Đường Nghiêu lại lắc lắc đầu, nói: “Vương Lâm không đáng nhắc tới! Nếu là ông nội Vương Trọng Khang của anh ta thì tôi còn kính trọng ba phần, còn Vương Lâm tầm thường kia, tôi chưa từng để vào mắt.”

Với trình độ hiện giờ của anh về Trung y, cùng với một cơ thể chân khí thần kỳ, Đường Nghiêu hoàn toàn có đủ tự tin để nói như vậy. Chỉ là trong lòng anh cũng có một lo lắng sâu xa, cảnh tượng Vương Lâm kê đơn bột nhân sâm cho người phụ nữ kia cứ như hiện ra trước mắt, cả một thế hệ truyền nhân của thế gia Trung y cũng đã sa sút thành hạng mặt người dạ thú như vậy, tiền đồ tương lai của Trung y cũng có thể đoán trước!

“Khó trách ông nội tôi tình nguyện một lòng nghiên cứu y thuật chứ không tiếp quản nhà họ Đường, xem ra đối với việc này ông sớm đã có dự tính.” Đường Nghiêu nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ xe, ánh mắt dần dần trở nên sắc bén.

Ông nội, việc ông không hoàn thành được, cứ để cháu hoàn thành cho ông.

Chiếc xe chạy trong nội thành, sau đó dừng lại trước một khách sạn xa hoa. Đường Nghiêu và Ninh Khinh Bình lần lượt xuống xe, đi bộ về phía khách sạn.

Ninh Khinh Bình dường như nghĩ đến điều gì đó, nói: “Đường Nghiêu, con người cha tôi tương đối cứng nhắc, có đôi khi nói chuyện sẽ có chút khó nghe. Đến lúc đó mong cậu sẽ không so đo với ông ấy.”

Đường Nghiêu gật gật đầu, chỉ cần không quá đáng, anh sẽ giữ mặt mũi cho Ninh Khinh Bình mà không so đo với Ninh Bác Đào.

Dưới sự hướng dẫn của người phục vụ, hai người đi đến bên ngoài một gian phòng bao. Ninh Khinh Bình dẫn theo Đường Nghiêu đẩy cửa đi vào. Gian phòng thập phần to lớn xa hoa, trước cửa sổ sát đất có một người đàn ông cao lớn đang đứng. Người đàn ông mặc một bộ tây trang chỉnh tề, chắp hai tay sau lưng, dường như đang ngắm nhìn cảnh đẹp bên ngoài khách sạn. Mà Lệ Nhã Hàm ngày thường lúc nào cũng kiêu ngạo và ương ngạnh bây giờ lại ngoan ngoãn ngồi trên ghế dựa nói chuyện với một người phụ nữ xinh đẹp. Tuy rằng quần áo trên người phụ nữ này không tính là đắt đỏ, nhưng quanh thân lại lộ ra khí chất bất phàm, hơn nữa còn được bảo dưỡng rất tốt, khiến bộ dáng của bà cũng chỉ như ngoài ba mươi.

“Đình Trung, con đến rồi.” Người phụ nữ xinh đẹp sau khi nhìn thấy Ninh Khinh Bình, lập tức vẫy vẫy tay.

“Mẹ.” Ninh Khinh Bình đi đến bên cạnh người phụ nữ xinh đẹp, lúc đang chuẩn bị ngồi xuống, thì người đàn ông vẫn luôn đứng trước cửa sổ sát đất bỗng lạnh lùng nói: “Anh còn có mặt mũi ngồi xuống?”

Vừa nói, người đàn ông trung niên đã xoay người, có vẻ trên dưới năm mươi tuổi, giữa mày có vài phần giống với Ninh Khinh Bình, nhưng lại tràn ngập một loại khí thế uy nghiêm của bậc bề trên. Người này chính là gia chủ của nhà họ Ninh, cha của Ninh Khinh Bình, Ninh Bác Đào.

“Cha, cha làm sao vậy? Lần này con đâu có làm sai chuyện gì?” Ninh Khinh Bình khó hiểu hỏi. Anh ta đương nhiên biết cha mình rất nghiêm khắc, nhưng sự chất vấn vô lý giống như hôm nay vẫn khiến anh ta cảm thấy không thể hiểu nổi. Chỉ cảm thấy vô cùng oan ức.

“Hừ!” Ninh Bác Đào lạnh lùng liếc nhìn Đường Nghiêu đang đứng cạnh Ninh Khinh Bình một cái, sau đó nói tiếp: “Anh còn dám nói không làm chuyện gì sai? Vậy tôi hỏi anh, Long Tiên Hương kia, làm thế nào mà anh lấy được?”

Ninh Khinh Bình nói: “Cha, không phải con đã nói với cha rồi sao, là cậu Đường bán cho con.”

“Ha ha!” Vẻ mặt Ninh Bác Đào càng thêm nghiêm khắc, nói: “Nếu không phải em họ của anh nói cho tôi biết, có lẽ tôi cũng không biết được chuyện ẩn giấu trong đó. Chỉ vì một khối Long Tiên Hương, mà anh dám đồng thời đắc tội cả nhà họ Lý và thần y nhà họ Vương, có phải anh muốn đem sự nghiệp của cái nhà họ Ninh này phá cho tan nát thì anh mới vừa lòng phải không!”

Ninh Khinh Bình bừng tỉnh đại ngộ, hung hăng trừng mắt liếc nhìn Lệ Nhã Hàm một cái, nhưng cô ta lúc này có mẹ Ninh chống lưng, đối với ánh mắt uy hiếp của anh ta không thèm để ý chút nào, ngược lại còn khiêu khích nhìn Đường Nghiêu bên cạnh anh ta, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh.

“Cha, sự việc không như cha nghĩ đâu?” Ninh Khinh Bình vội vàng giải thích. Bây giờ địa vị của Đường Nghiêu ở trong lòng anh ta không biết đã tăng lên gấp bao nhiêu lần, chưa cần nói anh rất có thể là con riêng của Diệp Quang Cảnh - một đại gia trong ngành sản xuất y dược, chỉ với trình độ y thuật mà Vương Lâm cũng phải nhận thua kém cũng đã đủ để nhà họ Ninh phải tiếp đãi anh tử tế. Vốn dĩ Ninh Khinh Bình còn muốn giới thiệu Đường Nghiêu cho cha mình, trong tương lai anh có thể trở thành một trợ lực đắc thủ của nhà họ Ninh, nhưng hiện tại mọi chuyện dường như đi ngược lại với những gì anh ta nghĩ.

“Còn muốn ngụy biện?” Giọng điệu của Ninh Bác Đào lạnh như băng, nói: “Ngày thường anh tùy tiện kết giao bạn bè thì không tính, nhưng bây giờ anh kết bạn cái kiểu gì đây? Vậy mà còn có thể dụ dỗ anh giằng co với nhà họ Vương, hậu quả của chuyện này anh có gánh nổi không? Vị hồ bằng cẩu hữu của anh có gánh nổi không?”

Dứt lời, ông lại chuyển hướng sang nhìn Đường Nghiêu, nói: “Nghe Khinh Bình nói, cậu gọi là Đường Nghiêu đúng không?”

Đường Nghiêu cười gật gật đầu, như thể không nghe ra sự mỉa mai châm chọc trong lời nói vừa rồi của Ninh Bác Đào.

“Hừ!” Ánh mắt của Ninh Bác Đào âm trầm thêm mấy phần, nói: “Đừng tưởng là tôi không biết cậu đang rắp tâm chuyện gì.”

“Ồ. Vậy chú nói thử tôi nghe xem.” Đường Nghiêu rất có hứng thú hỏi.

“Nghe nói cậu với vị đại tiểu thư nhà họ Lý kia quan hệ không tồi, nhưng gần đây bởi vì chuyện của nhà họ Vương mà cậu bị cho ra rìa, hành động lần này của cậu chẳng qua là muốn châm ngòi cho nhà họ Ninh tôi với nhà họ Vương xung đột, còn cậu ở giữa hưởng lợi đúng không? Người trẻ tuổi, tâm kế không tồi, đáng tiếc cậu vẫn quá non nớt! Chỉ bằng chút thủ đoạn này của cậu đã muốn làm hại nhà họ Ninh tôi ư, thật quá nực cười!” Ninh Bác Đào vẻ mặt chế nhạo, như thể đã nhìn thấu tính toán trong lòng Đường Nghiêu.

“Xem ra ông chủ Ninh không chỉ giỏi kinh doanh, mà sức tưởng tượng còn vô cùng phong phú.” Đường Nghiêu cười nói. Anh liếc nhìn Lệ Nhã Hàm đang ngồi một bên, xem ra trong khoảng thời gian trước khi bọn họ tới đây, cô ta đã tốn không ít tâm tư trên người Ninh Bác Đào. ( truyện đăng trên app TᎽT )

“Chú à, cháu nghĩ chúng ta cứ bắt anh ta lại, sau đó đưa đến chỗ cậu Vương đi. Để xem sau này anh ta còn có thể dụ dỗ anh họ nữa không?” Lệ Nhã Hàm dụ dỗ.

“Đình Trung, lần này con thật sự đã sai rồi. Nhà họ Vương với nhà họ Lý kia đều không phải là hạng dễ chọc, nhà họ Ninh chúng ta bây giờ đã rất khó khăn, nếu lại có thêm hai kẻ thù lớn như vậy, chỉ sợ sau này thành phố Vinh thật sự không có chỗ cho chúng ta dung thân.” Mẹ Ninh cũng chỉ trích.

“Cha, mẹ, con...” Ninh Khinh Bình gấp đến mức không biết nói cái gì cho phải.

Ninh Bác Đào lập tức ngắt lời anh ta, nói: “Anh không cần phải giải thích. Đợi lát nữa anh cùng tôi đi xin lỗi cậu Vương, cũng đem khối Long Tiên Hương kia trả lại cho nhà họ Vương đi. Nhà họ Ninh ta không phải là quân cờ cho kẻ khác lợi dụng!”

“Ha ha. Chú cứ thử đưa cho Vương Lâm xem anh ta có dám nhận không?” Đường Nghiêu nói.

“Nhóc con, cậu ngoan ngoãn câm miệng cho tôi! Nếu không, chưa cần nhà họ Vương phải ra tay, tôi sẽ dạy dỗ cậu trước!” Ninh Bác Đào vẻ mặt hung dữ quát.

“Thật là uy phong lợi hại.” Đường Nghiêu giận quá hóa cười, chú Diệp nói quả không sai, Ninh Bác Đào quả nhiên là kẻ chỉ quan tâm đến lợi ích, chỉ cần là người có thể giúp đỡ được ông ta thì ông ta sẽ kết giao.

Ninh Khinh Bình thấy tình hình càng ngày càng nghiêm trọng, có vẻ như rất khó có thể dừng lại, vì thế anh ta cả gan kéo Ninh Bác Đào đang bừng bừng lửa giận sang một bên, sau đó kề sát tai, lén lút thủ thỉ với ông.

“Tên họ Đường kia, ha ha, để tôi nhìn xem lần này anh sẽ làm gì? Một thứ rác rưởi bị Lý Thi Tuyền vứt bỏ, thế mà còn muốn khiêu chiến với cậu cả nhà họ Vương, đúng là điếc không sợ súng!” Lệ Nhã Hàm mặt mày đắc ý nói.

Lệ Nhã Hàm chỉ lo chế nhạo Đường Nghiêu, vì vậy không hề biết rằng sau khi Ninh Khinh Bình nói mấy câu với Ninh Bác Đào, ông ta liền không tự chủ được mà nhìn về phía Đường Nghiêu, cuối cùng, trên mặt ông ta lộ ra vẻ vô cùng kinh ngạc.

“Những gì anh nói là sự thật?” Ninh Bác Đào nghiêm nghị hỏi: “Cậu ta thực sự đánh bại Vương Lâm bằng y thuật của mình?”

Vương Lâm là ai? Chính là thiên tài Trung y của nhà họ Vương, ngay cả lão gia trưởng Vương Trọng Khang cũng phải nói lời khen ngợi, anh ta thậm chí còn có hy vọng sẽ thay thế ông Vương tiếp quản sự nghiệp của nhà họ Vương trong tương lai!

Nhưng một thiên chi kiêu tử như vậy, thế mà lại bị Đường Nghiêu đánh bại, lại còn là bằng loại y thuật mà Vương Lâm lấy làm tự hào nhất. Tuy nhiên, điều khiến cho Ninh Bác Đào khiếp sợ còn ở phía sau!

TYT & Wisteria team

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play