Diệp Phi Ngư cười lạnh lùng nói: "Khoảng cách? Nếu cha đã biết sẽ có hậu quả như vậy, sao còn đưa cái đứa..., đưa anh ta về làm cái gì?”

Vốn dĩ Diệp Phi Ngư định nói là con hoang, nhưng dù sao vì nể mặt Diệp Quang Cảnh, nên cũng không nói lời quá khó nghe.

“Chú Diệp, cháu cũng thấy chú làm chuyện này không đúng lắm.”

Tề Lâm nói: “Phi Ngư là con trai của chú, mặc dù không phải là con đẻ, nhưng tập đoàn Quang Cảnh sau này chắc chắn sẽ do cậu ấy tiếp quản. Vậy mà bây giờ chú lại vì một người ngoài mà đối xử với cậu ấy như vậy, cháu thay cậu ấy cảm thấy không đáng!”

“Tề Lâm, đây là chuyện nhà nhà họ Diệp chú, khi nào đến lượt cháu xía mũi vào.”

Diệp Quang Cảnh lạnh lùng nói.

Tề Lâm lại tiếp tục: “Chú Diệp, Phi Ngư là bạn cháu, cậu ấy tủi thân như vậy, sao cháu có thể trơ mắt nhìn cơ chứ! Chú không nói giúp cậu ấy, lẽ nào cũng không cho đứa bạn như cháu nói giúp cậu ấy mấy câu sao?”

Sau đó hắn khẽ nghiêng đầu nhìn Đường Nghiêu mở miệng: “Tôi đã nói với anh rồi, Ly Thành không phải là nơi anh thích đến thì đến. Bây giờ tôi cho anh một cơ hội, anh quỳ xuống xin lỗi Diệp Phi Ngư, tôi sẽ để anh an toàn rời đi, nếu không thì đừng trách tôi không khách sáo!”

Đường Nghiêu khẽ cười, nói: “Tôi cũng muốn xem cậu Tề làm thế nào để không khách sáo với tôi!”

Tề Lâm cười lạnh lùng, trả lời: “Anh sẽ sớm nhìn thấy thôi.”

“Quách Sư Phó, mời thầy ra tay dạy bảo tên nhóc không biết trời cao đất dày này là gì đi ạ!”

Tề Lâm nói với Quách Sư Phó.

Quách Sư Phó mới từ từ mở mắt ra, liếc Đường Nghiêu một cái, nói: “Chính là cậu đánh Diệp Phi Ngư sao?”

Đường Nghiêu gật đầu, hứng thú nhìn Quách Sư Phó.

“Tốt! Dám thừa nhận là tốt!”

Quách Sư Phó trừng mắt, nghiêm túc nói: “Bây giờ cho cậu hai sự lựa chọn, hoặc là lập tức quỳ xuống xin lỗi Diệp Phi Ngư, hoặc là tôi đánh gãy hai chân của cậu, bắt cậu phải bò trên đất xin lỗi Diệp Phi Ngư. Hai cái, tự chọn lấy một cái, tôi không ép cậu!”

Quách Sư Phó thấy Đường Nghiêu chỉ vừa mới tập nội công, người bình thường khó mà thắng được, nhưng đối với Quách Sư Phó chỉ là con muỗi mà thôi. Võ công và nội lực của anh ta rất thâm hậu, chỉ thiếu chút nữa là có thể bước vào Chân Khí Cảnh! Nếu như không phải anh ta lần này luyện công xảy ra chút vấn đề, mà nhà họ Tề lại có thuốc tốt có thể chữa trị nội thương của anh ta, thì anh ta sẽ không cùng thuyền với Tề Lâm đâu!

Đường Nghiêu cười ha ha, rồi nói: “Anh là ai?”

Người này đúng thật là rất buồn cười, bắt Đường Nghiêu tự mình quỳ xuống xin lỗi Diệp Phi Ngư, nếu không sẽ đánh gãy hai chân của anh.

Quách Sư Phó có chút đắc ý nói: “Ha ha! Vốn dĩ cậu không xứng để biết tên của tôi, nhưng nếu cậu đã hỏi rồi, vậy thì tôi cũng thương tình mà nói cho cậu biết vậy! Tôi họ Quách, tên chỉ có hai chữ Thịnh Minh!”

“Quách Thịnh ?”

Thiệu Thiên Nhai thấy vậy, kêu lên: “Anh chính là phong lôi bát cực Quách Thịnh!”

“Không sai, chính là tôi!”

Quách Sư Phó chắp hai tay ra sau lưng, dáng đứng hiên ngang, nhìn rất có phong thái của một giáo sư đạo mạo.

Hai sư muội đứng bên cạnh Thiệu Thiên Nhai kéo góc áo của anh ta, hỏi nhỏ: “Sư huynh, Quách Thịnh rất nổi tiếng sao?”

Sắc mặt của Thiệu Thiên Nhai có chút thay đổi, nói: “Quách Sư Phó là một cao thủ Bát Cực Quyền thời nay, nội lực đã đạt đến cảnh giới Đại Thanh. Giáo sư của chúng ta từng nói, Quách Sư Phó là cao thủ Bát Cực Quyền giỏi nhất có hy vọng đột phá Chân Khí Cảnh trước năm mươi tuổi trong số những người đồng trang lứa, được mọi người gọi là Phong Lôi Bát Cực!”

“Phong Lôi Bát Cực!”

Lúc này sư muội của Thiệu Thiên Nhai lập tức thay đổi sắc mặt, hình như đã nhớ ra biệt danh Phong Lôi Bát Cực.

“Tốt! Không hổ danh là học trò của Vạn San, lại còn biết tôi nữa!”

Quách Sư Phó càng thêm đắc ý, ánh mắt đầy kiêu ngạo.

Anh ta dùng giọng điệu ăn trên ngồi trước nói với Đường Nghiêu: “Bây giờ cậu đã biết tôi là ai chưa?”

Đường Nghiêu lại cười một cách hờ hững, sau đó anh lắc đầu thản nhiên nói: “Quách Thịnh ? Phong Lôi Bát Cực? Xin lỗi nhé, chưa từng nghe qua.”

Anh đúng thật là chưa từng nghe qua. Cho dù là bà lão người dân tộc đánh lén Đường Nghiêu ngày hôm đó còn mạnh hơn Quách Thịnh rất nhiều, anh cũng không chịu thua, bây giờ sao anh có thể quỳ gối xin tha chứ!

“Thằng nhóc kia, muốn chết sao!”

Quách Thịnh nghe thấy vậy, tức giận nói. Bình thường chỉ cần anh ta nói biệt danh của mình ra, không ai trong số các thương gia giàu có ở Trung Mân tỉnh là không nể mặt anh ta ba phần, thậm chí còn đối xử lễ phép với anh ta, Nhưng hôm nay bị Đường Nghiêu sỉ nhục như thế, giống như đang vả mạnh vào mặt anh ta vậy, cho nên anh ta làm sao có thể nhịn được nữa!

“Vốn dĩ tôi còn cho cậu một cơ hội cuối cùng, để cậu bình yên rời khỏi! Nhưng ngược lại cậu bây giờ là muốn tìm chỗ chết, vậy đừng có trách tôi!”

Quách Thịnh càng tức giận hơn, một luồng khí mãnh liệt tản ra, khiến cho mọi người có mặt ở đó đều lạnh toát, giống như bị một con rắn độc nhắm đến vậy.

Vẻ mặt vốn khá bình tĩnh của Diệp Quang Cảnh cũng thay đổi ngay khi nghe thấy bốn từ “Phong Lôi Bát Cực”. Ông ta nhanh chóng cúi người, xin lỗi: “Quách Sư Phó, lần này là Đường Nghiêu làm sai, mong thầy tha cho nó một lần! Tôi thay nó xin lỗi thầy.”

Cái biệt danh Phong Lôi Bát Cực này đúng là không phải chỉ để gọi chơi. Diệp Quang Cảnh từng nghe người ta nói, mấy năm trước có mấy cậu ấm nơi khác đem người lên thách thức Quách Thịnh , nhưng dù gia thế đối phương có lớn mạnh đi chăng nữa, thì Quách Thịnh cũng phế một cánh tay của đối phương rồi mới để người ta đi. Sau đó, người nhà của cậu ấm kia không những không dám truy cứu, mà ngược lại còn đem mấy lễ vật quý giá đến để tạ tội. Vốn cho rằng lần này mình đưa Đường Nghiêu qua đây là có thể bảo vệ anh an toàn, nhưng thật không ngờ Tề Lâm lại mời được Quách Thịnh đến. Nếu như anh ta thật sự ra tay, e là Đường Nghiêu tuyệt đối không có kết quả tốt đẹp! Diệp Quang Cảnh hơi cau mày, bình thường Quách Thịnh rất ít khi rời khỏi phía nam Trung Mân tỉnh, cũng không biết sao lại đến đây, lẽ nào có quan hệ gì với nhà họ Tề sao?

Quách Thịnh lạnh lùng hừ một tiếng, xua tay nói: “Nơi này từ lúc nào đến lượt ông nói chuyện rồi hả?”

Vừa nói, anh ta khua tay, nói lớn, rồi tung một chưởng đánh vào ngực của Diệp Quang Cảnh: “Dạy dỗ không tốt, ông cũng nên bị phạt!”

Cú đánh này lập tức thể hiện được uy lực Phong Lôi Bát Cực của Quách Thịnh , trong tay dường như có âm thanh tựa sấm nổ vậy, vô cùng mạnh mẽ.

Tề Lâm đột nhiên nắm chặt tay mình, trong mắt có chút phấn khích, nếu Quách Sư Phó lỡ tay đánh chết Diệp Quang Cảnh, vậy thì nhà họ Tề anh ta lại bớt đi một đối thủ đáng gờm rồi.

“Dừng tay!”

Diệp Phi Ngư thấy vậy, kêu lên thất thanh.

Nhưng Quách Thịnh dường như không nghe thấy, lại một chưởng nữa tung ra dường như sắp đánh đến ngực của Diệp Quang Cảnh. Nhưng lúc này, bàn tay to lớn của anh ta lại bị một bàn tay gầy gò ốm yếu nắm lấy, sau đó một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Dám ra tay đánh người, anh đã hỏi tôi chưa?”

Một tay Đường Nghiêu nắm lấy cổ tay của Quách Thịnh , cũng không thấy anh dùng sức, nhưng bàn tay đó của Quách Thịnh lại không thể nhúc nhích thêm nữa.

“Ha! Thú vị đó!”

Quách Thịnh không ra tay được, nhưng trên mặt lại lộ ra nụ cười: “Dũng cảm đấy. Nhưng tiếc là quá ngu ngốc! Nếu cậu đã dám ra tay, vậy thì đừng trách tôi. Nếu cậu có thể tiếp được mười chiêu của tôi mà không bị thương, vậy tôi sẽ tha cho việc mấy người xúc phạm tôi!”

Đường Nghiêu lạnh lùng cười một cái, giọng nói uy nghiêm không chút gợn sóng: “Mười chiêu? Ha ha, nếu như anh có thể tiếp được một chiêu của tôi, vậy tôi sẽ để anh đi!”

TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play