Đường Nghiêu vừa định mở mắt ra thì ánh sáng ngoài khung cửa sổ đã khiến đôi mắt anh có chút khó thích ứng. Trong đầu liên tục xuất hiện những chuyện lúc còn chưa chìm vào giấc ngủ khiến anh hơi hơi mơ hồ. Chỉ nhớ rằng bản thân anh vừa thi triển xong mười ba kim châm Quỷ Môn thì sau đó lập tức hôn mê.
Chống đỡ cơ thể từ từ ngồi dậy, lúc này anh mới phát hiện ra bản thân đang nằm trong một phòng bệnh hạng sang vô cùng xa xỉ. Mặc dù nói đây là phòng bệnh, nhưng nhìn xung quanh còn lớn hơn nhà trọ một chút, đem theo một chút cảm giác mát mẻ mà cơn gió từ ngoài cửa sổ thổi đến, rèm cửa nhẹ nhàng đung đưa, bên trong phòng từ đầu đến cuối đều được tia sáng chiếu vào.
Cảm giác được bắp đùi có chút đau, lúc này anh mới để ý rằng có một cô gái đang nằm sấp bên cạnh giường, cô gái đó có khuôn mặt hình trái xoan, tuy không có nét đẹp sắc xảo như Lý Thi Tuyền, cũng không đáng yêu như Thẩm Như Mộng, nhưng phong cách rất đặc biệt, có vài nét trưởng thành giống hệt như một người chị cả trong nhà.
Dường như cô ấy đang ngủ rất say, nhẹ nhàng nhíu mũi lại một cái. Mái tóc đen giống hệt như thác nước xoã ra trên giường, phủ hơn nửa khuôn mặt cô ấy.
Trái tim Đường Nghiêu khẽ rung động, không đành lòng phá hư cảnh đẹp này. Chỉ là không biết bản thân đã hôn mê trong bao lâu, bỗng nhiên cảm thấy muốn đi vào nhà vệ sinh, nên đành phải di chuyển.
"Ưm?" Bị một tiếng động nhỏ làm giật mình, cô gái mở mắt, một đôi mắt to tròn mang theo một chút tức giận và ngơ ngác khi vừa ngủ dậy. Nhưng thấy Đường Nghiêu nhìn mình chằm chằm thì cô lập tức tỉnh táo.
"Anh tỉnh rồi sao?" Cô gái hỏi.
Vừa dứt lời thì Đường Nghiêu lập tức nhận ra giọng nói này là của ai. Chính là vị nữ bác sĩ ở trong phòng phẫu thuật cùng với Thẩm Dư, đồng thời còn phá đi thuật ''Mười ba cây kim Quỷ Môn" của anh. Có điều Đường Nghiêu không ngờ vị nữ bác sĩ đó lại trẻ như vậy, nhìn tuổi tác anh nghĩ chỉ lớn hơn mình khoảng chừng một hai tuổi.
"Tôi vừa tỉnh thôi, cô có thể chợp mắt thêm một lúc." Đường Nghiêu cười nói.
Khuôn mặt cô gái ửng đỏ, có chút ngại ngùng lắc đầu: "Anh đã hôn mê được một ngày một đêm rồi, có thấy không khỏe chỗ nào không? Muốn ăn chút gì không? Có khát hay không?"
Đường Nghiêu khẽ cười, nhẫn nại trả lời: "Cơ thể không có khó chịu, chỉ là vẫn còn hơi đau, chắc là do sơ suất. Bụng có chút đói còn miệng thì hơi khát rồi."
Cô gái mang một đống từ ngữ rời rạc một hơi đẩy hết vào tai anh, nghe anh đáp vậy cô ngượng ngùng nói: "Tôi lập tức đi chuẩn bị đồ ăn cho anh, lúc này tốt nhất là nên ăn cháo trắng, anh chờ một chút."
Nói xong, cô lập tức đi ra ngoài cửa. Nhưng tới trước cửa thì cô bỗng nhiên quay đầu lại nói: "Còn nữa, không cho anh chạy loạn đâu đấy."
Nói xong câu đó cô lập tức đi ra ngoài.
Đường Nghiêu cười một tiếng, đã từ rất lâu rồi anh chưa được chăm sóc theo kiểu này. Từ sau cái lần rời khỏi nhà họ Đường, ngày này qua ngày kia gần như mọi lúc anh đều sống trong lo sợ, làm sao dám yêu cầu cảm giác được hưởng thụ. Ngay lúc này, đây là lần thứ hai anh cảm nhận được bàng quang căng ra, anh nhanh chóng đứng dậy đi vào nhà vệ sinh.
Sau khi đi vệ sinh xong, vừa hay bồn rửa mắt có đồ dùng và dao cạo râu. Anh tiện thể sửa soạn một chút, cả người trông có sức sống hơn hẳn.
Sau khi đi vệ sinh xong thì đúng lúc cửa phòng cũng mở ra. Cô gái mang theo một cái hộp nhỏ đi đến.
Cô gái vừa nhìn thấy Đường Nghiêu, phản ứng đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó gương mặt khẽ ửng đỏ. Lúc này mặt Đường Nghiêu không có râu thì ngũ quan rất rõ ràng, hiện ra phong thái của người tri thức, giống hệt như người đọc sách thời xưa.
"Tôi đi lấy đồ ăn, anh mau mau ăn nhiều một chút." Cô gái nâng cái hộp nhỏ trong tay lên.
Cháo trắng cùng với một ít rau xào và đậu cô-ve.
Nhưng Đường Nghiêu lại ăn rất ngon miệng, ăn sạch sẽ một bát cháo trắng lớn.
Lúc Đường Nghiêu ăn cơm, cô gái vẫn cười nhẹ rồi tiếp tục ngắm nhìn Đường Nghiêu.
Đợi sau khi anh ăn xong, Đường Nghiêu mới phát hiện ra rồi có chút xấu hổ nói: "Cô tên gì vậy?"
Cô gái thản nhiên cười, đôi mắt được ánh nắng chiếu vào có chút sáng ngời: "Tôi tên Mộ Dung Tuệ, viện phó của bệnh viện Ly Thành. Tôi biết anh tên là Đường Nghiêu, thầy Thẩm có nói qua với tôi."
Đường Nghiêu đang định cố gắng thân thiện nhưng lại không biết phải bắt đầu từ đâu, cũng không thể làm gì khác ngoài hỏi: "Được rồi, bệnh nhân kia thế nào?"
Mộ Dung Tuệ nói: "Đã thoát khỏi cơn nguy kịch, tiếp theo chỉ cần nghỉ ngơi như người bình thường khoảng nửa năm là có thể hồi phục. May là lần này có mười ba kim châm Quỷ Môn của anh, nếu không tính mạng của Trần Tử Minh khó lòng giữ được."
"Trần Tử Minh?" Đường Nghiêu khẽ nhíu mày.
"Ừm." Mộ Dung Tuệ giải thích: "Lần này anh ta đi đua xe với người ta, rốt cục thất bại, trong khi quẹo thì va phải hàng rào, ngã từ sườn núi xuống."
"Thì ra là như vậy, anh ta không thể chết được." Đường Nghiêu nói.
Ngã từ sườn núi cao như vậy mà không chết, vừa hay được chữa bởi mười ba cây châm Quỷ Môn, không biết nên bảo số mạng Trần Tử Minh cực kì tốt hay nên bảo là xui đến cực điểm: "Nếu như anh không có chuyện gì thì tôi đi đây, tôi còn phải làm việc."
Mộ Dung Tuệ đứng dậy, dọn dẹp chén đũa trên bàn. Hai ngày qua để đến chăm sóc Đường Nghiêu, cô vậy mà dám cố ý xin nghỉ. Ngay cả chính bản thân cô còn không biết vì sao mình lại làm thế, có lẽ là để học mười ba cây châm Quỷ Môn chăng.
Trong lúc Mộ Dung Tuệ đang thu dọn đồ đạc, cửa phòng lại lần nữa bị đẩy ra, Thẩm Dư đi vào với vẻ mặt bực bội, chỉ khi nhìn thấy cảnh tượng ấm áp trong phòng thì biểu hiện đầu tiên của ông ta là ngạc nhiên, sau đó cười đùa nói: "Thì ra tôi tới không đúng lúc rồi."
Gương mặt tươi cười của Mộ Dung Tuệ có vài nét ửng hồng, vội vàng thu dọn đồ đạc rồi nói: "Thẩm giáo sư, hai người nói chuyện đi tôi đi trước đây."
Nói xong lập tức chạy biến ra ngoài.
Thẩm Dư ngồi xuống ghế salon ngay cạnh Đường Nghiêu, trên mặt có nét cười xấu xa nói: "Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ thấy con nhóc Mộ Dung Tuệ đó xấu hổ như vậy. Nhưng nếu nói đến Mộ Dung Tuệ thì cô ấy là mỹ nhân số một bệnh viện này đấy, người theo đuổi cũng không ít, cậu nên nắm cho thật chặt vào."
Đường Nghiêu nói: "Giáo sư Thẩm, đừng đùa tôi nữa mà. Lúc nãy thấy ông rất tức giận, xảy ra chuyện gì sao?" ( truyện đăng trên app TᎽT )
Vẻ mặt Thẩm Dư nghiêm túc lại, bàn tay nặng nề vỗ xuống ghế một cái, tức giận nói: "Cậu nằm hôn mê một ngày một đêm thì xảy ra không ít chuyện, cậu tốt nhất là nên tự mình đi xem."
Tiếp đó, Thẩm Dư bật tivi trong phòng lên, đúng lúc có tin tức địa phương cách xa thành phố. Mấy bác sĩ mặc áo trắng đang phải đón nhận phỏng vấn liên tiếp từ đám phóng viên.
Trọng điểm chính là Trần Tử Minh được đưa đến bệnh viện hạng nhất để điều trị, nhà họ Trần sắp xếp cho con trai chu đáo như vậy, nhưng cuối cùng lại bị thương nặng thì tất nhiên sẽ kéo theo không ít phóng viên tới.
"Bác sĩ Lưu, nghe bảo là lần này là một vị bác sĩ nhà họ Đường trổ tài cứu cậu chủ nhà họ Trần, không biết có đúng là như vậy không?" Một vị nữ nhà báo đặt câu hỏi.
Đứng ở đầu đoàn người là một người đàn ông khoảng chừng ba mươi tuổi, là bác sĩ Lưu, anh quay sang ống kính cười nói: "Lần này đúng thật là có một vị bác sĩ nhà họ Đường ra tay giúp đỡ, mặc dù có thể cứu sống được cậu chủ nhà họ Trần nhưng vẫn phải dựa vào sự nỗ lực không ngừng của các bác sĩ số một bên bệnh viện chúng tôi. Bác sĩ Đường chỉ giúp một chút mà thôi."
Nghe được giọng nói này, Đường Nghiêu cuối cùng cũng nhớ ra vị bác sĩ Lưu này là ai. Chính là cái vị bác sĩ Lưu lúc ở trong phòng mổ sỉ nhục anh tận hai ba lần.
Tiếp nữa, bác sĩ Lưu nói ngắn gọn về cách điều trị cho Trần Tử Minh, cũng không nhắc đến cái tên của Đường Nghiêu, như thể là anh ta và các bác sĩ khác hợp lực để cứu sống Trần Tử Minh vậy. Với vấn đề này anh ta nói trước ống kính vô cùng tự nhiên, không có chút gì xấu hổ vì bản thân đang nói dối.
"Đám người đó đúng thật là không biết xấu hổ!" Trên gương mặt Thẩm Dư hiện lên vẻ giận dữ, ông thở hổn hển nói: "Lần này nếu không nhờ có cậu dùng mười ba kim châm Quỷ Môn để cứu sống Trần Tử Minh, thì bây giờ không đến lượt bọn họ ở đây khoe khoang. Chưa kể, còn có cái gan dám lấy toàn bộ công lao của cậu, đúng thật là quá vô liêm sỉ!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT