“Thằng nhóc này, quá kiêu ngạo!”

Quách Thịnh tức giận quát lớn: “Một thằng nhóc vừa mới luyện công chưa được bao lâu mà dám kiêu ngạo như vậy, vậy để tôi dạy cho cậu một bài học, để cậu biết đạo lý đối nhân xử thế.”

Mặc dù cổ tay bị Đường Nghiêu nắm chặt, nhưng Quách Thịnh không hề quan tâm, vừa nãy anh ta chỉ mới ra ba phần công lực mà thôi, nếu vận toàn bộ công lực, anh ta rất có tự tin trong vòng một chiêu sẽ có thể đánh bại được cậu thanh niên không biết trời cao đất dày trước mắt này. Bát Cực Quyền có nghĩa là cứng rắn và mạnh mẽ, mặc dù động tác chân chất nhưng uy lực lại cực kỳ mạnh. Chỉ Quách Sư Phó Thịnh thuận lợi dùng chiêu "Thiết Sơn Khóa” đè lên vai của Đường Nghiêu, nếu như đánh thật vào người, thì thân hình gầy gò nhỏ bé của Đường Nghiêu sẽ bị gãy mấy cái xương. Lúc này, Quách Thịnh nhếch mép cười, dường như đang nhìn thấy bộ dạng Đường Nghiêu ngã xuống đất kêu la thảm thiết vậy.

“Hay cho câu đạo lý đối nhân xử thế! Hôm nay tôi sẽ dạy anh cách làm người!”

Ánh mắt Đường Nghiêu lạnh lùng, không hề vận chân khí, tung ra một chưởng, đánh vào ngực của Quách Thịnh .

Quách Thịnh không hề quan tâm, cũng chẳng có ý chống lại. Một tên nhóc mới luyện công sao có thể làm anh ta bị thương được cơ chứ, nên anh ta cứ đứng bất động ở đó để Đường Nghiêu đánh mười mấy chưởng, nó chẳng khác gì như muỗi cắn cả.

Trong đầu vừa nảy ra ý nghĩ như vậy, ngay sau đó, một luồng sức mạnh từ trong tay của Đường Nghiêu truyền đến ngực của Quách Thịnh . Giống như dời sông lấp biển phá nát nội công bảo vệ cơ thể của anh ta, trực tiếp đi vào trong cơ thể, làm gãy mấy cái xương sườn của anh ta.

Thiết Sơn Khóa của Quách Sư Phó bị phá vỡ, cả người lùi lại sau mấy bước, trên miệng xuất hiện một vệt máu, dường như là bị thương không hề nhẹ!

“Sao có thể chứ?”

Quách Thịnh kinh ngạc, nói: “Tên nhóc kia, rốt cuộc cậu đã giở trò gì hả?”

Mặc dù anh ta bị thương, nhưng một chưởng có thể đánh lùi anh ta thì ít ra cũng phải có thực lực Chân Khí Cảnh, nhưng bọn họ có ai không phải là người có cấp bậc Tông Sư chứ, nếu như nói Đường Nghiêu là cao thủ Chân Khí Cảnh, anh ta đương nhiên không tin, hơn nữa anh ta lại không cảm nhận được sóng của Chân Khí trên người Đường Nghiêu. Cho nên mới cho rằng Đường Nghiêu giở trò không hay.

Đường Nghiêu đứng hiên ngang trước Diệp Quang Cảnh, ánh mắt khinh bỉ nhìn Quách Thịnh , nói: “Còn muốn đánh nữa không? Đừng trách tôi không nhắc nhở anh, trong cơ thể anh bị thương, nếu như cố gượng ép vận công, ha ha, e là cả đời này không thể học võ nữa đâu!”

“Cậu có thể nhìn ra bệnh trong người tôi?”

Quách Thịnh khinh ngạc hỏi.

Đường Nghiêu lại giễu cợt: “Cái này có gì khó đâu. Đừng nói là nhìn ra, nếu nói có thể trị lành bệnh trong cơ thể anh cũng không có gì khó.” ( đọc truyện trên app T𝚢T giúp phát triển các team dịch hợp tác )

“Thật ư?”

Quách Thịnh buột miệng hỏi. Anh ta đến Ly Thành này là vì nhà họ Tề có thuốc có thể làm thuyên giảm bệnh tình của anh ta.

“Quách Sư Phó, thầy đừng nghe anh ta nói linh tinh!”

Lúc này, Tề Lâm cuối cùng cũng hoàn hồn lại từ sự kinh ngạc khi Quách Sư Phó Sư Phó bị đánh lùi, anh ta gấp rút nói. Anh ta khó khăn lắm mới mời được Quách Thịnh đến đây, nếu bị dăm ba câu của Đường Nghiêu lôi kéo, vậy những chuyện anh ta làm lúc trước không phải đổ sông đổ biển sao!

“Tên họ Đường này giỏi nhất là ăn nói lung tung, bệnh của thầy ngay cả lão gia tử Vương Trọng Quang còn nói là không trị được, chỉ dựa vào mình anh ta sao có thể chứ?”

Tề Lâm lạnh lùng nói:

“Anh ta chỉ là quản lý thư viện của đại học Ly Thành mà thôi, làm gì biết trị bệnh chứ, vừa nãy nói e chỉ là dọa thầy thôi. Nếu như Quách Sư Phó không tin, cứ việc hỏi anh ta.”

Quách Thịnh nghe thấy thế, hỏi: “Anh ta nói có đúng không? Cậu chỉ là quản lý thư viện của đại học Ly Thành thôi sao?”

Đường Nghiêu gật đầu, nói: “Anh ta nói không hề sai.”

“Thằng nhóc này, cậu dám chơi tôi à!”

Nghe thấy Đường Nghiêu nói vậy, Quách Thịnh càng thêm tức giận, gân xanh trên trán nổi lên, nhìn dáng vẻ như muốn băm vằm Đường Nghiêu ra vậy.

“Ha ha! Tôi khuyên anh một câu cuối cùng, nếu như anh còn cố vận công, đừng nói là luyện võ, ngay cả nửa cuộc đời còn lại cũng không tự lo liệu được đâu.”

Đường Nghiêu thản nhiên nói. Quách Thịnh vốn dĩ vẫn còn muốn ra tay, nhưng kinh mạch trong người bỗng nhiên đau đớn quằn quại, nên lại nghe lời Đường Nghiêu, nhanh chóng đè nén sự tức giận trong lòng xuống, không dám cố vận công nữa. Tuy nhiên, sắc mặt của anh ta vẫn không có chút hoà hoãn nào, nói: “Hừ! Chuyện hôm nay, tôi tạm thời tha cho cậu, cậu tốt nhất nên chạy càng xa càng tốt, nếu không đợi tôi dưỡng thương xong rồi, đến lúc đó tôi sẽ không nương tay đâu!”

“Ha ha! Lúc nào cũng chào đón!”

Đường Nghiêu nhún vai, vẻ mặt tùy hứng nói. Nếu đổi lại Quách Thịnh không bị thương, anh cũng sẽ không chịu xuống nước. Mặc dù bây giờ Quách Thịnh vẫn chưa biết Chân Khí trong người Đường Nghiêu là gì, nhưng hình như cũng hiểu ra được một chút.

“Hừ! Hy vọng đến lúc đó cậu vẫn còn có thể nói như vậy!”

Quách Thịnh lạnh lùng nói, sau đó quay người rời khỏi phòng bệnh. Khi đến thì hừng hực khí thế, đến lúc rời đi lại sa sút tinh thần, đây chính là sự sỉ nhục lớn nhất đối với một cao thủ võ công có biệt danh “Phong Lôi Bát Cực”, anh ta làm gì còn mặt mũi mà ở lại chứ. Còn về sự kỳ quặc trên người Đường Nghiêu, đợi đến lúc vết thương của anh ta khỏi rồi, anh ta sẽ bắt Đường Nghiêu về để hỏi cho ra nhẽ.

Sau khi Quách Thịnh đi, Tề Lâm nhìn Đường Nghiêu chằm chằm, nói: “Lần này coi như anh mạng lớn. Nhưng lần sau sẽ không may mắn như vậy đâu!”

Nói xong, Tề Lâm nhanh chóng đuổi theo Quách Thịnh .

“Anh tự lo cho mình đi.” Lý Thi Tuyền lạnh lùng nói, rồi dẫn anh em Thiệu Thiên Nhai mặt đầy cảnh giác rời khỏi.

Đợi đến khi đi ra ngoài hành lang của bệnh viện, Lý Thi Tuyền đột ngột quay đầu, nhìn Thiệu Thiên Nhai, hỏi: “Thiệu sư huynh, anh thấy anh ta thật sự có thực lực hay là đang khoác lác vậy?”

Trên gương mặt kiên định của Thiệu Thiên Nhai có chút do dự, nghĩ một lúc mới nói: “Thực lực của anh ta thật sự rất mạnh. Chỉ là dù gì thì Quách Sư Phó cũng bị thương từ trước, thực lực cũng đã suy giảm, nên không thể so sánh được. Tuy nhiên với uy lực Phong Lôi Bát Cực của Quách Sư Phó, nếu thầy ấy khỏe mạnh, thì Đường Nghiêu có lẽ không phải đối thủ của thầy ấy.”

“Có lẽ?”

Lý Thi Tuyền cau mày, hình như rất không hài lòng với đáp án này. Nhưng hai người trước mặt lại không phải cấp dưới của nhà họ Lý cô, cô cũng không dám nổi giận. Nghĩ một lúc, cô lại hỏi: “Vậy anh ta so với Thiệu sư huynh thì sao?”

Thiệu Thiên Nhai cười khổ, nói: “Hôm đó anh ta ra tay, tôi còn nghĩ, nếu mình có thể dốc toàn lực đánh một trận, vậy thì vẫn có thể năm mươi năm mươi với anh ta. Nhưng hôm nay một chưởng của anh ta đánh lùi cả Quách Sư Phó, vậy thì thực lực của anh ta đã hơn tôi rồi, rất có khả năng là đã đạt đến thực lực nội công trung kỳ. Hôm đó là tôi đã nghĩ sai.”

“Ồ?”

Lý Thi Tuyền lại hỏi tiếp: “Vậy anh ta so với lão Bạch thì sao?”

Vẻ mặt của Thiệu Thiên Nhai đột nhiên nghiêm túc nói: “Vậy đương nhiên là không so sánh được rồi. Lão Bạch đã là cảnh giới Đại Thanh. Hai người họ giống như một người là trời, một người là đất vậy, sao mà so sánh được. Trừ phi tên nhóc đó ẩn giấu thực lực, là cao thủ Chân Khí Cảnh. Nếu không, sẽ chẳng thể nào là đối thủ của lão Bạch được!”

“Chân Khí Cảnh?”

Những sư muội đứng bên cạnh Thiệu Thiên Nhai thốt lên: “Anh ta còn trẻ như vậy, sao có thể là cao thủ Chân Khí Cảnh chứ.”

Cho dù là trong Hình Ý Môn, cao thủ Chân Khí Cảnh cũng chỉ có hai ba người, hơn nữa người trẻ nhất đã gần sáu mươi tuổi rồi.

Thiệu Thiên Nhai nói:

“Cho nên tên nhóc đó không thể nào là đối thủ của lão Bạch được. Cô Lý không cần lo lắng đâu.”

Ngay cả anh ta cũng thấy cách nghĩ của Lý Thi Tuyền rất buồn cười, một tên nhóc chưa đầy ba mươi tuổi thật sự có thể chạm tới Chân Khí Cảnh sao?

“Vậy thì tốt.”

Lý Thi Tuyền lúc này mới yên tâm, quay người ngồi vào trong xe.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play