Cho đến khi những người khác rời khỏi phòng bệnh, thì Diệp Quang Cảnh và Diệp Phi Ngư vẫn chưa thôi kinh ngạc.

Dáng vẻ của Diệp Quang Cảnh giống như là lần đầu tiên quen biết Đường Nghiêu vậy, đôi mắt sắc bén như hổ không ngừng đánh giá Đường Nghiêu, người này vẫn là cậu chủ Đường xuất thân từ nhà họ Đường, một lòng chỉ muốn hành y cứu người hay sao?

Còn trong lòng Diệp Phi Ngư lại rất phức tạp. Vốn dĩ anh ta vẫn nghĩ rằng bản thân mình thua Đường Nghiêu là do bản thân sơ xuất. Tuy nhiên, vừa nãy Đường Nghiêu chỉ dùng một chưởng mà có thể đánh lui được Quách Thịnh ! Thực lực của Quách Thịnh như thế nào, anh ta đương nhiên biết rất rõ, có thể nói là bản thân anh ta cũng không chịu được một chiêu của Quách Thịnh ! Nhưng người mạnh như vậy lại bị một chưởng của Đường Nghiêu nhẹ nhàng đánh bại, vậy có thể nói tối qua Đường Nghiêu đã nương tay với Diệp Phi Ngư rồi!

Ý nghĩ này vừa nảy ra nhưng lại bị đè nén xuống, Diệp Phi Ngư đột nhiên cảm thấy bản thân có chút buồn cười. Hóa ra từ đầu đến cuối đối phương đã không coi mình ra gì. Đến lúc này tất cả sự kiêu ngạo của anh ta đều bị đánh nát. Tuy nhiên càng như vậy, sự hận thù trong lòng anh ta lại càng sâu đậm. Bàn tay đặt trên chăn khẽ nắm chặt thành đấm, hôm nay tôi không bằng anh, cũng không có nghĩa là tôi mãi mãi không bằng anh!

“Đường Nghiêu, sao cháu lại...”

Diệp Quang Cảnh hỏi.

“Chú Diệp, chuyện đó sau này cháu sẽ giải thích cho chú sau.”

Đường Nghiêu nói.

Diệp Quang Cảnh nhìn Đường Nghiêu một cái rất lâu, sau đó thở dài, nói: “Ừm. Tuy nhiên sau này cháu hành động nên cẩn thận chút. Quách Thịnh lần này là bị thương từ trước, nên cháu mới có thể được lợi. Nếu như lần sau vết thương của Quách Thịnh khỏi rồi, sợ là sẽ không nhàn nhã được như này đâu. Tuy nhiên hôm nay may mà có cháu, nếu không chú cũng chẳng biết nên làm thế nào? Thật không ngờ nhà họ Tề lại mời Quách Thịnh đến. Xem ra sự ra đời của thuốc Thông Thần và Bột Tuyết Cơ đã gây không ít áp lực lên nhà họ Tề và nhà họ Lý.”

Đường Nghiêu nghe thấy thế, ánh mắt nhất thời sáng lên. Mặc dù đã đoán được sự ra đời của hai loại thuốc mới này sẽ khiến kinh tế của Ly Thành gặp biến chuyển lớn, nhưng thật không ngờ nhà họ Lý và nhà họ Tề lại phản ứng nhanh đến vậy.

“Chú Diệp, chú yên tâm đi, có cháu ở đây, bọn họ cũng không dám làm gì quá đáng đâu.”

Đường Nghiêu lạnh lùng nói. Nếu như Quách Thịnh thật sự muốn ra tay thay cho nhà họ Tề, vậy anh cũng không ngại phế bỏ Phong Lôi Bát Cực này đến cùng.

Diệp Quang Cảnh gật đầu. Nếu như Đường Nghiêu của lúc trước nói những lời này, ông ta sẽ thấy anh có chút khoác lác, nhưng mà Đường Nghiêu của bây giờ lại đem lại cho người ta cảm giác an toàn và tin tưởng.

“Chú Diệp, cháu có chút chuyện muốn hỏi chú.”

Đường Nghiêu nói.

Diệp Quang Cảnh gật đầu, sau đó nói với Diệp Phi Ngư mấy câu, rồi dẫn Đường Nghiêu đi ra ngoài.

Diệp Phi Ngư thấy vậy, nghiến răng kèn kẹt, nhưng lại vô cùng bất lực. Sau khi biết được thực lực của Đường Nghiêu, anh ta cũng chẳng có dũng khí mà nói ra mấy câu trách cứ.

Trên hành lang ngoài phòng bệnh VIP, Diệp Quang Cảnh hút một điếu thuốc, khói thuốc mờ mờ càng tô thêm sự từng trải của ông ta.

“Cháu muốn hỏi cái gì?”

Diệp Quang Cảnh nhả khói thuốc, hỏi.

“Vừa nãy cháu nghe Quách Thịnh nói luyện nội công gì đó, thấy rất khó hiểu. Chú Diệp có thể giải đáp cho cháu không.”

Đường Nghiêu hỏi.

Diệp Quang Cảnh ngơ ngác, nói: “Lẽ nào cháu không biết cái gì gọi là cao thủ nội công sao?”

Một chưởng của Đường Nghiêu có thể đánh bại Quách Thịnh , mặc dù Quách Thịnh đang bị thương, nhưng ít nhất Đường Nghiêu cũng là cao thủ nội công. Theo như Diệp Quang Cảnh thấy, đáng lẽ ra Đường Nghiêu phải biết rõ hơn ông ta cái gì gọi là cao thủ nội công chứ, sao bây giờ lại hỏi ngược lại ông ta.

Đường Nghiêu cười khổ, gật đầu, nói: “Không giấu gì chú Diệp. Cháu thật sự không biết cái gì được gọi là cao thủ nội công? Nguồn gốc võ công này của cháu có chút kỳ lạ, sau này sẽ nói với chú Diệp sau.”

Diệp Quang Cảnh hơi cau mày, nói: “Vậy ông nội cháu đâu, lẽ nào ông ấy ngoài việc dạy cháu y thuật ra, thì không dạy cái khác sao?”

Đường Nghiêu lắc đầu, nói: “Không có. Ngoài y thuật và cách xử sự khi cứu người khác ra, ông nội đúng thực không dạy thêm cho cháu cái gì cả.”

Diệp Quang Cảnh nghe thấy thế, thở dài, dập tắt điếu thuốc trên tay, nhẹ nhàng ném vào thùng rác bên cạnh. Ông ta im lặng suy nghĩ một lúc rồi nói: “Chú hiểu rồi. Ông cụ Đường chắc là không muốn cháu bị vướng vào quá nhiều cuộc tranh chấp. Ông ấy rất kỳ vọng về cháu.”

Đường Nghiêu im lặng đợi Diệp Quang Cảnh nói tiếp, chỉ là nắm đấm trong tay càng ngày càng chặt. Mỗi lần nhắc đến ông cụ, anh đều không thể giữ bình tĩnh được. Ông nội sợ anh phân tâm, cho nên mới không nói chuyện này với anh, nhưng anh của bây giờ nhất định muốn biết những chuyện này, thậm chí còn muốn dùng nó làm sức mạnh và căn cơ để báo thù. Không biết nếu ông ấy ở dưới hoàng tuyền mà biết, liệu có thất vọng về anh không.

“Bỏ đi. Vốn dĩ ông cụ không muốn nói cho cháu biết, chú không nên nhiều chuyện. Nhưng bây giờ, cho dù hôm nay chú không nói, cháu sớm muộn gì cũng biết thôi. Tuy nhiên dù sao chú cũng không phải là người trong cuộc, cho nên cũng chẳng biết nhiều.”

Diệp Quang Cảnh có chút nghiêm túc nói: “Nội công là một trong những cách luyện công của con người, võ công tu luyện đến cảnh giới cao nhất, có thể đem sức mạnh của bản thân tập trung tại một điểm, lúc gặp kẻ địch sẽ bộc phát ra ngoài. Một cao thủ nội công có thể chống cự được hàng chục vệ sĩ có kinh nghiệm dày dạn. Cũng giống như Quách Sư Phó đó, anh ta là cao thủ nội công. Theo sự mạnh yếu của nội công mà có thể chia thành thời kỳ đầu, thời kỳ giữa, thời kỳ cuối.”

Nói đến đây, Diệp Quang Cảnh lại không nhịn được mà liếc Đường Nghiêu hai cái, Quách Thịnh đã là cao thủ nội công lừng danh ở phía nam Trung Mân tỉnh, nhưng lại không phải là đối thủ của Đường Nghiêu. Vậy nội công Đường Nghiêu rốt cuộc là ở cấp bậc bao nhiêu chứ?

“Hóa ra là như vậy.”

Đường Nghiêu xoa cằm, bộc lộ ra dáng vẻ trầm tư: “Vậy Chân Khí Cảnh thì sao?

“Cháu ngay cả Chân Khí Cảnh cũng không biết?”

Sắc mặt của Diệp Quang Cảnh có chút thay đổi, ông ta nói: “Chân Khí Cảnh là một cấp bậc trên cả nội công, không biết mạnh hơn cao thủ nội công bao nhiêu phần. Mặc dù chú đã từng gặp qua rất nhiều cao thủ nội công, nhưng chưa từng gặp ai là Chân Khí Cảnh cả. Xem ra chắc là một nhân vật rất xuất chúng. Nghe nói Hình Ý Môn của mấy người Thiệu Thiên Nhai có mấy vị là cao thủ Chân Khí Cảnh. Một khi đạt đến Chân Khí Cảnh, thì sẽ là cao thủ Tông Sư thực thụ rồi. Nhân vật có cấp bậc như vậy, không phải chúng ta có thể với tới được.”

Ông ta nhìn Đường Nghiêu hỏi: “Đường Nghiêu, chú hỏi một câu được không, võ công của cháu luyện đến cảnh giới nào rồi. Chú cảm thấy lúc nãy cháu đánh nhau với Quách Thịnh, hình như rất nhẹ nhàng không mất nhiều sức.”

Đường Nghiêu ngây người, nhớ lại lời bà cụ dân tộc Mèo lúc đó, nói: “Chắc cháu đã đạt đến Chân Khí Cảnh rồi. Tuy nhiên có phải hay không cháu cũng không có cách nào phán đoán được.”

“Chân Khí Cảnh!”

Diệp Quang Cảnh thốt lên: “Cháu thật sự đã đạt đến Chân Khí Cảnh rồi sao?”

Đường Nghiêu nói: “Chắc là vậy.”

“Ha ha ha!”

Diệp Quang Cảnh cười khoái chí, nói: “Đúng không hổ danh là con cháu nhà họ Đường! Nếu Đường Quốc Hoa mà biết cháu là tông sư Chân Khí Cảnh, không biết có thể chợp mắt được không?”

Đường Nghiêu cười một cái.

“Có cao thủ Chân Khí Cảnh cháu đây bảo vệ. Chú sao còn phải sợ nhà họ Lý bắt tay với nhà họ Tề nữa chứ!”

Diệp Quang Cảnh vỗ vai Đường Nghiêu, sắc mặt vui vẻ. Ông ta đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, nhìn xung quanh, rồi nói: “Tuy nhiên, chuyện này cháu tuyệt đối không được nói cho người khác biết đấy, nếu không đến lúc đó sẽ gây không ít phiền phức.”

“Cháu biết rồi.” Đường Nghiêu đáp.

Hai người lại nói chuyện phiếm một lúc rồi Đường Nghiêu mới rời đi. Còn Diệp Quang Cảnh ở lại chăm sóc Diệp Phi Ngư và thuận tiện nhắc nhở anh ta một chút, đừng có đi gây chuyện với Đường Nghiêu.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play