nội công hậu kỳ của mình và y thuật có chút kỳ dị kia. Không cần biết như nào, nhưng đều không thể lọt vào mắt của cô và cả nhà họ Lý. Thứ Lý Thi Toàn cô ta cần không phải là loại đàn ông không có chí lớn, mà là loại đàn ông có thể giúp cô ta và nhà họ Lý đi đến đỉnh cao, người xuất sắc, có dã tâm lớn.

“Có chuyện gì sao?” Đường Nghiêu thấy đầu bên kia điện thoại im lặng một lúc bèn hỏi.

“Ông nội tôi muốn gặp anh.” Lý Thi Toàn mở miệng nói.

“Ông cụ sao?” Đường Nghiêu sửng sốt, hỏi. Nói thật, Đường Nghiêu không hề có ấn tượng tốt với người của nhà họ Lý. Không có nguyên nhân gì khác, không cần biết là Lý Vô Song hay là Lý Thi Toàn, thì luôn là cái dáng vẻ kiêu ngạo, cực kỳ kiêu ngạo. Căn bản không để người ta vào mắt. Đương nhiên, ngoài ông cụ Lý Quang Đức ra, tuy mới chỉ được gặp vài lần, nhưng Đường Nghiêu có ấn tượng rất tốt với ông già hiền lành và tốt bụng này.

“Đúng vậy. Khoảng thời gian này ông cứ nhắc đến anh mãi. Đúng lúc, hai ngày nữa là Thanh Viên sẽ chính thức mở cửa. Ông nội tôi bảo tôi gọi điện thoại mời anh đến.” Lý Thi Toàn bịa ra một lời nói dối nhỏ. Cô ta hiểu đôi chút về tính cách của Đường Nghiêu, nếu như trực tiếp nói người cha của cô ta Lý Vô Song muốn mời anh đi, thì e là Đường Nghiêu sẽ từ chối ngay lập tức. Cho nên chỉ có thể mượn danh Lý Quang Đức.

“Vậy sao.” Đường Nghiêu do dự. Hạng mục Thanh Viên anh có nghe nói tới, là hạng mục đầu tư trọng điểm của nhà họ Lý hai năm nay, được gọi là nơi để nghỉ hưu khi về già hay các kỳ nghỉ xa xỉ nhất của Ly Thành. Cho dù là ở tỉnh Trung Mân cũng có thể xếp vào trong top năm.

Tuy trong lòng có chút nghi hoặc, vì sao ông cụ lại định ở Thanh Viên, nhưng Đường Nghiêu vẫn đồng ý.

Nghe thấy Đường Nghiêu đồng ý, trong lòng Lý Thi Toàn khẽ thở phào nhẹ nhõm. Nhưng cô ta lại không có ý định cúp điện thoại ngay lập tức, qua mấy giây im lặng. Ngay lúc mà Đường Nghiêu suýt chút nữa cho rằng cô đã cúp điện thoại thì cuối cùng cô cũng chậm rãi mở miệng, nói: “Tôi khuyên anh một câu. Đừng nên qua lại với Trần Mậu một cách quá thân thiết, nếu không đến lúc nào đó anh chết như thế nào cũng không biết đâu.”

“Hả?” Đường Nghiêu lại hơi nhướng lông mày nói: “Nghe nói quan hệ của nhà họ Lý cô và Trần Mậu rất tốt mà, không biết câu này của cô là có ý gì đây?”

“Hừ! Điều không nên hỏi tốt nhất là đừng hỏi. Nhà họ Lý tôi và nhà họ Trần như thế nào không phải là điều mà anh có tư cách để hỏi.” Lý Thi Toàn có chút tức giận nói. Bản thân Trần Mậu đã là cao thủ nội công, nếu như bây giờ lại có thêm Đường Nghiêu trợ giúp, thì rất có khả năng sẽ là uy hiếp rất lớn đối với nhà họ Lý, mà cha của cô ta Lý Vô Song không cho phép tình huống như thế xảy ra. Đến lúc đó sợ là sẽ bảo lão Bạch ra tay làm Đường Nghiêu tàn phế thậm chí là giết chết. Nghĩ đến những điều này, trong lòng cô ta đột nhiên có chút không đành lòng, nên mới mở miệng nhắc nhở Đường Nghiêu.

Đường Nghiêu nghe ra sự lạnh lùng trong giọng nói của cô ta, càng thêm khẳng định cái suy đoán nào đó ở trong lòng.

“Tôi biết rồi.” Đường Nghiêu nói.

Lý Thi Toàn ở đầu bên kia khẽ ừ một tiếng, rồi cúp điện thoại luôn.

Đường Nghiêu cầm lấy cái điện thoại kêu tút tút tút không ngừng kia, mắt nhìn về phía ánh nắng chiều bên ngoài cửa sổ, trong ánh mắt có thêm một chút lạnh lùng.

“Thanh Viên. Có chút thú vị đấy.” Đường Nghiêu lẩm bẩm.

Lúc này, có y tá đi vào muốn thu dọn phòng. Đường Nghiêu đang ở trong phòng bệnh cao cấp của bệnh viện Đệ Nhất, có y tá chuyên phụ trách thu dọn dẹp.

“Cho hỏi, phòng làm việc của bác sĩ Mộ Dung ở đâu?” Đường Nghiêu hỏi y tá. Anh cảm thấy trước khi rời đi vẫn phải chào Mộ Dung Tuệ một tiếng trước.

Y tá là một cô gái mới hơn hai mươi tuổi, trông rất có khí chất của một đứa con gái cưng. Nghe Đường Nghiêu hỏi, cô ấy không khỏi nhìn anh thêm một cái nữa, sau đó mới nói: “Chính là căn phòng đầu tiên trên hành lang tầng bốn.”

Hai ngày này, cô ấy đã thấy Mộ Dung Tuệ thường xuyên đến chăm sóc cho Đường Nghiêu. Chỉ là Mộ Dung Tuệ là cô gái xinh đẹp nhất bệnh viện Đệ Nhất, bình thường cũng có rất nhiều người theo đuổi. Trong đó còn có không ít cậu chủ lớn nhỏ của các nhà kinh doanh cực giàu, Đường Nghiêu trước mắt này tuy trông có chút đẹp trai, nhưng sao có thể so sánh được với những cậu chủ kia chứ.

Cô ý tá nhỏ cảm thấy mình cần phải nhắc nhở Đường Nghiêu một chút, cho nên mở miệng nói: “Anh tốt nhất đừng hiểu lầm. Sở dĩ bác sĩ Mộ Dung chăm sóc anh là bởi vì xuất phát từ y đức của một bác sĩ, nếu như anh xem nó là một loại tình cảm thì tôi khuyên anh nên bỏ cái tâm tư này sớm đi.” ( truyện trên app T𝕪T )

Đường Nghiêu nghe vậy, lại mỉm cười, không có ý muốn giải thích thêm với cô y tá nhỏ này. Bây giờ trên người anh đang mang mối thù gia đình sâu nặng, còn có rất nhiều chuyện đang đợi anh hoàn thành. Tiền đồ, tính mạng cũng còn chưa rõ, thì làm sao có thể liên luỵ đến người khác chứ. Cho dù anh thực sự có cảm giác với Mộ Dung Tuệ, loại cảm giác không giống với những người khác.

Nhìn dáng vẻ hoàn toàn không thèm quan tâm của Đường Nghiêu, cô y tá nhỏ có chút tức giận, cái người này thật sự là không đụng vào tường thì không chịu quay đầu mà, đợi đến khi anh bị bác sĩ Mộ Dung từ chối thẳng mặt, thì sẽ biết cô không hề lừa anh.

Dựa theo sự chỉ dẫn của cô y tá nhỏ, rất nhanh Đường Nghiêu đã tìm được phòng làm việc của Mộ Dung Tuệ. Chỉ là anh còn chưa gõ cửa, thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện từ bên trong truyền ra.

“Bác sĩ Mộ Dung, lẽ nào cô còn chưa biết tấm lòng của tôi dành cho cô sao? Hai chúng ta quen biết nhau lâu như thế, tôi đối xử với cô như thế nào, chẳng lẽ cô còn không nhìn ra sao. Chỉ cần cô đồng ý ở bên tôi, thì tôi sẽ gọi điện thoại cho cha tôi nhờ ông ấy chuyển chính cho cô, thế nào?” Một giọng nói mang theo một chút đắc ý truyền ra từ trong phòng làm việc.

Đường Nghiêu lập tức nghe ra được, người đang nói chuyện là Lưu Minh, con trai của viện trưởng bệnh viện Đệ Nhất.

“Bác sĩ Lưu, nếu như anh không có chuyện gì khác, thì mời anh ra ngoài. Tôi còn có việc phải làm.” Giọng nói lạnh lùng của Mộ Dung Tuệ truyền ra, đem đến cho người ta cảm giác từ chối xa cách tận nghìn dặm.

Ở bên trong chợt yên tĩnh, sau đó lại truyền đến giọng nói có chút hổn hển của Lưu Minh: “Mộ Dung Tuệ, cô cho mình là cái thứ gì chứ. Cô biết không, chỉ cần tôi ngoắc ngoắc ngón tay, là trong cái bệnh viện này không biết có bao nhiêu cô gái chủ động chạy đến. Nhưng cô thì hay rồi, vậy mà dám từ chối tôi như vậy. Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, cô tốt nhất đừng nên thách thức giới hạn của tôi. Tôi hỏi cô một lần cuối cùng, đến cùng thì cô có ở bên tôi hay không?”

Giọng nói của Mộ Dung Tuệ vẫn trong trẻo lạnh lùng như cũ, nói: “Nếu đã có nhiều cô gái bằng lòng chạy đến bên cạnh anh như thế, thì mời anh đi tìm bọn họ đi. Đừng đến làm phiền tôi.”

Rầm!

Có đồ bị đập mạnh xuống mặt đất, phát ra tiếng vỡ vụn. TYT & Wisteria team

“Mộ Dung Tuệ, có tin một câu nói của tôi sẽ khiến cô phải đến bộ phận y tá ,đi tiêm cho người khác không?” Giọng nói của Lưu Minh lộ ra cảm giác kiểu người bị mắc chứng cuồng loạn, giống như con hổ bị người ta giẫm trúng đuôi.

“Anh!” Giọng nói tức giận của Mộ Dung Tuệ truyền ra từ phòng làm việc. Cô không ngờ Lưu Minh lại không biết xấu hổ thế này, theo đuổi không được, thế vậy mà định thông qua quan hệ cha con điều động chức vụ của mình, hơn nữa còn dám nói một cách lộ liễu như thế.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play