Đường Nghiêu cười nhẹ, lắc đầu nói: "Trị bệnh cứu người vốn là trách nhiệm của người làm nghề y. Còn ai muốn làm loạn, thích thì cứ việc làm."
Thẩm Dư thở dài: "Cậu lương thiện như thế, tại sao người khác không thể nghĩ được như cậu, Lưu Minh hay ỷ vào cha mình là viện trưởng của viện này, lại là học sinh vừa đi du học trở về, bình thường cũng rất thích ra vẻ ta đây. Từ trong xương tuỷ anh ta đã rất coi thường Trung y, cho rằng chúng ta là những lão già lạc hậu mê tín. Những người có tài năng về Trung y trong bệnh viện đều bị anh ta ép đuổi đi hết."
"Là vậy à." Ánh mắt Đường Nghiêu trở nên sắc bén nói: "Ha ha, xem ra các bệnh viện lớn không hoan nghênh Trung y lắm nhỉ."
Thẩm Dư gật đầu nói: "Thế hệ trước thì không sao, dù sao ít nhiều cũng biết một chút về Trung y, nhưng bây giờ những bác sĩ trẻ tuổi ở các bệnh viện, nghĩ rằng ra nước ngoài học vài mánh rồi đọc mấy cuốn sách thuộc Y học hiện đại thì có thể chỉ tay năm ngón về văn hoá của đất nước. Cái đám quên cội nguồn này không muốn biết đến lịch sử lâu đời của nền Y học nước nhà, cứ một mực chạy theo xu hướng mới. Bây giờ không phải ai cũng có thể đứng ra gánh vác trọng trách nặng nề đó. Ngày trước có ông cụ nhà họ Đường, nhưng bây giờ lại không có ai."
"Giáo sư Thẩm yên tâm, Trung y tuyệt đối sẽ không bị thất truyền." Đường Nghiêu dùng giọng vô cùng kiên định nói.
Thẩm Dư gật đầu: "Được rồi, đúng lúc tôi có chuyện muốn thương lượng với cậu một chút. Tròn một tháng sau tỉnh Khánh Hoà chúng ta sẽ tiến hành tổ chức đại hội Trung y, đến lúc đó phần lớn những người có chút danh tiếng trong Trung y cũng sẽ tham gia, lần này cũng có khách quý ghé thăm đại hội Trung y để đề cử tuyên dương vài người có tên trong danh sách. Tôi nghĩ đại hội này cậu nên tham gia."
Đường Nghiêu có chút do dự, anh không quan tâm Lưu Minh cướp đi hào quang của mình như thế nào, chỉ vì không muốn bản thân xuất hiện trước ánh mắt công chúng quá sớm, bộ dạng như vậy có thể sẽ khiến Đường Quốc Hoa chú ý đến. Nếu ông ta có tham gia đại hội, đến lúc đó muốn không bị chú ý cũng khó.
Thẩm Dư thấy vậy, nói tiếp: "Tôi biết với tay nghề của cậu thì cũng sẽ coi thường cái đại hội này thôi."
"Giáo sư Thẩm, tôi không có ý này." Đường Nghiêu vội vàng giải thích.
Thẩm Dư cũng cười nói: "Chính vì thế tôi muốn mời cậu, muốn cậu đi để giữ cho đại hội yên bình."
"Giữ cho đại hội yên bình?" Đường Nghiêu khẽ nhíu mày nói: "Với tay nghề của ông Thẩm, chắc chắn có thể ứng phó với tất cả các trường hợp rồi mà. Huống chi đây là đại hội Trung y, nhà họ Vương cũng tham gia đại hội đó, có mọi người ở đây, thì chuyện ngoài ý muốn gì có thể xảy ra chứ?"
Thẩm Dư cười khổ nói: "Nếu là trước kia, chỉ cần có tôi và nhà họ Vương cùng mấy ông bạn già là ổn rồi. Thế nhưng hội nghị lần này đã khác rồi. Khi lên sân khấu còn có vài bác sĩ nổi danh ở bên nước ngoài, bậc nhất là văn học, bậc nhì là võ công, thì bác sĩ cũng như vậy, ở sân nhà mà còn bị người ngoài đánh bại, mặt mũi của những lão già chúng tôi biết để ở đâu."
Đường Nghiêu ngạc nhiên, thì ra Trung y không chỉ vỏn vẹn được lưu truyền tại Hoa Hạ Quốc, mà qua hơn mấy nghìn năm thì nó đã được đưa sang nước ngoài, thậm chí ở một số nước còn coi trọng Y học cổ hơn cả Hoa Hạ Quốc. Nhưng ngược lại trong nước, tuy là nơi khai sinh ra Trung y thì lại bỏ bê việc học tập, tưạ như đó là điều mỉa mai nhất.
"Cậu yên tâm, tuy rằng những lão già như bọn tôi không có ích lợi gì, nhưng luôn luôn có bản lĩnh để giải quyết. Mời cậu chỉ để đề phòng, nếu chẳng may có sự việc phát sinh mà chúng tôi không thể ứng phó kịp thời, thì lúc đó phải làm phiền cậu." Thẩm Dư chậm rãi nói.
Vì tình nghĩa nên không thể nào từ chối, hơn nữa Đường Nghiêu cũng muốn đi xem xem đại hội Trung y là cái gì. Suy nghĩ một chút, Đường Nghiêu lập tức gật đầu đồng ý.
Nét mặt già nua của Thẩm Dư bây giờ mới lộ ra một chút ý cười. Đúng lúc này, cửa chính phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra.
Trương Lực chạy vào với vẻ mặt vô cùng lo lắng, vừa dừng lại vừa thở hổn hển: "Giáo sư ơi, xảy ra chuyện lớn rồi."
Thẩm Dư sắc mặt tối sầm nói: "Có gì thì từ từ nói, làm sao vậy?"
Trương Lực vốn là đứa học trò ông tự hào nhất, tài năng về Trung y cũng khá xuất chúng. Nhưng bây giờ đã có viên ngọc quý là Đường Nghiêu, nếu so sánh Trương Lực với anh thì đúng là kém hơn hẳn một bậc.
Trương Lực hít thở một cách khó khăn, vừa mới bình ổn được nhịp thở thì lại tiếp tục nói: "Ở bên ngoài người của nhà họ Trần đang làm loạn, bảo rằng muốn mang Trần Tử Minh chuyển tới bệnh viện tỉnh."
"Làm càn!"
Vừa nói xong, Thẩm Dư lập tức đập vào tay vịn ghế salon nói: "Tên nhóc kia bị thương nặng như vậy, cái mạng của anh ta không phải do Đường Nghiêu cứu lấy, thì đã sớm xuống âm phủ báo cáo Diêm Vương rồi, bây giờ không phải đang nằm viện điều trị rất tốt sao, lại còn muốn chuyển viện."
"Mấy người Lưu Minh đâu?" Thẩm Dư hỏi. Sau khi Lưu Minh nhận toàn bộ công lao chữa bệnh cho Trần Tử Minh về mình, đương nhiên sẽ trở thành bác sĩ điều trị chính. Chuyện chuyển viện, thì phải xin được giấy có chữ ký của bác sĩ điều trị chính.
Sắc mặt Trương Lực có chút khó coi, muốn nói gì đó rồi lại thôi.
"Nói!" Thẩm Dư hét lớn.
Lúc này Trương Lực mới dám mở miệng: "Bác sĩ Lưu đã đi ra ngoài vào buổi trưa, nói là cùng mấy nhà lãnh đạo của đài truyền hình dùng bữa, đến giờ vẫn chưa về, bác sĩ Mộ Dung Tuệ vẫn đang thương lượng với người nhà họ Trần, chỉ là thái độ của đối phương có chút kiên quyết, không hề nghe lời của bác sĩ Mộ Dung Tuệ."
"Cái đám người ngồi không ăn bám này!" Thẩm Dư nghiến răng nói.
Ông ta đứng dậy hướng về phía Đường Nghiêu nói: "Cậu Đường, cậu nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi xem chuyện thế nào đã."
Đường Nghiêu đồng thời đứng dậy nói: "Để tôi đi cùng Giáo sư Thẩm, vừa hay tôi cũng muốn đi dạo một vòng."
Thẩm Dư nhìn Đường Nghiêu rồi cũng gật đầu. Khi Đường Nghiêu và Thẩm Dư chạy ra bên ngoài phòng bệnh thì thấy mười mấy người vệ sĩ mạnh mẽ cường tráng đang bao quanh trước cửa phòng bệnh. Lúc trước Đường Nghiêu đã từng gặp qua người phụ nữ trung niên kia, bà ta đang cùng Mộ Dung Tuệ thảo luận gì đó rất sôi nổi, mà bên cạnh bọn họ có một người đàn ông mặt lạnh đang ngồi trên ghế dọc hành lang hút thuốc, dù cho tấm biển đề chữ "cấm hút thuốc" đang treo trên đầu ông ta. ( truyện đăng trên app TᎽT )
"Tôi nói là tình trạng bệnh nhân vẫn chưa ổn định, nếu như chuyển viện thì có thể sẽ nguy hiểm đến tính mạng." Giọng nói Mộ Dung Tuệ mang vẻ rất lo lắng truyền khắp hành lang.
Người phụ nữ trung niên đó cười miệt thị: "Có thể xảy ra nguy hiểm gì. Không phải bác sĩ Lưu đã nói với giới truyền thông rằng con tôi đã thoát khỏi tình trạng nguy hiểm rồi sao?"
Bà ta nhếch môi một cái đầy mỉa mai: "Cô đừng nghĩ là tôi không biết bệnh viện các người đang tính toán cái gì. Không phải nghĩ rằng nhà họ Trần tôi có tiền, muốn giữ con tôi ở viện một thời gian dài để các người vừa hay kiếm được kha khá đúng không?"
"Bà!" Mộ Dung Tuệ là chuyên gia chịu đựng mà còn bị những lời này làm cho bực tới nỗi nói không thành lời. Ở cách đó không xa Đường Nghiêu đã nghe được cuộc đối thoại giữa hai người, mà trong lòng khẽ thở dài. Tuy rằng người phụ nữ trung niên đó có chút hồ đồ, nhưng những lời bà ta nói hoàn toàn là sự thật. Bây giờ các bệnh viện vì muốn kiếm thêm chút tiền mà lập tức kê cho bệnh nhân rất nhiều đơn thuốc không cần thiết, hoặc giảm lượng thuốc để kéo dài việc chữa bệnh.
"Bị tôi nói trúng rồi chứ gì, ha ha." Gương mặt người phụ nữ trung niên vô cùng đắc ý, bà ta khoanh hai tay lại nhìn Mộ Dung Tuệ nói: "Nói cho cô biết, ngày hôm nay cho dù các người không đồng ý thì tôi vẫn phải đưa con trai tôi chuyển viện, biết đâu con trai tôi xảy ra chuyện gì thì tôi biết tìm ai để hỏi cho rõ đây?"
Mộ Dung Tuệ nén giận, tới mức cả cơ thể đều run lên bần bật. Nhưng lúc này, một giọng nói nhẹ nhàng từ đám người phía sau vang lên: "Ha ha, nếu như muốn con trai mấy người chết sớm một chút thì cứ việc chuyển viện thoải mái đi."
TYT & Wisteria team
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT