Người đàn bà trung niên nghe vậy, quay người lại, sau khi nhìn thấy người đến là Đường Nghiêu, trong mắt bà ta không khỏi lộ ra vẻ tức giận, quát lớn: “Thằng ranh con, cậu nói gì đấy?”

Đường Nghiêu đưa Thẩm Dư đến bên cạnh Mộ Dung Tuệ, cho cô ấy một ánh mắt yên tâm. Rồi mới nói với người đàn bà trung niên: “Tôi nói còn chưa đủ rõ ràng sao. Nếu bà muốn người tóc bạc tiễn người tóc xanh, thế thì bà chuyển viện nhanh đi. Nhưng nếu trên đường thật sự xảy ra tình huống ngoài ý muốn, thì đừng có nói tôi không nhắc các người trước đấy.”

Người đàn bà trung niên vừa định chửi lại vài câu, thì người đàn ông trung niên lạnh lùng ngồi trên chiếc ghế lại đứng lên, chậm rãi đi đến bên cạnh bà ta, ra hiệu bà ta đừng nói gì hết.

“Cậu biết cậu đang nói cái gì không?” Người đàn ông trung niên nhìn chằm chằm Đường Nghiêu hỏi.

Không có những lời độc ác dư thừa, nhưng một loại khí thế uy nghiêm tự nhiên toát ra từ trên người của ông ta. Hơn nữa bên trong loại uy nghiêm này còn ẩn giấu một chút nguy hiểm và sặc mùi máu tanh, người đàn ông trung niên trước mắt này chắc chắn đã từng giết người.

Trong nháy mắt, Đường Nghiêu nhanh chóng phán đoán người đàn ông trung niên. Nhưng anh chợt nhíu mày lại, bởi anh cảm nhận được một luồng khí cơ nhạt từ trên người của người đàn ông trung niên. Người đàn ông trung niên ở trước mắt này thế mà lại là cao thủ võ công luyện ra được nội công. Tuy nội công yếu hơn sư huynh muội Thiệu Thiên Nhai rất nhiều, nhưng lại không thể là giả được!

Khí thế của cao thủ nội công, cộng thêm thân phận của người đàn ông trung niên, đủ để khiến cho phần lớn người phải cúi đầu trước ông ta . Nhưng Đường Nghiêu dường như lại không nhận ra, vẫn là dáng vẻ bình tĩnh nhìn không ra biểu cảm đó, nói: “Thân là một bác sĩ, điều tôi nói là sự thật, ông Trần.”

“Ồ?” Lông mày của người đàn ông trung niên hơi nhướng lên, nói: “Cậu biết tôi à?”

“Ha ha. Phó chủ tịch của tập đoàn Thịnh Quang, ngang vai ngang vế với ông lớn Lý Vô Song, ai trong Ly Thành mà không biết chứ.” Đường Nghiêu nói. Người đàn ông trung niên trước mắt chính là bố của Trần Tử Minh, Trần Mậu. Ngay khi anh biết được người tên Trần Mậu này từ Ngụy Thiên Sinh, thì đã lấy được không ít tài liệu về Trần Mậu trong tay của Ngụy Thiên Sinh.

Đến cả Đường Nghiêu cũng không thể không nói Trần Mậu quả thực là một người độc ác. Thời còn trẻ quen biết với Lý Vô Song, ông ta lúc đó vẫn là một tên côn đồ, nhưng lại chém người vì Lý Vô Song nên phải ngồi tù suốt mấy năm, sau khi được thả ra ngoài lại càng tàn nhẫn hơn. Trong một khoảng thời gian ngắn đã trở thành ông lớn của thế giới ngầm ở Ly Thành. Tuy trong đó có một phần là do Lý Vô Song giúp đỡ, nhưng năng lực của bản thân Trần Mậu vẫn không thể xem thường.

“Tôi cũng biết cậu. Đường Nghiêu, nghe nói cậu có quan hệ rất tốt với con nhóc Thi Toàn kia.” Trên gương mặt lạnh lùng rắn rỏi của Trần Mậu lộ ra nụ cười hiếm có, chẳng những không mang lại cảm giác hoà nhã cho người khác, mà lại còn có thêm chút sát khí lạnh lùng ác liệt.

Đề tài câu chuyện bị ông ta thay đổi ba trăm sáu mươi độ, nói: “Nhưng, chẳng lẽ cậu cho rằng chỉ dựa vào chút quan hệ này, đã dám nói xằng nói bậy trước mặt của tôi, nguyền rủa con trai của Trần Mậu tôi rồi sao?”

Đường Nghiêu lắc đầu, nói: “Tôi không hề có ý muốn nguyền rủa con trai ông. Chỉ là mạng sống của con trai ông là do tôi cứu về, tôi hiểu rõ tình trạng vết thương của anh ta hơn ai hết? Nếu ông không tin, thì có thể hỏi vợ của ông.”

Trần Mậu ngẩn ra, ông ta vừa trở về từ vùng khác, còn chưa kịp dò hỏi rõ ràng. Nhưng nhìn thấy buổi phỏng vấn ở trên ti vi, cũng cho rằng là Lưu Minh chữa trị cho con trai của ông ta. Vốn dĩ ông ta còn muốn tìm cơ hội cảm ơn Lưu Minh. Bây giờ xem ra, trong chuyện này dường như còn có ẩn tình khác.

Vẻ mặt của mẹ Trần có chút khó coi, dường như nhớ đến chuyện tối hôm qua bà ta hạ mình cầu xin Đường Nghiêu. Nhưng dưới ánh mắt nghiêm khắc của Trần Mậu, bà ta vẫn gật đầu, nói: “Tử Minh đúng là do cậu ta cứu.”

Tuy là mẹ Trần oán hận Đường Nghiêu, nhưng chút lực phán đoán này thì vẫn có. Nếu thật sự giống như trên ti vi nói, là Lưu Minh chữa khỏi cho Trần Tử Minh, vậy thì vì sao trước khi Đường Nghiêu đi vào, đến cả phương án phẫu thuật cơ bản bọn họ cũng không có. Cũng chính bởi vì thế, mẹ Trần mới có suy nghĩ chuyển viện cho con trai, để tránh khỏi việc lúng túng chạm mặt với Đường Nghiêu.

“À. Là thế à.” Trần Mậu nói: “Xem ra cậu còn có chút bản lĩnh.”

Sau đó ông ta lắc đầu, nói: “Nhưng tôi vẫn không thể tin tưởng cậu. Kẻ thù của Trần Mậu tôi có quá nhiều, để con trai của mình ở đây, tôi không yên tâm.”

Ông ta nhìn Đường Nghiêu bằng ánh mắt cân nhắc, nói: “Trừ phi cậu có thể cho tôi một lý do để tin tưởng.”

Đường Nghiêu cười lạnh một tiếng, nói: “Bởi vì Trần Tử Minh là đứa con trai duy nhất của ông!”

Anh bước lên phía trước một bước, nhỏ giọng nói: “Lúc ông còn trẻ chắc là từng bị thương, căn bản là không thể có con được nữa. Nếu ông muốn nhà họ Trần tuyệt hậu, thì ha ha.”

Giọng nói của Đường Nghiêu chỉ có hai người anh và Trần Mậu là có thể nghe thấy, chỉ thấy Trần Mậu vừa nghe, vẻ mặt đã thay đổi ngay lập tức. Cơ thể của ông ta quả thực là có vấn đề, tuy ở bên ngoài không thể nhìn ra, nhưng quả thực là không thể có thêm một đứa con nữa. Chuyện này chỉ có bản thân ông ta biết, đến cả vợ của ông ta, người đàn bà trung niên ở bên cạnh này cũng không biết.

“Nếu đã nói đến nước này, ông vẫn muốn để con trai ông chuyển viện, thì tôi tuyệt đối không nói nhiều thêm một câu nào nữa.” Đường Nghiêu thản nhiên nói.

“Đường Nghiêu, nhưng.” Mộ Dung Tuệ nghe thấy vậy, không khỏi có chút luống cuống. Nếu như Trần Tử Minh thật sự xảy ra chuyện gì, đến lúc đó đám người của Lưu Minh e là sẽ đổ tất cả nguyên nhân lên đầu của Đường Nghiêu.

“Sao rồi?” Đường Nghiêu lắc đầu với Mộ Dung Tuệ, sau đó hỏi Trần Mậu.

Vẻ mặt của Trần Mậu có chút khó coi, một người đàn ông bị người ta vạch trần bí mật ở nơi sâu nhất trong lòng, mà còn là loại không muốn cho người khác biết nhất, sao ông ta không tức giận, hoảng sợ được chứ. Trong nháy mắt, ông ta thậm chí còn có ý định muốn giết Đường Nghiêu. Nhưng chỉ mấy giây sau, vẻ mặt ông ta đã bình thường lại.

“Trần Mậu, ông đừng tin cậu ta. Tử Minh nhất định phải chuyển viện, đám người bọn họ căn bản là không có lòng tốt gì cả.” Mẹ Trần lập tức gào lên.

“Câm miệng!” Trần Mậu quát người đàn bà trung niên.

Ông ta nhìn Đường Nghiêu, nói: “Nếu như con trai của tôi gặp phải chuyện không may gì, thì tôi sẽ không tha cho cậu.”

Đường Nghiêu lại không thèm để ý đến sự uy hiếp của ông ta. Nếu như không phải sợ thêm phiền phức cho Mộ Dung Tuệ, thì anh thật sự không muốn liên quan đến chuyện của Trần Tử Minh.

Trần Mậu đi đến một góc gọi điện thoại, đại khái là gọi người đến phòng bệnh canh giữ, luân phiên thay nhau canh giữ hai mươi bốn tiếng đồng hồ, bảo đảm sự an toàn của Trần Tử Minh. Giống như những gì Đường Nghiêu nói, Trần Tử Minh là đứa con trai duy nhất của ông ta, tuyệt đối không thể có chuyện gì được. Đặc biệt là dưới tình hình bây giờ, quan hệ giữa ông ta và Lý Vô Song trở nên có chút căng thẳng.

Gọi điện thoại xong, Trần Mậu quay lại, cười nói: “Cậu quả thực là một thằng nhóc thú vị. Chẳng trách con nhóc Lý Thi Toàn kia lại coi trọng cậu. Tôi xem trọng cậu, cố gắng nỗ lực đi. Nói không chừng cậu thật sự có cơ hội trở thành con rể của nhà họ Lý đó. Ngoài ra, lần này cậu đã cứu một mạng của con trai tôi, Trần Mậu tôi nợ ơn cậu một lần. Nếu như sau này cậu có gì cần tôi giúp đỡ, thì cứ mở miệng.”

Đường Nghiêu gật đầu, anh đã có rất nhiều kẻ thù ở Ly Thành rồi, nếu có thể nhận được sự giúp đỡ của Trần Mậu, thì quả thực là có lợi cho anh rất nhiều.

Đợi sau khi vợ chồng Trần Mậu rời đi, bên ngoài phòng bệnh chỉ còn lại Đường Nghiêu, Thẩm Dư, Mộ Dung Tuệ và mười mấy người vệ sĩ.

Mộ Dung Tuệ nhìn Đường Nghiêu, đột nhiên hỏi: “Anh đang theo đuổi cô chủ nhà họ Lý kia sao?”

Đường Nghiêu có chút lúng túng sờ mũi, nói: “Không có chuyện đó đâu. Cô đừng nghe ông ta nói bậy.”

Thẩm Dư nhìn hai người nói chuyện, cảm thấy thật là thú vị, cũng không vạch trần.

Thấy Mộ Dung Tuệ vẫn có chút không tin, Đường Nghiêu vội vàng nói tiếp: “Nếu cô không tin lời tôi nói, hôm khác có thể gặp mặt cô ấy hỏi một tiếng.”

Đôi mắt đẹp của Mộ Dung Tuệ chớp chớp, hai má hơi đỏ, gắt giọng nói: “Liên quan gì đến tôi. Tôi đi kiểm tra phòng đây.”

Nói xong, Mộ Dung Tuệ hài lòng rời đi bước chân nhẹ nhàng thoải mái,.

Đợi đến khi Mộ Dung Tuệ đi xa, Thẩm Dư vỗ vai Đường Nghiêu, nói: “Ha ha, Xem ra bạn nhỏ không chỉ có chiêu trò trên mặt y thuật nhỉ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play